Đũng quần của Ly Hận Thiên lạnh lẽo.
Ở giữa quần của y đã bị Mộc Nhai từ giữa hoàn toàn xé rách ra, cảm giác vừa mặc vừa bước đi muốn lộ ra có bao nhiêu quái dị liền có bấy nhiêu quái dị. Y sống lớn tới từng này tuổi như vậy, còn chưa có thử mặc thành như vậy mà đi tới đi lui.
Chịu đựng cái cảm giác kỳ quái kia, Ly Hận Thiên điểm căng thẳng. lúc này Khâm Mặc đã vào ngồi thẳng ở trước bàn, đôi mắt ngăm đen kia vẫn không nhúc nhích mà dừng ở trên người của Ly Hận Thiên.
Nhìn chằm chằm.
Ly Hận Thiên bị cặp kia ánh mắt nhìn đến đáy lòng càng căng thẳng sợ hãi. Y xấu hổ mà “khụ” hai tiếng, chọn vị trí xa nhất mà ngồi xuống. Trong gian phòng này, chỗ mà cách bàn trà đó xa nhất chính là giường. Nam nhân rất rõ ràng mà ngồi xuống bên mép giường. Lần trước ở cùng bọn Ly Lạc một chỗ, Ly Hận Thiên còn không có cảm giác được Khâm Mặc lại cảm xúc áp bách mạnh mẽ như vậy. Bây giờ lại cùng hắn ở chung một mình, Ly Hận Thiên không chỉ là có một chút khẩn trương, mà so với bất kì một nhi tử nào khác thì y đối diện một mình với Khâm Mặc cũng đều chỉ có khẩn trương nhất mà thôi.
– Việc này… Khâm Mặc, đã trễ thế này, ngươi có việc sao?
Ban ngày, do Ly Hận Thiên đã ngủ quá nhiều, y một chút cũng không có cảm thấy buồn ngủ. Hơn nữa, còn bị Mộc Nhai cùng Khâm Mặc nhất thời làm náo động lên như vậy, y tựa giống như được uống tiết gà. Tinh thần thì nguy rồi. Một bên y dùng áo ngủ khép hờ quấn chặt lấy chân mình. Một bên đổi sang một tư thế mang dáng dấp phụ thân đường hoàng, làm như bình thường mà ổn định từng bước hướng về phía Khâm Mặc mà cười hỏi. Bất quá, nội tâm Ly Hận Thiên càng khẩn trương đến nguy rồi.
Mà lúc này đai lưng của Mộc Nhai đang ở trong tay của Khâm Mặc. Ly Hận Thiên có đến vài lần đều muốn bắt lấy, đem đai lưng thu lại. Nhưng lại sợ nếu làm ra động tác này cũng chỉ là làm điều thừa, càng khiến cho Khâm Mặc càng nghi ngờ càng nghĩ càng xa.
Y cũng chỉ có thể nhẫn.
Lần đầu tiên y cùng trò chuyện với Khâm Mặc, cũng là lần đầu tiên dùng thân phận phụ thân cùng nhi tử mà nói chuyện. Tuy rằng, Khâm Mặc mang theo cảm giác áp bách khiến y thực không thoải mái. Nhưng, hắn so với ba tên nhi tử kia, ít nhất cũng cho y được một chút ít sự tôn trọng vẫn là đỡ hơn rất nhiều rồi. Cho nên Ly Hận Thiên cảm thấy, lần phụ tử cùng nhau trò chuyện này hẳn cũng sẽ giống như vậy, là báo tin thành công cho việc hiểu nhau hơn.
– Ta tới chỉ là giống như để lấy lại vật đó
Sau một lúc lâu Khâm Mặc chỉ nhìn chăm chú Ly Hận Thiên, hắn cũng không có ý định mà thừa nước đục thả câu, hắn thẳng thắn nói.
– Ngươi muốn là đòi lại cái gì?
Y từng nghe Văn Diệu nói qua. Khâm Mặc vốn là thương nhân, hẳn là hắn cũng không thiếu tiền, hẳn là hắn sẽ không định đòi tiền của y đúng không.
Vậy ngoại trừ đòi lấy tiền bạc ra, thì Khâm Mặc còn muốn đòi cái gì đây a? Ly Hận Thiên vừa suy nghĩ, lại không tự chủ được mà nhìn khắp trong phòng một lượt. Phòng y cũng coi như có chút lớn đi, nhưng vật thật sự có giá trị gì đó cũng không nhiều. Nếu Khâm Mặc muốn cho y giúp đỡ ngay lập tức, thì Ly Hận Thiên cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm.
– Không phải là đòi, mà là lấy lại, trả lại cho ta vật vốn thuộc về chính ta mà thôi.
