Ngày đầu tiên của năm mới, mọi hoạt động ngày thường đều tạm thời bị đình chỉ, vô luận tăng nhân hay là trai khách, đều được tự do tự làm việc của mình.
Tuy nói hành động của bọn họ không có bị hạn chế, có thể tự do ra vào. Ngày mùng một này cũng có thể về nhà đoàn tụ, nhưng phần lớn số người ở đây đều mang theo gia quyến đến, có người có nhà quá xa, cũng do đó mà từ bỏ.
Cho nên vào buổi sáng mùng một, phần lớn số người ở đây đều là vẫn còn đang ngủ ở trong phòng mình.
Phòng của Mộc Nhai, tương đối là rộng rãi hơn so với phòng của mọi người trong bọn họ, cho nên bữa cơm đoàn viên, liền quyết định ở tại phòng của Mộc Nhai.
Lần này, trưa rồi mà Mộc Nhai cũng chưa xuất hiện, hắn vẫn đang đi cùng hòa thượng nghiên cứu mấy món ăn, còn cho sắp xếp tương ứng. Những người còn lại, đều liền trốn vào phòng của Ly Hận Thiên.
Trong căn phòng ban đầu luôn lạnh lẽo vắng vẻ im ắng, bởi vì sự xuất hiện của bọn hắn mà náo nhiệt lên không ít. Khâm Mặc lấy ra bàn cờ, giống như trước, ngồi ở trên giường ngủ của nam nhân, cùng người khác bắt đầu phân cao thấp chơi cờ.
Cái loại cờ này, lúc đầu một đám bọn hắn cũng không biết chơi ra sao. Sau khi chơi vài lần cũng liền quen thuộc. Từ một đoàn rối loạn hỗn chiến ban đầu, đến sau khi quen thuộc đến căng thẳng hạ xuống từng quân cờ. Ly Hận Thiên chơi được mấy bàn, liền để Vô Huyên thay y chơi tiếp. Y nói bản thân tuổi lớn, ngồi quá lâu eo sẽ không thoải mái.
Vô Huyên đối với loại cờ này vốn không có hứng thú. Khâm Mặc đối với đối thủ chơi cờ cùng mình cũng không có hứng thú. Mắt thấy bàn cờ kia sắp bị thu hồi, một ván cờ này đã đi được một nửa lại bị bỏ mặc. Ly Hận Thiên cũng không gấp, vẫn đang đứng ở vị trí phía sau lưng của Vô Huyên.
Ly Hận Thiên không nhìn bọn hắn. Y nhìn chằm chằm vào bàn cờ vẫn còn chưa chơi xong, ở một bên vừa lắc lắc cái cổ đã quá mỏi, vừa ở một bên thuận miệng nói,
– Cờ này là Khâm Mặc học từ Tây Thiện mang trở về đây, rất thú vị. Chúng ta cũng chỉ vừa mới học được. Vô Huyên, lúc trước ngươi đã từng chơi qua chưa. Nếu ngươi nói muốn chơi tiếp, thì giúp ta hảo hảo giáo huấn Khâm Mặc một lần đi. Bởi hắn cứ luôn luôn chơi thắng ta… Nếu không chơi tiếp, mà nói… Kia, vậy hai ta cùng là một tổ hợp, xem ra rất tốt a. Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, mà. Ta chỉ một mình không thắng được. Nhưng bây giờ, với chỉ số thông minh của hai ta, đều hợp lực cùng nhau, thì khẳng định đã không thành vấn đề gì nữa rồi.
Đừng nói là loại cờ này, ngay cả đến cờ vây, Vô Huyên cũng chưa từng chơi qua. Ngày trước, Vô Huyên cũng chưa từng có hoạt động giải trí nào cả. Hắn căn bản là không biết gì cả, nhưng dưới sự giật giây của nam nhân, hắn vẫn luôn nhìn về phía một bàn cờ đang có màu sắc rực rỡ trước mắt…
– Hẳn là đi tới chỗ này đi … Ngươi xem đi như vậy, liệu có thể bị Khâm Mặc ăn luôn không đây…
Ly Hận Thiên tựa hồ như vẫn còn chìm trong niềm say mê với ván cờ kia, khi đang nói chuyện đến động tác tay vừa ấn bả vai đều dừng lại. Đại khái, y đã giảng giải lại cho Vô Huyên nghe qua một lần quy tắc của trò chơi này. Tiếp theo, không dấu vết nhắc nhở, Vô Huyên hắn nên hạ xuống nơi nào để có thể tránh được quân cờ của Khâm Mặc. Tuy là y đang hỏi, nhưng cũng là nêu lên. Nhưng Ly Hận Thiên hành động thực xảo diệu. Bọn hắn cũng chưa hề phát hiện ra.
