Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 288

Ở bên trong ngõ nhỏ, thân thể của hai người nam nhân chồng lên nhau, dán với nhau rất gần. Trong đó có một người bám víu, tựa ở trên vách tường, một chút khoảng cách cũng đều hoàn toàn không có. Nhưng, duy nhất chỉ có cái mông là nhô cao lên, giống như là thuận tiện để cho người khác, làm chuyện gì vậy…

Dưới sự khuếch trương qua loa của Văn Diệu, còn chỉ là mới mở rộng ở xung quanh lối vào của cái miệng nhỏ ở phía dưới của y thôi. Khi vừa mới bắt đầu đi vào, còn chưa hề cố hết sức, thì Ly Hận Thiên cũng đã thích ứng, chỉ là dần dần, càng đi vào càng nhiều, nam căn nóng hầm hập này đang xâm nhập vào lãnh địa đã được khuếch trương, cứ bắt đầu tiến lên phía trước, không có cái cảm giác khô khốc nào khi mới vừa bị đâm vào, nhưng vẫn khiến cho Ly Hận Thiên khẩn trương đến thở mạnh cũng không dám hổn hển…

Có chút đau, nhưng không quá rõ ràng, theo như lời của bọn hắn đã nói, thân thể của y đã thật sự thích ứng…

Ly Hận Thiên có chút khóc không ra nước mắt.

Có trời mới biết, là y không muốn thích ứng đến thế nào đi.

– Cha, ta đều đã hoàn toàn đi vào cả rồi… Ngươi thật cắn rất chặt a.

Liền cả căn đều hoàn toàn đi vào, Văn Diệu thoải mái, thở ra một hơi thật dài. Hắn cũng không có nóng vội mà động, chỉ là đang ở trước hết, cảm thụ cái cảm xúc hưng phấn, co rút, gấp gáp lại ấm áp ở trong chốc lát. Cái loại cảm giác thoải mái này, khiến cho người có xúc động đến khóc thút thít này.

Cả khuôn mặt lẫn cả lồng ngực đều dán ở trên mặt tường lạnh băng, Ly Hận Thiên cũng đã bất chấp, đây là chỗ nào này nữa rồi, cũng không cần biết là nơi này có phải sạch sẽ hay không. Y cố sức giương miệng mà đang thở dốc, thích ứng với kích cỡ của Văn Diệu, cũng đã khiến cho trái tim đang đập loạn thình thịch, đã được an tĩnh lại một ít…

Chỉ là Văn Diệu làm sao lại có cho y có thời gian thở dốc.

Hắn chỉ là tạm dừng trong một lát, liền động.

Đầu tiên là chậm rãi rút ra, tiếp theo, là lập tức đâm đến, chạm vào sâu đến tận cùng bên trong, lại chậm rãi rút ra, tiếp đó, lại hung hăng đâm sâu vào…

Ly Hận Thiên bị dán ở trên tường cũng bị làm đến lay động không ngừng. Lần lượt từng cái một, va một cái, chạm một cái.

Văn Diệu cúi đầu, nhìn bộ dạng cái miệng nhỏ đỏ hồng ở phía dưới tự phun ra nuốt vào chính mình. Hắn thực hưởng thụ loại  cảm quan kích thích này. Cả một thân nam căn của hắn, ở giữa hai chiếc đùi trắng nõn của nam nhân, có vẻ phá lệ thô dài…

Văn Diệu nhìn trong chốc lát, liền bắt đầu đẩy nhanh tốc độ hơn nữa. Hắn chờ không được, từ lúc nãy khi ở trên tửu lâu, vừa nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc y tự xoa tóc của mình, Văn Diệu liền kích động…

Hắn vẫn luôn chờ tới bây giờ, lại nhìn thấy dáng vẻ nam nhân này vừa mắc cỡ đỏ mặt vừa nói ra cái lời lẽ ‘ai trong bọn hắn cũng có sở trường riêng’, Văn Diệu đã sắp phát rồ rồi a…

Hắn thích y. Mỗi một chi tiết nhỏ xíu cũng đều thích hết.

Hận không thể, liền trực tiếp cùng y, từ hai hợp làm một.

Biến thành cùng một người.

