*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Văn Diệu ôm Ly Hận Thiên, nhanh chóng biến mất ở trong ngõ nhỏ tối đen.
Bởi vì y không có năng lực nào cả, nếu hành động không tốt sẽ bị kẻ khác phát hiện. Ly Hận Thiên nghĩ rằng, đến chỗ không có người thì Văn Diệu sẽ buông y ra. Nhưng sau khi vào ngõ nhỏ, xác định đã không còn người nào có thể nhìn thấy hai người họ, Văn Diệu cũng không chịu buông tay.
Ngõ nhỏ rất tối, ánh sáng nơi đầu ngõ đã bị hai người họ bỏ lại ở phía sau. Ly Hận Thiên lên tiếng nói, y đã có thể tự chính mình đi, y không cần Văn Diệu phải ôm y mang đi. Văn Diệu lúc này mới nghe lời y nói mà thả tay ra. Bất quá hắn cũng không có hoàn toàn buông ra hẳn, hắn chỉ là đem hai tay mình vây quanh lại, ôm xuyên qua hai chân của Ly Hận Thiên, chân Ly Hận Thiên còn chưa kịp đặt xuống đất đã bị Văn Diệu nâng lên…
Chính xác mà nói, chính là Văn Diệu đã thay đổi tư thế để ôm y, từ lúc đầu đang ôm y nằm ngang*, bây giờ lại biến thành bế y thẳng người*.
Mông Ly Hận Thiên lại xoay ra ngoài dán ở trên mặt tường ngõ. Tay Văn Diệu quấn quít lấy đôi chân thon dài của y. Vị trí này của y cao hơn so với Văn Diệu rất nhiều. Nhưng tư thế này, lại khiến cho chỗ vẫn còn đang ngóc cao cao kia vừa vặn mà đối diện với mặt của Văn Diệu…
Ly Hận Thiên mặc rất ít, thực đơn bạc. Quần áo trên người cũng đã bị Văn Diệu cởi bỏ hơn phân nửa. Thời điểm hai người họ rời đi lại không có thật sự mà sửa sang chỉnh tề lại một lần. Mà cái nơi ngóc đầu cao cao đó vẫn còn hưng phấn không thôi, dễ dàng bị mắt thường bắt gặp, bây giờ lại cách một tầng vải mỏng ẩn ẩn hiện hiện. Do trước đó cái đó đã bị Văn Diệu làm cho thực có tinh thần, y lại bị ôm như vậy, chỗ phía trước đang ngóc đầu đó đương nhiên phải hạ thấp xuống do tư thế bị ôm của y, ngay sau đó nhất thời liền bị mặt vải mỏng liên tục do di chuyển mà cọ xát phần đỉnh, nó càng không xuống được mà lại càng lên a. Ly Hận Thiên biết, y đã bị Văn Diệu nhìn thấy hết…
Rành mạch.
Nam nhân có chút hoảng hốt. Y không biết làm sao để che đi, mà nên che đi phía dưới của y, hay là che đi ánh mắt Văn Diệu. Y khoa tay múa chân nửa ngày cũng không tìm được đúng chỗ muốn che. Ngược lại, Văn Diệu rút ra một bàn tay, ôm lấy cổ của nam nhân, khiến y mạnh mẽ cúi hạ eo xuống…
Sau đó, hai người họ lại lần nữa hôn sâu mà tiến tới.
Nam nhân bị dồn vào, đè ở trên tường. Y càng cong eo cúi xuống, càng làm cho nụ hôn môi càng thêm kịch liệt. Thân thể y một chút giữ không nữa mà bắt đầu trượt dần xuống dưới. Vị trí của Văn Diệu vẫn không thay đổi, việc này khiến cho hai chân của nam nhân bị tách ra để ở hai bên sườn của hắn, chuyển đến phía sau ở trên lưng Văn Diệu…
Động tác thực tự nhiên.
Đó là một loại tư thế cực kỳ ái muội. Nhưng lúc này, Ly Hận Thiên lại căn bản không có phát hiện ra. Chờ khi y lấy lại tinh thần, cái kia của Văn Diệu cũng giống cái của y, cũng đã ngóc đầu cứng rắn – thẳng tắp. Chính để ở giữa mông y, nếu không có quần liền có thể trực tiếp mà đi vào…
Ly Hận Thiên thật sự ngượng ngùng.
