Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 245

Ly Hận Thiên mất ngủ.

Trằn trọc. Mặc kệ là đã có cố gắng ra sao đi nữa, vẫn là không ngủ được.

Cố ý suy nghĩ đến một chuyện nào khác, hoặc là rõ ràng cái gì cũng không nghĩ, đều giống như không tìm thấy một chút mệt mỏi nào vậy. Mặc dù là đã dùng sức nhắm mắt lại, trên mí mắt cũng giống bỏ thêm thuốc súng vậy, rất nhanh liền bị bắn văng ra.

Liền vẫn luôn trừng mắt như vậy.

Khi trời sắp sáng, Ly Hận Thiên mới mơ mơ hồ hồ thiếp đi. Nhưng ngủ cũng không phải thực say, đến xoay người cũng đều biết rõ rệt, vốn tưởng rằng y sẽ ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, nhưng nam nhân vẫn rời giường đúng giờ, đến ngủ nhiều hơn một khắc cũng đều không có.

Cả người cũng tràn đầy tinh thần. Ngay cả bản thân y cũng đều cảm thấy giật mình.

Một chút ủ rũ cũng hoàn toàn không có.

Như là đang ở trong trạng thái hưng phấn vậy, Ly Hận Thiên cũng không nói rõ được, y là bị làm sao vậy…

Nhưng, hẳn là có liên quan đến việc xảy ra vào tối hôm qua…

Vết thương của y cơ bản đều dã khỏi hẳn. Bởi vì đã được trị liệu kịp thời, lại dùng đến dược liệu tốt nhất, cho nên cơ bản không lưu lại vết sẹo nào, bây giờ chỉ còn lại một chút dấu vết nhợt nhạt. Bất quá không cần qua bao lâu nữa, cũng sẽ khôi phục lại bộ dáng.

Thuốc vẫn còn uống, nhưng lấy việc bồi bổ làm chủ. Dưới sự điều trị của Khâm Mặc, thân thể của nam nhân càng ngày càng khỏe mạnh. Tuy rằng vẫn sợ lạnh, nhưng không đến mức là đến một chút sức chống cự cũng đều không có.

Có điều kiện thân thể cho phép, mặc dù là mùa đông rét lạnh, Ly Hận Thiên cũng kiên trì mỗi ngày đều đi tản bộ. Y không đi xa, dùng xong bữa trưa liền ở trong phủ đi dạo, tiếp theo lại về ngủ trưa. Cuộc sống của y thực thích ý, cũng là sự nhàn nhã và an bình mà chưa từng bao giờ có được, nhưng mà…

Mỗi ngày, Vô Huyên vẫn luôn đến đây.

Giống như trong lúc khi nam nhân thụ thương vậy, luôn đứng ở tại một chỗ lẳng lặng nhìn, không cần y nhìn thấy hắn, cũng không cần nam nhân biết đến, hắn chỉ là muốn ở cùng yv mà thôi.

Trước khi y rời giường, thì hắn đã tới. Chờ đến khi nam nhân ngủ, hắn lại rời đi.

Vô Huyên trầm mặc làm bạn với nam nhân, trừ phi Ly Hận Thiên cần, hoặc là có việc gì cần thiết. Nếu không, hắn cũng sẽ không xuất hiện.

Hắn làm như vậy, không phải là đang muốn dùng khổ nhục kế khiến cho nam nhân tha thứ. Loại thủ đoạn ti bỉ để muốn đổi lấy sự khoan dung thứ tha, Vô Huyên vốn không cần.

Hắn sẽ chờ cho nam nhân chậm rãi tiếp nhận hắn. Có lẽ việc này cần một quá trình thật dài, nhưng Vô Huyên lại nguyện ý chờ.

Hắn đã từng nói qua, nam nhân ở nơi nào, thì hắn liền ở nơi đó. Để trong khi Ly Hận Thiên cần giúp đỡ, thì hắn sẽ là người đầu tiên, ra tay ứng cứu y. Ngay khi nam nhân gặp được nguy hiểm, hắn cũng sẽ là người đầu tiên đứng ở trước mặt y…

Từ giờ trở đi, hắn phải bảo vệ y, cũng chỉ muốn lặng lẽ ở bên cạnh bảo hộ y.