Ly Hận Thiên bị Văn Diệu mạnh mẽ đâm đến hồng hộc thẳng suyễn khí. Nhưng y lại không dám phát ra âm thanh, y vẫn còn chưa quên, đây là đang ở bên ngoài, y còn có thể nghe được sự ồn ào của đám người đông đúc ở trên phố, thậm chí còn có tiếng chim hót líu lo, y sợ kêu ra sẽ khiến cho người khác chú ý đến…

Y không dám gọi. Văn Diệu lại càng không để ý quá nhiều đến vậy.

Hắn hưng phấn khó có được.

– Cha… Ngươi làm sao lại lại cắn chặt đến vậy, muốn vặn gãy cả ta sao… Lại còn nóng bỏng đến vậy… Cha, ngươi sẽ đốt ta đến cháy hư mất thì sao đây…

Văn Diệu nửa khép hờ mắt, hoàn toàn chìm đắm vào trong trận hoan ái này. Hắn hưởng thụ thân thể của nam nhân, đồng thời cũng không quên mang đến sự kích thích cho y. Hắn đâm sâu vào, chạm đến chỗ cực kì mẫn cảm ở tận cùng bên trong nam nhân. Hắn thích ngắm nhìn nam nhân này ở trong lòng ngực của hắn, bị hóa thành một bãi thủy…

– Cha… Có đủ sâu hay không? Thoải mái sao? Ta làm ngươi như vậy, ngươi thích sao?

Văn Diệu mỗi một câu lại gọi một tiếng ‘cha’, kêu đến thân thiết,  nhưng ở thân dưới cũng trừu động thân mật không ngừng. Chỉ là nào có cặp phụ tử nào, lại làm ra loại chuyện này nha…

Ly Hận Thiên phát hiện ra, vào những ngày thường, bọn hắn còn chưa từng xưng hô đến ân cần như vậy a. Nhưng vừa đến khi loại thời điểm này, bọn hắn lại phá lệ thích xưng hô y thế này…

Chắc chắn, là cố ý.

– Cha… Làm sao mà ngươi không kêu ra vậy? Do không thoải mái sao? Ta đều mau làm chết ở trên người của ngươi rồi a? Cha, kêu hai tiếng cho ta nghe một chút không được sao…

Chịu không nổi, đôi mắt của Ly Hận Thiên dùng sức chớp hai cái. Y sắp khóc lên rồi đi, nhưng tên Văn Diệu này còn chưa chịu buông tha y. Hắn vuốt ve đôi môi của y, dùng ngón tay bắt chước theo động tác hôn môi, cạy mở hai hàm răng của y, tiếp tục chơi đùa cùng đầu lưỡi của y…

Không có cái gì để ngăn cản nữa, cho nên âm thanh lớn hơn rất nhiều. Ly Hận Thiên muốn dè nén trở về, chỉ là, y đã không còn cơ hội nữa rồi…

Văn Diệu chơi đùa, trêu chọc đầu lưỡi của y, áp bức thân thể của y. Y ở dưới thân của Văn Diệu, tuyệt đối là chết đi sống lại…

Chuyện Văn Diệu đã từng có kinh nghiệm hay không, Ly Hận Thiên thật sự không hề để bụng. Y vốn liền biết, Văn Diệu làm y đến thực thoải mái. Từ khi bắt đầu đến tận bây giờ, trong mọi kí ức được tích lũy, đều là ngọt ngào cùng tốt đẹp….

Khoảng thời gian ở cùng Văn Diệu, cũng rất khoái nhạc.

Ở ngay một khắc Văn Diệu đạt tới cao trào, Ly Hận Thiên nghe thấy hắn nỉ non ở bên tai mình,  nói ra câu, “ta yêu ngươi…”

Khi đó, y đã vô lực nói chuyện, toàn thân thể đều sắp hư thoát, nhưng ở trong lòng không tiếng động, cũng đáp lại một câu…

Ta cũng giống ngươi  vậy.

Nhưng đồng thời, y lại mơ mơ màng màng nhớ đến, Văn Diệu giống như là thực thích làm ở bên ngoài…

Trước đó, khi còn ở phòng nhỏ tại Đế Đô, hai người họ cũng từng chạy đi ra ngoài một lần a…

Cái sở thích này của Văn Diệu, thật không tốt a.