– Ăn ngon thật.
Văn Diệu chép chép miệng mình mà nói. Hắn ấn lên eo nam nhân kéo y lại, khiến y càng ngày càng tới gần bản thân mình. Nửa người của Ly Hận Thiên giống như tượng bị đính dính chặt ở trên tường, muốn từ trên người hắn bước xuống dưới đất đều không thể làm được.
– Đừng quậy nữa, đây là bên ngoài, bị người khác nhìn thấy liền không xong…
Ly Hận Thiên nhắc nhở, âm lượng của y rất nhỏ, không phải do y cố ý đè thấp, mà là bị Văn Diệu làm cho thở đến không nổi rồi. Đừng nói là giọng nói, đến xương cốt cũng đều mềm nhũn xuống. Trong tiếng nói kia còn mang theo giọng mũi, hữu khí vô lực. Việc này đối với một người đàn ông mà nói, là một loại dụ dỗ – mê hoặc trí mạng.
– Sợ cái gì, muốn xem liền cho nhìn thấy thôi, làm cho bọn họ ghen tị chết luôn.
Văn Diệu xoa cái mông tròn trịa của nam nhân, không hề có tiết tấu mà liếm cắn ngực của nam nhân. Không biết hắn cắn vào chỗ nào, nam nhân đột ngột “ngô” một tiếng kêu ra. Lúc ban đầu y cùng bức tường kia còn cách xa một khoảng nhỏ, bây giờ phía sau lưng lại một lần nữa lại tầng tầng mà bị va đụng vào mặt tường. Hai chân thon dài của y cũng mạnh mẽ mà kẹp chặt lấy hắn…
Cảm giác thực mới mẻ, lại càng khiến cho Văn Diệu kinh hỉ.
– Là nơi này sao?
Văn Diệu thử thăm dò lại cắn ở chỗ đó một ngụm. Hắn giống như chó con mà ở trên da thịt của nam nhân mà dùng răng nanh gặm lại ma sát day nhẹ. Hắn cảm thấy người đang được ôm ở trong lòng hắn càng phát ra phản ứng càng lúc càng lớn, thanh âm rên rỉ cũng càng ngày càng phát ra nhiều hơn trước, cũng lớn tiếng hơn…
– Kêu thật là dễ nghe, lại kêu lần nữa lớn lên một chút a…
Một bên Văn Diệu chơi đùa với nam nhân, một bên nhỏ nhẹ khuyến khích mà dụ dỗ bên tai y. Bộ dáng của nam nhân khá là ngon miệng. Nếu Văn Diệu thật sự không muốn làm, cũng chưa chắc có cách gì khiến cho hắn dừng lại.
– Nói cho ta biết, chạm vào nơi nào của ngươi khiến ngươi thoải mái nhất? Ân? Ta nghĩ muốn mau cho ngươi hưởng thụ sung sướng một chút nha…
Vì quan tâm đến cảm nghĩ của nam nhân, tuy rằng Văn Diệu vẫn muốn liền ở trong này mà lập tức đem y làm. Nhưng ngay tại khoảnh khắc mấu chốt cuối cùng hắn vẫn là nhịn xuống. Hắn liền giữ tư thế ôm nam nhân như vậy mà hướng về phía nhà của hai người họ đi đến.
Văn Diệu bước đi thực ổn định, khiến cho Ly Hận Thiên cảm nhận vẫn như trước, không có cảm giác được chút xóc nảy nào. Mỗi một bước đi, nơi nào đó của Văn Diệu liền chuyển động mà đỉnh từng chút từng chút một mà hướng về phía trước nơi ở giữa mông y….
Nếu không có quần, không có quần mà nói…
Muốn sắp phát điên rồi a.
Văn Diệu vừa đi, ở một bên còn không ngừng liếm ngực y, hoặc là gặm cắn y khiến cho thần kinh chỗ đó của y bị kích thích mãnh liệt đến không thể tỉnh táo nổi. Một đường này, nam nhân bị hắn làm cho phát ra tiếng kêu liên tiếp không ngừng được. Thanh âm của y, khiến cho Văn Diệu vài lần muốn khống chế không nổi nữa mà chỉ muốn đem y trực tiếp đặt ở trên tường giữa ngõ tối làm rồi tính sau.
