Ly Hận Thiên mạnh mẽ ngồi dậy, y đối với Văn Diệu mà trợn tròn mắt mà trừng hắn.
Bất quá y rất nhanh liền nhìn thấy, trên ngón tay kia của Văn Diệu vẫn còn dính một ít cao mang sắc lục trong suốt. Y liền bắt đầu nghĩ đến cảm giác khi chỗ khó nói kia vừa nãy bị Văn Diệu chạm qua. Trong nháy mắt Ly Hận Thiên hiểu ra là hắn đang muốn làm gì…
Y hình như là đã hiểu lầm…
-Buổi sáng trước khi rời đi, ta kiểm tra qua một lượt rồi, không có khiến ngươi bị thương nặng lắm, nhưng mà vẫn có chút sưng đỏ, đây là dược tiêu sưng.
Văn Diệu tỉ mỉ mà thành thật khai báo. Nhưng hắn lại thành thực quá mức khiến Ly Hận Thiên chẳng những không có một tí tẹo cảm động nào, mà càng làm cho y càng có xúc động muốn đánh người. Y rõ ràng thân thể vốn vô cùng tốt, vì sao lại bị sưng đau, tất cả đều không phải là do hắn tạo thành sao!
Hiện tại nói đến đường hoàng như vậy, y cũng không cần hắn quan tâm. Hắn rõ ràng đã sớm biết rằng hậu quả lại vẫn cố làm còn làm lâu như vậy, nếu ngay từ đầu hắn không làm thì sẽ khiến y thành sưng đau như thế này sao, sau đó lại còn giả trang một bộ dáng làm kẻ tốt bụng chăm sóc làm gì…
Y sẽ không cảm kích!
Bất quá…
Nam nhân cũng không khách khí, Ly Hận Thiên một phen đoạt lấy thuốc mỡ trong tay Văn Diệu, xốc chăn lên che lại mông mình.
Ly Hận Thiên cũng không ngốc nha, tức giận thì tức giận. Y làm sao lại có thể bỏ mặc thân thể mình không lo được a. Có thuốc mỡ không cần, y cũng sẽ tự mắng chửi bản thân thật ngu ngốc nha…
Thân thể là vốn liếng sinh – mệnh a.
Thân thể khỏe mạnh hoàn toàn, mới có năng lực đấu tranh nha.
Cho nên đương nhiên Ly Hận Thiên liền hưởng thụ.
Bất quá, loại chuyện này y căn bản không bao giờ để Văn Diệu thừa cơ hội mà làm phiền lớn lao nhờ hắn giúp nha.
Tay y cũng không bị gãy, y càng không phải là phế vật đến mức không thể tự lực cánh sinh mà để kẻ khác phải giúp đỡ mình làm cái loại chuyện này.
Ly Hận Thiên đem chăn bao thân thể lại gói thật kỹ lưỡng. Sau khi y xác định thân thể mình mà không còn bị lộ ra ngoài nữa, liền lấy ngón tay quét lấy một ít thuốc mỡ. Mặc dù đúng là ở trong chăn cử động sẽ không quá thuận tiện, cũng nhìn không thấy tình trạng ở bên dưới phía sau. Nhưng tự thân vận động đi sờ soạng chính mình muốn đem dược kia thoa lên thì vẫn là không có chút vấn đề gì nha, chính là tốn một chút sức lực mà thôi.
Việc này không khó a.
Tự mình đi sờ nơi đó của chính thân thể mình, cảm giac thật sự là quái dị đến mức nói không nên lời. Ly Hận Thiên cắn răng, một bên ở trong lòng đem tổ tông tám đời của Văn Diệu mắng lên mắng xuống. Hiển nhiên ý tứ mắng chửi người này, y cũng đã quên bản thân đã ở trong hàng ngũ bị mắng kia. Một bên vươn tay kiên trì đem cái cao gì đó dính dấp ươn ướt thoa lên chỗ kia đã sưng đau lên. Ly Hận Thiên nhìn không thấy, nhưng y cảm giác được, nơi đó của y nhất định đã vô cùng thê thảm, hơn nữa thực nóng…
Sau khi nhận ra được việc này, khiến Ly Hận Thiên mắng càng hung hăng hơn nữa.
