Bị tính kế, y quả thực đã bị Khâm Mặc tính kế.
Ôm chổi, Ly Hận Thiên ngửa đầu lên nhìn bầu trời. Trên không trung, giữa bầu trời từng cụm mây màu xanh lam treo lơ lửng trôi nổi. Nhưng do đang đứng ở trong sân nhà, y chỉ có thể nhìn thấy, có mỗi một mảng bầu trời nhỏ bằng bàn tay thôi…
Loại cảm giác này, giống như là phạm nhân bị tù đày mà ở dưới song sắt nhìn lên bầu trời vậy…
Bây giờ, xem như là y đã được thể nghiệm một lần, cái gì được kêu là ngồi tù.
Từ xa nhìn tới, sẽ thấy một nam nhân cao lớn sắp ngang bằng với chiều cao của cây chổi, cả thân thể y đang dựa vào trên thân chổi. Ly Hận Thiên không còn sức nặng của toàn bộ thân thể,y liền có thể tập trung mà suy nghĩ đến một việc. Đó là cuộc sống về sau này của y chính là làm sao mà ở trong đây mà quen biết hảo bằng hữu, làm sao mà dựa vào công việc này mà tìm được hảo chiến hữu. Ngay cả cây chổi bên dưới bị y đè đến thay hình đổi dạng, cũng vẫn hoàn toàn không có phát hiện ra.
Y thiếu tiền Khâm Mặc, còn thiếu rất nhiều nữa. Bởi vì y trộm đồ cổ của hắn mà bán ra ngoài. Nhưng sau khi bình tĩnh lại, nam nhân mới phản ứng kịp. Khâm Mặc nói, mấy thứ kia có giá trị là ba vạn năm ngàn lượng hoàng kim. Y liền tin ngay, mà không suy xét lại trị giá của mấy món đồ đó, làm gì lại nhiều đến như vậy. Y thật là có bao nhiêu ngu xuẩn a…
Tên vu khống đó, y phải dựa vào cái gì mà phải tin hắn chứ?!
Y chỉ đổi được mấy thỏi bạc trắng mà thôi. Cùng lắm thì y đưa cho hắn tất cả số bạc mà y có vậy. Y không muốn giúp Khâm Mặc làm công việc cực nhọc này, làm đến hết cả đời đâu a…
Đến kiếp sau cũng hoàn toàn bị tính kế mà kéo theo vào.
Hơn nữa, không chỉ có số tiền mà y nợ hắn, còn có thêm cả sinh hoạt phí mà y đang sống ở nơi này của Khâm Mặc. Toàn bộ hắn đều tính vào cho y…
Còn có sinh hoạt phí của Vũ Quả và Thất, càng khiến cho nam nhân rối rắm là, đến tên gia hoả Thanh Nhiên kia cũng không dùng cái gì cả, mà Khâm Mặc cũng muốn lấy tiền…
Bởi vì Khâm Mặc nói hắn không bao ăn không bao ở…
Đối với khuôn mặt của Khâm Mặc luôn bày ra biểu tình gian thương kia, Ly Hận Thiên đã qua một lúc thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn, chờ đến khi y chân chính phản ứng kịp, đã qua ngày hôm sau mất rồi, sau khi thức dậy đã bị lão chưởng quầy kia nhét chổi vào trong tay …
Tiếp theo y lại nghe thấy một tin khiến y muốn lật bàn, ba người bọn họ lại không cùng làm việc chung…
Nhưng mà sinh hoạt phí cả bốn người họ, đều chỉ là có mỗi mình y gánh lấy, phải dùng sức lao động của bản thân mà đổi được.
Chưởng quầy thuật lại, lão nói, Tam gia đã dặn là, nơi này không thiếu người, nhưng bởi vì y thiếu tiền của hắn, cho nên Khâm Mặc mới ‘cố mà làm ra công việc’,mà giúp y an bài việc làm này, và ba người còn lại…
Tam gia lại từng nói qua rồi, ở nơi này của hắn vốn chưa từng nuôi kẻ nào ăn không ngồi rồi.