Ly Hận Thiên cảm thấy đây là loại tra tấn. Văn Diệu càng mới giống vừa ở giữa thiên đường cùng địa ngục càng bức bối nhiều hơn. Lúc bắt đầu hắn vốn nghĩ muốn cho nam nhân được cảm thụ thoải mái ngày càng nhiều. Nhưng bây giờ hắn lại sợ bản thân lại khống chế không được, hắn luôn luôn nghĩ ra sự tự chủ của mình vốn rất cao. Chỉ tại bởi đây là Ly Hận Thiên ở trước mặt hắn, nên tự chủ này nọ hầu như cũng không còn nữa.
Đi được một nửa đường, Văn Diệu liền cởi bỏ quần nam nhân hoàn toàn. Bất quá, bởi vì ngoại bào của Ly Hận Thiên vốn rất dài nên y cũng không có bị lộ ra hoàn toàn. Nhưng tư thế này của hai người họ, dù không thấy được phía dưới của Ly Hận Thiên ra sao, thì cũng biết rõ hai người họ là đang làm cái gì…
Bất quá nhanh chóng đến giờ hợi, lúc này trên đường đi trừ bỏ binh lính ở ngoài tuần tra trên phố, dân chúng bình thường đều đã đi ngủ. Cái loại thời khắc đầy khẩn trương này, càng sẽ không có người mà vào nửa đêm lại muốn đi ra ngoài để dạo phố. Cho nên tỉ lệ mà Ly Hận Thiên bị người nhìn thấy vốn là vô cùng thấp đi.
Lúc bắt đầu Văn Diệu chỉ là xoa hắn đơn thuần. Sau đó, ngón tay hắn càng ngày càng hướng vào giữa trung tâm mà đi tới, lúc ban đầu chỉ là đụng chạm vài cái, càng về sau thì càng đưa từng chút đầu ngón tay mà tham lan tiến vào…
Không có thuốc mỡ để bôi trơn, Văn Diệu liền nắm tay lại lấy ngón tay vói vào trong miệng của Ly Hận Thiên mà giảo hợp, hoặc là đặt vào trong miệng chính mình mà liếm ướt. Một lát, thì ngón tay lại ở trong miệng Ly Hận Thiên. Một lát thì ngón tay lại ở trong miệng của Văn Diệu. Có đôi khi ngay vào lúc hai người họ kích tình mà hôn, ngón tay kia cũng có tham gia một lúc. Cứ như vậy, dùng nước miếng của hai người mà bôi trơn, ngón tay ướt át của Văn Diệu ra vào càng ngày càng nhiều…
Chờ khi hai người họ trở về tiểu viện, Ly Hận Thiên đã được chuẩn bị tiền diễn rất tốt rồi.
Ly Hận Thiên nào giờ đã trải qua loại chuyện kích thích như này đâu. Hương – diễm như vậy, y sắp muốn phát điên lên rồi.
Y bị Văn Diệu làm cho đến thất điên bát đảo. Khi Văn Diệu buông y ra, chân y đã không có cách nào mà đứng vững được nữa…
Khoái cảm đánh tới, thân thể liền tan ra như nước. Rốt cuộc Ly Hận Thiên biết được ý tứ của câu này rồi.
Lúc này, cũng không hẳn là phải giống hoàn toàn như trong tiểu thuyết viết mà có viết gì đó y cũng đều đã quên mất. Ly Hận Thiên chỉ còn nhớ rõ, là lý trí so sánh cùng dục vọng, giống như là lấy hột đậu phộng đem so với trái dưa hấu, thật là hoàn toàn kém xa.
Y biết người ở trước mắt này là con của y. Y biết hai người họ không nên lại tiếp tục…
Hiện tại, lại tựa như có mấy trăm con kiến ở trên người mà bò qua lại, cứ cắn y hết chỗ này lại cắn y ở chỗ khác. Dục vọng tận sâu trong thân thể y kêu gào không thể đè nén xuống được, dù y đã kiên trì không ngừng…
Cho nên ngay khi Văn Diệu đem thân thể y ấn ngồi xuống trên ghế xích đu mà ngày thường y hay ngồi trên đó. Y cũng không có cự tuyệt, chỉ là miệng y không ngừng nói một đống loạn thất bát tao gì đó, nào là, “ta là ngươi cha, vẫn không nên làm loại chuyện như thế này nữa”. Tóm lại những lời y đang nói kia, cũng hỗn loạn người nghe cũng không biết là đang nói cái gì. Từ đầu đến giờ chính là giọng nói của y vẫn không có một chút sức mạnh gì cả.
