Ly Hận Thiên nghĩ rằng, Khâm Mặc nói hầu hạ, cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới nói chơi mà thôi. Hắn cũng thật sẽ không thật sự sẽ để y đi hầu hạ hắn. Nhưng mà khi vào đến thiện các, nam nhân rất nhanh liền phát hiện ra, y đã nghĩ sai rồi…
Cơm và thức ăn ở cửa tiệm rất là không tệ, nhưng nhất thời mà so với một bữa ăn này của Khâm Mặc, chính là cách biệt một trời một vực.
Mới vừa vào cửa, hương thơm của đồ ăn liền xông vào mũi, ngay tiếp theo liền nhìn thấy nửa bàn thức ăn được bày trí có màu sắc vô cùng phong phú. Lúc này Ly Hận Thiên đã bắt đầu nuốt nước miếng, bụng theo đó mà kêu réo ca hát…
Vẫn là ở bên này của Khâm Mặc tốt hơn rất nhiều nhiều luôn a. Đồ ăn không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối là tinh hoa ngon nhất.
Khâm Mặc được phú quý nhờ địa vị đương gia, gia tài vô tận nên cần cái gì cũng liền sẽ có cái đó. Nhưng mà Khâm Mặc cũng không có dưỡng thành thói quen phô trương lãng phí. Ở trên bàn cũng chính là bốn đĩa đồ ăn, hai thịt hai rau, cộng thêm một chén canh. Đồ ăn không tính là nhiều, nhưng một mình Khâm Mặc ăn, lại là không ăn hết nổi.
Nam nhân vừa thấy, một bàn này là tiêu chuẩn phải dành cho hai người ăn. Tâm của y nói, tên Khâm Mặc này chính là muốn mời y ăn cơm, lại ngại mở miệng…
Tên này vẫn cứ như vậy nha. Tuy miệng độc, nhưng mà tâm địa vẫn không hẳn là tệ bạc lắm đi…Tiếp theo y vui sướng chờ Khâm Mặc kêu y ngồi xuống.
Nhưng mà…
Ly Hận Thiên còn chưa kịp nở nụ cười hoàn toàn, liền tiếp đón y là một trận quở trách bay tới. Lúc này hai mắt của nam nhân hoàn toàn choáng váng, trái lại chưởng quầy bên cạnh y lại so với y phản ứng mau lẹ hơn nhiều, mặc kệ là thế nào đi nữa, lão vẫn là kẻ trước tiên thừa nhận sai phạm.
Khâm Mặc giận chó đánh mèo với chưởng quầy, mắng nào là, lão không nắm rõ để an bài tốt cho hạ nhân hiểu rằng, để hạ nhân đến đây sớm mà hầu hạ hắn ăn ngay khi đồ ăn vừa mới lên, kẻ phải hầu hạ hắn dùng thiện, vì sao bây giờ mới đến. Còn để hắn chờ đến giờ này.
Chưởng quầy cũng không biết hai người phụ tử này vốn đang đùa cái trò gì, lão chỉ có thể ở một bên vừa cúi đầu khom lưng phụ họa, một bên ở trong đầu lại bay đầy dấu chấm hỏi. Dù sao cũng là người thân việc nhà của Tam gia, lão cũng không tiện nhúng tay vào. Nếu bây giờ lão không phải là chưởng quầy, thì khẳng định lão đã e sợ cho tránh đi không kịp nữa là. Có trời mới biết, lão đây một chút cũng không muốn tham gia vào cái trò đùa của phụ tử nhà này đâu a…
Chờ đến khi Khâm Mặc mắng xong, thì ở trong phòng thiện các này cũng liền chỉ còn lại hai người bọn họ…
Lão chưởng quầy kia đã sớm lau mồ hôi, gấp gáp mà vỗ vỗ mông chuồn mất rồi…
Lúc này Ly Hận Thiên còn tưởng rằng, Khâm Mặc chỉ là đang ở trước mặt người ngoài mà làm ra một bộ dáng hung hăng chửi mắng giả vờ. Dù sao hắn cũng là chủ tử, cần phải để tâm đến mặt mũi của mình. Dù sao hắn cũng đã từng nói, để y đến đây là kẻ chuyên để hầu hạ hắn dùng bữa. Chờ đến khi không có người, hắn sẽ mời y ăn cơm thôi. Cũng không nghĩ rằng, Khâm Mặc đến mí mắt cũng chưa thèm nâng, lại lạnh lùng ra lệnh, xới cơm.
