Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 207

– Ngươi chỉ là muốn hắn giao quốc tỉ ra, cần gì phải làm phiền toái đến vậy, trực tiếp để cho Tà tìm mấy tên khuyển yêu, liền ở trước mặt mọi người, luân phiên làm hắn một lần, liền tính miệng của hắn có cứng rắn đến đâu, cũng sẽ chịu không nổi mà khai ra. Hoặc trực tiếp hơn nữa là, hình phòng rõ rành có nhiều hình cụ đến vậy, liền hắn cứ lì lợm như vậy, tùy tiện lấy ra mà chào hỏi vài cái, khiến cho hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không xong. Vẫn còn đỡ hơn, đã phải giằng co lâu đến như vậy, mà vẫn không có được một chút tiến triển hay sao.

Minh U quạt chiết phiến ở trong tay, một dáng vẻ nhàn nhã, vẫn như ngày ấy ở bên trong đình lí, vẫn là cái ấm trà kia, chỉ là cuộc sống an ổn náo nhiệt ở Nam Triều, đã không hề giống như xưa nữa rồi.

Bất quá, Minh U căn bản không có một chút biểu tình khẩn trương khi đang giao chiến cả, ngược lại là giống đang hưởng thụ cuộc sống.

Vừa tiến vào đình lí, Vô Huyên  nghe thấy những lời này, khuôn mặt bình tĩnh, hắn không có bất kì  tỏ vẻ gì, ngồi xuống.

– Biểu hiện của ngươi, rất kỳ quái,

Khi nói ra lời này, Minh U vẫn còn bảo trì bộ dáng lúc nãy, đừng nói ngừng lại tay đang quạt chiết phiến, mà ngay cả đôi mắt, cũng không chưa từng mở,

– Một màn vừa rồi ở Đế Đô thành, chỉ là có như vậy liền đã kết thúc, đến khuôn mặt của Ly Hận Thiên, cũng chưa hề bị kẻ khác nhìn thấy, chỉ có một tấm lưng mơ hồ không rõ. Ngươi làm như vậy, rốt cuộc là có phải đang nhục nhã hắn hay không đây? Ta làm sao lại cảm thấy, ngươi chỉ là khiến hắn phối hợp với ngươi ca hát đệm nhạc mà thôi. Còn có, chính là bộ dáng của hai ngươi luôn lắc lư lay động kia, tư thế như vậy, hành động này của ngươi, là có ý nghĩa gì đây? Hại ta cũng ngốc nghếch tưởng thật còn kích động theo nữa chứ…

Ngay từ khi phát động trận chiến, bọn hắn liền rời khỏi chiến trường. Trong thân thể của Ly Hận Thiên có phệ linh cổ, dùng thuốc mê bình thường đối với y mà nói, vốn không có hiệu quả mấy. Vô Huyên dùng lên trên người nam nhân để y ngất đi, đó chính là ong yêu mà Yêu Hoàng luôn mang theo, trên nó tự tiết ra nọc độc. Chất độc sẽ không tạo thành thương tổn gì đối với Ly Hận Thiên,  chỉ sẽ làm y hôn mê mà thôi. Về phần thời gian hôn mê, đều là do Vô Huyên khống chế.

Cho nên từ chiến trường về đến bây giờ, bất quá cũng chỉ mới qua vài canh giờ mà thôi.

Vô Huyên mới từ chỗ của Ly Hận Thiên trở về. Hiện tại, nam nhân này chỉ nằm ở trên giường cũng không động đậy. Vô Huyên chưa cởi ra dây trói trên cánh tay của y, bất quá chờ  khí lực của y tự khôi phục, tự mình cũng biết mở ra được.

Bây, giờ tâm tình của Vô Huyên vốn nên phải rất tốt, cuộc chiến lần này đã diễn biến giống như trong dự đoán của hắn. Dựa theo ý nghĩ của hắn mà tiến hành, hắn cũng đúng lúc mà thấy được bộ dáng tức giận của Mộc Nhai, nhưng mà hiện tại,  hắn cao hứng không nổi.

