Ly Hận Thiên chưa từng nghĩ tới, hình ảnh khi cùng Ly Lạc gặp lại, sẽ là một màn ra sao….
Vẻ mặt luôn vô tình của Ly Lạc, từ sau đột biến lúc đó, đã ảm đạm đi rất nhiều. Nay gặp lại hắn, đau xót lúc trước, tựa hồ như cũng đã bé nhỏ không đáng kể, hoặc nên nói là, đã khỏi hẳn rồi…
Y có còn chưa có muốn bắt đầu.
Một khắc này, tầm mắt chân chính tương giao với nhau, trong đầu là một mảng mờ mịt…
Cái gì cũng đều không có.
Đừng nói ý nghĩ, ngay cả đến việc nên mở miệng nói cái gì, Ly Hận Thiên trong một chốc không biết nên làm gì…
Ly Lạc cũng vậy.
Bất quá, hai người đối diện trong một lát, vẫn là Ly Lạc hồi thần về trước, hắn thuận tay đóng kín cửa lại, đi thẳng đến bên giường…
Ly Lạc tới gần, trong nháy mắt khiến y sinh ra cảm giác áp bách. Ban đầu, trong đầu cái gì cũng đều không có, lập tức nhảy ra rất nhiều đủ thứ này nọ, lộn xộn một mảnh…
Từ lúc mới quen đến bây giờ…
Đã trải qua biết bảo tình cảm, còn có cả bị thụ thương…
Cùng với bản thân y, chịu đựng đến không thể chịu nổi nữa, mà lựa chọn buông tay thôi.
Điều này với y à nói, quá mức tàn khốc, y sẽ không yêu nổi nữa, lại cũng không thương nổi nữa.
Y đã chết. Nên tất cả đều liền trở lại vạch xuất phát, cái gì cũng chưa từng xảy ra. Y cũng không phải lại tự đi làm khó xử bản thân, hay lại đi suy xét cho kẻ khác nữa…
Cũng không cần phải, lại vì sự vô tình của bọn hắn, mà cảm thấy thống khổ nữa…
Y vì bọn hắn, đã nhường nhịn quá nhiều rồi. Tất cả mọi chuyện có thể nhẫn, y cũng đều đã nhẫn. Lúc này đây, y lựa chọn ích kỷ, tự mình có quyền được tự do…
Muốn chết cũng đều đã chết qua, hậu quả cũng lại không phải như y muốn, về phần ý nghĩ của bọn hắn, liền đã không còn liên quan gì đến y nữa rồi.
Y quyết định vung ống tay áo của mình lên, lưu lại vấn đề này cho bọn hắn vậy…
Tính cả sự tồn tại này vốn không nên có của y, cộng thêm phần tình cảm xa vời mong muốn có từ bọn hắn…
Y vốn không hề chuẩn bị để phụ trách.
Đến lúc đó, liền tính là không phục bất mãn cộng thêm không tình nguyện gì đó, thì y cũng đã chết, bọn hắn nhiều nhất cũng liền hành hạ xác chết cho hả giận mà thôi, nhưng mà việc này cũng đã sớm không còn liên quan đến y nữa rồi…
Có lẽ, sẽ quay về lại chính thế giới của mình. Cũng có lẽ, y sẽ trực tiếp lại một lần nữa được đi đầu thai chuyển thế đi…
Dù sao thì cục diện rối rắm này cũng không tới phiên y thu thập.
Ý nghĩ của Ly Hận Thiên vĩnh viễn luôn lạc quan tốt đẹp đến vậy….
Nhưng mà…
Y lại không chết, đến hôn mê, cũng chưa nghiêm túc mà hôn mê đàng hoàng được mấy ngày.
