Tuy đã ở lại quỷ phủ được một đoạn thời gian. Nhưng mà Ly Hận Thiên đối với nơi này lại một chút cũng không quen thuộc nổi. Nhưng nhìn dáng vẻ tự nhiên kia, có vẻ Phong Vô như là ngựa quen đường cũ vậy.
Hắn dẫn theo nam nhân di chuyển ở trong phủ. Cung điện này cũng không sáng sủa như phủ trạch bình thường, cũng không có cây cối hoa cỏ gì để trang trí xung quanh, còn có vẻ hoang vắng âm trầm.
Đồng thời, cũng rất thanh tịnh.
Nhìn thấy Phong Vô, Ly Hận Thiên khó nén hưng phấn. Bất quá vừa trải qua khúc nhạc dạo vừa rồi, tâm tình kích động cũng lắng đọng lại không ít. Nhưng vẻ tiều tụy ở trên mặt vẫn như cũ, lại lộ ra một tia hồng quang, đến đôi mắt quá mức mỏi mệt đến mức vô thần, đều đã một lần nữa thay đổi ánh lên hào quang.
– Xin lỗi, ta nghĩ rằng, chỉ cần cho phụ tử hai ngươi tiếp xúc với nhau nhiều hơn một ít, thì sẽ có thể cải thiện. Nhưng, hình như là ta đã sai lầm rồi.
Đi không bao lâu, Phong Vô than nhẹ một tiếng, nặng nề mở miệng. Hắn vẫn mặc chiếc áo dài màu xanh như trước, chải tóc búi lên kiểu đơn giản, phần tóc còn lại ở trên lưng đều bị rối tung, cách ăn mặc mộc mạc cũng thực bình thường. Nhưng trên người của hắn lại tản mát ra khí tức của tiên tử, lại khiến hắn có cảm giác khác đến vậy.
Một bộ dáng đơn giản này, cũng như là càng dễ dàng tín nhiệm vào người này vậy.
Nghe thấy tên Vô Huyên, Ly Hận Thiên theo hắn mà thở dài, chỉ là một tiếng thở dài, kéo thật lâu, lại tràn đầy chua xót…
Cảm xúc như là từ trong lồng ngực muốn được phát tiết ra vậy.
Trường kỳ bị Vô Huyên áp bách, tinh thần cùng thân thể đều bị vây ở trong trạng thái cực độ căng thẳng. Nay lại có được sự tồn tại của Phong Vô, khiến y lập tức cảm nhận được sự thoải mái, giống như là bong bóng được bơm đầy khí căng phồng lên, ở trong nháy mắt bị người đâm vào vỡ tan ra vậy…
Giống như là được sống lại lần nữa vậy.
Y nghĩ rằng, y sẽ không để ý đến hình tượng nữa mà ôm lấy Phong Vô, cầu xin sự giúp đỡ từ hắn, muốn hắn cứu vớt lấy y….
Giống như sắp phát điên vậy.
Rốt cục, y cũng đã nhìn thấy được vị cứu tinh vậy…
Nhưng mà y vốn không có.
Chỉ là thực kích động mà thôi…
– Ta biết, ngươi đã bị bọn họ bắt đến nơi này. Ta cũng biết, bọn hắn là muốn tìm về lại quốc tỉ kia. Về phần phương thức truyền ngôi của Cửu Minh tộc, ta cũng biết rất rõ ràng. Còn có cả việc bọn hắn tiến đến đánh lén, tấn công bất ngờ Đế Đô.
Phong vô cái gì cũng đều biết, bao gồm cả việc trái tim của Khâm Mặc cuối cùng cũng sẽ bị Vô Huyên ăn luôn vào bụng, nhưng mà hắn đều không hề ngăn cản, mặc cho việc này phát sinh.
Lời này do Phong Vô nói ra. Khiến Ly Hận Thiên vô cùng ngoài ý muốn. Nếu Phong Vô nói, hắn chỉ vừa mới biết, Ly Hận Thiên bị Vô Huyên bắt đưa đến nơi này, thì y còn có thể dễ chịu hơn một chút…
Nếu Phong Vô đã biết, lại còn mặc kệ, dù là không muốn quan tâm đi nữa, thì bây giờ, hắn muốn tới nơi này lại là có ý tứ gì…
Lại vì cái gì mà cần phải thừa nhận chuyện này…
Có đôi khi, nói dối với người khác nói, thường cũng không phải là một chuyện xấu.