Mang Ly Hận Thiên đến chiến trường, là quyết định lâm thời của hắn. Bởi vì hắn nghe thấy lời lẽ che chở của y dành cho Khâm Mặc, còn có vài lời ngăn cản quan tâm kia. Nên Vô Huyên đã nghĩ muốn nhục nhã y thật tốt. Khiến y phải biết rõ ràng, hiện tại ngay cả bản thân mình, y cũng không cách tự bảo vệ nữa là. Y còn có cái tư cách gì mà suy nghĩ cho Khâm Mặc, còn lo lắng cho những kẻ khác…

Hắn thành công, mục đích của hắn cũng đã đạt được. Nhưng mà, nam nhân này, đã muốn giết hắn…

Còn dám đánh hắn.

– Làm sao vậy? Luyến tiếc sao?

Miễn cưỡng cười, như là đang nói chuyện gì đó rất thú vị, nhưng trong giọng nói còn mang theo cảnh cáo cùng sự lạnh lùng, cũng khiến cho người nghe không rét mà run.

Gã là Quỷ Vương, đối với tình cảm của con người, gã vốn không có hứng thú. Gã chỉ biết là, vì đạt được mục đích, thì phải không từ thủ đoạn nào cả.

Cho dù là cha thân sinh thì có làm sao đâu?

Nếu Ly Hận Thiên không giao quốc tỉ ra, thì gã sẽ dùng tất cả mọi cách để tra tấn y. Nếu gã là Vô Huyên, thì khi nãy, đã đặt y lên trên chiến xa, ở trước mặt Mộc Nhai và mọi người, mà hung hăng thượng y.

Nhục nhã Mộc Nhai, đồng thời, cũng để cho phòng tuyến tâm lí cuối cùng của nam nhân, cũng triệt để suy tàn theo.

Bây giờ, quốc tỉ kia hẳn là đang ở trong tay của gã mất rồi.

Không có kẻ nào có thể chịu được cái loại vũ nhục này. Nhưng mà Vô Huyên không có làm, làm điều vô dụng, tiếp theo lại đưa y về lại quỷ phủ, điều này khiến cho Minh U, không có cách nào lý giải nổi.

– Ngươi đã làm không được. Vậy để, ta đến giúp ngươi. Hôm nay, ta sẽ khiến cho hắn phun ra điều ta cần.

Minh U vừa nói xong, chiết phiến cũng vừa thu lại, đứng lên làm bộ sẽ đi đến nơi Ly Hận Thiên đang ở. Nhưng mà gã vừa muốn đi ra đình lí, đã bị Vô Huyên ngăn cản lại.

– Chuyện của ta, không cần ngươi phải tới để nhọc lòng.

Vẫn không hề ngẩng đầu, Vô Huyên nhìn thẳng vào cây cột đình, lạnh lùng nói,

– Ta có năng lực, tự lấy quốc tỉ được. Bằng không, thì sau khi phá thành, ta cũng sẽ chỉ trở thành con rối để các ngươi khống chế thôi. Có đoạt được lại quốc tỉ về tay hay không, đối với các ngươi mà nói, cũng không có gì khác nhau. Quỷ Vương điện hạ, cần gì phải vì một việc vụn vặt vô ích này mà lo âu như vậy đi?

Trong lòng của Vô Huyên đều biết rõ, hai gã này, cũng sẽ làm như vậy, chỉ là ai ở trong bọn hắn cũng đều chưa từng nhắc quá…

Đây là lần đầu tiên, nói vạch trần ra như vậy.

Đối với đồng minh cùng chiến hữu mà nói, lời này của Vô Huyên, nói ra rất quá phận.

Dù sao không có Minh U cùng Thiên Tà, thì việc muốn đoạt lại giang sơn này, chỉ là nói suông…

Nhưng mà Minh U không có tức giận, cũng không có phản ứng nào.

Âm thầm thừa nhận.

Gã miễn cưỡng rũ mí mắt xuống, con ngươi trong đôi mắt nhìn lướt qua một vòng ở trên đỉnh đầu của Vô Huyên. Gã cũng không có nói cái gì nữa, mà là nắm lấy chiết phiến lại một lần nữa quay trở lại trên ghế ngồi, nheo lại đôi mắt…

Cửu Minh tộc suy tàn, Thiên Tà bị phong ấn, bản thân của Minh U cũng đã bị trọng thương.