Vũ Quả rõ ràng đã nói rằng mạng của y chỉ mành chỉ treo chuông. Đại phu đều chuẩn đoán ra cùng một câu, bệnh tình nguy kịch không thể dễ dàng chữa trị được, nhưng mà y làm sao lại nhanh tỉnh lại như vậy…
Y không muốn nghe ai nói cho y nghe đây là một kỳ tích đâu, nếu sớm sẽ biết rằng bản thân y không chết được. Thì y cũng nên hôn mê một trận lâu hơn nữa đi, tầm mười năm hay hai mươi năm cũng không tính là quá nhiều. Mười ngày, nửa tháng cũng không thiếu. Y chỉ là không muốn tỉnh lại nhanh như vậy đâu…
Nhưng mà, y vẫn đã tỉnh.
Vấn đề kia, y ác độc muốn lưu lại cho bọn hắn, hay là muốn chính y gánh vác……
Còn có cả quyết định của bản thân y nữa.
Y toàn thân đều đang đau, nhưng lại không đau đớn bằng, cái đầu đau đến sắp vỡ ra này….
Y đã có thể tưởng tượng ra cảnh tượng, mấy tên bọn hắn vây y lại ở chính giữa mà bày ra bộ dáng bức cung, thành thật khai báo sẽ được khoan hồng. Bọn hắn sẽ hỏi y, vì sao lại phải rời khỏi Ly phủ, cũng sẽ hỏi y vì sao lại không nghe lời, chờ bọn hắn đến cứu y đi ra, mà lại tự ý chạy đến chiến trường…
Chuyện vô cùng quan trọng là, đối với quyết định của y đã cùng chết với Vô Huyên, khẳng định là bọn hắn luôn canh cánh ở trong lòng, không dễ gì buông xuống được….
Cùng với, việc cuối cùng là, y đã bỏ lại bọn hắn. Y đã dùng hành động nói cho bọn hắn biết, quyết định của y.
Ly Lạc vẫn không muốn buông tay y ra. Mộc Nhai cũng vẫn luôn đang ôm ý nghĩ chờ y. Đến, Khâm Mặc cũng nói, rời khỏi quỷ phủ, hắn cũng muốn hảo hảo bồi thường cho Ly Hận Thiên…
Nhưng toàn bộ tất cả mọi chuyện, Ly Hận Thiên đều đã hoàn toàn buông bỏ.
Y không cần bọn hắn.
Y hoàn toàn sẽ không nghĩ rằng, vẫn còn có thể có được một ngày nhận được chất vấn của bọn hắn…
Điều này, khiến Ly Hận Thiên thật là há hốc mồm cộng thêm không còn có cách nào khác cả…
Nên phải trả lời ra sao đây. Hai cái câu hỏi trước, y đều có thể tự bào chữa được. Nhưng còn một cái cuối cùng kia, y thật là không có cách nào nói được, cũng không phải là không thể giải thích được, mà là không muốn nhắc tới…
Còn có, y không có cách nào chính miệng nói cho bọn hắn biết. Chuyện mà y đã quyết định, sẽ không không bao giờ lại thay đổi được.
Cho dù, hiện tại y đã tỉnh đi nữa. Nhưng mà, bất cứ tình cảm của một người nào trong bọn hắn, thì y cũng sẽ không bao giờ tiếp nhận lại nữa..
Đều đã trở thành lịch sử, liền cứ để cho mọi chuyện đều thật sự trở thành lịch sử đi.
Dù cho là bọn hắn có làm cái gì đi nữa. Ly Hận Thiên, cũng sẽ không bao giờ lại tiếp nhận được được nữa…
Mắt thấy Ly Lạc càng đi nhanh càng tới gần, trong đôi mắt đạm mắt kia cũng không có một tia tình cảm. Cho dù là đã nhìn thấy y tỉnh lại, bên trong đôi con ngươi cũng luôn tĩnh lặng như mặt nước, không có gợn sóng như cũ…
Chỉ có khiếp sợ đơn giản một chút vào lúc ban đầu.
Tầm mắt của Ly Lạc, khiến cho chiếc chuông linh cảm cảnh báo ngày càng kêu réo lên inh ỏi, chỉ sợ không có tội chết, chỉ còn lại tai vạ kinh hoàng…
Sau Ly Lạc, còn có Mộc Nhai, cả Khâm Mặc nữa a…
Ly Hận Thiên rối rắm.