Ngay một giây kia, khi Văn Diệu đang tiến vào, Ly Hận Thiên liền cam chịu để mặc như vậy mà tự an ủi bản thân…
Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.
Nếu đã không là lần đầu nữa, vậy cứ như thế này mà lại phóng túng thêm một lần nữa đi.
Lần này, thật sự là làm một lần cuối cùng a.
…..
Lúc này thật sự là không thể trách kẻ khác được. Đây thật sự là do chính bản thân Ly Hận Thiên kiên trì không nổi. Là do y chủ động mà bị Văn Diệu ôm mà cùng trầm luân.
Một lần làm này, so với lần trước bị ép buộc lại càng hoan lạc hơn nhiều. Ly Hận Thiên bị hắn ôm đi, mang y từ sân trong viện vào trong phòng, lại từ trong phòng ôm ra sân trong viện. Tóm lại chỉ cần ở chỗ nào có thể làm, Văn Diệu đều mang theo y đi tới mà làm. Hiện tại ở phòng này, mỗi một góc ngách, đều có dấu ấn ‘yêu’ của hai người họ lưu lại…
Ngày hôm sau, Ly Hận Thiên vừa tỉnh dậy, sau khi nhìn thấy Văn Diệu đang tựa vào mép bàn mà ôn nhu cười, y lập tức ngây người.
Lý trí là lãnh đạo đúng đắn nhất cho tất cả a. Y bắt đầu thấy hối hận, đồng thời cũng bắt đầu thấy ảo não. Y không nên làm như vậy a. Y vì sao lại có thể làm như vậy a. Tự chủ của y đâu mất rồi, dù gì Văn Diệu cũng con của y a…
Nhưng sự thật là tất cả đều đã xảy ra mất rồi.
Trong thân thể vẫn còn lưu lại cảm giác Văn Diệu ôm y, một màn kia vào tối hôm qua kia được hiện ra vô cùng rõ ràng. Đến từng chi tiết nhỏ y đều nhớ rõ, là y đáp lại Văn Diệu, là y nói đồng ý cho hắn làm…
Y không nên xúc động như vậy a.
Từ đây về sau y thật sự sẽ phải làm sao đây trước loại sự tình vừa xảy ra ở trên đây và làm sao cùng Văn Diệu lại phân rõ giới hạn đây a?
Y thật tự trách. Y đột nhiên có cái loại cảm giác không có cách nào để có thể nhìn mặt Văn Diệu. Tâm y đang loạn như ma. Nam nhân khép mở hai cánh môi, ngay lúc Văn Diệu hỏi y có phải là đang đói bụng hay không. Nam nhân nghiêng người, lại một lần nữa nằm xuống…
Y nói y còn muốn ngủ.
Rồi vài ngày sau đó, thái độ của Ly Hận Thiên đối với Văn Diệu không lạnh không nóng. Việc này so với suy nghĩ của Văn Diệu đã tính trước thật là còn kém hơn nhiều lắm. Hắn nghĩ rằng, hai người họ đã cùng nhau làm, lại là ở trong hoàn cảnh mà Ly Hận Thiên tình nguyện mà đồng ý làm. Quan hệ của hai người họ hẳn phải là đột nhiên mà mạnh mẽ tăng tiến, với cả còn là Ly Hận Thiên hẳn sẽ đối với hắn vô cùng tốt mới đúng a…
Ít nhất cũng nên giống như buổi sáng ngày hôm sau của lần trước, y nên có điểm tức giận, nhưng lại còn mang theo một chút khả ái …
Lần trước Ly Hận Thiên không thể hiện ra biểu tình như bây giờ. Nhưng còn hiện tại, biểu tình của Ly Hận Thiên lại xem như không có gì, vô cùng bình tĩnh…
Nhưng, thái độ của y đột nhiên xoay chuyển, đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Bất quá Văn Diệu cũng không thèm để ý, hắn biết trong lòng nam nhân vẫn còn có chút khúc mắc mà tạm thời chưa buông xuống được. Hắn cũng không ép buộc y. Hắn khiến y chậm rãi mà tiếp nhận bản thân hắn. Dù sao việc thân mật giữa hai người họ đã xảy ra ở nơi đó cũng là sự thật đã rồi, y muốn trốn tránh cũng không ích gì. Cho nên, Văn Diệu đối Ly Hận Thiên càng ngày càng tốt…
Sủng y, lo cho y, dốc hết mọi khả năng mà hắn có được mà yêu thương y.