Không gian trong phòng này vốn không lớn, thời gian trôi qua tầm nửa nén nhang trong yên tĩnh. Văn Diệu nhìn đống chăn bọc người kia không ngừng động đậy, sau một lúc lâu cảm thấy ổn hơn rồi hắn mới mở miệng…
– Đây là lần đầu tiên ta ôm nam nhân, nên không có kinh nghiệm, về sau thì sẽ quen rồi sẽ nhanh tốt thôi…
Ly Hận Thiên không biết lời hắn vừa nói này có được tính là đang muốn giải thích hay không. Tóm lại nam nhân vẫn đang khó chịu vô cùng, y quản hắn bịa ra bất cứ lý do gì, thì hắn cũng không có ý định muốn tha thứ hắn…
Đồng thời, lúc này trong lòng nam nhân lại suy nghĩ về câu tiếp theo trong lời nói kia. ”
Về sau ? Ngươi tự đi tìm kẻ khác mà luyện tập đi! Hai ta sẽ không có về sau!!!
Mau quen nhanh tốt bà nội ngươi …”
– Bọn họ có nói cho ta biết, sau khi làm xong nên ăn chút đồ thanh đạm …
Lời này xem như là lấy lòng hay là muốn thu phục y đây? Đúng là một câu nói mang đầy lời hay ý đẹp nói thật dễ nghe, thật tốt bụng mà giải đáp cho y nghe. Quả nhiên là kẻ si nói mộng!
Nằm mơ!
Bất quá tay Ly Hận Thiên đang xức dược nhất thời ngừng hẳn, Văn Diệu nói chuyện này thì thật đúng là y không muốn nghe tới. Bất quá bây giờ y ngẫm lại, vui thích mà ăn xong màn thầu của Ly Lạc đưa cho, cùng với sau khi y bị làm xong, được người đưa cháo tới, xem xét một chút thật cũng có…
Coi như là có chút biết săn sóc.
Y cũng có chút vui vẻ mà gật gật đầu.
– Ta đã xuất ra vài lần nên thứ đó vẫn còn khá nhiều ở bên trong ngươi, nhưng sau đó ta đã thanh tẩy cho ngươi sạch sẽ thậm chí đã lấy ra hết không sót gì hết a, ngươi không cần lo lắng phải tiêu chảy nữa…
Chiếc chăn bọc người đáng lẽ đang lay động lại lập tức nhất thời đình chỉ lại. Nam nhân bên trong đã cứng đờ người. Ngay khi Văn Diệu vừa nói xong cái gì, gì mà giúp y thanh tẩy…
Chết tiệt, y hoàn toàn không biết.
Vừa nghĩ tới bản thân mới bị người chà đạp cả một đêm xong, tiếp theo lại bị cái kẻ đáng lẽ không đáng tin này, nhân lúc y ngất đi mà tuỳ ý lôi kéo thân thể y muốn làm gì thì làm, rồi ở bên trong nơi đó lấy ngón tay hắn mà đẩy vào đào ra thứ gì đó của hắn xuất ra…
Ly Hận Thiên cảm thấy, trước nhất y cần phải đập cái tên Văn Diệu này một trận mới đúng.
Bất quá Văn Diệu đã nhắc tới, y mới phát giác, cảm giác lúc này vẫn tốt hơn hơn nhiều so với lần trước cùng Ly Lạc.
Cảm giác cùng lần trước không giống nhau. Lần trước thì từ trong ra ngoại đều là đều bị dính thứ trắng đục dính dấp, đặc biệt sau đó khi lấy ngón tay tiến vào chỗ đó liền vừa nóng lại ướt át.