Khâm Mặc sửa đúng lại lời mà Ly Hận Thiên nói, cùng lúc tiến thêm một bước giải thích,
– Ta đến đây là đã chắc chắn rằng mẹ ta đã gửi cho ngươi giữ những thứ đó, ngươi mang trả lại đây đi.
Dù là họ của mẹ Khâm Mặc hay thậm chí đến tên là gì, lớn lên thành bộ dáng ra sao, Ly Hận Thiên còn không biết nữa là. Ngày trước nàng có đem cái gì gửi ở chỗ này của y để cất giữ, y càng không thể biết rõ được. Lúc này Khâm Mặc lại đòi y giao ra, y lấy cái gì đó mà giao ra cho hắn đây a…
Khâm Mặc không chuyển mắt mà vẫn nhìn chằm chằm y. Hắn càng nhìn như vậy, trong lòng của Ly Hận Thiên trong lòng càng thêm bực bội. Ánh mắt lúc này của Khâm Mặc giống như là đang chỉ trích nam nhân chắc đã một mình lén lút mà giấu nhẹm đi…
Hắn nhìn chăm chăm như vậy thật sự khiến cho Ly Hận Thiên thực không thoải mái. Nếu y biết Khâm Mặc muốn đòi là cái gì, y nhất định sẽ hai tay dâng lên mà thành khẩn đem trả lại, y thật sự chịu không nổi bị kẻ khác nhìn chằm chằm như vậy…
Giống như y có lòng tham dường như không đáy vậy a.
Trong lúc Khâm Mặc vẫn tiếp tục mà nhìn y từ trên xuống dưới mang đầy ý tứ kia, Ly Hận Thiên kiên trì mà nói:
– Thứ này, Khâm Mặc… Ngươi xem. Tủ đồ này của ta trước đây cất chứa không ít đồ này nọ. Ngươi như vậy vừa vặn nhắc tới. Ta thì đồng ý đưa lại rồi, nhưng mà ta thật sự không nhớ thứ đó là gì, không bằng ngươi nhắc lại là thứ gì để cha có thể nhớ ra là cất ở đâu được không a?
– Cha, đã đến lúc này, mà ngươi còn giả ngu sao, đã không cần thiết phải giả dối như vậy nữa đâu.
Khâm Mặc ôn hòa cười. Thái độ của hắn không nhanh không chậm như là lúc này đang nhàn nhã nói về việc nhà thường ngày. Nhưng trong đó ẩn ẩn mang theo ý tứ thúc giục cùng cảnh cáo, điều này Ly Hận Thiên không có thể không cảm giác được.
– Ta thật sự không biết thứ ngươi muốn thật là vật gì.
Ly Hận Thiên lắc đầu. Khâm Mặc giống như nhận định rằng y đã cất vật đó vào túi riêng. Y cũng không còn cách nào khác, nam nhân suy nghĩ một chút. Cuối cùng y cũng đã nghĩ ra một cách duy nhất lại vẹn cả đôi đường,
– Thật sự là ta đã suy nghĩ kĩ cũng không nhớ ra rằng bản thân đã giữ vật đó là cái gì. Ngươi xem, cha làm như vậy có được không, tất cả đồ đạc của cha đều để ở trong phòng này. Ngươi cứ lật tìm hết lên xem coi có thứ ngươi muốn hay không. Nếu đã tìm được rồi, ngươi liền lấy đi.
Nếu Khâm Mặc chủ yếu thật sự đến tìm đến y là vì vật gì đó của hắn đang ở trong phòng của y. Thì y cảm thấy đúng là Khâm Mặc sẽ không nhàm chán đến mức muốn đòi lại tín vật đính ước ngày trước của mẫu thân hắn lúc trước để lại cho y. Đây là chắc là một vật hay thứ gì đó đối với Khâm Mặc mà nói vốn rất là quan trọng gì đó đi, bằng không hắn sẽ không gấp gáp vội vã như vậy, lại muốn nhanh tìm ra để phải nhanh chóng mang đi.
Đêm hôm khuya khoắt như vậy mà còn đến tìm y.
Ly Hận Thiên mặc kệ lời Khâm Mặc đang nói là thật hay là giả. Vật kia rốt cuộc có phải do mẹ của Khâm Mặc để lại cho y giữ hay không. Thì dù sao đối với y mà nói, tất cả quá khứ ngày trước của thân thể này đều không có liên quan lớn lao gì đến y ở bây giờ cả, dù là thê thiếp hay là vài người nữ nhân đã mất đi kia. Cho nên Khâm Mặc muốn cái gì, Ly Hận Thiên đều có thể cho hắn tìm cho đã đi.