Khâm Mặc chỉ hay dùng một câu cửa miệng này, mà gắt gao ngăn chặn miệng lưỡi của Ly Hận Thiên, đến tìm được một chút sơ hở để phản bác cũng không có. Trên thực tế y đã quét sân qua hai ngày rồi, cũng phát hiện ra, ở nơi này của Khâm Mặc, quả thật vốn không thiếu người…
Công việc mỗi ngày của y, chính là quét dọn sân này thật sạch sẽ.
Hôm nay cũng vậy.
Sân nhà lại lớn, mà y thì lại làm chậm. Đã qua nửa canh giờ, thời gian còn lại, nam nhân liền ôm chổi đứng đến ngẩn người. Đời sống của y ở nơi này rất nhẹ nhàng tốt đẹp, lương lại được lãnh nhiều bạc, hoàn cảnh tốt, công việc lại nhẹ. Dù tất cả mọi người đều đang bận trước bận sau. Ai cũng rất bận rộn. Chỉ có một người là y đây giống như là kẻ hầu đang trốn việc vậy, xem tới này, ngắm den cái kia…
Y thấy thế nào thì, bản thân y cũng đều hoàn toàn hệt như là kẻ ăn không ngồi rồi.
Ly Hận Thiên không phải không nghĩ tới là, làm xong công việc thì đi nghỉ ngơi. Y mục tiêu ở đây của bản thân rất rõ ràng, ăn không ngồi rồi liền lén đi ăn trộm một chút đồ, tuy làm như vậy thật không tốt a…
Nhưng tiếc là, Khâm Mặc không để cho y rời khỏi cái sân này a.
Từ sau khi lão chưởng quầy bị Khâm Mặc mắng một trận, nam nhân liền thật sự bị bỏ mặc giam lỏng ở nơi đây cho tự sinh tự diệt. Mỗi ngày dậy sớm lại bắt đầu làm việc, làm xong thì cùng đám người khác cùng nhau tan làm đi về phòng. Y không có chuyện gì làm tiếp, liền sắm vai pho tượng ngây ngốc ở tại sân nhà.
Tiếp theo, y thật sự đã chịu không nổi nữa, liền đi tìm Khâm Mặc để lý luận. Khâm Mặc nói một câu, “là ngươi thiếu tiền của ta”, đại gia đây liền khiến y nghẹn họng. Lúc ấy,nam nhân nhất thời kích động, đập bàn kêu gào, “ngươi đi, đi tìm Nhị ca của ngươi đến đây. Số bạc mà ta thiếu của ngươi, ta sẽ kêu hắn trả lại hết cho ngươi…”
Lão tử cũng biết nổi nóng chứ. Lão tử đây thật không thể chịu nổi cái loại trêu chọc chó má này nữa.Ngươi lại chỉ có thể dùng một số tiền nhỏ liền áp bức được ta sao hả.Lúc này Khâm Mặc vẫn một bộ dáng nguội lạnh liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía y, lộ ra biểu tình dứt khoát, tiếp theo nói ra hai từ, khiến nam nhân thiếu chút nữa đã phun ra ngay một ngụm máu già…
Đã chậm.
Cái gì kêu là, đã chậm…
Y đã lên thuyền tặc, tiếp theo thuyền đã nhổ neo ra khơi, cho nên y đã không thể đi xuống được nữa. Vì vậy, đã chậm rồi.
Y bắt đầu hối hận.
Sau đó, y cũng đã suy nghĩ mà hiểu ra. Liền tính lúc trước, y có để Khâm Mặc đi báo tin cho Mộc Nhai bọn hắn đi nữa. Khâm Mặc cũng sẽ không làm, chỉ sợ trong lòng hắn, đã sớm ra sẵn chủ ý tốt này rồi…
Mà y, chính là làm theo đúng ý của Khâm Mặc, bị lọt vào cái hố mà hắn đào sẵn rồi.