Cứ như vậy, Ly Hận Thiên và Vô Huyên trở thành một tổ cùng một chiến tuyến, cùng với Khâm Mặc lại lần nữa kéo ra một cuộc chiến. Vô Huyên thực thông minh, không qua bao nhiêu ván, lúc Ly Hận Thiên cần phải nói lại càng lúc càng ít đi. Đến cuối cùng thì Vô Huyên đã hoàn toàn tự một mình chơi tiếp. Hắn đã hoàn toàn thăm dò được mỗi một bước đi của quân cờ từ trước, không cần có nam nhân chỉ đạo, hắn cũng có thể tự đi cờ.
Không có chuyện gì để làm, nam nhân vừa ở bên này nhìn Vô Huyên xuống cờ, lại vừa thí điên thí điên chạy qua bên Khâm Mặc nhìn thử, hoàn toàn trở thành một vai quần chúng tiêu chuẩn.
Cùng Ly Hận Thiên chơi cờ, là một loại tiêu khiển, một hành động giải trí mà thôi. Nhưng đối thủ đổi lại thành Vô Huyên, liền biến thành một hồi chém giết sát phạt. Loại cờ này vốn liền cùng loại với cờ tướng, cho nên cố tình mượn ván cờ này, giải quyết mối mối hận thù của nhau. Vì vậy, đây thứ này lại trở thành một thú vui để nhẹ nhàng giải tỏa sự bi đát đi…
Ly Hận Thiên ngửi thấy mùi thuốc súng. Nhưng y cũng không có tiến hành ngăn cản. Cừu hận ở trong lòng của bọn hắn luôn tồn tại như vậy, chỉ sợ cả đời này cũng chưa cách nào có thể cởi bỏ được ngăn cách này. Kỳ thật dùng phương thức này để hóa giải ân cừu, cũng không hẳn, không phải là một loại cách tốt…
Ở trong bầu không khí này, giữa hai người đã bất tri bất giác, khiến cho vài thứ kia phai nhạt đi rất nhiều.
– Mệt sao?
Cặp huynh đệ song sinh này, tất cả lực chú ý đều nằm ở trên ván cờ. Tâm tư đều chuyên chú tập trung vào đó. Hai bên đều thầm nghĩ muốn thắng, cho nên đối với mọi chuyện chung quanh đang xảy ra, đã thành kẻ mắt điếc tai ngơ, hoặc nên nói là, rõ ràng vốn không có chú ý. Ly Lạc thấy nam nhân vẫn còn đang đứng ở vị trí bên cạnh bọn hắn, liền kéo y đến bên cạnh mình, nhân tiện tiếp nhận công tác mát xa.
Trải qua chuyện tối hôm qua, nên nam nhân ở cùng ai trong bọn hắn một chỗ, y cũng đều khong thấy cảm thấy tự nhiên. Nay, nhìn vào cặp đạm mạc của Ly Lạc kia, kích động vừa nãy liền lập tức khôi phục lại bình tĩnh. Ly Hận Thiên cố ý tách ra, cách Ly Lạc một khoảng, nói ra câu “không có việc gì”, ngồi vào ở một bên khác của cái bàn. Biểu hiện của y thực trực tiếp, đến nụ cười, cũng đều hoàn toàn mang theo một tia giả dối…
Ly Lạc cái gì cũng chưa nói, cũng trở lại vị trí ngồi vừa rồi. Từ đó về sau, lại càng không có người nào nói chuyện tiếp. Bầu không khí yên tĩnh đến quỷ dị này, vẫn duy trì cho đến khi Mộc Nhai đi tới phòng kêu bọn họ, đi ăn bữa cơm đoàn viên…
Như là chiếm được giải thoát vậy, Ly Hận Thiên đu nhanh vài bước liền vượt đến cửa, thấy y gấp gáp vội đi như vậy, Mộc Nhai còn hỏi y một câu,có phải y đã đói bụng rồi hay không.
Nhưng từ phía sau nhìn thấy bộ dáng của Ly Lạc, Mộc Nhai lại liền sáng tỏ, cặp chân mày, bất tri bất giác, có chút nhíu lại.
Khi Ly Hận Thiên vẫn giống giông như ngày thường, vừa tán gẫu vừa đi đến phòng ở của Mộc Nhai. Cơm chay đều đã sớm chuẩn bị tốt, hương thơm nức mũi, nhưng Ly Hận Thiên lại ở ngay trước cửa lại khựng lại…
Trong phòng, không phải không có một bóng người.
Văn Diệu sớm đã vào đây ngồi đợi.