Một hồi loạn chiến, nhưng quần áo của hai người vẫn đều còn hoàn hảo. Văn Diệu lau khô phía dưới giúp y, mặc quần vào, liền cái gì cũng đều không nhìn ra được nữa. Đương nhiên, tiền đề trước tiên là hai chân của Ly Hận Thiên không cần run đến lợi hại như vậy nha…

Y đi không nổi, phải dựa vào tường nghỉ ngơi nửa ngày, cũng không có hiệu quả gì. Văn Diệu thấy y như vậy, nhịn không được cười trộm, cũng thực kiêu ngạo.

Chỉ có ở trong lồng ngực của hắn, y mới có thể bị biến thành như vậy a…

Chuyện khi nãy, Văn Diệu hoàn toàn không dám nhắc lại, hắn đã bức Ly Hận Thiên thành dáng vẻ này. Nếu nam nhân nhớ đến để tính sổ, thì Văn Diệu cũng biết, bản thân mình cũng sẽ ăn không được quả ngọt gì rồi đi. Vì vậy hiện tại, hắn vẫn là thành thật một chút vẫn là khôn ngoan nhất.

Dù sao, đáp án muốn nghe, cũng đã nghe được rồi.

Cho nên, mặc kệ cái nam tính tự tôn gì đó, Văn Diệu đều không để bụng nữa mà đã ném qua một bên từ lúc nào rồi. Ly Hận Thiên thích hắn thì đã liền tốt rồi.

Chỉ cần y không chê bai kĩ thuật của hắn tệ hơn các ca ca, thì Văn Diệu liền vừa lòng rồi đi.

– Cha, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi, nơi này lạnh lắm.

Văn Diệu săn sóc kéo nam nhân đứng lên. Ly Hận Thiên vừa tách ra khỏi bức tường, hai cái đùi tựa giống như mì sợi vậy, trực tiếp nhũn ra. Văn Diệu đã sớm nhìn ra, không dấu vết ôm lấy vòng eo của y, cho y mượn lực, không đến mức khiến cho  chân của y vừa mềm nhũn liền bị ngã xuống.

Có Văn Diệu ở đây, y cũng không cậy mạnh nữa, đều dứt khoát hoàn toàn giao thân thể giao cho hắn, chỉ cần hắn không cần bế y theo kiểu công chúa, giống như Văn Khang Thành vừa nãy, thì Ly Hận Thiên là có thể tiếp thu rồi a…

Hai người đi ra khỏi ngõ nhỏ. Lúc này, Ly Hận Thiên đã không còn sức lực để nhìn xem có phải ở xung quanh có người đang vây xem cả hai người họ hay không. Y rất mệt, đến đôi mắt cũng đều hoàn toàn lười chớp. Từ đầu đến cuối một tràng làm tình vừa rồi kia, y đều là đang đứng, ở bên ngoài mà làm. Vốn dĩ, thể xác và tinh thần của y, đều luôn ở trong trạng thái hoàn toàn căng chặt. Đây là một loại khiêu chiến, hơn nữa, y vẫn lại là một bên luôn thừa nhận. Hậu quả này so với bị dằn vặt một đêm ở trên giường làm, đều phải hoàn toàn vất vả hơn nhiều…

Thân thể của Ly Hận Thiên đã vô lực nên ý thức minh mẫn quá nhiều. Y vốn cũng không phát hiện ra, khi hai người họ vừa đi được một nửa ngõ nhỏ, xung quanh liền có mấy gương mặt nghiêm túc, đứng đắn, đối với động tác của Văn Diệu đều hơi cúi đầu nhìn xuống dưới…

Động tác này cũng không phải là thực rõ ràng, giống như chỉ là rũ mí mắt xuống. Nhưng mà Văn Diệu vẫn thấy được, hắn cũng hơi hơi gật đầu, lại chưa hề mở miệng nói cái gì, tiếp tục đỡ Ly Hận Thiên đi về phía trước, giống như không có việc gì phát sinh mà tiếp tục rời đi…

Những người đó, liền lẩn vào trong đám người náo nhiệt đông đúc ở trên phố.

