Sủng Đa (Sủng Cha)

Chương 296

Khâm Mặc vừa nói xong. Kì thật, đôi mắt của Vô Huyên đã sáng lên, hắn đã sớm nghe nói qua, bọn hắn muốn chế ra thuốc gì đó, chỉ cần cho Ly Hận Thiên thoa lên phía dưới một chút thì về sau, đều hoàn toàn ‘không có một ngọn cỏ nào’ nữa…

Đây là cái thú vị thật ác a. Nhưng mấy tên nhi tử của Ly Hận Thiêm lại là làm không biết mệt. Vừa nhớ tới lúc ấy, dáng vẻ khi y vừa bị cạo sạch, thì bọn hắn liền chảy nước miếng ròng ròng nha…

Thích đến khó lường.

Đến nỗi, kích thích đến mức độ hưng phấn tăng vọt liền không khác gì đã uống vào một thùng xuân dược cả.

Mối quan hệ này là một miếng ván gỗ mỏng manh, y dược đặt ở giữa để giữ cân bằng, còn cả hai tên này lại biến thành hai cái thái cực đối lập hoàn toàn. Ở dưới giường, cả hai là kẻ thù không đội trời chung. Nhưng ở trên giường, cả hai lại là chiến hữu thân mật khăng khít…

Loại thời điểm này, mọi ngăn cách cùng sự bất mãn liền phai nhạt đi rất nhiều, ở trong mắt của cả hai, thanh tỉnh nhất, cũng lại là rõ ràng nhất, duy chỉ có người nam nhân ở trước mặt này…

Thân thể của y, cảm giác của y…

Không đợi Ly Hận Thiên cho ra phản ứng, Vô Huyên lại nhướng mày, thay y, trực tiếp đưa ra quyết định,

– Tới, thử xem hiệu quả.

Khâm Mặc cũng không phải là nhàn rỗi. Mấy ngày này, ngoại trừ, sau khi phải tự tiếp tục xử lý các công việc này nọ do bị đọng lại xong cả rồi. Thì, chỉ còn mỗi chuyện, chính là đi nghiên cứu ra thứ này. Hắn đã trải qua vô số lần thí nghiệm, chỉ có thứ này mới là có hiệu quả tốt nhất. Kẻ bị hắn cạo tóc làm vật thí nghiệm đã được xức lên, mà tạm thời vẫn còn chưa có dài ra nữa…

Đương nhiên, Khâm Mặc chỉ làm thí nghiệm ở vị trí là tóc thôi a. Hắn không biến thái đến mức thật sự đi cạo phía dưới của tên nam nhân khác đi.

Khâm Mặc rất có hứng thú với cái việc nghiên cứu thứ này. Cho nên, cho dù lần này có thất bại đi nữa, thì sớm hay muộn gì thì hắn cũng sẽ có một ngày thành công…

Hắn không nóng nảy.

Khâm Mặc đang tự sờ soạng tìm kiếm ở trong đống vải quần áo vừa mới cởi bỏ của mình. Lúc này, Ly Hận Thiên mới có thể thở dốc, cái eo của y không thể sử dụng lực được nữa, cho nên, y liền vịn lấy bả vai của Vô Huyên muốn ngồi dậy…

Y không muốn cạo lông đâu.

Y đến thể lực chiến đấu còn không có nữa là, còn sức lực nào để đi chạy trốn nữa nha. Bộ dáng  này của y, chỉ có thể mặc người xâu xé mà thôi.

Cây đồ vật nóng bỏng kia, từng chút chút một, được rút ra thân thể của y. Ly Hận Thiên nghẹn một hơi, cảm nhận xúc cảm trơn nhẵn bóng loáng từ trong vách ruột chậm chạp rời đi. Xem như, y đã sắp thành công rồi, ngay khi nam căn kia vừa rời khỏi đã đụng phải khe mông, Vô Huyên lại đỡ lấy vòng eo của y, thật tự nhiên, lại đè thân thể y lại, ép y tự ngồi trở về…

Tiến đến phía trước trực tiếp đâm đi vào toàn bộ đến cả gốc nam căn, hai chiếc đùi của Ly Hận Thiên “bộp” một tiếng bị Vô Huyên kẹp vào hai bên người hắn…

Lần này thiếu chút nữa, thân thể y đã bị hắn đâm xuyên rồi a.