Tâm của Ly Hận Thiên cũng không phải làm bằng khối đá cứng rắn gì. Y làm sao lại không cảm giác được Văn Diệu rất tốt, bất chấp hậu quả ra sao, luôn không cần hồi đáp, mà là chân thành mà đối tốt với y.
Văn Diệu thường xuyên hỏi y một câu,
– Cha, ngươi ăn xong rồi sẽ không nhận thấy bụng bị trướng sao a? Ngươi nên chịu trách nhiệm đối với ta mới phải nha.
Mỗi khi đến lúc hắn hỏi câu này, Ly Hận Thiên thật không biết phải nên làm sao để mà đối diện với hắn.
Càng khiến cho y đau đầu chính là, mặc kệ y đối với Văn Diệu thể hiện sắc mặt gì đi nữa, thì Văn Diệu cũng đều thờ ơ. Hơn nữa hắn cũng không hề tuân thủ quy tắc giống như trước đây, hắn đối với y bắt đầu động tay động chân…
Văn Diệu thực thích chạm vào y, thân thể y. Thường xuyên nhất vẫn là, hắn vừa nghĩ là liền làm, lập tức ôm y đứng lên tiếp theo liền đem y đặt ở trên tường mà hung hăng cắn xuống một lượt. Ly Hận Thiên phát giận, y cũng hay mắng người hơn, thậm chí còn bị y đánh ngắt nhéo dùng mọi cách để ngăn lại. Nhưng mỗi khi đến lúc này, Văn Diệu đều là cười mị mị mà ôm lấy y tiếp theo lại nghe y liên miên giáo huấn, sau đó hắn cũng vẫn như trước mà làm theo ý mình.
Điều này làm cho Ly Hận Thiên thập phần căm tức.
Ly Hận Thiên đơn phương mà chiến tranh lạnh lại còn tiếp tục cho đến bây giờ. Nhưng đã qua nhiều ngày, Văn Diệu đều chạy ra bên ngoài. Y muốn hỏi hắn đã đi làm cái gì vậy a. Nhưng lại nhất thời lại nghĩ đến lúc này y vẫn còn cáu kỉnh, cũng liền nhịn xuống hiếu kì muốn hỏi kia.
Bất quá mỗi lần trước khi Văn Diệu ra cửa, y đều có thể nghe thấy được một loại âm thanh kì quái. Chắc là có người đến tìm Văn Diệu, nhưng từ đầu đến cuối đối phương đều không có lộ mặt.
Xem ra, Văn Diệu không nghĩ là để cho y biết.
Nếu như vậy, nam nhân cũng lười hỏi.
Thời gian Văn Diệu ra ngoài càng ngày càng dài. Hôm nay, Ly Hận Thiên đã buồn ngủ. Văn Diệu còn chưa có trở về. Nam nhân cũng không tính sẽ đợi hắn về, y vẫn là đi ngủ trước.
Tới gần giờ Dậu, Ly Hận Thiên vừa ngủ không bao lâu. Một cỗ khói nhẹ liền theo khe cửa mà len lỏi bay vào phòng. Làn khói rất yên lặng lại rất nhẹ, cũng thực nhạt. Không cần đến một lúc, rất nhanh trong phòng không lớn, tựa như thả ra một sân khấu bởi khói của băng khô lan tỏa ra bay lượn trong không gian, tràn đầy khắp nơi đều mây bạc màu trắng…
-CHÚ THÍCH:
* Bế kiểu nằm ngang: bế theo kiểu công chúa.

* Bế kiểu dựng thẳng người: chắc là như hai hình hen:”>