Ly Hận Thiên khó hiểu.
Phong Vô là tới giải thích, hay là đang vì các binh lính hi sinh bỏ mạng ở trong Đế Đô thành niệm ra một đoạn hướng sinh chú…
Không có ý nghĩa.
Chiến tranh đã bắt đầu, Khâm Mặc cũng đã bị Vô Huyên tra tấn đến không ra hình người nữa rồi. Nay, quốc tỉ kia, Vô Huyên cũng gần như đã lấy được một nửa.
Cái gì cũng đã đều chậm.
Không tính là nản lòng thoái chí, nhưng niềm phấn khởi ban đầu khi vừa nhìn thấy Phong Vô, lại ảm đạm đi không ít.
Nam nhân khó hiểu, nhìn chằm chằm vào Phong Vô. H ắn cũng hiểu được Ly Hận Thiên vì sao lại sẽ có loại phản ứng này, ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn lên bầu trời tối đen vô tận bao trùm lên quỷ phủ. Phong Vô thực bất đắc dĩ. Nhưng trong giọng nói, lại vẫn là cảm giác vân đạm phong khinh, trong đó còn bao hàm cảm xúc, cũng không quá rõ ràng…
– Ta đã từng nói qua. Đây chính là do bọn ta lúc trước đã phạm phải sai lầm. Nên cục diện hôm nay, hoặc sớm hoặc muộn, đều sẽ phát sinh, không có người nào có thể ngăn cản nổi, bao gồm cả Thần Giới ở trong đó. Lấy ác trị ác, lấy bạo chế bạo. Liền tính, có giảm bớt được đi nữa cũng chỉ trong nhất thời. Sớm hay muộn gì, thì trời cao, cũng vẫn sẽ giáng xuống sự trừng phạt.
Ly Hận Thiên giống như là, vừa hiểu Phong Vô đang nói cái gì, lại vừa giống như nghe không hiểu lắm. Y chỉ có thể lẳng lặng đứng ở một bên, nghe Phong Vô nói cho hết lời.
– Yêu Hoàng đối với Thủy Ngân vốn có oán có hận. Lần này hắn trọng sinh, tất nhiên là muốn quay về để đòi lại. Về phần Quỷ Vương, bị đánh đến trọng thương, tới tận bây giờ mới khôi phục lại được, nên sự oán hận của hắn, cũng giống vậy đều không ít hơn bao nhiêu. Cho nên ta mới nói, đây là do bọn ta lúc trước làm loạn mà lưu lại đại họa. Mặc dù vào lúc ấy, xem như làm vì nhân giới trừ hại, nhưng lại gây ra một tai hoạ ngầm, là hậu hoạn khôn lường, sớm hay muộn gì, thì cũng có thể tái phát lại.
Bất quá, Cửu Minh tộc chỉ là một bộ tộc cường đại mà thôi. Nhưng từ sau khi cùng kết minh với Yêu Hoàng cùng Quỷ Vương, dùng phương thức truyền ngôi đặc biệt này, để có được bá quyền nghịch thiên, sớm hay muộn gì, thì cũng sẽ khiến cho bộ tộc này đi đến con đường cùng, đây là việc thiên lý không tha.
Nhưng mà cách xử lý vấn đề này, lại không thỏa đáng.
Lợi dụng tình cảm của Thiên Tà, do Thủy Ngân làm ra. Phong Vô không thể đồng ý bừa được. Chính nguyên nhân thứ nhất này đã dẫn tới, loại cục diện của ngày hôm nay.
Nguyên nhân thứ hai, chính là, sự thù hận của Cửu Minh tộc.