Ở cái loại bầu không khí kia, dưới tác dụng tâm lí ám thị của Khâm Mặc tạo nên, những lời hắn nói…
Khâm Mặc đào ra cái hố này rất tốt, là khiến y chủ động nhảy xuống đó, đến khí lực để đẩy y xuống, Khâm Mặc cũng không cần xuống tay…
Vô cùng đơn giản.
Nam nhân thở dài.
Vào đúng buổi trưa, bận việc vừa xong đã đến giữa trưa, chính là canh giờ đi ăn cơm. Đám tiểu nhị thay ca cho nhau đi ăn. Ly Hận Thiên thực nhàn, cho nên liền bị đẩy xuống một giờ trưa mới được đi ăn.
Xếp hàng lĩnh màn thầu và đồ ăn, thức ăn ở nơi này của Khâm Mặc không tệ, một thịt một rau. Mỗi ngày đều được thay đổi món. Tuy rằng hương vị không bì kịp Ly phủ, nhưng tuyệt đối so với thức ăn ở cửa tiệm bán cơm bình thường lại tốt hơn nhiều.
Xem ra, Khâm Mặc đối xử với tiểu nhị, rất hào phóng.
Nam nhân sang một bên tìm vị trí ngồi bệt xuống đất, góc khuất người không dễ thấy được. Hé miệng cắn xuống, y nếm được cảm xúc mềm xốp, không giống cứng như màn thầu mà Thất mua để ăn đọc đường đi. Ngẫm lại, đã qua vài ngày rồi, mà y vẫn chưa từng thấy lại Thất và Vũ Quả, không biết Khâm Mặc đã đưa bọn họ đi đâu rồi, hắn không để y gặp mặt bọn họ.
Dụng tâm của Khâm Mặc, Ly Hận Thiên không phải không rõ. Chính là, hắn sợ y lại chạy trốn, cho nên chia rẽ bọn họ, để bọn họ không thể gặp nhau thì không thể bày mưu tính kế bỏ trốn được. Một mình Ly Hận Thiên vốn là kẻ không làm được việc gì ra hồn. Về phần bọn họ, Khâm Mặc khẳng định là sẽ không có bạc đãi ba người họ. Kẻ mà hắn áp bức bóc lột, cũng chỉ có một mình y mà thôi…
Tên Khâm Mặc này, coi như là kẻ yêu hận rõ ràng.
Nghĩ đến đây, y cũng đã qua mấy ngày rồi vẫn chưa thấy Khâm Mặc, cũng không biết, tên kia đang bận bịu cái gì……
Cuộc sống ở nơi này, trái lại là không tệ, có ăn có uống cũng không có vất vả. Nhưng bận rộn đã quen, mỗi ngày đều quá thanh nhàn. Trái lại, Ly Hận Thiên lại không thích ứng kịp. Nuốt xuống màn thầu ở trong miệng, nam nhân nhịn không được thở dài. Nhưng này âm thanh thở dài còn chưa có chấm dứt, bên cạnh y liền nhiều ra thêm một dĩa đồ ăn…
– Ngươi là người mới tới sao?
Giọng nói trẻ tuổi, cùng âm thanh va chạm khi đế dĩa đồ ăn được xuống mặt đất vang lên cùng một lúc.
Nam nhân quay đầu lại, thấy được một thanh niên có tuổi tác xấp xỉ Khâm Mặc. Bộ dáng thanh niên trước mắt, mắt to mày rậm, rất khỏe mạnh. Hắn chỉ mặc một bộ quần áo bố sam, không có tay áo, không khác mấy so với áo may ô. Cổ áo khoét sâu, lộ ra cơ ngực rắn chắc ở bên trong, da dẻ ngăm đen, cười rộ lên, lộ ra răng nanh phá lệ trắng sáng, thực hiền hoà, cũng thực vui vẻ….