Ly Hận Thiên sửng sốt một chút, nhưng mà rất nhanh liền bới cơm cho hắn. Tâm y lại nói, lần này cũng không có sao cả. Nếu Khâm Mặc ngại chủ động mở miệng, thì bản thân mình sẽ không khó xử hắn, cứ trực tiếp ngồi xuống, tiếp theo hai người giống như không có việc gì xảy ra mà cùng nhau ăn cơm.
Nhưng y vừa muốn ngồi, Khâm Mặc lại khí định thần nhàn mà gắp lấy đồ ăn, vừa ném ra một câu, “ai cho phép ngươi ngồi, đứng ra một bên ở phía sau chờ…”
Sau đó, bữa cơm này liền cứ thế mà đi qua…
Tên Khâm Mặc hỗn đản này, quả thực là tự một mình ăn xong. Hắn thật sự không để y ngồi xuống, cũng không cho y cùng ăn, ngoại trừ ra lệnh y bới thêm cơm cùng múc này gắp nọ ra cho hắn, thì công việc chính ngày hôm nay của nam nhân, đó là nhìn Khâm Mặc tao nhã nhấm nháp nhai nuốt…
Nam nhân đã có thói quen sớm ăn, ngửi thấy mùi hương đồ ăn thơm nức mũi, bụng liền quen thói mà kêu gào. Dưới các loại tra tấn cùng chà đạp này, xem như là cố gắng nhẫn nhịn sống sót đi. Nhưng đến cuối cùng, Khâm Mặc vẫn còn chưa buông tha y…
Sau khi Khâm Mặc ăn xong, còn ‘cố ý’ ra lệnh người lấy số đồ ăn thừa còn lại, cho vượng tài…
Con chó được nuôi sau viện.
Không tính là tức giận, nhưng mà thực rối rắm.
Đổ đi hay để ăn tiếp, không phải là vấn đề. Vấn đề là, y thật sự không nghĩ tới, quả thật là Khâm Mặc muốn y đến đây để ‘hầu hạ’ …
Chờ đến khi Khâm Mặc ăn xong, thì đã đến chiều đám tiểu nhị đều đã bắt đầu lại làm việc, đến phần cơm cuối lúc một giờ trưa cũng hoàn toàn đã được ăn hết sạch sẽ. Lúc nam nhân vừa chạy đến nơi, đồ ăn vẫn còn thừa, nhưng đều đã nguội lạnh. Ở trong tiếng than thở bất mãn của đầu bếp nữ bất mãn, nam nhân phẫn hận cắn rau, hung hăng nhai nuốt mấy thứ ở trong miệng, coi mấy thứ đó trở thành Khâm Mặc mà xé xác cho đến cho hả giận…
Sau hôm đó, Ly Hận Thiên liền nhiều ra một công việc khác, đó là phải ‘nhìn xem’ Khâm Mặc ăn cơm.
Không vất vả, mà chính là dày vò, chờ đến khi kẻ nào đó từ tốn chậm rãi ăn xong thì lúc đó, ở bên này cơm canh của tiểu nhị đều đã nguội lạnh, thức ăn tốt cũng ăn không được. Ly Hận Thiên cảm thấy, Khâm Mặc chính là cố ý, hắn không thể để cho y được sống tốt mà…
Hơn nữa, mỗi ngày đều bị hành đến vậy, mấy ngày nay y cũng chưa nhìn thấy Trường Sinh. Ngày đó sau khi bị Khâm Mặc bắt gặp được, y cũng không biết Trường Sinh sẽ nghĩ ra sao. Y vẫn muốn nhịn không được mà đi tìm Trường Sinh. Nhưng mà lão chưởng quầy kia lại không biết bị cái tà ma gì nhập vào người. Lão rõ ràng bận bịu đến muốn chết, lại mỗi ngày đều sẽ tự mình đến ‘giám sát’ công việc của y.