Nhưng lần này thực khô mát, tuy rằng trong bụng còn có chút cảm giác vẫn còn đang chứa cái gì đó, thậm chí nhiệt độ cùng hình dạng cái gì đó của Văn Diệu y vẫn còn nhớ rõ. Bất quá, so với lần trước cùng Ly Lạc thật là vẫn thoải mái hơn……
Nam nhân rốt cục đưa ra kết luận, đồng thời y ở trong lòng cũng tự nhắc nhở bản thân mình, lần sau mà mấy cái thứ này nọ nếu vẫn ở trong, thì nhất định phải nhớ kĩ mà thanh tẩy lấy ra sạch sẽ, lần trước y bị tiêu chảy rất thảm a…
Sau đó, Ly Hận Thiên lại nhất thời cứng người một chút…
Xung quanh liền rơi xuống vài vạch đen, cái gì mà lần sau a?!
Xung quanh y lại dày thêm vài cái vạch đen rớt xuống tiếp, vì sao lại cần phải nhớ kĩ a?!
Y có ý nghĩ muốn lật bàn!
– Cái kia… Ta làm ngươi thoải mái sao, đến mức nào nha?
Văn Diệu rất muốn biết được đáp án này.
Ly Hận Thiên thanh âm tức giận rống lên, với tay đem bình dược đang cầm trong tay mà ném đi, chiếc bình bay về phía Văn Diệu. Văn Diệu lập tức phản xạ có điều kiện mà tiếp được bình dược kia. Cùng lúc đó, hắn nghe được một thanh âm hút khí mà nín nhịn tiếp theo là tiếng kêu chậm rãi vang lên kia của nam nhân cũng không tính là lớn tiếng, nhưng khá là thê lương thảm thiết…
Sau đó…
– Ngươi… Mẹ – nó – …
Lúc này, chiếc giường vẫn còn ảnh hưởng mà rung rinh, tro bụi li ti từ phía trên phiêu lượn mà rơi rớt xuống, bướng bỉnh mà bám lại ở khắp trên mái tóc đen kia. Chủ nhân của mái tóc đang cố gắng căng thẳng giữ vững thân thể cứng đờ lại hình như run rẩy vài cái không giống bình thường. Thân thể bóng loáng kia của y, tỏ rõ sự tồn tại rất rõ ràng…
Đầu tóc của Ly Hận Thiên liền chúi xuống dừng tại khoảng cách gần trên mép giường gần như muốn chúi đầu đập xuống đất, chăn tuột xuống vắt trên chân y. Theo động tác của y chiếc chăn như lá cờ đang phiêu động, tay trái của y chống đất, tay phải vẫn còn duy trì trạng thái nắm chặt tay. Cũng may là y đã nhanh nhẹn một chút, y mới tránh thoát vận mệnh khuôn mặt bị đập xuống sẽ thật bi thảm a. Bất quá…
Ly Hận Thiên ở trên giường vẫn cứng ngắc người không dám nhúc nhích duy trì vẫn vị trí như cũ. Đúng lúc này chỉ có chỗ eo của y là chậm chạp động từng chút một, Văn Diệu nghe được miệng y đang rầm rì…
Hình như… bộ dáng này của y rất là đau.
Văn Diệu xấu hổ mà ‘khụ’ một tiếng. Thân thể bóng loáng kia của nam nhân có lực đánh quá lớn đối với thị giác của hắn. Hạ phúc của hắn khó tránh khỏi một trận khô nóng. Bất quá loại tình huống này, không phải thời điểm để nghĩ đến chuyện này a…
– Ngươi thấy thế nào rồi?
Văn Diệu vội vàng chạy đến mà đem nam nhân nâng dậy. Người sau một chút ý muốn phản kháng đều không có, y vẫn đang còn run rẩy. Văn Diệu nhìn thấy được sắc mặt y rất không tốt lắm, nhìn y như vậy. Văn Diệu nhịn không được mà thanh thanh cổ họng, thật cẩn thận mà liếc mắt một cái mà nhìn xuống phía dưới xem xét một chút,
– Như thế nào, bị đụng trúng sao…
Biểu tình của Ly Hận Thiên đã không thể dùng từ oán hận đến hình dung nữa rồi. Y bi thương mà nhìn chăm chú Văn Diệu, hốc mắt kia vươn nước mắt trong suốt long lanh…
– Đây là… thật sự đụng trúng rồi sao?