Khiến cho người vừa nhìn thấy, liền thích ngay, không thể chán ghét nổi.
Nam nhân xê dịch qua chỗ trống bên cạnh, để thanh niên ngồi xuống, đồng thời gật đầu, trả lời câu hỏi của hắn vừa rồi.
– Ta là người mới tới.
– Không có nghe chưởng quầy nói muốn tìm thêm người,
Thanh niên này cười cười, mở miệng cắn một miếng lớn màn thầu. Hắn cười rộ lên, đôi mắt cong cong, thực vui vẻ,
– Bất quá ngươi sống ở nơi này, trái lại là rất nhẹ nhàng a. Mỗi ngày ta đều có thể nhìn thấy ngươi ôm chổi mà đứng ngẩn người.
Xem đi, kẻ ăn không ngồi rồi liền khiến cho người khác chú ý rồi a…Y đã nói rồi mà, làm hạ nhân mà quá nhàn hạ, quả là không tốt.
Khoan đã, khiến cho người chú ý…
Biến sắc. Ly Hận Thiên bắt đầu nhớ lại xem, mỗi ngày vào lúc y đứng ngẩn người thì bày ra cái bộ dáng gì a. Y đã tưởng tượng ra, y đã bày ra cái bộ dáng ngốc xuẩn đến mức nào a, rốt cuộc là đã bị bao nhiêu người đi qua nhìn thấy được đây…
Khâm Mặc đã khiến y hù dọa người khác sợ chết khiếp rồi đi…
– Thúc?
Thấy nam nhân lại bắt đầu ngẩn người, thanh niên này nhịn không được gọi một tiếng. Mặt nạ da người của Ly Hận Thiên đã bị Khâm Mặc hủy. Bây giờ, khuôn mặt này vốn là gương mặt thật của chính y. Bộ dáng y vẫn còn trẻ, trên mặt một cái nếp nhăn cũng đều hoàn toàn không có. Nhưng này hơi thở thành thục lại dễ dàng nói lên tuổi tác của y, cho nên thanh niên này thực tự nhiên gọi một tiếng thúc.
– Chuyện gì?
Bị triệu hồn về, nam nhân nhìn về phía thanh niên này.
– Ngươi không giống như là kẻ từng làm việc nặng, làm dao lại chạy đến nơi đây mà làm việc vậy?
Thấy nam nhân đang nhìn hắn, thanh niên này ngượng ngùng vươn tay mà gãi gãi cái gáy. Mặc dù tuổi tác của Ly Hận Thiên lớn hơn so với hắn rất nhiều. Nhưng mà hắn chưa từng gặp qua người nào lại nhìn đẹp mắt đến vậy. Chủ tử nhà hắn là tuấn tú, khiến cho mọi người hâm mộ. Mà người này, cũng là không biết sao lại có một cỗ lực hấp dẫn khó hiểu, bị y nhìn, liền nhịn không được mà đỏ mặt.
Đây vốn là hai loại cảm giác hoàn toàn khác biệt.
– Ân?
Ly Hận Thiên khó hiểu. Y cũng mặc trên người cùng một bộ quần áo, giống hệt với bọn họ, đều là đồng phục của tiểu nhị. Trên người y cũng không có gì đặc biệt. Vì sao hắn lại nói y không giống như là kẻ làm việc ở đây.
Thấy vẻ mặt của Ly Hận Thiên mơ hồ không hiểu, thanh niên này liền chỉ chỉ vào bàn tay của y,
– Xem bàn tay của ngươi đi, được bảo dưỡng tốt đến như vậy, đến một vết cũng hoàn toàn không có…
Chỉ có người chưa từng làm việc gì, mới có được đôi bàn như vậy, giống như Khâm Mặc vậy, vẫn hay đánh bàn tính nên trên tay sẽ có vết chai, Mộc Nhai quen cầm kiếm, cũng sẽ có vết chai do cầm kiếm nhiều mà ra.
