Đi xuống khỏi thành lâu, Mộc Nhai mang theovẻ mặt hung ác nham hiểm đi thẳng đến hoàng cung.
Vô Huyên đánh bất ngờ, là chuyện đang xảy ra ở trong nháy mắt. Nếu không phải Mộc Nhai sớm có sự chuẩn bị, chỉ sợ thành Đế Đô bây giờ, đã sớm bị công phá.
Trên Kim Loan điện, Hoàng Thượng cùng các đại thần lẳng lặng chờ đợi, vừa thấy Mộc Nhai, bầu không khí tựa hồ như lập tức căng thẳng dâng cao. Bất quá Mộc Nhai cũng không im lặng mà không nói từ nào, càng không có kích động vô lễ lỗ mãng, nói ra tình huống đại khái bây giờ một lần, còn có kế hoạch tốt đã sớm định ra để tác chiến cùng với kế hoạch bố trí phòng ngự.
Đâu vào đấy, trật tự rõ ràng, quả thực khiến cho người chỉ nhìn thôi, cũng liền không thể không ca ngợi.
Đây là hạo kiếp của nhân giới. Bọn họ sắp sửa phải đối mặt với cái gì, mỗi một người ở đây đều hiểu rất rõ ràng.
Bao gồm cả Hoàng Thượng ở trong đó, không có ai lại không khẩn trương, lo lắng sợ hãi. Nhưng khí thế trầm ổn cùng trấn định của Mộc Nhai, tựa hồ như khiến cho bọn họ thấy được ánh sáng của hi vọng…
Không phải cứ bị động mà chỉ có thể để mặc cho số phận, bọn họ có thể phản kích.
Thứ Mộc Nhai muốn nhất, chính là chiến thắng.
Bây giờ, hắn vẫn chưa lập nên quân trạng, nhưng mà dáng vẻ của hắn khiến cho mọi người thấy được sự quyết tâm của hắn.
Sau khi thương nghị kết thúc, Mộc Nhai vội vàng rời khỏi. Trước đó, hắn đã an bài thỏa đáng. Nếu có chút việc gì phát sinh ngoài ý muốn, thì sẽ có thuộc hạ báo lại. Cho nên Mộc Nhai sẽ không lại lên thành lâu, mà là trực tiếp đi vào bên trong.
Gương mặt của hắn, vẫn thủy chung đều đanh lại, đôi chân mày kia cũng ẩn ẩn nhăn nhíu. Trong thành Đế Đô, số lượng địa tinh kị binh vốn có giới hạn. Hắn không thể nào đuổi dân chúng đi ra ngoài, mà chỉ chừa lại binh lính được.
Hắn chỉ cố gắng làm tận khả năng để mở rộng ra binh lực.
Còn lại, đều đã được phân tán ở trong thành trấn xung quanh.
Chỉ là bọn hắn phải chờ đến khi nhận được tín hiệu của Mộc Nhai, mới có thể tiến đến trợ giúp. Ngay khi Vô Huyên tấn công đến đây, Mộc Nhai đã trước tiên liên lạc với bọn họ, nhưng mà hắn phát hiện ra, tin tức qua đồn âm của hắn đã mất đi tác dụng…
Bọn họ đã mất đi liên hệ với thế giới bên ngoài, toàn bộ thành Đế Đô, đều hoàn toàn bị cô lập.
Bất quá, cách mỗi một đoạn thời gian, sẽ có người đến tìm hắn để liên lạc. Một khi đã phát hiện dị trạng, cũng sẽ rất nhanh tiến đến trợ giúp, chỉ là…
Vô Huyên sẽ cho hắn có được cơ hội này hay không thôi…
Bên ngoài thành lâu, đại quân yêu vật này giống như bị nổi điên đều quyết tâm công thành, bất kể là sẽ chết đi nữa, cũng không tiếc bất cứ đại giới nào, tinh kị binh toàn lực chống lại. Một khắc trước vẫn còn đang gió êm sóng lặng, trong nháy mắt tiếp theo, đã là mưa máu gió tanh….
Trận chiến này so với bất cứ một trận chiến nào của của ngày trước đều hoàn toàn phải kịch liệt, cũng thảm thiết hơn rất nhiều lần. Đối thủ đang chết dần, tinh kị binh đã ở lấy tốc độ kinh người mà chiến đấu, không hề có kỹ thuật hay cân nhắc nào. Vô Huyên vốn là được ăn cả ngã về không, chỉ cần phá được cửa chính. Đây là một chiến tranh người giết người, mạng đền mạng.
Thứ mà Vô Huyên muốn, là tốc chiến tốc thắng, tiếp tục xem, ai chống đỡ đến cuối cùng, ai là người bại trận trước…..
Thương người nương tay, từ trước đến nay đều đã hoàn toàn không có.