Nhìn đến Ly Hận Thiên kéo kéo miệng, Văn Diệu cũng nhịn không được mà lạnh người. Hắn chọn mi, biểu tình của hắn cùng Ly Hận Thiên đều không khác nhau là mấy, chỉ là hắn không như y mà thảm đến vậy thôi. Nghe Ly Hận Thiên thanh âm tê tê hút khí, Văn Diệu thử hỏi một câu.
Ly Hận Thiên đau đến nói không ra lời. Y cố sức để thân thể xích lỏa của mình lộ ra hơn nữa, cũng cố không muốn ở loại tình huống này y lại bị Văn Diệu ôm. Nhưng tất cả đều không được, mọi cố gắng hoá công cốc rồi. Lúc này y là đang ở trong lòng Văn Diệu mà cuộn tròn thân lại thành một đoàn, cái đau kia thật muốn thốt lên lời không muốn sống nữa mà…
– Văn… Diệu…
Một lát sau, nam nhân mới run run mở miệng, nhưng y nói thật chậm, lại đứt quãng …
– Sau…… Này…… Thời điểm…… Khi…… Ta muốn…… Đánh ngươi…… Ngươi…… Liền đứng yên đó…. Không cho trốn!
Cuối cùng ba chữ, Ly Hận Thiên là gần như rống mà phát ra, nhìn Ly Hận Thiên ‘điềm đạm đáng yêu’ mà căm tức kia, Văn Diệu nhịn cười mà gật gật đầu…
Sau đó, Ly Hận Thiên tiếp tục ôm bụng, lại rầm rì tiếp a…
…..
Ly Hận Thiên thật sự không có tha thứ cho Văn Diệu.
Mặc kệ Văn Diệu làm cái gì, y cũng không để ý đến hắn.
Văn Diệu đối với y rất tốt, thực nhiệt tình, cũng không tức giận với y, còn nhường nhịn tính tình của y. Điều này khiến cho Ly Hận Thiên cảm giác được bản thân được dung túng quá mức…
Chỉ cần y không đề cập quay trở về Ly phủ.
Mỗi lần nhắc tới, sắc mặt của Văn Diệu sắc mặt đều khá là khó coi, hoặc là không nói một lời nào đáp lại, hoặc là trực tiếp mà rời đi. Văn Diệu không có nhốt y lại, nhưng Ly Hận Thiên cũng không nghĩ tới việc bỏ trốn, bởi vì y tìm không thấy đường đi ra…
Ngã tư đường xa lạ, nơi này cũng xa lạ. Nhưng Ly Hận Thiên biết hai người họ còn chưa rời khỏi đế đô. Kỳ thật y có thể hỏi đường người khác sau đó cũng thể quay về Ly phủ nhưng nam nhân vẫn là bỏ qua.
Bởi vì, y không nghĩ là rất muốn trở về.
Y không phủ nhận, cho tới khi đến thế giới này, Văn Diệu là người đầu tiên mà đối với y thật tâm chân ý, không phải là giả dối, hay làm bộ giả vờ, lại càng không cần vì lý do gì…
Chỉ là, Văn Diệu đối với y tốt như vậy lại không giống như là phụ tử bình thường. Tổng thể các hành động của hắn đối với y khiến cho Ly Hận Thiên có một ảo giác, phảng phất như, hai người họ vốn là đôi tình nhân bình thường……
Mà Văn Diệu vào vai một nhân vật, chính là chuyên nâng niu trân trọng, dỗ dành tiểu tình nhân có biểu tình luôn giận dỗi là y …
Sự nhận biết này khiến cho Ly Hận Thiên thực khó chịu. Văn Diệu đối với y rất tốt, y cũng liền đúng lý hợp tình tiếp nhận thôi. Khi y thua thiệt hắn, nên hắn phải làm như vậy nha, bây giờ hắn nên hoàn trả lại cho y là đúng rồi nha.