Y không phải là sợ bọn hắn. Nếu là ngày trước, khẳng định là y sẽ đúng lý hợp tình mà phản kháng, nhưng mà hiện tại, y chột dạ a…
So với chuyện quá khứ mà bọn hắn đối xử với y, quyết định này của y, quả thực là đại nghịch bất đạo …
Tuy dùng từ này hình dung có chút không quá thỏa đáng, nhưng thật là có chút quá đáng. Dù sao bọn hắn cũng vì y mà chiến đấu với Vô Huyên. Còn có cả Khâm Mặc, vì bảo vệ an toàn cho y, đã không để ý đến an nguy tánh mạng của hắn. Nhưng mà đến cuối cùng, y lại quyết định bốc đồng muốn chết đi…
Y làm cho mọi sự cố gắng của bọn hắn, đều hoàn toàn uổng phí.
Còn có, bọn hắn vẫn còn đang ăn năn, cũng muốn bù đắp lại, nhưng y cũng đã chuẩn bị không tiếp nhận nữa rồi…
Lúc này, Ly Lạc sẽ chạy tới mép giường, Ly Hận Thiên hé đôi môi khô khốc cũng không biết là muốn nói gì cho tốt đây. Là mở lời chào hỏi hay là giải thích trước đây. Nhưng y còn chưa kịp làm ra quyết định, Ly Lạc đột ngột đi phía trước nhất thời vươn, hơn phân nửa thân người, liền tiến vào bên trong giường…
Sau đó, bề mặt chiếc trán của y liền bị ấm áp bao phủ lên. Hơi thở thanh đạm của Ly Lạc, cũng phả lên trên mặt của y, quen thuộc, lại khiến y tự nhiên giật mình…
Ly Hận Thiên ngây người ra không cản lại. Ly Lạc cũng đã lui trở về. Mặc dù luôn luôn ở bên cạnh chăm sóc nam nhân, hắn vẫn đang ở trạng thái mệt nhọc cao nhất, nhưng động tác của Ly Lạc vẫn luôn giữ được phong thái tao nhã. Hắn nhất thời vén vạt áo qua, an vị trên mép giường, đồng thời thản nhiên nói ra một câu,
– Không sốt, rất nhanh liền sẽ không có chuyện gì nữa rồi.
Ly Hận Thiên vẫn luôn lặp lại việc phát sốt. Hiện tại cái trán của y cũng đã lạnh lẽo, dựa theo lời dặn của đại phu, hẳn là sẽ không lại sốt nữa. Hơn nữa miệng vết thương trên thân thể của y cũng đã khôi phục rất tốt. Dù là ở lúc nào đi nữa, thì tình trạng của Ly Hận Thiên đều rất lạc quan.
Không cần Ly Lạc phân phó, thấy hắn vừa đến đây. Vũ Quả lập tức đi ra ngoài bưng cháo đã sớm đều chuẩn bị tốt rồi mang vào đây. Cháo luôn luôn được bắt trên bếp giữ nóng suốt, nếu đã nát nhừ liền mỗi một lần đổi một nồi cháo mới, tóm lại cháo này đều luôn duy trì ở trạng thái ấm nóng, luôn có sẵn để Ly Hận Thiên tùy thời tỉnh lại, đều có thể uống.
Ly Hận Thiên mới tỉnh lại, không thích hợp để ăn thức ăn quá cứng rắn. Cháo này, chính là so với nước cháo y đã uống khi y đang hôn mê, thoáng đặc hơn một ít, y đã hôn mê quá lâu rồi, cần phải chậm rãi để dạ dày thích ứng đã.
– Còn có chỗ nào đặc biệt không thoải mái không?