Vô Huyên đã không còn xuất hiện lại ở trong tầm mắt của nam nhân. Nhưng mà Ly Hận Thiên lại biết, Vô Huyên vẫn còn luôn ở đây, mỗi một ngày, vẫn chưa từng rời đi….

Y có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn.

Dù hiện nay đã là vào trời đông rét lạnh, dưới thời tiết ác liệt này.

Vết thương của Vô Huyên cũng không biết đã ra sao rồi. Lần trước, y cũng chưa kịp hỏi, cũng không biết, đã khôi phục tốt hay không tốt rồi nữa, gã Quỷ Vương kia, có khó xử gì hắn hay không…

Nam nhân quyết định. Sau thiên phạt, liền triệt để đoạn tuyệt quan hệ với Vô Huyên. Nhưng mà y vẫn sẽ nhớ tới hắn, sẽ lo lắng chú ý đến thương thế của Vô Huyên….

Không bỏ xuống được.

Đặc biệt, là còn dưới tình cảnh, giống bây giờ, ở khắp nơi đều có thể nhìn thấy bóng dáng của Vô Huyên.

Vô Huyên vẫn luôn ở bên người của y, chỉ là không có xuất hiện ở trước mặt y mà thôi.

Trong khi y ngủ, sẽ có người giúp y đắp lại thảm giữ ấm bị rơi xuống. Ở trước khi nước trà của y bị lạnh lẽo, sẽ có người thay ngay một ấm trà nóng. Những việc vụn vặt linh tinh này, Vũ Quả đều có thể làm. Nhưng, sau khi đi vào giấc ngủ, trong lư hương trung sẽ tỏa ra ra mùi hương của dược liệu an thần. Trên mặt bàn thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện hoa quả tươi ngon đều không phải thuộc vào mùa này, còn có một ít món ăn vặt mà nam nhân chưa từng thấy qua….

Lại vẫn còn nóng.

Khi thì xuất hiện vài cặp bao tay da thú giữ ấm, lúc thì áo da nhẹ mỏng lại ấm áp. Một ít chi tiết nhỏ không dễ phát hiện, đều bị người xử lí hoàn mỹ.

Mấy thứ này, nếu do mấy tên khác đưa tới, thì bọn hắn sẽ không làm lặng lẽ như vậy. Mấy tên đó sẽ trực tiếp kéo nam nhân đi ăn, cũng sẽ hỏi y có thích hay không…

Mấy việc này đều là do Vô Huyên làm. Trong lòng của nam nhân đều biết rất rõ ràng.

Nhưng hắn lại không có làm ra quá lộ liễu.

Thời tiết của hôm nay không tệ, cũng không phải quá mức lạnh lẽo như mọi ngày. Nam nhân bước đi xa hơn một chút. Y một mình dạo cũng không cần bọn hắn phải đi cùng.

Vết thương của y đã lành lại rất tốt rồi, cũng không cần ai đỡ đi. Y là người trưởng thành, hoàn toàn có năng lực tự chăm sóc cho bản thân mình. Hơn nữa trong phủ đều có hạ nhân, căn bản không cần phải để bọn hắn tự mình hầu hạ y.

Muốn cần gì, chỉ cần phân phó một câu là có người dâng đến tận tay y.

Y là người nhàn. Nhưng mấy tên bọn hắn thì không phải. Mộc Nhai và Ly Lạc là quan viên, chung quy vẫn không thể xin nghỉ mãi được. Khâm Mặc cũng đã bị mất tích lâu như vậy, chuyện ở trong cả chuỗi cửa hàng đều đã chồng chất rất nhiều vấn đề chờ hắn đi giải quyết. Cho nên khi Ly Hận Thiên đã không còn trở ngại gì nữa rồi, khôi phục cũng không khác bình thường, y đều đuổi bọn hắn tự đi mà giải quyết bận rộn của vản thân đi. Nếu là rảnh rỗi, buổi tối lại đến thăm y.