Thể lực của Ly Hận Thiên đã tốt hơn rất nhiều, tiếp tục đi thêm trong chốc lát, liền cũng khôi phục lại không ít.

Tuy rằng, ở giữa đùi vẫn còn tồn tại cảm giác khác thường, nhưng khi hai chân của y đã tìm về tri giác, đã không còn mềm nhũn vô lực nữa. Mắt cũng thấy đã sắp tới rồi phủ trạch Văn gia, Ly Hận Thiên liền đẩy Văn Diệu ra, để cho người khác nhìn thấy Văn Diệu cun cút dìu y đi, còn ra thể thống gì nữa. Nói ra sao thì Văn Diệu cũng là gia chủ Văn gia, sự uy nghiêm của hắn, vẫn là không thể nghi ngờ được.

Chỉ là hiện tại, tràn đầy ở trong đầu óc của hắn đều là Ly Hận Thiên, hắn nào còn có sống lưng thẳng tắp uy nghiêm như xưa nữa. Hắn cười khúc khích nhìn dáng vẻ của nam nhân này, ngay khi y tự đẩy hắn ra thì thân thể của hắn giống như kẹo mạch nha   liền kéo quấn quýt trở về. Hắn yêu chết cái loại bộ dáng ngượng ngùng không thể chịu nổi này của Ly Hận Thiên…

Liền nhịn không được, muốn quấn quýt y nhiều thêm trong chốc lát.

Văn Diệu ở bên này vẫn còn chưa có ấm áp hạnh phúc đủ nữa. Bỗng có một vị nữ nhân khóc lóc nỉ non liền từ trong Văn phủ xồng xộc chạy ra, nhìn cách trang điểm lẫn khí chất của đối phương, thì đây hẳn là một vị phu nhân. Nhưng, bộ dạng nước mắt nước mũi của ả, khiến cho ả thật mất hình tượng, thật sự là bị đánh mấy cái dấu trừ rồi a.

Ả này cũng không phải là người nào xa lạ, đây là thân nương của Văn Khang Thành nha.

Trong khi Văn Diệu đang cùng Ly Hận Thiên ở tại ngõ nhỏ nói năng linh tinh, thì Văn Khang Thành bị vỡ vụn mấy cây xương sườn, nhưng không có nguy hiểm đến sinh mệnh, bị nâng trở về. Gã bị thương không phải quá nặng, nhưng cũng đủ cho gã phải nằm ở trên giường một thời gian…

Vị Văn phu nhân chính là chính thất của trưởng tử Văn gia, lại sinh ra trưởng tôn tử, cho nên địa vị có thể thấy được là vững chãi đến mức nào đi. Hiện giờ, nhìn thấy nhi tử nhà mình bị Văn Diệu đánh bị thương thành bộ dạng như vậy, ả Văn phu nhân này tự nhiên là muốn xuất đầu lộ diện bênh con trai rồi.

Văn Diệu đoạt vị trí gia chủ của Văn gia, Văn phu nhân biết là nhi tử nhà mình vốn vô dụng, bên ngoài luôn bất động thanh sắc, nhưng bên trong thực chất, lại là hận Văn Diệu thấu xương, càng không phục, vẫn luôn nghĩ cách, giúp gã Văn Khang Thành kia đạp ngã Văn Diệu, cuối cùng, xem như toàn bộ Văn gia này đều hoàn toàn đã rơi vào tròn tay của người ngoài, mấy kẻ này làm sao lại có thể an ổn mà cam chịu như vậy a.

Một đám bất tài vô dụng này này vốn không ngừng bày mưu tính kế, kể cả mấy tên huynh đệ còn lại ở Văn gia của Văn Diệu, càng không có bất kì một kẻ nào không phải là ham muốn cướp đoạt lấy vị trí hiện tại của hắn cả…

Nhưng lần này, xem như là Văn phu nhân có cớ để gây khó làm dễ Văn Diệu rồi đi. Trước đó, ả cũng bất chấp cái hình tượng gì nữa, mà trực tiếp xông thẳng đến liền nhào lên bắt đầu cào cấu Văn Diệu…

Động tay chân mà giải thù trước a.