Ly Lạc an vị ở đối diện nam nhân. Khi vừa đang nói chuyện, vừa tiếp nhận cháo nóng mà Vũ Quả bưng tới, nhẹ nhàng thổi hai cái, mới đưa tới bên miệng của nam nhân. Động tác đút cháo này thực tự nhiên, cũng rất thuần thục. Nhưng mà nam nhân này, là đối tượng đầu tiên mà Ly Lạc đút ăn, từ khi y hôn mê, đến bây giờ.
Một màn này rat quen, giống như đã từng gặp ở đâu roie.
Nhớ rõ, là khi mới đến thế giới này, y cũng từng đút Ly Lạc ăn như vậy đi, nhưng mà lúc ấy đối phương lại không cảm kích, còn làm bày ra vẻ mặt rắm thúi, ghét bỏ trên trên muỗng cháo ấm, có nước miếng của y do thổi nguội mà dính lên…
Hình ảnh đó thực đáng cười. Thái độ tự nhiên của Ly Lạc, khiến cho cảm xúc loạn thất bát tao ban đầu của Ly Hận Thiên, cũng đã bình phục không ít.
– Ta có thể nói không ăn sao? Ngươi vừa thổi qua, đã bị dơ rồi nha.
Không biết sao, đột nhiên muốn trêu đùa Ly Lạc một phen, vẫn là cố kéo ra cái mỉm cười thực cứng ngắc, Ly Hận Thiên bỗng nổi lên vui đùa..
– Ngươi có thể lựa chọn không ăn.
Tay của Ly Lạc cầm muỗng dừng ở giữa không trung, hắn không có ý tứ bắt buộc nam nhân há miệng ra. Hắn bình tĩnh nhìn nam nhân, nhưng mà Ly Hận Thiên từ trong ánh mắt của hắn, thấy được một tia nghiền ngẫm…
Sau đó, y ngoan ngoãn ăn vào muỗng cháo kia nuốt xuống.
Y đồng dạng nhớ tới, khi Ly Lạc không chịu ăn cháo, thì đã có chuyện gì xảy ra…
Một màn trao đổi nước miếng ngộp thở đến muốn chết…
Một lần cũng đã khiến cho y nan kham cộng thêm khó có thể mở miệng nói gì đó….
– Trên người của ta, khắp nơi đều đau. Vũ Quả có nói qua, bề mặt đều đã hoàn toàn bị tổn thương đi?
Y vừa ăn cháo, vừa ở một bên thuận miệng hỏi ra một câu. Y trả lời câu hỏi vừa nãy của Ly Lạc, cũng nhân tiện dời đề tài này đi. Y làm ra hành vi này có chút qua rõ ràng, bất quá Ly Lạc cũng không có vạch trần y.
– Khôi phục không tệ, bắt đầu liền thịt kéo da non rồi. Ngươi vốn da dày thịt béo. Đến đại phu cũng đều nói, ngươi khôi phục tốt hơn so với người bình thường rất nhiều rồi.
Ly Lạc nghiêm túc nói, nhưng Ly Hận Thiên vẫn cảm giác được hắn là đang chế nhạo y đi. Ly Lạc ăn nói lòng vòng là muốn mắng y có da mặt dày đi…
Y cũng không có phát hiện ra tên Ly Lạc lạnh lùng, ít nói kiệm lời kia là đang nói đùa. Trực giác của Ly Hận Thiên phản ứng lại, chính là muốn đánh trả lại. Nhưng nghĩ lại, nhất thời nhớ đến, lại tính, Ly Lạc hiện đang rất lãnh tĩnh, có thể là muốn chờ y ăn xong cháo, lại muốn tính nợ, tâm tư vừa động, hơn nữa lời vui đùa này, vừa rồi cũng bị áp xuống dưới đến mất cả cảm xúc muốn vui đùa luôn rồi.
Có chuyện khó khăn gì mà y còn không thể chống đỡ nữa chứ, huống chi chỉ có chút việc nhỏ này.
Chuyện gì nên đến cũng sẽ đến. Y cũng không phải chỉ mới có một lần đối mặt với trường hợp đường cùng đến hung ác.