Thật muốn chết mà…

– Đừng có gấp, ta lập tức khiến cho ngươi thoải mái. Bất quá, nhìn ngươi xem, ta chỉ là ngừng lại ở trong chốc lát, ngươi liền nóng vội đến không chờ nổi nữa mà đã tự mình động lên a.

Vô Huyên lười biếng cười. Nhưng nụ cười này lại kém xa cái sức lực thật sự của hắn đi. Ngoài miệng là lời lẽ sủng nịnh, dung túng nhưng động tác lại quá mức cường thế. Hắn vững vàng đè chặt lấy cái eo của nam nhân lại. Lần này, hắn không hề trừu động nữa, mà là giữ cho chỗ kết hợp của cả hai bọn họ hoàn toàn dán sát vào nhau, sau đó, lại đưa đẩy tiếp tục ma xát …

Ở trong thân thể của nam nhân mà chậm rãi cọ xát…

– Thoa lên lớp lông ở phía dưới rồi cạo đi a.

Khâm Mặc lấy ra cái bình sứ, cầm nắm cẩn trọng, giống như là đang hiến vật quý vậy, tiếp theo, lại quét một vòng trái phải,

– Cái kia, ở nơi này có dao cạo không đây?

– Không có.

Đây là phòng của Văn Diệu nhưng Vô Huyên vốn đã rất quen thuộc. Mỗi một chỗ ở trong phòng này, vốn đặt cái gì ở đâu, có cái gì, thì có thể hắn còn biết rõ hơn cả Văn Diệu a. Dao cạo không có, nhưng mà có đồ vật để có thể thay thế nha.

– Chờ ta.

Lần này không đợi Ly Hận Thiên chủ động yêu cầu ra, Vô Huyên nâng eo của y lên, dứt khoát tự ôm y rồi khỏi vòng tay của mình, hắn rất thống khoái mà rút ra khỏi người y, không có bất kì cái chần chờ nào cả. Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy nơi đó nóng lên, ngay sau đó, liền phát ra một âm thanh vốn không tính là nhỏ…

‘Phốc!’ Một tiếng, ngắn ngủi, dồn dập.

Khi Vô Huyên nhảy xuống giường quay đầu lại xoa xoa đầu của nam nhân, dùng giọng điệu dỗ dành hài tử nói với y,

– Nhìn ngươi nóng vội đến vậy. Ta cho ngươi nghỉ ngơi một chút. Ngoan, ta lập tức liền trở về đút cho ngươi ăn no nha.

– Vô Huyên, ngươi đừng…

Ly Hận Thiên vươn tay định bắt lấy Vô Huyên, bất đắc dĩ, thân thể đối phương lại trần trụi, mà bàn tay của y lại đầy ướt át, vừa chạm đến liền trượt đi, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vô Huyên ở trước mặt mình trốn đi. Nhưng lời ngăn lại cứ y vừa mới mở miệng nói được một nửa thì lập tức, đã bị môi của Khâm Mặc lấp kín lại…

Nụ hôn này hoàn toàn khiến cho nam nhân mê mang hỗn loạn. Khâm Mặc vừa đang hôn y kịch liệt, đồng thời, cũng đã mở bình sứ trong tay ra, thừa dịp nam nhân không chú ý, đã hoàn toàn bôi lên trên vùng xung quanh phân thân…

Vùng lông ở xung quanh nơi đó đã mọc dài ra, nhưng vẫn còn chưa khôi phục lại độ dài ban đầu vốn có. Một đám tiểu gia hỏa đáng thương này, còn chưa kịp mọc lên trưởng thành dài ra thêm một lần nữa, lại đã bất hạnh bị chết non rồi a….

Vô Huyên tìm được chủy thủ có lưỡi dao thực sắc bén, dùng cái này để cạo lông, thật không tồi chỉ là dễ bị ngộ thương…

Mà cứ vậy, cũng tốt, miễn cho nam nhân làm loạn.