Còn không phải là đến một lần hay hai lần mỗi ngày, mà là mỗi canh giờ đều sẽ đến.
Cái loại canh chừng không chút sơ hở nào này, khiến người ta không thể nắm rõ quy luật để luồn lách lười biếng a. Cảm tạ lão ban tặng, mấy ngày nay của Ly Hận Thiên, ngoại trừ bỏ phải đi đến thiện các ‘hầu hạ’ Khâm Mặc thì thời gian còn lại vẫn không thể rời khỏi mảnh sân này được…
Lần này thật đúng là thủ vững cương vị.
Ngày này, vẫn giống như cũ y đi ăn cơm, đầu bếp nữ cũng đã quen đến canh giờ này y sẽ đến đây, nên cũng lười trách cứ.
Có lẽ thấy bộ dáng của nam nhân lớn lên tuấn tú, hoặc là cảm thấy y đáng thương. Đầu bếp nữ mấy ngày nay đều sẽ để lại cho y một chút đồ ăn. Điều này khiến cho nam nhân thụ sủng nhược kinh không nói, vẫn luôn ở trong lòng cảm thán nhân gian có phải thực sự vẫn có tình người tồn tại nha…
Không phải mọi người, ai cũng đều máu lạnh giống như Khâm Mặc a.
Bất quá càng khiến cho nam nhân ngoài ý muốn là, Trường Sinh cư nhiên cũng ở tại chỗ này chờ y.
Trường Sinh nói, hôm nay hắn được nghỉ ngơi, đã vài ngày không gặp y, muốn tìm y hỏi han một chút tình trạng dạo gần đây nhất của y muốn biết, ngày ấy bị Tam gia bắt gặp được y nhàn hạ như vậy, y có bị trách cứ vài câu nặng lời gì hay không. Hai người trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Ăn ơm xong, Trường Sinh còn đi đưa y đến sân. Nơi rộng lớn đó, Ly Hận Thiên đã sớm quét tước sạch sẽ. Y tìm một vị trí cùng Trường Sinh ngồi nói chuyện tào lao. Chuyện cũ kia, đúng là âm hồn bất tan, nếu không nhắc lại thì thôi, y liền giả ra một bộ dáng vui vẻ thoải mái…
Nhưng mà, y đúng là họa vô đơn chí, tai họa không đến thì thôi, đến rồi liền dồn dập không dứt nha…
– Thúc, quan hệ giữa ngươi và Tam gia tốt lắm sao?
Hôm nay, Trường Sinh mặc bạc sam, vạt áo kéo, nhưng mà lại vẫn có thể nhìn thấy cơ ngực rắn chắc ở bên trong. Dáng người này của Trường Sinh, sợ là không biết đã làm cho biết bao nhiêu cô nương xinh đẹp chưa gả đi phải mê đắm đảo điên. Khi Trường Sinh nói chuyện, xắn lên ống tay áo vừa rũ xuống. Tuy hắn là kẻ làm việc nặng, động tác lại không có thô lỗ một chút nào.
– Ngươi làm sao lại nói ra lời như vậy?
Y hẳn là vẫn đang bị Khâm Mặc tra tấn áp bức ngược đãi đi, làm sao hắn lại có thể nhìn ra mối quan hệ của hai người họ tốt được chứ…
– Phòng thu cách xa hậu viện đến như vậy. Tam gia vốn chưa từng bao giờ ngang đi chỗ đó, nơi hạ nhân ở. Nơi đó vừa bẩn, lại không thích hợp với thân phận của Tam gia. Nhưng mà ngày đó…
Ý này của Trường Sinh là chỉ, ngày mà Ly Hận Thiên bị bắt gặp quả tang mà nắm chổi chạy trốn. Sự xuất hiện của Khâm Mặc ở nơi đó, thật khiến hắn sợ hãi, cảm giác giống như là thần tiên giá lâm đáp xuống nhân gian vậy,
– Tam gia hẳn là cố ý đi ngang qau đó, hơn nữa, Tam gia còn ăn đồ mà ngươi đã cắn qua…
Tuy rằng Khâm Mặc hiền hoà, nhưng mà cũng sẽ không chạm vào hạ nhân. Đừng nói là ăn cùng đồ mà tiểu nhị đang ăn gì đó, liền tính là sạch sẽ đi nữa, Khâm Mặc cũng sẽ không chạm vào…
Khoảng cách giữa hắn và bọn họ, Khâm Mặc cũng không cố ý biểu hiện, nhưng mà tất cả mọi người vẫn đều có thể tự mình hiểu lấy…
Khoảng cách đó khác nhau như một trời một vực.