Cho nên Mộc Nhai mới từng nói rằng, liệu Vô Huyên có cho hắn có được cơ hội điều viện binh tới kịp đây hay không.
Liền tính, tin báo bằng đồn âm của hắn có thể dùng đi nữa, chiếu theo loại cách thức chiến đấu này, chỉ sợ viện binh còn chưa kịp đuổi tới, thì trận chiến này, cũng đã kết thúc.
Ranh giới sinh tử, chỉ ở trong một cái chớp mắt.
Mộc Nhai cau mày, cân nhắc có cách nào khác có thể nắm chắc chiến thắng ở trong tay hay không. Binh đoàn yêu quỷ này, hoàn toàn khác hẳn so với kẻ địch ngày xưa. Vô Ưu cốc đã tan rã từ lâu. Hiện giờ, những người bắt quỷ hàng yêu chỉ có thể đếm được ở trên đầu ngón tay, dưới sự tập hợp của Yêu Hoàng cùng Quỷ Vương, yêu quỷ lại một lần nữa tụ tập tích góp lại thành một đại quân. Không có kẻ nào, có thể lấy khắc chế đám yêu vật đó. Cũng không có kẻ nào là đối thủ của đám yêu vật này. Chỉ với một binh đoàn này thôi, cũng sẽ dễ dàng mà hoành hành đại lục bốn phương …
Tựa như Cửu Minh tộc của ngày xưa.
Không có kẻ địch ngang tầm, xưng bá cả thiên hạ.
Khi đó, vẫn còn có Vô Ưu cốc.
Nếu không phải Yêu Hoàng bị phong ấn, Quỷ Vương trọng thương, thì Cửu Minh tộc làm sao mà lại bị thua được chứ. Nay, đám người này đã ngóc đầu trở lại. Kẻ địch có bao nhiêu đáng sợ, không phải chỉ có thể bằng sự tín niệm, liền sẽ chiến thắng được…
Mộc Nhai hiểu rất rõ ràng.
Đây là một khối xương cứng. Hắn có thể cắn gãy nó được hay không. Hắn thật sự không có vạn phần hoàn toàn nắm chắc.
Mộc Nhai tự tin, cũng kiêu ngạo, nhưng không phải là kẻ mù quáng kiêu ngạo. Hắn có chừng mực.
Mộc Nhai chính là đang tự hỏi, Ly Lạc liền đẩy cửa bước vào.
Bây giờ, Mộc Nhai cần nhất là phải thủ thành. Ly Lạc cũng tự có chuyện của mình phải làm. Từ lúc ở hoàng cung tách ra, dường như sau khi Ly Lạc an bài xong chuyện của mình mới đi tới nơi này.
Mục đích hắn tới đây, hai người bọn hắn đều hiểu rõ cũng không cần nói ra. Mộc Nhai cũng không có hỏi, chỉ là để người dâng trà lên đến đây.
– Xem ra, đêm đó, Khâm Mặc cũng bị bắt đi trong yên lặng.
Ly Lạc thích nhất là trà, nay ở trên mặt bàn giữa hắn và Mộc Nhai, hai chung trà nóng đang lan tỏa ra hương trà thoang thoảng tràn ngập khắp trong không khí. Nhưng mà Ly Lạc cũng không có thèm chạm đến, trên mặt của hắn vẫn không có biểu tình như cũ, đôi mắt trên gương mặt cũng không để kẻ khác có thể đoán ra được gì, đang lẳng lặng nhìn về phía trước, một vách tường màu xanh.
Mộc Nhai rầu rĩ “ừ” một tiếng, hắn rất muốn nói ‘đáng đời, đáng lẽ tên Khâm Mặc kia phải chết đi rồi mới là tốt nhất…’
Tên Khâm Mặc hỗn đản kia, cư nhiên lại dám gạt hắn.
Là do tên đó tự làm tự chịu, tên đó chính là đáng bị như vậy.
Rõ ràng biết, hắn sắp lật nát cái đất Nam Triều lên rồi, nhưng mà Khâm Mặc tìm được nam nhân này rồi, cũng không báo cho hắn biết, mà lại vụng trộm giấu đi….
Nếu không phải do tuần xà giả kia, trở về nói cho bọn hắn biết tin Ly Hận Thiên bị kia Yêu Hoàng bắt đi. Chỉ sợ, cho đến bây giờ, hắn vẫn còn chưa tìm thấy một chút manh mối nào của nam nhân này rồi.
Quả thật là tên hỗn đản.Mộc Nhai nắm lại thành nắm đấm, càng lúc càng siết chặt lại đến mức run rẩy phát ra tiếng ‘rôm rốp’ của các khớp xương.
– Ngươi vừa mới, bắn tên về phía đó, nếu khiến y bị thương, thì làm sao đây?