Vết thương của gã vốn rất nặng, thế cho nên đến khi Vô Huyên được sinh ra, vẫn còn chưa có hoàn toàn khỏi hẳn.

Hiện nay, triều đại đã thay đổi, đã hoàn toàn khác với thời kì mà Cửu Minh tộc thống trị. Yêu quỷ đã biến mất khỏi hậu thế, không có thể cung cấp năng lượng để giúp Minh U khôi phục được, gã chỉ có thể dựa vào tu luyện mà tự chữa khỏi.

Đó là một quá trình chậm chạp. Nếu muốn khôi phục thành trạng thái ban đầu, chỉ sợ không chỉ phải mất một năm hay nhiều hơn một chút, mà có thể là mười năm, hoặc là trăm năm.

Minh U không dám rời khỏi quỷ phủ. Vết thương này của gã sẽ tùy thời mà đe dọa đến sinh mạng của gã. May mà một hồn một phách của gã đã được cất giấu vào bên trong quốc tỉ của Cửu Minh tộc, đó là vương bài bảo mệnh cuối cùng của gã.

Đồng thời, cũng là sự tồn tại của mối tai hoạ ngầm.

Sau khi gã đã khôi phục năm phần công lực, thì Cửu Minh tộc cũng chỉ còn lại một giọt máu cuối cùng.

Gã mạnh mẽ đoạt Vô Huyên đi. Gã không thể để Vô Huyên chết được, hồn phách của gã chỉ có người trong Cửu Minh tộc mới có khả năng thả đi ra được. Nếu bí mật này bị phát hiện, thì vật bảo đảm cho sự bất tử của gã cùng Thiên Tà, cũng sẽ bị biến thành điểm yếu duy nhất cũng là quan trọng nhất.

Cửu Minh tộc cùng hai gã, là quan hệ cộng sinh giúp đỡ cũng lợi dụng lẫn nhau. Nay, bọn họ tự chủ động biến mất, thì ước định ngày trước, hai gã cũng sẽ không cần phải tuân thủ theo, không có lợi, ngược lại càng sẽ trở nên nguy hiểm…

Đây là thời điểm, lấy lại hồn phách kia mà thả ra.

Nắm lại tự do ở trong tay.

Nhưng mà, gã không tìm ra được quốc tỉ.

Đồng thời, sức mạnh của Minh U vẫn chưa có khôi phục toàn bộ, muốn biến trở về Quỷ Vương ngày trước, gã còn cần làm rất nhiều chuyện, thả ra Yêu Hoàng, mở rộng thực lực. Về phần đáp ứng với Vô Huyên về việc tấn công Nam Triều, thứ nhất là vì trả thù rửa nhục về mối hận năm xưa. Cái thứ hai chính là, gã muốn lợi dụng Vô Huyên, đoạt lại quốc tỉ, thả ra hồn phách của gã mà thôi.

Vô Huyên không biết việc hồn phách, muốn khống chế hắn, đối với Quỷ Vương mà nói, là việc rất đơn giản.

Bất quá đối với hành vi bây giờ của Vô Huyên, khiến gã vô cùng bất mãn.

Minh U quạt chiết phiến trong tay. Gã cũng sẽ không nóng vội. Dù sao thời gian vẫn còn dài, sớm hay muộn gì, thì sự tự do đó đều vốn sẽ thuộc về gã.

Nếu Vô Huyên muốn chơi đùa cùng cha hắn, thì cứ để cho bọn họ chơi đùa thật vui vẻ đi…

– Theo diễn biến, dưới loại tình huống này, thì mấy ngày là phá được thành?

Im lặng một hồi lâu, bề mặt trắng noãn của chiết phiến đang phủ lên che khuất gương mặt của Minh U,  vẻ mặt kia như là người đang ngủ, đột ngột lại hỏi ra một câu.

– Ba ngày.

Vô Huyên trả lời.