Ly Hận Thiên không biết, hắn là đã đến đây từ lúc nào. Nhưng là hắn có thể đến ăn bữa cơm đoàn viên. Thật sự là đã vượt ra ngoài dự kiến của nam nhân. Y nghĩ rằng do bản thân mình ở chỗ này, thì Văn Diệu sẽ không đến đây…
Hắn vẫn luôn lảng tránh y. Ly Hận Thiên có thể cảm nhận ra được.
Người đều đã đến đông đủ, liền đều tự ngồi vào chỗ, Ly Hận Thiên ngồi ở chính vị. Hai bên của y là Mộc Nhai và Ly Lạc. Văn Diệu lại ngồi ở đối diện xéo y. Cách bố trí chỗ ngồi không khác mấy khi ở trong Ly phủ, cũng không có tranh giành cái gì nữa. Đây là bữa cơm đoàn viên, là gia yến.
Khác với ngày trước, không thể nói bọn hắn được đến mức độ như trong lòng Ly Hận Thiên mong muốn là đã chắp nối lại thành tốt mối quan hệ huynh đệ này rồi. Chỉ là, bởi ở trong mấy ngày này, bọn họ luôn luôn ở cùng nhau. Mặc kệ là ba bữa ăn cơm chay hay là làm bất cứ việc gì, nhưng sự xa lạ cũng đã thực sự phai nhạt đi không ít, cũng thêm một chút thói quen.
Bữa cơm này, dưới bầu không khí thoải mái khoái hoạt mà khai tiệc. Khâm Mặc và Vô Huyên vừa rồi đã chơi cờ một lúc với nhau, kết quả ai thắng ai thua thì Ly Hận Thiên không biết. Nhưng nhìn đến, hai người này từ khi đi vào Phục Long tự vốn không có quá bất cứ trao đổi, giờ cũng đã chịu liếc mắt nhìn đối phương nhưng vẫn mang theo bộ dạng không vừa mắt, cũng đã khiến Ly Hận Thiên trấn an không ít.
Biết cãi nhau, liền tốt hơn nhiều so việc xem đối phương trở thành không khí.
Có tiến bộ.
Không chừng qua bao lâu nữa thôi, bọn hắn sẽ buông xuống được khúc mắc…
Cảnh tượng này thực hòa hợp, nhưng có một người, vẫn không cách nào dung nhập vào được…
Ngày trước, Văn Diệu không phải là cái dạng này.
Hắn luôn rạng ngời lại ôn nhu như ánh mặt trời vậy, làm cho người ta rất ấm áp. Nhưng hôm nay, xung quanh người của Văn Diệu, bốn phía đều được dựng nên bốn bức tường vây kín lại, nhốt hắn chặt chẽ vào ở trong đó, không thể trao đổi cùng với người bên ngoài, cũng không đả động gây chuyện thị phi, hay muốn đánh nhau vui vẻ….
Mặc dù là đang ở trên bàn cơm náo nhiệt, Văn Diệu lại cho y cảm nhận được, chính là, chỉ có mỗi một mình hắn cách biệt.
Ly Hận Thiên đã thật lâu không có nói chuyện với Văn Diệu. Lần cuối cùng, nhìn thấy hắn rõ ràng, đó là sau thiên phạt, khi hắn cùng mọi người vây quanh y.
Chỉ là liếc mắt một cái.
Thức ăn vẫn thỉnh thoảng đưa vào miệng nhai nuốt, nhưng Ly Hận Thiên lại nếm không ra tư vị gì cả…
Ly Hận Thiên vẫn còn đang cùng bọn hắn nói chuyện phiếm. Nhưng căn bản khong có lưu y đến nội dung, trong lòng của y đang có điều để suy nghĩ, nên lại không chú ý lắng nghe rõ rệt nổi. Lúc này, Mộc Nhai đang kể một chuyện thú vị. Lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người hắn. Ly Hận Thiên đang cười, nhưng rõ ràng là lực bất tòng tâm. Hai mắt của y nhìn đăm đăm vào màu sắc trên dĩa đồ ăn, từng cái dĩa nhỏ đều có đồ ăn, nhưng ở trong mắt của Ly Hận Thiên, cũng không nhìn ra, những cái đó là gì ….
Y tùy tiện gắp một khối cái gì đó, nhưng thứ này lại không giống vừa nãy, mà đưa đến miệng, mà giống như là cái gì bị giữ lại, hắn dùng lực ra sao, cũng đều không thể thu đũa trở về nổi …
Không thể không đem lực chú ý phóng tới trên chiếc đũa, lúc này Ly Hận Thiên mới phát hiện, thứ y gắp trúng không phải dĩa thức ăn chay, mà là đôi đũa của người khác, chủ nhân của đôi đũa kia, cũng đang nhìn y…
Có lẽ là không hiểu được, vì sao đôi đũa của Ly Hận Thiên kéo lấy đôi đũa của mình không buông ra.