Hiện tại lại không giống như lúc trước, cũng không cần phải đổi dược gì nữa, ở cùng y cũng không có chuyện gì phải làm, chỉ nói thể ngồi nói chuyện phiếm mà thôi.

Tuy rằng tình cảm tình rất quan trọng, nhưng bọn hắn cũng không phải là tiểu hài tử, không thể nào cứ bồng bột mà hành động theo cảm tính được. Bọn hắn đã thành thục tự phải chừng mực, biết phân biệt nặng nhẹ. Dưới tình trạng thân thể của nam nhân cho phép, bọn hắn liền tiếp nhận đề nghị của Ly Hận Thiên. Dù sao bọn hắn không thể buông bỏ hết tất cả, cái gì cũng đều không quản, không để ý đến được.

Những việc này, cũng đều là trách nhiệm của bọn hắn.

Bề mặt của ao sen vào đông, bị kết một lớp băng không tính là dày. Mộc Nhai đã nói, mùa đông năm nay không có lạnh lẽo bằng năm rồi. Nhưng ở trong mắt nam nhân, nhiệt độ của mùa đôn đều là giống nhau cả thôi. Mặc dù ngẫu nhiên, nhiệt độ trong không khí cũng sẽ ấm hơn một chút, cũng không thay đổi được cái gì.

Vẫn là lạnh lẽo giống nhau.

Nam nhân mặc áo bông thật dày. Y không mang bao tay giữ ấm, liền nắm tay nhét vào trong tay áo. Hai cái tay áo bị y gắt gao kết chặt lại cùng nhau, một tia gió lạnh cũng đều không thể thổi vào. Nam nhân liền tự cầm lấy bàn tay của bản thân, đứng ở bên cạnh ngắm một lớp băng mỏng ở trên mặt ao sen.

Mới trước đây, mỗi khi đến mùa đông, Ly Hận Thiên cùng bạn bè người nhà hàng xóm, đến một mặt sông đã kết băng, để trượt băng ở trên đó. Khi đó rất khoái nhạc, cũng không có ý thức được nguy hiểm, thẳng đến khi có người rớt vào vết nứt trên mặt băng, người ở trong nhà đã không cho phép y lại đến bờ sông đó chơi nữa.

Sau lại, đã trưởng thành rồi, phải đi làm việc, mỗi lần khi đi ngang qua sân trượt băng, y đều sẽ dừng chân một lát, nhưng mà do công việc bận rộn không cho y có cơ hội để tiêu khiển, xem vài lần, cũng liền từ bỏ.

Nay, nhìn thấy này ao sen đã kết băng này, khiến cho nam nhân nhớ tới chuyện cũ này. Thành của ao sen xây cũng không cao lắm. Y vừa duỗi chân ra, liền đã có thể đụng tới mặt băng. Ly Hận Thiên biết, lớp băng này không rắn chắc. Y chỉ là muốn cảm nhận một phen xúc cảm trơn mát của mặt băng kia mà thôi. Cho nên y kéo vạt áo lên, vươn một chân ra, thử thăm dò…

Bề mặt trắng noãn của lớp băng in lên hình ảnh ngược của nam nhân, mũi chân đang tới gần, ngay khi đang sắp sửa đụng tới mặt băng, cánh tay của y, bỗng bị người kéo giật lại mạnh mẽ bị, sau đó cả người của y, đã bị mang cách xa khỏi ao sen….

Sau khi y lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đang nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của đối phương, liền khôi phục như thường. Y tuyệt không ngoài ý muốn, Vô Huyên sẽ xuất hiện ngay phía sau lưng y, nơi ban đầu không có bóng người nào cả.

– Ngươi nghĩ rằngc ta muốn tìm cái chết?