Nam nhân vừa nghe, liền bừng tỉnh đại ngộ, lại vừa ngước đầu lên, liền đối diện với tầm mắt tò mò của vài tên tiểu nhị nhìn qua bên này. Xem ra, bộ dạng ăn không ngồi rồi của y khiến cho mọi lực chú ý đều tập trung vào trên người y rồi a…
Nghĩ đến cũng là, do cửa tiệm này vốn không thiếu người làm, đột nhiên chui ra một tên chuyên đi quét sân, vừa thấy chính là không làm nổi việc nặng nhọc, sợ là các vị đại gia ở đây đều sẽ nghĩ rằng, y là đi cửa sau mà vào được đây làm việc..
– Ta là do thiếu bạc của Khâm… Tam gia nhà ngươi. Hắn sợ ta chạy trốn, lại muốn để ta kiếm tiền trả nợ cho hắn. Nên đã nghĩ ra cái loại biện pháp này, nhưng mà ta thì cái gì cũng chưa từng làm qua, chỉ có thể quét rác ở trong sân… Các ngươi làm việc thì có bạc để lấy. Còn ta là làm việc không công, đến ăn uống hay ở trọ cũng không bao …
Nam nhân cho ra một lời giải thích. Y cũng không nói dối, nhất thời nghĩ tới, đến kiếp sau của y cũng đều đã bị Khâm Mặc siết vào trả nợ, nam nhân đã thật muốn đập bàn cộng thêm tông tường…
Quả thật, đúng là ngựa bị cụt móng ở chân trước mà.
Cho nên mới nói, cái loại không gian thì không làm thương nhân gì đó là thứ vô cùng hỗn đản mà…
Y ở bên này nhắc tới Khâm Mặc liền nghiến răng nghiến lợi, nhưng đối phương lại không phải có suy nghĩ giống y ….
Ngữ khí của nam nhân ai oán, khiến cho thanh niên này vô cùng đồng tình. Nhưng đồng thời, thanh niên này đang nghĩ, sợ là Ly Hận Thiên đã thiếu không ít bạc, nên mới bị buộc rời khỏi cuộc sống không tệ ban đầu mà phải đi quét rác ở đây. Bất quá, Tam gia nhà hắn cũng thật nhân từ, không bắt rồi bán y đi, trái lại an bài cuộc sống việc làm cho y…
Lại giao cho công việc nhẹ đến vậy, đến sinh hoạt cũng không áo lực.
Nghĩ vậy nhi, tiểu tử này cảm thấy từ đây về sau khi làm việc, hắn vẫn nên phải cố gắng mà càng thêm sức nữa. Bởi, ai kêu hắn theo được một vị đông gia tốt đến vậy nha.
Ăn ngon, mặc tốt. Ngày lễ, ngày tết còn có thể được lấy này nọ. Nếu có nhu cầu cấp bách cần bạc, lại còn có thể đi ứng trước tiền công. Ở mấy chỗ khác, nào có loại đãi ngộ này…
Ai chẳng biết vị Khâm đại đương gia này luôn đối xử với tiểu nhị theo thái độ khẳng khái hào phóng, làm người lại khiêm tốn có lễ, tuyệt đối không giống mấy tên đông gia khác, đối xử với người làm thì hà khắc không nói, còn lúc nào cũng phải làm tư thế khom lưng quỳ gối nịnh nọt mấy tên đông gia đó, để khiến cho người ngoài phải nhìn vào ngưỡng mộ tên đông gia đó. Khâm Mặc lại thực hiền hoà. Đặc biệt là khi đối xử với loại tiểu nhị hạ đẳng như bọn họ, cũng chưa bao giờ ra vẻ đông gia hống hách này nọ. Đương nhiên, nếu bọn họ làm việc sai tắc trách, thì chưởng quầy sẽ ra trách phạt, bọn họ liền bị chỉnh đến chết thảm mới thôi, bọn họ cũng không phải không biết…
Nhưng mà Khâm Mặc là người thưởng phạt phân minh.