– Cửu Minh tộc ở trong nháy mắt liền xuống dốc. Bọn họ tự nhiên sẽ không phục, lại chết thảm, uổng phí mạng sống. Một bộ tộc vô cùng cường hãn lưu danh sử sách, cuối cùng lại rơi vào tình thế thảm hại đến vậy. Những oan hồn này, đều mang theo oán hận chồng chất. Sự oán hận này, không có thể nào theo sự biến mất của bọn họ mà tiêu tan đi được, trái lại càng tích tụ lại càng nhiều… Lúc đó, nếu chỉ là chết một hai người thôi, thì có thể giải quyết ổn thỏa chuyện này. Thì như vậy, nhân giới đã sẽ không gặp phải hạo ngày hôm nay.
Chuyện tình thực phức tạp, đến mức không thể nằm trong tầm khống chế được nữa…
Tất cả mọi người là thúc thủ vô sách.*
Bao gồm cả Thần Giới.
Chỉ có thể mặc kệ chuyện này phát triển tiếp, không có một ai biết được, nhân giới sắp sửa phải đối mặt với cái gì. Tuy rằng mê mang, nhưng mà cũng không phải là một chút cứu vãn tìm lối thoát lại đều hoàn toàn không có…
Còn có hy vọng.
Thành bại, chỉ ở một ý niệm.
Nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành ma….
Hoặc là cứu vớt thương sinh.
Hoặc là, nhân gian luyện ngục…
– Ta có thể giết chết Vô Huyên, cũng có thể giết chết Quỷ Vương và Yêu Hoàng. Nhưng việc này căn bản không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề này. Bọn hắn có chết đi,thì khốn cảnh của Đế Đô thành liền có thể giải trừ. Nhưng đồng thời, tam giới cũng sẽ đại loạn. Đến lúc đó, mới thật là một trận kiếp nạn thật sự khiến sinh linh đồ thán.
Từ sau Yêu Hoàng trọng sinh lại, Phong Vô liền luôn luôn ở bên cạnh bọn hắn, nhìn bọn hắn làm ra chuyện ác, đang làm bậy. Phong Vô lại không có cách nào làm ra cái gì cả. Liền tính, hắn đánh thắng bọn hắn, giết hết bọn hắn đi nữa không sẽ càng khiến mọi chuyện càng tồi tệ hơn thôi.
– Cửu Minh tộc vốn là bộ tộc có năng lực thông hiểu thông lin. Từ khi Vương Triều bị đánh thua, tộc nhân lại liên tiếp bị chết thảm. Loại oán khí ngập trời này, đã bao trùm dày đặc tầng tầng lên Diêm La điện. Bọn họ không đi đầu thai, cũng không chịu tiến vào luân hồi. Các linh hồn mang theo oán hận này, liền trôi nổi tràn ngập ở trong Địa Ngục. Không có ai có thể thu phục được cả, cũng không có ai có thể quản chế được việc này. Ngay cả Minh Đế cũng bỏ mặc không quan tâm đến.
Ở trong mắt của Ly Hận Thiên, đây là một trận tranh chấp giữa một đám huynh đệ với nhau, là hoàn cảnh Đế Đô đang lâm vào nguy cơ, là nhân giới sắp sửa phải đối mặt với sự rung chuyển này. Nhưng đến nằm mơ y đều không hề nghĩ đến, mọi chuyện lại nghiêm trọng đến mức, liên lụy rộng đến vậy…
Đến Minh Giới, cũng đều bị liên lụy vào trong.
Phong Vô dừng lại một chút, liền tiếp tục dùng cái loại giọng điệu ung dung bình thản mà nói xong, phảng phất như hắn chỉ là đang kể chuyện, về một chuyện cũ dài dòng mà thôi. Nhưng nội dung, lại vô cùng kinh tâm động phách…
– Trên thế gian này, chỉ còn có mỗi Vô Huyên là giọt máu cuối cùng của Cửu Minh tộc. Mà vận mệnh của tam giới bị ảnh hưởng lại được liên kết chặt chẽ đến hắn.
Phong Vô chuyển tầm mắt lạnh nhạt nhìn đến nam nhân. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập kinh ngạc kia, lại nói ra thêm một tin tức khiến nam nhân càng thêm rung động,
– Vô Huyên đã làm việc ác quá nhiều, cứ tiếp tục diễn biến như thế này, tất nhiên sẽ bị lọt vào thiên phạt. Nhưng một khi hắn mất mạng, mặc kệ là chết vì thiên phạt, hay là bị người khác sát hại, thì toàn bộ Minh Giới sẽ bị đại loạn, đến lúc đó, sẽ kéo theo cả tam giới đều bị đại loạn.