Đối với một mũi tên kia của Mộc Nhai, Ly Lạc vẫn là không thể không để ý được. Sau khi hắn nghe tin báo về hành động của Vô Huyên, cũng đã nghĩ ra, người bị đưa lên trên chiến trường này là ai. Hắn vừa đuổi tới, lại nhìn thấy Mộc Nhai vươn cung lắp mũi tên, nhắm thẳng chỉ vào y. Hắn nghĩ rằng, Mộc Nhai vốn không biết người nọ là ai.
Vô Huyên là đang tới khiêu khích. Dùng phương thức này, ở trên chiến trường, mang bầu không khí nghiêm túc này mà nhục nhã Mộc Nhai, lấy tính tình của Mộc Nhai, sợ là đã bị chọc giận, liền bất chấp hậu quả mà trả đũa lại.
Nhưng mà một mũi tên kia của Mộc Nhai bắn ra, hoàn toàn không phải là thẹn quá thành giận…
Mà là, hắn cho Vô Huyên một hành động cảnh cáo, cùng với, đây là lời ứng chiến của hắn.
– Ta không phải là kẻ đui mù!
Lặp lời nói giống lúc nãy, Mộc Nhai lại rống to lên một lần nữa. Chẳng lẽ nào, hắn lại không nhìn ra người mà tên kia đang ôm là ai sao. Liền tính, vốn không biết trước, Ly Hận Thiên đang ở trong tay của Yêu Hoàng đi nữa. Nhưng vừa nhìn thấy tấm lưng kia, hắn cũng vẫn sẽ biết được thân phận của đối phương. Hắn làm sao lại có thể không nhận ra được y cơ chứ,
– Tên kia, thật sự là sẽ tự mình tìm đến phiền toái. Loại thời điểm này, còn bày trò ra vẻ càng thêm phiền. Chờ ta bắt được y, xem ta có hung hăng đánh đòn y một trận hay không. Ta đã nói, tên nam nhân này thật là không thể ngoan ngoãn an phận ở một chỗ được hay sao!
Một bàn tay lớn đập xuống, nếu không phải bên dưới là cái bàn rắn chắc, hiện tại chỉ sợ là đã tứ phân ngũ liệt mất rồi. Chung trà ‘lách cách’ rung động. Mộc Nhai nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt trừng lớn. Hắn thật sự là nổi lên lửa giận cháy lớn đến bừng bừng. Nếu lúc này, Ly Hận Thiên đang ở bên cạnh hắn, thì hiện tại nhất định sẽ được chết thực thảm…
Bất quá, y không hề ở đây
Có thể khi dễ Ly Hận Thiên, chỉ có một mình hắn mà thôi. Cái tên gia hoả mang mặt nạ kia, Mộc Nhai thề sẽ không dễ dàng gì mà buông tha cho hắn được.
Tên này dám nhục nhã hắn như vậy, lại còn người vô cùng quan trọng với hắn đến vậy.
Mộc Nhai sẽ khiến hắn trả lại một cái giá thật đắt.
Ly Lạc không nói chuyện. Loại thời điểm này, lại còn muốn đi tranh đoạt nam nhân này, vốn không có bất cứ nghĩa lí gì cả. Bất quá, ý nghĩ của hắn cũng giống như suy nghĩ của Mộc Nhai vậy. Bọn hắn khẳng định là muốn đoạt nam nhân này về, còn có cái tên gia hỏa mang mặt nạ kia…
Tuy rằng là huynh đệ, nhưng mà, trận chiến mà ngày hôm nay do hắn gây nên, bọn hắn nhất định sẽ đòi hắn hoàn trả lại gấp trăm ngàn lần.
Về phần Ly Hận Thiên thuộc về ai, chờ khi y trở về, lại tranh đua phân cao thấp.
Ly Lạc sẽ không bao giờ lại tặng người nọ cho Mộc Nhai lần nào nữa. Y vốn là người của hắn.
Đã sớm là như vậy rồi.
Ly Hận Thiên, lần sau khi gặp lại, ngươi cũng sẽ không có cách nào chạy thoát được nữa đâu…Ta sẽ trói buộc ngươi, vĩnh viễn.……
Nhiệm vụ của Ly Hận Thiên đã hoàn thành, ngay sau khi đại quân yêu vật tiến lên bao phủ xung quanh hai người họ. Sau đó, thân thể y lại lần nữa truyền đến nỗi đau đớn quen thuộc, giống với ngày ấy ở khách điếm kinh hoàng kia, nam nhân lập tức ngất đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, vốn không có gì bất ngờ xảy ra, y về tới quỷ phủ, bàn tay che ở trước mắt, tầm mắt không rõ, nhưng trí nhớ, lại phá lệ rõ ràng…
Mũi tên của Mộc Nhai theo gió bay vụt đến, vẫn cắm chặt ở trên tấm gỗ phía sau của Vô Huyên, mà nói….