Đi theo ở phía sau ả Văn phu nhân này, là một đoàn người đông đúc, mọi nhân vật quan trọng của Văn gia, tất cả đều đến đông đủ, chặn Văn Diệu và Ly Hận Thiên ở tại cổng lớn…

Bày ra một trận thế này, khiến cho Văn Diệu hơi hơi nhíu mày, nhưng không đến mức rối loạn tâm trí. Ngay khi ả Văn phu nhân  quơ quào lại đây, nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay hành hung của ả…

Tiếp theo, không dấu vết, tự đẩy Ly Hận Thiên lui về đứng ở phía sau của mình.

Lúc này, một đám người một đường theo đuôi hai người họ cũng theo trở về. Những người này đều là thân tín của Văn Diệu. Ngay khi gã Văn Khang Thành biết Văn Diệu đã trở lại Đông Vạn, bọn họ cũng đã luôn bảo hộ vây ở xung quanh Văn Diệu, chỉ là không có hiện thân mà thôi.

Bởi vì, Văn Diệu muốn ở cùng Ly Hận Thiên trải qua thế giới của hai người, một đám làm người hầu này, tự nhiên là hiểu được ý tứ của chủ tử.

Vừa rồi ở tửu lâu, Văn Diệu không để cho bọn họ động thủ, cho nên bọn họ liền lựa chọn án binh bất động. Cuối cùng thì cái loại mặt hàng vẫn luôn không đáng để được Văn Diệu nhìn vào trong mắt, kế tiếp là chuyện xảy ra ở ngõ nhỏ…

Chủ tớ đồng tâm, tự ở trong lòng nhau hiểu rõ mà không cần nói ra. Hai người vừa đi vào ngõ nhỏ, bên ngoài liền được xử lí sạch sẽ. Có người của Văn gia canh giữ ở ngay lối vào ngõ nhỏ, đừng nói dám bén mảng cả gan liếc mắt một cái, chỉ cần có thể lập tức chạy đi đường vòng,  đều e sợ tránh né không kịp nữa là…

Ai cũng biết là dám nhìn thấy cảnh ở bên trong thì càng sẽ mau chóng bị giết người diệt khẩu. Tóm lại, ai cũng không muốn chọc tới phiền toái.

Hiện tại, đã tới Văn gia rồi, những người đó liền không cần phải ẩn nấp nữa, người cầm đầu trực tiếp đi đến trước mặt của Văn Diệu, thi lễ ôm quyền.

Văn diệu không nhìn đến người nọ, hơi dùng một chút lực, liền đẩy ả Văn phu nhân ra thật xa. May là cha của gã Văn Khang Thành lanh tay lẹ mắt chụp lại ả kịp. Bằng không, ả Văn phu nhân này, chỉ sợ là liền phải rơi vào vận mệnh chó vấp ngã liền ăn phải phân rồi đi…

Cái đẩy này của Văn Diệu, khiến cho bầu không khí vốn đang khẩn trương, càng bay lên thêm một cấp bậc mới. Trước, hắn đánh gã Văn Khang Thành, tiếp theo, lại bất kính với ả Văn phu nhân này như vậy, tức khắc, những nhân vật quan trọng đó, liền có người nhíu mày……

Tình thế này thật nghiêm trọng nha.

Ly Hận Thiên cũng nhíu mày, tiếp theo, đi nhìn Văn Diệu. Lúc này, biểu hiện ôn nhu ở trên khuôn mặt của Văn Diệu đều đã hoàn toàn tiêu tan hết, khóe miệng lại treo lên một mạt cười tàn nhẫn. Nụ cười này, khiến cho người nhìn thấy liền ghê người, không lạnh mà lại rét run…

Văn Diệu tỏa ra khí chất uy nghiêm, không thua với bất luận một vị nào có mặt ở đây, thậm chí, còn cường hơn rất nhiều.

Hắn liếc mắt, nhàn nhạt quét một vòng trên các khuôn mặt của mọi người có mặt ở đây, cuối cùng, tầm mắt dừng lại ở trên mặt kẻ hầu thân tín đang cung kính đứng thẳng người ở bên cạnh mình.
Bình Luận (0)
Comment