Bất quá Ly Lạc cũng không có chất vấn y…
Y ăn xong. Ly Lạc để y tiếp tục nghỉ ngơi, tình huống mà Ly Hận Thiên vẫn luôn chờ đợi vốn không có xuất hiện. Y cũng không hiểu ra sao, liền cứ như vậy mà đầu óc nhảy ra tràn đầy dấu chấm hỏi mà ngủ mất, tại sao Ly Lạc cái gì cũng chưa hỏi….
Khi tỉnh lại lần nữa, đã là buổi chiều của ngày hôm sau, y đã ngủ một giấc thật sự lâu. Nhưng sẽ không giống như lúc trước, mà hôn mê bất tỉnh.
Sau đó, mấy ngày kế tiếp, thời gian y ngủ liền càng ngày càng ngắn hơn, rất nhanh, giờ giấc ngủ nghỉ liền không khác gì người thường. Tốc độ khôi phục của thân thể của y thật sự khiến người ta líu lưỡi, chỉ là y nghĩ không ra a…
Vì sao một đám bọn hắn đều lãnh tĩnh như vậy. Ly Lạc như vậy, ngay cả Mộc Nhai vốn có tính tình vô cùng táo bạo cũng như vậy…
Lúc ấy cLy Lạc không có báo tin cho Mộc Nhai biết. Nhưng ngày hôm sau, y vừa mở to mắt, liền thấy được mặt của Mộc Nhai, không có tức giận hổn hển, cũng không có hô to gọi nhỏ. Mộc Nhai ngoại trừ quan tâm ra, thì cái gì cũng chưa nói….
Hỏi han ân cần, vô cùng quan tâm đến kì lạ.
Thái độ của Mộc Nhai, quả thực khiến cho y mở rộng tầm mắt.
Khâm Mặc cũng vậy, đến một câu chất vấn cũng đều không có, ngoại trừ quan tâm ra, thì cũng chỉ là quan tâm…
Đối xử với y quả thật là tốt đến nguy hiểm rồi.
Hơn nữa vẫn luôn duy trì liên tục.
Rất kỳ quái…
Phản ứng của bọn hắn thật không đúng a…
Không phải là y đã bị coi thường, cũng không phải là do y không có việc gì mà tìm việc. Nhưng mà Ly Hận Thiên thật sự cảm thấy, so sánh với tính cách trước đây của bọn hắn mà y biết, vẫn là không hề giống mấy. Hiện tại một đám đều biến thành thanh niên năm tốt. Ngoại trừ y cảm thấy quái dị ra, chính là cẩn thận đến hoảng loạn…
Y tổng cảm thấy, đây là sự yên tĩnh trước cơn giông bão, càng im lặng, thì y chết càng thảm..
Ly Hận Thiên đang chờ đợi một môt khắc phán quyết cuối cùng này. Bất quá y cũng không có suốt ngày lo lắng đề phòng, dù có ra sao thì cũng đều chuyện không có lý tưởng, không cần thiết phải tự mình dọa mình như vậy. Liền cứ như vậy, trôi qua một đoạn thời gian, không nhắc đến Văn Diệu, cũng không lại một tràng chiến đấu kia. Chuyện của quá khứ, bọn họ đều cực có ăn ý cũng chưa từng bao giờ nhắc lại. Lại hay nói đến, đều là chuyện gần nhất đã xảy ra…
Giống như là, lật qua một trang quá khứ vậy.
Cũng như là, coi như là chưa từng có việc phát sinh qua.
Chờ đến khi lá cây biến thành khô, vết thương của Ly Hận Thiên cũng đã tốt lên hơn phân nửa. Y rốt cục cũng có thể rời khỏi phòng ngủ, đi ra bên ngoài để hít thở không khí trong lành rồi a…
Nhưng cửa lớn vừa mới mở ra phân nửa, liền đi ra không bao lâu, liền cùng mặt đối mặt với Vô Huyên…