Y đã chết qua một lần, cho nên so với bất luận kẻ nào, y đều phải trân quý sinh mạng hơn tất cả mọi người. Nhưng năng lực thừa nhận, là có hạn. Gánh nặng này vốn không nên thuộc về y. Y muốn dỡ xuống, lại bất lực…
Con đường này, là do y tự mình chọn.
Bắt đầu từ một khắc khi y quyết định tiếp nhận thân thể này, toàn bộ tất cả những chuyện có liên quan đến thân thể này, lẫn gánh nặng gì đó cũng đều đã được gánh lên trên vai của y. Y không có cách nào để trách cứ hay đổ tội cho bất cứ ai. Cũng không thể nào, quăng bỏ toàn bộ trách nhiệm này ra sau đầu được. Vô luận là tốt, hay là xấu. Thì y đều hoàn toàn mà im lặng gánh vác hết toàn bộ.
Ly Hận Thiên tự có sự giác ngộ này. Cho nên y chưa từng oán trời trách đất, hoặc là oán giận Lang Đại Bảo đã rời đi để lại cho y biết bao nhiêu nỗi phiền toái, lại luôn bị buộc đến đường cùng, bản thân lại liên đi tìm cách hàn gắn, đi giải hòa, xây dựng lại mối quan hệ đổ vỡ này.
Liền tính là oán giận đi nữa, cũng không có trốn tránh, mà là nghênh đón gian nan mà vẫn tiến lên.
Rời khỏi Ly phủ, không có khuất mắc gì liên quan gì với gánh nặng này cả, chỉ là y đang trốn tránh tình cảm mà thôi…
Y muốn làm một Ly Hận Thiên thật tốt, muốn làm tốt một người cha của bọn hắn….
Nhưng mà, ngày hôm qua ở trên chiến trường, một màn kia do Vô Huyên gây nên, khiến y mất hết can đảm…
Vị trí làm cha này, giống như, y không có cách nào đảm đương làm tốt được.
Chỉ là phí hoài bản thân y mà thôi. Đây là ý nghĩ được nảy ra ở trong nháy mắt. Không cần phải trải qua bất cứ suy xét nào của đầu óc. Ngay khi con người ta bị ép buộc đến một cảnh giới nhất định, tự nhiên sẽ đột ngột vọt ra một ý nghĩ như vậy…
Khác với khi y bị hắn ép buộc ở trước mặt Khâm Mặc, khi đó chỉ là ý niệm chợt lóe qua trong đầu mà thôi. Mà ngay ngày hôm qua, thiếu chút nữa, y liền xuống tay giết chết Vô Huyên.
Trời xanh đã đối xử quá bất công với Vô Huyên. Khi đó, nam nhân suy nghĩ, hắn cho y bao nhiêu nỗi vũ nhục như vậy, thì cũng đã trả đủ nợ cho hắn rồi. Nếu không đủ nữa, y có thể đem mạng này ra, hoàn trả lại cho hắn…
Lấy mạng đền mạng.
Tính cả mọi trách nhiệm này, còn có tình cảm giữa bọn họ.
Nếu chết rồi, thì cái gì cũng không nên suy nghĩ nữa….
Y đã quá mệt mỏi rồi.
Về phần cừu hận của Vô Huyên, y chết cùng với hắn, cũng đã có thể hóa giải hết rồi….
Tiếp theo, lại một lần nữa đầu thai làm người, sau đó thì thế nào, thì đầu thai làm một người bình thường vào một nhà bình thường, cả đời này đều hạnh phúc bình an….
Về phần bản thân y, hiện tại mấy thứ này, vốn không phải là hắn. Nào là thân phận, còn có thân thể, y chỉ là trả lại tất cả những thứ không thuộc về y trở về chỗ cũ mà thôi…
Không có gì phải tiếc nuối. Y đã giải thoát rồi.
Nhưng mà, ở ngay khoảnh khắc cuối cùng, y do dự, y không có cách nào nhẫn tâm mà xuống tay với Vô Huyên được…
Tiếp theo, là do Mộc Nhai cứu lấy y …
Khiến y ở trong nháy mắt tỉnh táo lại, buông bỏ ý niệm phí hoài bản thân mình ở trong đầu.
Chưa kịp ngồi dậy, mặt giường mềm mại liền trầm xuống một chút, có người đã ngồi xuống ở bên người y. Ly Hận Thiên không chút nghĩ ngợi, đã biết thân phận của đối phương. Nam nhân chậm chạp ngồi lên, còn chưa có thấy rõ mặt người nọ, bàn tay của Ly Hận Thiên nâng lên…
Không có chút do dự nào, một bàn tay giơ cao lên, rắn chắc chuẩn xác, giáng xuống trên mặt của người này…
Rất nặng, âm thanh, cũng thực vang dội.