Nhìn lớp băng trắng noãn, tâm của nam nhân nói, y chỉ là nuốn tìm lại cảm giác đã quên mất mà thôi, lại khiến hắn sợ vậy rồi đi. Ngẫm một chút, y cũng sẽ không lại cố ý đi tới gần ao sen nữa, mà là xoay người tiến vào trong đình.

Khi thời tiết tốt, mỗi đêm, Ly Lạc đều sẽ ngồi ở đình nhỏ này một lát.

Thấy nam nhân ngồi xuống, Vô Huyên đứng ở phía sau một lúc lâu, cũng đi theo, tiến vào. Vừa rồi, khi nhìn thấy Ly Hận Thiên nhìn chằm chằm vào ao sen kia, Vô Huyên liền cảm thấy trong lòng thẳng nổi lên sợ hãi, hắn không hề có cảm giác tốt…

Ngay sau khi nam nhân vươn chân ra, Vô Huyên rốt cuộc kiềm chế không nổi nữa, mới xuất hiện ra kéo y lại…

Vốn muốn, qua một đoạn thời gian nữa, chờ đến sau khi Ly Hận Thiên quên đi chuyện trước đây được một ít, hắn lại lộ mặt. Bởi vì nam nhân đang bị thương, nhìn thấy hắn, chỉ sợ là sẽ khiến cho tâm tình của y bị ảnh hưởng. Nếu gián tiếp ảnh hưởng đến miệng vết thương đang khôi phục, liền không tốt.

Cho nên Vô Huyên vẫn không dám xuất hiện.

Trầm mặc mà chờ đợi.

Nhưng mà hiện tại, Vô Huyên không có cách ngồi yên không để ý đến được.

Hắn thật sự nghĩ rằng, Ly Hận Thiên muốn tự sát.

– Hô —

Duỗi thẳng đôi chân ra, nam nhân phả ra một hơi thở thật dài hô, y nhìn chằm chằm vào của mũi chân mình, cũng không nhìn lại Vô Huyên,

– Ta chỉ là muốn thử xem lớp băng kia dày bao nhiêu mà thôi. Ta cũng không ngu xuẩn đến muốn cả người dẫm lên đó, chỉ sợ chân còn chưa đứng, cả người liền chìm sâu vào trong ao sen rồi đi.

– Ngươi làm như vậy cũng rất nguy hiểm, về sau không cần lại làm loại chuyện này nữa đâu.

Vô Huyên gấp gáp nói.

Tim của Vô Huyên vẫn còn đập mạnh vẫn còn chưa có bình phục. Ly Hận Thiên không có nói sai, nhưng một màn vừa rồi, hắn lại không thể quên được.

Tuy nói là muốn phải thử lớp băng kia một chút, nhưng mà xung quanh ao này, đừng nói là hàng rào, đến che chắn gì đó cũng đều không có. Hiện tại là mùa đông, mặt đất ướt át sớm đã bị đông thành băng cả rồi. Nếu một khi không cẩn thận trơn trượt té ngã vào ao sen đó, thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi đi.

Có lẽ ao kia không sâu, nhưng đây đang là mùa đông, chỉ cần sặc một ngụm nước thôi cũng đủ khiến y bệnh một trận nặng rồi, huống chi, bệnh của y lại vừa mới tốt.

Nghĩ vậy a, tâm tình của Vô Huyên mới từng chút một dịu đi, lại rơi vào đáy cốc, biểu tình trực tiếp từng chút một thay đổi đến hoàn toàn không có, lại lần nữa cảnh cáo,

– Không cần lại đi thử. Nếu ta không thấy được, lỡ như ngươi ngã xuống đó, nơi này lại không có hạ nhân đi ngang qua. Dù không chết, thì cũng sẽ mất nửa cái mạng rồi.