Ly Hận Thiên đã không biết dùng đến cái ngôn từ nào để hình dung nổi tâm tình giờ phút này của y nữa. Ngoại trừ y chỉ có thể nhìn thẳng vào đôi mắt bình tĩnh kia của Phong Vô, thì cái gì cũng đều không nói nổi nữa. Cái miệng khép mở vài lần, lại không thể phát ra một thanh âm hữu dụng nào.
– Bất quá, không phải là không thể cứu chữa được. Nếu có thể hóa giải được mối cừu hận ở trong lòng Vô Huyên, khiến hắn cam tâm tình nguyện buông tha tất cả, không từ bỏ chấp niệm. Thì Minh Đế liền có thể trấn an oan hồn, để cho hết thảy đi vào quỹ đạo.
Ly Hận Thiên không phải là người cơ trí chuyên am hiểu ngầm mưu ma chước quỷ, quỷ kế đa đoan gì đó. Nhưng mà cũng không phải là kẻ ngu xuẩn quá mức. Nghe Phong Vô nói tới đây, nếu y còn không hiểu được, chính là tên ngốc rồi…
Vừa rồi khi hắn mới bắt đầu nói ra câu đầu tiên, Ly Hận Thiên lập tức đã hiểu ra. Vì sao Phong Vô đều không đi ngăn cản, mà vẫn để Vô Huyên bắt y đưa đến quỷ phủ này.
Còn có cả việc, mặc kệ cho bọn hắn đi tấn công Đế Đô…
Nam nhân cười khổ.
Tên Phong Vô, cũng quá coi trọng y rồi.
Nếu y có chút năng lực như vậy, thì đã có thể hóa giải được cừu hận ở trong lòng Vô Huyên từ lâu rồi, thì y cần phải làm gì, còn bị tra tấn thành cái dạng này.
– Có nguyên nhân đều sẽ có hậu quả. Có lẽ thoạt nhìn thì phức tạp vạn phần, kỳ thật cũng là thứ đơn giản nhất, tựa như chấp niệm của Vô Huyên vậy…
Phong Vô gắt gao nhìn chằm chằm Ly Hận Thiên. Đáp án này, có lẽ hắn đã quá rõ ràng. Nhưng hắn vốn không còn cách nào khác để thuật lại chi tiết. Tất cả toàn chuyện này, chỉ có thể dựa vào sự cân nhắc từ bản thân của Ly Hận Thiên. Y cũng đã nghĩ thông suốt. Có lẽ cả thế gian này liền sẽ cứu, hắn không nghĩ ra, Phong Vô lại nói thẳng thắn trực tiếp khai báo đến vậy, sẽ chỉ là thuận theo lí lẽ thường tình mà thuận lợi dẫn đến kết quả này mà thôi, không hề ý nghĩa nào cả,
– Thứ hắn cần nhất, có lẽ, chỉ là điều gì đó đơn giản nhất, lại bình thường nhất.
Dời đi tầm mắt, Ly Hận Thiên lại lần nữa thở dài.
Đúng với suy nghĩ của bản thân y, quả nhiên là rất đơn giản.
Nhìn thấy Phong Vô, liền biết hắn có cách đi vào lẫn đi ra khỏi quỷ phủ này. Y hy vọng Phong Vô có thể đưa y đi ra ngoài, hoặc nên nói là, chỉ cần cứu Khâm Mặc thôi. Liền tính hai điều này, Phong Vô đều làm không được, thì ít nhất cũng có thể giúp y báo tin cho Mộc Nhai…
Xem ra, hy vọng của y không thể không lụi tàn rồi.