Màn giường vừa động, Ly Hận Thiên liền bắt đầu kịch liệt giãy giụa. Y biết Vô Huyên đã đi lấy cái gì đó mà trở lại rồi đi. Đầu tóc của y có bị cạo trọc cũng không sao cả, nam nhân mà, để cái kiểu tóc gì cũng đều được. Nhưng, chỉ có lông ở phía dưới là không thể cạo a…

Nào có nam nhân nhà ai mà lại để trơn bóng ở phía dưới đó, thực quá mất mặt a…

Hai chiếc đùi trắng nõn như tuyết liều mạng vùng vẫy liên tục, đôi mắt của y cũng trừng to lên. Đây là y muốn dồn hết sức lực của cái mạng già này để phản kháng a. Một khi mà Ly Hận Thiên thật sự bướng bỉnh, nghiêm túc lên cũng có một cổ khí thế khiến người ta e ngại a. Cư nhiên, bai tên gia hỏa này, cũng có chút lực bất tòng tâm,  đè y lại không được. Ba người lăn lộn giằng co một hồi lâu cũng không thể đạt thành mong muốn. Vô Huyên cắn môi, nhìn dao đã có trong tay mình, lại nhìn nơi kia của y đã được bôi dược lên…

Hắn lấy chủy thủ này, còn không phải là sợ Ly Hận Thiên phản ứng quá mức sao…

Đây là thứ để uy hiếp không tồi nha.

Đó là chủy thủ hai lưỡi đều sắc bén. Vô Huyên ngay lập tức canh chuẩn thời cơ, trực tiếp dán nó lên trên chiếc bụng nhỏ của nam nhân. Cái xúc cảm lạnh lẽo đột ngột ngột này khiến cho Ly Hận Thiên chần chờ một chút, liền ngay khi y đang ngây người,  chủy thủ sắc bén kia đã trượt tới bộ lông mà đã bị Khâm Mặc bôi lên lớp thuốc ướt đẫm…

Hơn nữa, tiểu Thiên của y cũng cách cái lưỡi dao lóe sáng kia cũng rất gần a.

– Nương tử. Ngươi không cần lộn xộn nga. Bằng không, ta không cẩn thận trượt tay một chút, liền khiến ngươi biến thành thái giám thì sẽ liền không chơi vui nữa a.

Vô Huyên vừa cười ha hả vừa nói lời cảnh cáo, cuối cùng lại bổ sung câu

– Dù có làm hòa thượng thì vẫn không có gì nha. Ít nhất vẫn tên nam nhân. Nhưng, nếu mà biến thành thái giám, thì ngay cả một tên nam nhân thôi, cũng đều hoàn toàn không làm được. Đương nhiên, cũng không thể trở thành nữ nhân. Ngươi nói xem, đúng không? Nương tử.

Ly Hận Thiên thật sự không dám động đậy nữa. Đao kiếm không có mắt a. Vạn nhất y vùng vẫy quá mức, Vô Huyên trượt tay mà một đao cắt xuống…

Y không muốn biến thàh thái giám đâu.

Tuy rằng, nam căn ở phía trước của y, từ khi quen biết bọn hắn liền chưa từng sử dụng qua.

Nhưng, mặc kệ là trong lúc dùng tay, hay là dùng miệng thì chung quy, y vẫn có được sự thoải mái…

Cũng là dùng phương thức của nam nhân a.

– Vô Huyên. Nếu ngươi thật dám làm đến, thì ta không tha cho ngươi.

Ly Hận Thiên run run rẩy rẩy uy hiếp. Nhưng mà không có chút lực uy hiếp gì cả, giọng nói của y đang run rẩy vừa kích động lại cũng là khẩn trương…

Loại thời điểm này, hai tên gia hỏa này, nào còn có thể để ý đến sự dọa dẫm yếu ớt đó được.