– Nếu diễn biến vẫn giống như bây giờ, thì không quá ba ngày, Đế Đô thành sẽ bị công phá. Bất quá, tên Hoàng Thượng kia đã sớm đều làm tốt chuẩn bị. Mộc Nhai cũng sẽ không phải là tên vô dụng. Thời gian, hẳn là sẽ đợi lâu hơn một chút. Nhưng cũng sẽ không vượt qua phạm vi đã tính toán sẵn của chúng ta. Mặc kệ là có đánh qua bao nhiêu lâu đi nữa, kết quả đều vẫn là giống nhau. Đế Đô thành đó, Nam Triều kia, sớm hay muộn gì, cũng đều hoàn toàn là của chúng ta.

Trước khi ở trên chiến trường không đột ngột xảy ra thay đổi gì, thì Vô Huyên và Minh U tạm thời sẽ không lại đi đến đó, cũng chỉ cuộc chiến phí sức mà thôi. Bọn hắn đi ra, cũng chỉ là đi phơi nắng.

Hơn nữa, Vô Huyên có là việc quan trọng hơn, cần hoàn thành,  khiến cho nam nhân này, giao quốc tỉ ra.

Nhất thời nghĩ đến y, biểu tình của Vô Huyên, lại âm trầm thêm vài phần.

……

Ba ngày sau, trên chiến trường.

Như Vô Huyên đoán trước, ba ngày này, Mộc Nhai phòng thủ thực ổn.

Bất quá, cũng không tốt hơn nhiều lắm….

Khi cùng Minh U lại một lần nữa xuất hiện ở chiến trường, tường thành của Đế Đô, đều đã biến màu…

Một màu xanh xám ban đầu, đã biến thành màu thâm đen, bề mặt còn có chất lỏng màu đỏ tươi vẫn còn đang chảy xuôi xuống. Đó là máu của binh lính. Có dấu vết máu khô cằn, cũng lại có máu mới chảy xuống, lại khô cằn, lại chảy xuống, liền cứ tưới thấm vào ướt đẫm lại khô lại dính chặt đó, lại thêm một tầng máu tươi vấy lên lại thành một lớp máu cũ, vấy bẩn tường thành, máu tanh đầy trời…

– Mùi vị này,  quả thật không tệ. Binh lính của Mộc Nhai, quả thực lợi hại, có thể bị lợi dụng đến vậy, thật sự là quá mức đáng thương rồi.

Dùng chiết phiến xòe ra che khuất ánh nắng trên đỉnh đầu, Minh U miễn cưỡng nhìn về phía thành lâu, làm kẻ tiến công thành, thì tổn thất của bọn hắn tự nhiên vẫn nhiều hơn so với Nam Triều. Nhưng việc này không đáng cho bọn hắn để vào mắt một chút nào. Việc hao tổn là tự nhiên. Thứ bọn hắn muốn, chỉ có kết quả mà thôi. Quá trình ra sao, không quan trọng.

Vô Huyên không lên tiếng trả lời, tay cầm trượng ảnh nha lật lại, hướng về cửa thành đi đến, cách càng lúc càng gần, tiếng chém giết, tiếng rống lên đầy giận dữ, đinh tai nhức óc.

Đứng ở trong quân đoàn yêu vật, mặc dù có yêu vật cao hơn hắn rất nhiều, nhưng sự tồn tại của Vô Huyên lại vô cùng rõ ràng. Hắn vừa xuất hiện, thì trên thành lâu, cũng xuất hiện dáng người cao lớn lẫm liệt.

Huynh đệ hai người, vừa xuất hiện, ở giữa không gian đang chiến đấu kịch liệt, lẳng lặng đối diện với nhau…

Mộc Nhai lạnh lùng rũ mí mắt xuống, ở trong con ngươi của đôi mắt, đang in vào hình ảnh phản chiếu của Vô Huyên…

– Ngươi thực lo lắng cho y đi?

Không có khiêu khích, cũng không có trào phúng. Vô Huyên nhất thời mở miệng, nói ra một câu cũng không hề có nội dung gì liên quan đến chiến trường này. Ngữ khí của hắn, lại bình thản đến vậy.