Có thể làm việc cho Khâm Mặc, là phúc mà do bọn họ đã tu luyện mà có được a…
Có thể tiến vào cửa tiệm của Khâm Mặc, vốn là không dễ.
Còn có chính là, càng không thể dễ dàng để kẻ thiếu tiền của hắn mà vào đây được.
Đây là nguyên tắc không thay đổi từ xưa đến nay, xem ra hoàn cảnh nam nhân thiếu bạc mà làm tại đây, lại có cuộc sống tốt công việc nhàn nhất là chuyện rất đặc biệt.
– Thúc, ta gọi là Trường Sinh. Ngươi kêu tên là gì? Ta gọi ngươi là thúc, ngươi sẽ không mất hứng đi?
Bản thân cảm thán trong chốc lát, Trường Sinh lại đối với Ly Hận Thiên cười nhe ra chiếc răng trắng nhỏ, cũng tiếp lời mà tự giới thiệu mình.
Nam nhân lắc đầu, y thực thích tiểu tử này nha,
– Ta họ Ly.
Y cũng không có nói thẳng ra tên họ trực tiếp, không có ai biết y là cha của Khâm Mặc, ngoại trừ chưởng quầy ra. Y cũng không muốn kéo ra thêm quá nhiều phiền toái, cho nên y khi giới thiệu bản thân, thực tận lực giảm thiểu xuống mức thấp việc nói ra tên mình.
Khâm Mặc cũng không có ý tứ muốn nói ra thân phận của y.
Ở trong thiên hạ này, cũng không chỉ có một họ Ly, sẽ không có ai lại nghĩ ra, mối quan hệ của y và Khâm Mặc. Quả nhiên Trường Sinh cũng không hoài nghi, thì thầm một câu “Ly thúc” liền tiếp tục ăn cơm.
– Trường Sinh, Tam gia nhà ngươi, thường xuyên tới nơi đây sao?
Người vẫn đang vùi đầu ăn liên tục liền ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nam nhân một cái, nói,
– Tam gia vốn không thường đến đây. Ta ở đây làm hai năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên mới nhìn thấy được Tam gia. Nghe nói, một nhà thuộc cửa tiệm của Tam gia ở Song Lang thành xảy ra một chút vấn đề, cho nên Tam gia mới tới đây để xử lý việc này. Mấy ngày nay Tam gia cũng không ở trong cửa tiệm. Cửa tiệm chi nhánh của Khâm gia quả thực rất nhiều, chỉ riêng ở Song Lang thành này, liền đã có hơn mười nhà. Ngươi xem, nếu ở trên bảng hiệu dưới hàng chữ to tên cửa tiệm còn có viết một hàng chữ nhỏ đề là ‘chi nhánh của Khâm gia’. Thì đó đều là cửa hàng của Tam gia nhà ta đó, nên Tam gia bề bộn rất là nhiều việc.
Nam nhân gật đầu. Vậy thì đúng thật là phải thừa nhận rằng, y và Khâm Mặc, là ngẫu ngộ.
Quả thật là cuộc gặp mặt đúng lúc mà.
Lần đầu tiên y đến đây, liền chạm mặt, nhưng mà càng tệ hơn là y lại bị bắt tại trận a…
Vận khí thật vô cùng không được tốt nha…
Nam nhân thở dài.
Đồng thời y cũng nhớ kỹ, lần sau trước khi bước vào bất cứ cửa tiệm nào, đầu tiên là phải nhìn lên bảng hiệu xem kĩ đã.
Cần phải rời khỏi Khâm Mặc càng xa càng tốt, rời khỏi một đám người này càng xa càng tốt…
Bất quá, y thật đúng là năm xưa bất lợi a…
Năm nay khẳng định lại phạm thái tuế nữa rồi