Khâm Mặc dứt khoát nâng hai chiếc đùi của y, bế lên dạng ra hai bên, khiến cho thân thể của y hoàn toàn bày lõa lồ ở trước mắt, càng thuận tiện cho Vô Huyên xuống đao…

Vừa rồi, y đã được thoa một lớp thuốc trên vùng lông đó tốt rồi. Cho nên, Vô Huyên chỉ cần cạo tầng lông ướt đẫm này xuống là được rồi. Chủy thủ thực sắc bén, Vô Huyên cạo cũng thật cẩn thận. Hắn thật sự sợ là vô ý, không cẩn thận mà làm cho phân thân của nam nhân bị tổn thương đến…

Hai người không nói một tiếng,  hành động lại rất phối hợp, hoàn toàn xem nhẹ đương sự…

Bầu không khí nóng bỏng lại kịch liệt ở trên giường, tức khắc, liền trầm xuống, an tĩnh đến mức hô hấp cũng đều có thể nghe thấy rõ rệt. Ba người đều bởi vì nguyên nhân khác nhau mà hoàn toàn không dám thở mạnh. Không biết có phải do  ảnh hưởng của tâm lý hay không, Ly Hận Thiên cảm thấy phía dưới của y giống như có chút lạnh lẽo.

Sau đó, càng ngày càng lạnh, tâm của y cũng lạnh…

Y không dám cúi đầu nhìn xem. Lời lẽ uy hiếp của y, một chút hiệu quả cũng đều hoàn toàn không có. Hai tên gia hỏa này, ai cũng không để trong lòng. Vô Huyên cũng chưa từng liếc mắt nhìn y một cái nào a…

Y có loại xúc động không còn có mặt mũi nào để đi ra gặp người khác nữa rồi đi, chỉ muốn một lòng đâm đầu vào tường chết cho xong.

Bất quá, điều này cũng không thể ngăn cản được vận mệnh bi thảm rằng, đám lông mới mọc ở nơi đó của y bị hai tên này mạnh mẽ ép buộc, xuống tay cạo sạch sẽ đi.

Thời gian không quá nửa chén trà nhỏ, nơi đó của Ly Hận Thiên liền sạch sẽ.

Bất quá, Khâm Mặc lại vẫn chưa dễ dàng gì mà buông tha y như vậy. Hắn ôm hai chân y nâng thân thể y lên cao một chút…

Lông ở trên thân thể của Ly Hận Thiên vốn không phải là có quá nhiều. Cơ bản, ở trên đùi, đến một cọng lông đen cũng đều hoàn toàn không có. Nhưng thật ra, chỉ là ở hai bên cái nơi vừa nãy đã bị Vô Huyên ra vào, mọc lan xuống mấy cọng lông thưa thớt. Đến nơi đó, hai tên ma quỷ này cũng hoàn toàn không hề buông tha, mà cùng nhau cạo sạch luôn cho y…

Khắp nơi đều đã hoàn toàn lạnh căm căm. Ly Hận Thiên thật rất muốn khóc a.

Cạo xong rồi liền dùng khăn lụa lau chùi cẩn thận một phen, hiệu quả thị giác ở nơi đó lẫn xung quanh lập tức khác biệt…

Vô Huyên huýt sáo vui vẻ. Dáng vẻ này, quả nhiên là rất đẹp…

Lần trước hắn đã bỏ lỡ thật tiếc nuối. Bất quá, may là đã có cơ hội được tự bồi thường bản thân mình một chút a…

Hắn vuốt ve một hồi. Khắp nơi xung quanh đó, đều là trơn nhẵn, không có một chút lông cứng nào, làn da này còn muốn non mịn hơn so với da mặt nữa a…

Có chút khiến người sờ mãi, yêu thích không buông tay.

Rõ ràng là không tình nguyện, nhưng trong khi hắn cạo lông cho y, thì nam căn của Ly Hận Thiên không những chưa từng mềm xuống, mà ngược lại, càng ngạnh lên từng chút một. Tầm mắt của Vô Huyên nhìn từ đỉnh đầu rỉ ra giọt chất lỏng sền sệt đang lặng lẽ chảy xuôi xuống, men theo thân nam căn, hắn liền nảy ra ý xấu vươn ra hai ngón tay búng lên cái túi tròn trĩnh đang căng tròn ở dưới gốc…

– Hai cái tên khốn kiếp các ngươi, cút ngay cho ta!