– Ngươi muốn ăn sao?
Văn Diệu vẫn còn đang gắp một khối thức ăn chay bính, thấy nam nhân chậm chạp không có buông ra đôi đũa của hắn ra, hắn liền hỏi một câu.
Giọng nói thường thường thản nhiên khiến cho nam nhân cứng đờ, thiếu chút nữa bàn tay mềm nhũn xuống, trực tiếp liền ném đôi đũa lên trên bàn.
Y bối rối lắc đầu, giọng nói của Văn Diệu khiến y càng thêm tâm phiền ý loạn…
Văn Diệu không nói cái gì nữa, lại gắp khối thức ăn chay bính này bỏ vào trong bát của nam nhân. Hắn cũng không ngẩng đầu, làm xong động tác này liền tiếp tục ăn cơm của hắn. Ly Hận Thiên nhìn động tác ăn cơm của Văn Diệu. Ban đầu, y còn không biết muốn nói cái gì cho tốt, lập tức nhất thời liền dâng trào lên một đống lớn lời lẽ muốn nói, vô số câu bồi hồi ở giữa yết hầu. Ly Hận Thiên dùng sức cắn răng, mới kiềm nén lại hé miệng loạn hỏi ra…
Cơm cũng không ăn, cũng không nhúc nhích, liền nắm đôi đũa ngắm Văn Diệu. Những người khác đang nói chuyện phiếm, cũng không có chú ý tới tình huống ở bên này. Thẳng đến khi Văn Diệu giương đôi đũa đến dĩa rau, lơ đãng vừa nhấc đầu, mới phát hiện nam nhân đang nhìn hắn…
Trong cặp con ngươi tinh diệu của Văn Diệu khó tránh khỏi sinh ra một tia kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, liền lại cúi đầu thấp xuống. Lúc này đây, nam nhân rốt cuộc kiềm chế không nổi nữa, mà thấp giọng hỏi một câu,
– Cái kia, thương thế của ngươi, đã lành lặn rồi sao?
Trận chiến vào lần trước, Văn Diệu cũng bị thương, Ly Hận Thiên vẫn không có cơ hội hỏi đến một chút nào về tình huống của hắn.
– Ta bị thương không nặng, giờ đã không có việc gì nữa.
Văn Diệu vẫn là cúi đầu, nhưng cũng không có cự tuyệt trả lời câu hỏi của nam nhân.
– Vậy là tốt rồi.
Ly Hận Thiên thì thầm than thở ra một câu. Y vốn muốn hỏi rất nhiều câu, nhưng nhất thời vừa mở miệng, trong đầu lại là một mảng mờ mịt. Câu hỏi đầu tiên vừa nói ra, làm sao cũng không nghĩ ra được câu tiếp theo là muốn nói gì…
Ban đầu hai người họ vốn không có nói chuyện với nhau, cư nhiên đến câu thăm hỏi ân cần, đều không thể hỏi ra miệng nổi…
Giằng co cho tới loại tình trạng này vào ngày hôm nay, đã có trong dự kiến của Ly Hận Thiên, cũng lại là ngoài dự liệu.
Y lừa Văn Diệu. Ly Hận Thiên sớm đã làm tốt việc chuẩn bị đợi sau này Văn Diệu sẽ chất vấn đến y, cho nên y mới không tiếp nhận tình cảm của Văn Diệu. Điều ngoài ý muốn của y là, hia người họ lại sẽ trở nên xa lạ đến vậy…
Tình cảm của ngày trước, tựa hồ như đều đã biến thành bọt nước, không còn tồn tại nữa…
Văn Diệu không muốn quen biết y, cũng không muốn phải nhớ rõ y. Hắn đã dần lãng quên y, giống như hai người xa lạ vậy
Cho nên, hôm nay hắn mới có thể đến đây, mới có thể đối mặt với y.
Bởi vì Văn Diệu không thèm để ý nữa.
Ly Hận Thiên đối với hắn, sẽ không lại có bất cứ ảnh hưởng nào nữa.
Nhất thời nghĩ đến Văn Diệu, trong lòng liền nhiều hơn một phần bi thương, nam nhân thản nhiên nở nụ cười một chút, mỉm cười kia, cực kỳ cô đơn…
– Từ đó đến nay, ngươi có khỏe không?
Rõ ràng biết, không nên nhắc lại chuyện cũ, nếu Văn Diệu đã buông xuống, thì cũng nên cần bắt đầu lại một lần nữa, trở thành người qua đường, hoặc là người thân lại không thân cận là mấy, nhưng nam nhân vẫn không nhịn được, hỏi ra câu này…
Tay đang lùa cơm, khựng lại một chút, Văn Diệu ngẩng đầu lên.
Lại một lần nữa, nhìn về phía nam nhân này.