Trường Sinh có trì độn đến mấy, cũng nhìn ra được ngày đó là Khâm Mặc cố ý đi tìm Ly Hận Thiên. Nam nhân vừa đi, Khâm Mặc lập tức đi theo, hắn cũng chưa hề liếc mắt một cái nhìn đến Trường Sinh hắn đây…
Xem như không tồn tại vậy.
Ở trong mắt của Tam gia, chỉ có Ly Hận Thiên…
– Tam gia dùng bữa, chưa bao giờ cần người khác hầu hạ. Công việc quét sân này, vừa thấy chính việc làm là trực tiếp mới vừa được an bài, có cũng được mà không có cũng không sao. Cho nên các đại gia kia đều đang nói, quan hệ giữa ngươi và Tam gia khẳng định không phải bình thường. Bằng không, Tam gia cũng không sẽ đối xử đặc biệt với ngươi như… Không chỉ có cố ý an bài công việc nhẹ nhàng cho ngươi, còn cùng ngươi đi gần đến vậy…
Trường Sinh như vậy, Ly Hận Thiên giật mình nhớ tới, lần trước một đường đi về sân, vốn không có ít người đi ngang qua hai người họ…
Mỗi một kẻ đi ngang qua bên cạnh y, đều sẽ cố ý hay vô tình đều nhìn y đến vài lần……
Nói vậy, những lời bàn tán sau lưng này, cũng khẳng định không phải chỉ đơn giản như lời Trường Sinh vừa nói đơn giản…
Y và Khâm Mặc đi với nhau gần đến vậy sao?
Không cảm thấy a.Chính là một quan hệ chủ tớ thật bình thường.
Một kẻ làm ông chủ hà khắc bốc lột một tầng da, và một đứa ở…
Hơn nữa, hai người họ là phụ tử, có đi gần như vậy thì cũng thực bình thường đi…
Tuy rằng những kẻ này đều hoàn toàn không biết.
– Ly Hận Thiên, ngươi, đây là không phải cảm thấy bản thân ngươi thực nhàn đi?
Nam nhân vừa muốn hỏi Trường Sinh về chi tiết cụ thể ở bên trong lời đồn kia, thì bỗng có một lời nói mang theo giọng điệu thanh lãnh liền nổ vang ở trên đỉnh đầu của hai người, lập tức chột dạ ngẩng đầu, đột ngột xuất hiện ở trong tầm mắt, không phải là Khâm Mặc, thì là ai a…
Còn có vẻ mặt rối rắm của chưởng quầy.
Y làm sao, lại xui xẻo như vậy đi…
Ly Hận Thiên và chưởng quầy đều ở trong lòng mà đồng thời cùng hò hét câu này…
Khâm Mặc cũng không nhìn tới Trường Sinh, chính là tầm mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ly Hận Thiên, qua một lúc lâu sau, vị Khâm đại đương đây tự hạ mình giúp nam nhân an bài công việc khác,
– Ngươi không phải là cảm thấy này công việc quá thanh nhàn hay sao? Nhàn đến mức mới có thể muốn đi tìm nam nhân nói chuyện phiếm để giải buồn như vậy. Tốt lắm. Nếu đã như vậy, bắt đầu từ hôm nay, tất cả cây cột trong hành lang gấp khúc của cái cửa tiệm này, đều giao lại cho ngươi, ngươi lấy tay, từng chút một mà lau chùi khô ráo. Mỗi ngày đều phải lau. Nếu còn ngại không đủ, thì tất cả các cửa tiệm của ta ở Song Lang thành này, ta đều để ngươi lau khô ráo cho ta!