Thân thể nhất thời đã được khôi phục sự tự do, Ly Hận Thiên lập tức giơ một chân lên đá đến ngực của Vô Huyên. Y đã bị chọc giận đến nổi điên lên rồi. Hai tên gia hỏa này, cư nhiên thật sự dám cạo sạch. Hơn nữa, cái búng vừa rồi của Vô Huyên có một chút lực độ không nhỏ, thiếu chút nữa, khiến y phải rớt nước mắt xuống rồi đi…

Cái tên tên ma quỷ thô lỗ bạo lực chuyên chế này a.

Sau đó y cảm thấy, đối với cặp song sinh tử này, vẫn phải nên luôn luôn đấu đá với nhau vẫn là tốt hơn. Chứ nếu để bọn họ hòa hảo như lúc ban đầu thì Ly Hận Thiên cảm thấy bản thân y chắc chắn là sẽ bị đùa chết…

Hai gia hỏa này thật đúng là hai tên ma quỷ sống a.

Nếu hôm nay đổi lại là những tên còn lại, khẳng định sẽ không thể dễ dàng mà xuống tay làm việc này mau lẹ đến vậy, nói ra sao thì cũng sẽ phải năn nỉ ỉ ôi y một lúc lâu chứ a…

Chính là, hai vị này đây bình thường vốn không hòa hợp, nhưng trong lúc này lại hoàn toàn ăn ý đến mức không hề cho y có một lối thoát dù chỉ là để giãy giụa phản kháng một chút nào a…

Tựa giống như mọi chuyện đang diễn ra vốn không liên quan gì đến y nữa.

Lông đã không có nữa, tâm tình của Ly Hận Thiên thật không tốt. Y không định hồ nháo cùng với bọn hắn nữa, kéo quần áo lên, liền định phải bước xuống giường, chỉ là ý định của y đã sớm bị kẻ khác hiểu rõ. Y ở bên này vừa động thì ở bên kia lập tức liền có người ngăn trở…

Khâm Mặc chắn ngang ôm y lại, quăng thân thể y trở vào trong đệm giường mềm mại. Khuôn mặt của Ly Hận Thiên là nơi rơi xuống đầu tiên sẽ bị va đập xuống, cho nên thân thể xuất phát từ bản năng tự bảo hộ mình. Trong lúc diễn ra một cú quăng ngã này, hai chiếc đầu gối liền co lại, tư thế này khiến cho hạ thân của nam nhân nhếch lên cao, giống như là đang chủ động khát cầu vậy…

Khâm Mặc cùng ngã xuống với Ly Hận Thiên. Bất quá, hắn là đè lên trên người của nam nhân, lồng ngực của hắn kề sát tấm lưng của nam nhân….

Khâm Mặc đã sớm đều không muốn nhẫn nại được nổi nữa rồi. Vừa mới ở bên trên, tìm lại được sự cân bằng, thì vòng eo của hắn liền đẩy tới một cái, nam căn ở dưới lập tức đâm đi vào chuẩn xác không lầm chỗ. Ly Hận Thiên đang ở bên dưới vẫn còn chưa kịp có hồi thần, thân thể đã bị người lấp đầy…

Y đang sinh khí. Bọn hắn có cần phải hoàn toàn làm lơ y đến như vậy hay không a…

– Buông ta ra. Cút đi ngay. Khâm Mặc, ngươi, cái tên khốn kiếp này!

Khâm Mặc bị mắng lại không giận mà lại cười a. Hắn cũng không có ý định trách tội nam nhân, chỉ là đang tự lấy thân thể của hắn hung hăng cho y thể nghiệm qua một trận hình phạt nha…

Sau một lúc vài lần va chạm kịch liệt va chạm, Ly Hận Thiên liền thay đổi giọng điệu. Tuy rằng miệng vẫn còn đang mắng người,  nhưng khẩu khí lại mềm đi rất nhiều, đến cuối cùng, dứt khoát chỉ còn là, lời nói cầu xin hắn, y chịu không nổi nữa, mong hắn khoan dung mà làm chậm lại một chút…

Đại trượng phu là co được, duỗi được a…

Hiện tại, y còn không phải là đang lặp lại cái chuyện co co duỗi duỗi hay sao nha…

Khâm Mặc đã sớm biết, khi ở trên giường cùng với Ly Hận Thiên vốn không cần giảng đạo lý với y, cũng không cần dỗ dành y, chỉ cần hung hăng thao lộng y, thì rất nhanh chóng, liền sẽ thành thật ngay a…

Khi nam nhân này ở trên giường thì vẫn là lúc đùa nghịch vui vẻ nhất nha.