Bất quábình tĩnh mà xem xét, y cùng Văn Diệu ở chung một chỗ, so với ở Ly gia vẫn là thoải mái hơn, cũng tự do hơn nhiều. Sau lần đó, Văn Diệu cũng không bắt buộc y lần nào nữa, càng không làm ra hành động gì mà vượt qua giới hạn cả. Y không muốn, Văn Diệu sẽ không đụng vào y. Ly Hận Thiên cũng không có khuynh hướng làm thích – bị – ngược – đãi nha. Y đương nhiên biết phân biệt loại hoàn cảnh nào càng thích hợp với y nhất.
Cho nên y cũng sẽ không cần vội vã trở về.
Đều là con của y, ở lại bên nào cũng đều giống nhau mà thôi, coi như y đi nghỉ phép vậy.
Y biết chuyện sống chết của y, lão tử của hắn có một chút quan tâm cũng không có. Bất quá sợ Ly Lạc hòa Mộc Nhai lo lắng, Ly Hận Thiên vẫn là kêu Văn Diệu đưa thư đến Ly phủ để báo bình an. Bất quá nam nhân đã vô cùng quá mức mà tiêu sái. Thế nên sau đó y lại đem chuyện này chưa hỏi rõ đầu rõ đuôi xem hắn có làm như y bảo không thì đã quên mất. Văn Diệu không đi báo tin, y căn bản cũng không biết.
Sinh hoạt của Ly Hận Thiên khá là thích ý. Mỗi ngày chính là ngồi ở trên xích đu trong viện xích đu, tay quạt tiểu phiến tử, hừ ca một tiểu khúc, uống trà lạnh, đó là khi tâm tình rất tốt. Tâm tình không tốt, sẽ lại cùng Văn Diệu nói chuyện vài câu, đến khi buồn ngủ liền hai mắt nhắm lại, mà tai lại nghe Văn Diệu kể cho y nghe chuyện thiên kì bách quái của thế giới này. Y cũng vừa mượn cơ hội tốt này hiểu biết thế giới mình đang sống này trên dưới một lượt, tiếp tục thu thập a thu thập thông tin a.
Cuộc sống vừa thản nhiên lại tự đắc, danh kêu là một kẻ tiêu sái nha.
Hai người họ ở lại chỗ này, chính là một gian phòng ở của một nhà dân bình thường. Phòng ở rất nhỏ, so với Ly Hận Thiên đo đếm phỏng chừng cũng không lớn lắm. Trong phòng không có bài trí gì, trừ bỏ cái giường nhỏ chứa hai người ngủ ở trên đó có phần nổi bật lại thập phần chật chội. Chỉ còn có một cái bàn lun lay sắp nát ra, nội thất bên ngoài còn có một gian bếp cùng nhà tắm, sau đó cuối cùng chính là sân.
Sân kia cũng nhỏ bằng nhau, Ly Hận Thiên cảm thấy, hai người muốn đánh cầu lông cũng đều không thể di chuyển để đỡ cầu được. Bất quá thế giới này không có cầu lông, y cũng lại không có cơ hội cùng Văn Diệu chơi bóng.
Chính là một chỗ như vậy, bình thường không thể bình thường hơn được nữa. Mộc mạc không thể mộc mạc hơn được nữa. Cuộc sống của Ly Hận Thiên cùng Văn Diệu, cứ như thế mà an nhàn trôi qua.
—————————————————-
Ly Lạc bưng trà, lạnh lùng nói, cha, ngươi cùng Văn Diệu bên nhau sống thật an nhàn.
Mộc Nhai một quyền chặt đứt cây gậy trong tay, cắn răng nói, hai ngươi bên nhau thật là vô cùng sống tốt đi.
Ly thúc hết hồn.
Văn Diệu ôm, trấn an nói, không có việc gì, có ta ở đây, dù thế nào đi nữa cũng phải nói cho hai người họ biết, hai ta đúng là an nhàn mà cùng bên nhau sống qua ngày nha.
Ly Lạc cùng Mộc Nhai trầm mặc nhìn về phía Ly Hận Thiên, người sau theo bản năng che lại cúc – hoa của bản thân, lần này chết là cái chắc rồi ~
(TДT)……