– A?
Lau chùi tất cả các cây cột ở trên hành lang gấp khúc này sao, công việc này không phải đã có người làm rồi sao?
Hơn nữa, mấy cái cây cột này cũng không cần lau chùi mỗi ngày a…
Còn có, tất cả các cây cột ở trong toàn bộ các cửa hàng của hắn ở Song Lang thành này sao…
Y là tiểu nhị, cũng không phải tạp vụ lao công ở trong công ty…
Làm gì cần phải mang cái xô nước di chuyển, ở khắp nơi mà đi lau cây cột…
Nhưng mà nam nhân còn chưa kịp mở miệng, chưởng quầy liền đối với hắn nhíu mi liếc mắt, ý tứ kia chính là, cầu y buông tha cho lão đi…
Ly Hận Thiên đối với trời mà thở dài, nên tên kia buông tha cho y mới đúng…
Được rồi, y đành phải thành toàn cho chưởng quầy vậy.
Nhận mệnh thôi.
Ai kêu y thiếu người ta đi…
Múc nước, lấy khăn lau, nam nhân đi lau cây cột……
Tên Khâm Mặc kia, chính là tên chủ chuyên áp bức bốc lột đến mức cạo ra tầng da, là quỷ hút máu. Trường Sinh nói, hắn đối xử với tiểu nhị rất tốt…
Tốt cái rắm, hắn chính là loại ông chủ ma quỷ khoác lớp Áo da dê mà thôi…
Cũng không biết lúc trước, tên Khâm Mặc kia của hắn là do ai đặt cho, thật sự là đã dự kiến từ trước nha. Tâm của hắn, chính là đen, tuyệt đối là đen tối thui luôn. Nếu chữ Khâm kia có thể tự viết mà đổi thành chữ ‘Tâm’, thì càng chuẩn hơn nhiều đó…
Oán thầm, không cẩn thận liền than thở ra miệng…
– Vừa rồi, ngươi đang nói cái gì?
Nam nhân mắng đến thỏa thích, nghe thấy câu hỏi này cũng không có nghĩ nhiều, trực tiếp liền nói ra,
– Ta là đang nói tên Khâm Mặc hỗn đản kia có cái tâm thật là hắc nha. Tên của hắn không nên kêu là Khâm Mặc, mà phải nên kêu là Khâm Hắc đi, tên này mới hợp với tính tình…
Nói chưa hết lời liền cảm thấy không đúng, nhanh chóng quay đầu lại, kẻ vốn nên ở bên sân kia là Khâm Mặc đây, không biết là đã từ khi nào thì đứng ở sau lưng y, đang đen mặt âm trầm mà biểu diễn đúng nghĩa của cái từ ‘hắc’ kia đến vô cùng nhuần nhuyễn…
– Chưởng quầy,
Khâm Mặc trầm giọng gọi, nghe thấy hắn kêu chưởng quầy, nam nhân liền cảm thấy có việc lớn không tốt rồi. Quả nhiên, tên Khâm Mặc kia nói ra câu tiếp theo chính là,
– Hôm nay, hắn không lau khô ráo hết tất cả các cây cột có ở đây, thì không cho hắn ăn cơm.
Trời a, thật đen đủi mà…Ngươi giỏi lắm Khâm Mặc!Miệng Ly Hận Thiên thô bạo mắng.
Tiếp theo, bắt đầu từ hôm nay, công việc của Ly Hận Thiên, lại nhiều thêm một việc.
Vẫn như cũ mà không phiền hà gì, chỉ là đã chiếm đầy thời gian trống của y…
Từ ôm cây chổi, biến thành ôm cây cột mà thôi…
Đều là ôm, nhưng mà chính là có chút thô hơn trước.
Lần này, y thật sự không rảnh đi tìm Trường Sinh. Hơn nữa y nghe nói, Khâm Mặc đã điều Trường Sinh đi đến cửa tiệm khác rồi….