Phong Vô đã ký thác quá nhiều hy vọng ở trên người của y, nhưng mà, y chỉ có thể nói, lực bất tòng tâm…
Ly Hận Thiên là cha của Vô Huyên. Có lẽ khúc mắc ở trong một đầu của Vô Huyên, cũng lại là ở trên người của y. Nhưng mà thật đáng tiếc, y không phải Ly Hận Thiên…
Gánh nặng ngày trước, y đều hoàn toàn đều gánh được rất tốt, nhưng mà việc này, y vốn không có cách nào khác cả.
– Phong Vô. Có lẽ, ta không thể giúp ngươi giải quyết được nỗi ưu phiền này rồi..
Ly Hận Thiên cười khổ. Lúc trước, vì bảo vệ Khâm Mặc, y đã cực lực che dấu thân phận của bản thân y. Bây giờ, đã không cần phải như vậy nữa rồi. Vô Huyên lập tức có thể lấy được quốc tỉ. Y có giấu diếm nữa hay không giấu diếm tiếp, kết quả cũng đều là như nhau thôi,
– Ta không phải Ly Hận Thiên. Thân thể này thì phải. Nhưng linh hồn ở bên trong, đã không phải là Ly Hận Thiên chân chính nữa rồi.
Y nhìn thấy được trên mặt của vị thần tiên này, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Ly Hận Thiên lập tức cúi thấp đầu, mạt mỉm cười có vẻ có chút cô đơn,
– Linh hồn Ly Hận Thiên chân chính, ở trong thân thể của một người tên là Lang Đại Bảo. Ta không biết vì sao lại sẽ phát sinh ra loại chuyện này. Nhưng mà phụ thân chân chính của Vô Huyên, hẳn phải là hắn mới đúng. Ta chỉ là, kẻ có được thân thể này mà thôi.
Phong Vô không thể hiểu thấu đáo thiên cơ. Bởi năng lực này cũng không được hoàn mĩ, hắn cũng có chuyện không thể làm được, tỷ như nói chuyện bây giờ, chính là cái này đi.
Một chốc lát sau, Phong Vô cũng không biết phải nên nói gì tiếp nữa…
Giống như khối mã não thượng đẳng, ở trong nháy mắt, bị người ta đập vỡ nát vậy…
Toàn bộ đều đã bị rối loạn.
Cần phải bắt đầu lại một lần nữa.
Nhưng mà, hắn còn có thời gian sao…
– Phong Vô. Mỗi người đều sẽ có khả năng thừa nhận mọi việc, đều cũng có sẽ có giới hạn của nó. Phạm vi chấp nhận này của mỗi một người cũng không hề giống nhau. Bắt đầu từ khi kế thừa thân thể này, ta đã phải trải qua tất cả mọi chuyện, đã muốn khiến ta mệt chết đi được. Bây giờ, bảo hộ Khâm Mặc. Đây là việc cuối cùng mà ta có thể làm. Nay, ngay cả việc này, ta cũng đã không làm được. Bởi vì ta không phải Ly Hận Thiên. Đồng thời, ta cũng chỉ là một người thường mà thôi…
Y không quản được, cũng không muốn quản. Y nhìn Phong Vô mỉm cười xin lỗi, tiếp theo lắc đầu…
– Ta là người phàm. Ta có thể gách vác cái gì đó đi nữa, thì cũng sẽ có giới hạn của nó. Không nên làm như vậy, gom quad nhiều trọng trách đeo lên trên vai của một mình ta được. Trên thế gian này, có nhiều người đến vậy, cứ thế này, thì không phải để ta gánh đến mệt chết sao? Ta đã quá mệt mỏi rồi, cũng không có tâm lực đâu mà xen vào nữa. Năng lực thừa nhận của ta, cũng chỉ đến như vậy thôi. Cũng không tính là đang tức giận mới nói ra mấy lời này. Nhưng mà Phong Vô, ta mặc kệ. Tam giới có đại loạn liền cứ loạn đi. Ta đã lạc quan, lại vì nhiều người, lâu đến như vậy rồi, cũng nên ích kỷ một lần. Dù sao, bây giờ, ta cũng đã muốn bị mệt chết rồi. Không bằng, trực tiếp để cho tam giới này, theo ta mà cùng chết thôi, bồi táng theo, cũng xem như là một sự giải thoát.
– CHÚ THÍCH:
*Thúc thủ vô sách: là bó tay hết cách.