Mộc Nhai không nói gì. Nhưng một mũi tên đã bắn ra kia, đã biểu lộ thái độ. Nếu Vô Huyên muốn thương tổn nam nhân này, thì, mũi tên kia, sớm hay muộn gì, đều sẽ xuyên thẳng qua đầu của Vô Huyên.

– Cũng không sao cả. Vậy, dùng mạng của y, đổi lấy tòa thành này, thì thế nào?

Đề nghị của Vô Huyên, giọng nói của hắn cũng không lớn, nhưng cũng đủ cho Mộc Nhai nghe rõ. Vô Huyên ngửa đầu, đón lấy tầm mắt mắt băng lãnh của Mộc Nhai, nụ cười kia, vẫn không giảm như cũ,

– Mời Võ Uy sử mở cửa thành ra. Nếu không, ta sẽ lập tức giết chết nam nhân kia.

Trong lời nói, Vô Huyên đang ám chỉ ai. Mộc Nhai tự nhiên hiểu rõ, nghe thấy Vô Huyên nhắc tới người nọ, cùng với việc sinh tử của y. Ở trong mắt của Mộc Nhai cũng không thấy một tia vết rách nào, vẫn kiên định như cũ, cũng gợn sóng không sợ hãi…

Hắn không muốn nhiều lời, chỉ lạnh lùng bỏ lại cho Vô Huyên hai chữ,

– Mơ tưởng.

– Ngươi không sợ, ta giết y sao?

Vô Huyên cười hỏi.

Vấn đề này, khiến cho khuôn mặt  nghiêm túc buộc chặt của Mộc Nhai cũng phải cười lên, khóe miệng đang được câu lên, miêu tả ra, vẫn là nụ cười cuồng ngạo kia,

– Bây giờ mở cửa thành ra, thì số phận của bọn ta, từ lúc đó liền cũng sẽ nằm ở trong tay của ngươi. Đến lúc đó, nếu ngươi đã muốn giết y, thì y cũng sẽ chết. Còn không bằng, thúc thủ vi phu. Ta tự cướp lại quyền quyết định vào trong tay mình. Có như vậy thì, lại sẽ không còn có uy hiếp, lại càng sẽ không có nỗi lo lắng đề phòng.

Mở cửa thành ra, chính là một hồi tuyên cáo đã bị đánh bại, vì nam nhân này, mà chôn vùi toàn bộ biên cương quốc thổ của Nam Triều, còn bồi theo cả những tướng sĩ đã cùng hắn đồng sinh cộng tử. Hành động này đối với Mộc Nhai mà nói, có lẽ không quan trọng.

Nhưng mà, hắn đầu hàng, cũng không chắc chắn sẽ cứu được mạng của nam nhân này, đến lúc đó, tánh mạng của mọi người đều đã bị nắm trong tay của Vô Huyên. Đây lại vốn không phải là thương trường, cũng lại một cuộc mua bán không lời mà còn  lỗ rất thảm.

Mộc Nhai làm sao lại chấp nhận được.

– Ta thật sự, sẽ giết y đấy.

Vô Huyên nhắc nhở.

– Vậy ngươi, khẳng định là muốn được chôn cùng bồi táng với y rồi. Trước đó, cũng phải sẽ trả một giá, đắt gấp trăm ngàn lần hiện tại.

Bất vi sở động, Mộc Nhai trả lời, vẫn trầm ổn như cũ, chỉ là trong lời đó đã bao hàm một sự quyết tâm, chỉ cơ thiên địa chứng giám.

– Thắng được thiên hạ, y cũng đã không còn sống ở đó. Võ Uy sử, đây là kết quả mà ngươi muốn có nhất sao?

Vô Huyên nhíu mày, bày ra biểu tình hoang mang.

Mộc Nhai không trả lời hắn, lại chỉ nhìn về phía xa xa, lộ ra một mỉm cười thanh đạm…

– CHÚ THÍCH:

* Thúc thủ vi phu: nghĩa theo edit hiểu là tự cố thủ vì bản thân mình.

====================================================================================
Bình Luận (0)
Comment