Nghe nói do Trường Sinh làm việc chăm chỉ lại tháo vát, cho nên việc này là Khâm Mặc khen thưởng cho hắn, cho hắn thăng chức…
Không biết có phải là do liên quan đến y hay không. Nhưng mà thăng chức tiền lương cũng nhiều hơn. Trong lòng, Ly Hận Thiên cũng thay Trường Sinh mà cao hứng. Tiếc nuối duy nhất chính là, không thể chính miệng chúc mừng hắn mà thôi…
Rồi vài ngày sau đó, nam nhân ngoan ngoãn làm công việc. Khâm Mặc cũng không lại đến tìm y chuốc phiền toái. Có đôi khi Khâm Mặc sẽ không trở về ăn bữa trưa, nam nhân tựa giống như ngày trước giống nhau, đợi đến tầm một giờ trưa liền đi ăn cơm.
Mặc dù Khâm Mặc có trở về, hai người cũng không bao nhiêu lời để nói chuyện với nhau. Ly Hận Thiên cũng đã quen, trưng ra khuôn mặt đen thui cứng ngắc mà ‘hầu hạ’ Khâm Mặc, vẻ mặt của y vô cùng khó coi, người bình thường nhìn thôi cũng đủ để khiến cho dạ dày bị loét rồi, nhưng mà không lầm thì Khâm Mặc càng ăn, lại còn cảm thấy càng thơm ngon…
Có tiền là đại gia, Ly Hận Thiên cũng không định đi đoán tân tư của Khâm Mặc làm gì, ngoại trừ buổi tối lén lút tu luyện ra. Việc y muốn làm nhiều nhất, đó chính là muốn nhanh chóng nhìn thấy Thất và Vũ Quả, tiếp theo là thương lượng xem, làm sao để thoát ra khỏi nơi này…
Khâm Mặc là cái tên bệnh thần kinh, lấy tra tấn y làm niềm vui. Nếu y cứ ở lại đây, chắc chắn cũng sẽ bị hắn lây bệnh thần kinh vào não nha.
Còn có một chút, khiến y không thể chú ý là…
Tuy rằng cuộc sống ở nơi này thanh nhàn, nhưng y thật sự sợ Mộc Nhai bọn hắn tìm tới cửa. Hơn nữa, y không muốn cùng Khâm Mặc, quá thân cận……
Chung quy vẫn cảm thấy, mối quan hệ bây giờ, so với trong lúc y sinh bệnh ở Ly phủ, còn gần gũi hơn rất nhiều.
Loại khoảng cách quá mức gần bên như vậy, nam nhân không quen.
Buổi trưa hôm nay, Khâm Mặc không trở về dùng bữa. Nam nhân ngoan ngoãn mang theo thau nước đi lau cây cột. Kỳ thật, mọi chỗ trên thân mấy cây cột này thực sạch sẽ. Y theo thói quen liền xắn tay áo rồi vươn tay cầm khăn mà chà xát. Lúc này, bỗng có một giọng nữ ôn nhu vang lên ở sau lưng y…
Giọng điệu dễ chịu, lại đáng yêu, nam nhân không thấy rõ mặt đối phương, cũng biết, người đang mở miệng nói chuyện, khẳng định là một mỹ nữ a.
– Ly thúc, có thể làm phiền ngươi trong chốc lát không?
Vừa quay đầu lại, quả nhiên là nhìn thấy một khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung, thanh thuần lại không yêu mị. Ly Hận Thiên nhìn nữ nhân mà gật đầu, ý bảo nàng có chuyện cứ nói…
Nữ nhân nhìn Ly Hận Thiên ôn nhu cười cười, còn chưa nói gì, từ trong khăn tay mang theo trước đó, xuất ra một quả táo đỏ tươi, đưa cho nam nhân…
Nhìn hoa quả kia mang một màu đỏ rực kia, lại nhìn đến nữ nhân đang lộ ra ra khuôn mặt hồng phấn đối diện, nam nhân có chút hoảng thần…