Nam nhân gật gật đầu, nhưng đối với hành động vừa rồi, nhưng không có một chút tự giác nhận sai nào, y ở một bên chán đến chết, lay động mũi chân, vừa ở một bên nói ra lời lẽ rất đương với Vô Huyên,

– Dù sao ta cũng khẳng định, ngươi đều ở xung quanh đây, ngươi sẽ không để cho ta bị ngã xuống, liền tính có ngã xuống, thì ngươi cũng sẽ lập tức lão xuống vớt ta lên thôi.

Y biết, hắn luôn luôn ở bên người của y…

Vô Huyên làm việc rất cẩn thận. Khi cần, hắn còn luôn dẫn theo cả quỷ vô lại. Theo lý thuyết, sau lần đó, hắn nói chuyện cùng nam nhân xong, hẳn là không có kẻ nào sẽ lại phát hiện ra sự tồn tại của hắn…

Mà Ly Hận Thiên cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, Vô Huyên đã nghĩ rằng, Ly Hận Thiên không biết hắn ở gần xung quanh chỗ này, hắn đưa mấy thứ này nọ, y cũng nghĩ là do mấy tên khác mang đến…

Nhưng mà, y cư nhiên đều biết.

– Quả thật, nếu không phải có chuyện xảy ra vừa rồi, thì ngươi vẫn luôn chuẩn bị sắm vai không khí không phải hay sao?

Tầm mắt từ mũi chân thủ hồi lại, liếc mắt một cái nhìn Vô Huyên lại chuyển trở về. Nhưng một câu đơn giản này, lại khiến cho hô hấp của Vô Huyên bị kiềm hãm.

Hắn kinh ngạc trợn tròn mắt. Sau một lúc lâu, mới tìm thấy lấy lại được giọng nói của chính mình,

– Ngươi làm ra cái loại hành động nguy hiểm này, cũng chỉ là vì muốn cho ta đi ra sao?

– Không phải, ta còn chưa có nhàm chán tới vậy đâu,

Ly Hận Thiên lập tức phủ quyết,

– Ngược lại là ngươi kia. Ta không phải đã nói rất rõ ràng. Ta không phải là cha ngươi. Ngươi nên tự đi làm việc của ngươi đi, không cần lại đến nơi này làm chi nữa đi.

Nay, đang nói ra lời này, cũng không giống mấy danh chính ngôn thuận vào lúc trước nữa. Thái độ của nam nhân giống như chỉ là thuận miệng vừa nói,l ra thôi, càng không có một tầng ý tứ sâu xa nào khác.

– Ta cũng đã từng nói qua, nơi nào có mặt của ngươi, thì nơi đó cũng sẽ có ta.

Lời này, không phải là nói đùa. Nếu Vô Huyên nói, sẽ tiếp tục tuân thủ, không có lý do gì, mà đây là ý muốn của hắn mà thôi, ở đây bồi bên người nam nhân.

Vô Huyên trả lời, cũng không có gì thay đổi.

Cảnh tượng ở nơi này, khiến y nhớ tới Ly Lạc. N ếu muốn hình dung tâm tình hôm nay của Ly Hận Thiên, thì phải là một đường thẳng tắp, không phải quá tốt, cũng không phải quá tệ. Thực bình tĩnh, tĩnh đến mức khiến y lười nói chuyện, cũng không muốn tranh cãi với Vô Huyên.

Y cùng bọn hắn quấy đến nháo đi, thì kết quả vẫn là giống nhau. Vô Huyên quật cường như vậy, hắn cũng sẽ không nghe theo y đi.

Cho nên nói nhiều, cũng chỉ lãng phí miệng lưỡi mà thôi.

– Vô Huyên, ngươi biết rõ vào ngày trừ tịch ở Phục Long tự sẽ tổ chức hoạt động cầu phúc sao?

Chuyện vừa chuyển, nam nhân đột nhiên hỏi ra một vấn đề vốn không liên quan gì với nhau cả.

Vô Huyên gật đầu,

– Từng nghe nói qua.

– Kia…

Ly Hận Thiên lại lần nữa nhìn về phía Vô Huyên, hồ nghi hỏi,

– Ngươi không chuẩn bị mời ta đi sao?
Bình Luận (0)
Comment