Bất quá, sau khi xuống giường thì…

Khâm Mặc quyết định tạm thời không thèm nghĩ  đến hậu quả, bởi được nếm vị ngọt ở trước mắt thì ai còn đi nhớ tới nỗi khổ nữa a. Dù sao còn có cả tên Vô Huyên nữa, cho nên, có chết thì cả hai người bọn hắn đều cùng chết.

Sau đó, Khâm Mặc liền nảy ra ý xấu, quyết định kéo theo Vô Huyên cùng xuống nước…

– Cha, ngươi có nghĩ, muốn càng thô thêm một chút, lớn hơn thêm một chút nữa hay không?

Tốc độ thọc vào rút ra của Khâm Mặc dần chậm lại, nhưng khi tiến vào lại vô cùng dùng sức giống như đang đóng cọc vậy, từng chút một hung hăng đâm sâu vào tận cùng bên trong, khiến cho thân thể của nam nhân run rẩy lên không ngừng.

Hô hấp đều đã hoàn toàn bị đứt quãng.

Ly Hận Thiên lắc đầu. Với kích cỡ của Khâm Mặc đã làm y run rẩy vô lực đến vậy rồi, lại lớn hơn nữa, y sẽ chết mất a…

– Chỉ là, cha, ngươi nhìn Vô Huyên xem, không có ai quan tâm đến, hắn thật sự rất đáng thương nha…

Khâm Mặc nâng đầu của Ly Hận Thiên lên, xoay lại, để cho y nhìn về phía Vô Huyên, tiếp theo, lại chỉ vào nam căn đang nhất trụ kình thiên kia của Vô Huyên…

Tầm mắt khép hờ mê mang như say của Ly Hận Thiên nhìn thoáng qua vị trí đó. Lúc ấy tâm của y liền cả kinh, thiếu chút nữa liền bị dọa sợ đến nam căn hưng phấn của y cũng sẽ bị héo rũ đi. Y đoán được ý định của Khâm Mặc…

Không được, y sẽ chịu không nổi. Lần trước, dù y đã uống say đến vậy, mà nỗi đau đớn đó vẫn còn rõ ràng đến vậy. Bây giờ, là y đang trong trạng thái thanh tỉnh thì không phải sẽ bị đau chết hay sao…

Y lắc đầu liên tục. Y không làm được.

Chỉ là Khâm Mặc đâu thèm quan tâm nhiều đến vậy…

Chuyện thứ nhất, là muốn thử nếm lại cái tư vị đã được ăn qua một lần ở lần trước. Chuyện thứ hai, chính là hắn cần phải kéo Vô Huyên xuống nước nha…

– Ngươi không muốn giúp hắn một chút sao. Hắn cứ nhịn như vậy, thật rất vất vả a.

Giờ phút này, mà Khâm Mặc lại thật sự, thốt ra lời lẽ quan tâm Vô Huyên đến vậy, thể hiện ý niệm huynh đệ tình thâm như thủ túc….

– Không… Không cần… Hắn…

Ly Hận Thiên hoảng loạn cự tuyệt. Nhưng, lúc này Vô Huyên lại bước lại đây, nam nhân vẫn đang  ở tư thế quỳ, ngước đầu nhìn lên…

Hắn bày ra vẻ mặt đau thương, đôi chân mặt khẽ chau xuống…

– Nương tử, ngươi lại bất công nữa rồi. Vì sao bọn hắn có thể, còn ta lại không thể cùng làm sao?

Lại tới nữa!

Lần nào cũng chỉ dùng đúng cái chiêu này lại tung ra tới nữa rồi!

Nhưng, cái kế bày ra vẻ đáng thương này, luôn là bách chiến bách thắng nha.
Bình Luận (0)
Comment