Nếu bởi vì y ngăn lại hoặc quanh co không đưa ra được vật kia thì y cùng Khâm Mặc quậy ra càng không thoải mái hơn, vậy thì đến cuối cùng vẫn là mất nhiều hơn được.
Tính toán của Ly Hận Thiên rất tốt.
Y chân thành mà nhìn Khâm Mặc. Biểu tình kia mang theo ý tứ thân thiện to lớn, mặc ngươi tùy tiện lấy. Khiến cho Khâm Mặc vừa mới cử động liền khựng lại không nhúc nhích. Đừng nói lấy đi. Con ngươi trong cặp mắt kia cùng lúc nhìn về phía y lại giống như vừa rồi, dừng lại ở trên người y, ngay cả đến một phút để chớp mắt, cũng chưa từng động mà tra xét nhìn chăm chú y…
Tầm mắt của hắn, khiến Ly Hận Thiên có chút đứng ngồi không yên.
Lúc này, Ly Hận Thiên lại nghĩ vừa rồi y chỉ nói như vậy thôi. Y cũng đã xem xét lại hình như, y cũng chưa nói sai cái gì a…
– Ta vốn là muốn dùng thái độ thật nhẹ nhàng mà đem sự tình giải quyết trong hoà bình êm thấm nhất có thể. Nhưng nếu ngươi đã kiên trì như thế, vậy đừng trách sao Khâm Mặc ta không nói đến tình cảm.
Quả thật Khâm Mặc vẫn mang dáng vẻ vân đạm phong khinh, vẫn là thần cao khí sảng. Nhưng Ly Hận Thiên vẫn biết được, ngay lúc này hắn là đang tức giận. Nhưng vì sao vừa nói trở mặt liền trở mặt, hai người họ vừa rồi không phải là vẫn còn đang trò chuyện rất tốt sao…
Bất quá y chỉ muốn làm một người cha bình thường mà thôi, cùng với nhi tử của mình ở chung như bình thường, vì sao chỉ việc đơn giản như vậy liền bị hiểu lầm oan uổng mà cứ như vậy kết thúc a?!
Không dễ dàng chỉ có mỗi Khâm Mặc là còn có chút lễ phép với y, nhưng ngay lúc này lại là tình cảnh gì đây a?! Chính mắt y còn thấy được biểu tình trên mặt của Khâm Mặc kia ngày càng thêm chuyển nhiều mây mà âm trầm đi, thậm chí còn có gió lốc cuồng phong đang kéo tới. Nam nhân hoàn toàn đang ở trong trạng thái không thể hiểu nổi nhi tử nhà mình, làm sao mà con hắn vĩnh viễn trở mặt so so với lật trang giấy còn mau hơn a?!
– Ta không nghĩ phải dùng từ ‘cất giấu’ này. Nhưng Ly Hận Thiên, ngươi quả thật đã đem nó giấu đi đâu rồi, liền muốn ta đem nơi này hủy đi, cũng tìm không thấy vật mà ta muốn có. Ly Hận Thiên, ngươi không cần giả một bộ dáng ngây ngốc sửng sốt kia đi. Vật đó là của ta, dù ngươi có chiếm được, cũng không thể dùng được. Ngươi nghe cho rõ. Sớm hay muộn gì, ta cũng sẽ đem vật đó đoạt lại trong tay ta.
Khâm Mặc sớm biết rằng Ly Hận Thiên sẽ không khinh địch như vậy đem vật đó đưa lại cho hắn. Cho nên trước đó, hắn đã đem những chỗ nam nhân có thể cất giấu đều đã lật tung lên rồi. Nhưng từ đầu đến cuối, hắn vẫn không tìm được, rơi vào đường cùng. Cuối cùng Khâm Mặc chỉ có thể lựa chọn tìm đến nam nhân mà ngả bài. Biểu hiện của nam nhân cùng với suy đoán lường trước của hắn vốn không sai biệt lắm.
Ly Hận Thiên khô hạn lời nói mà chăm chú nhìn Khâm Mặc. Y cảm thấy bản thân mình không phải oan uổng đến chết, mà chính là xui xẻo đến chết đi được.
Ly Hận Thiên không biết Khâm Mặc nói ra cụm từ ‘không nói tình cảm’ là mang ý tứ gì, y thẳng lưng vẫn đang ngồi đó, y cố gắng lần cuối mà nói,
– Khâm Mặc. Ta đã nói, ngươi nghĩ muốn vật gì, ta đều có thể cho ngươi. Ta là thật sự không biết, vật ngươi muốn chỉ là cái gì. Ngươi không ngại nói thẳng, hai ta cũng không cần cùng ở tại đây mà vòng vo, lãng phí thời gian của nhau.
Ly Hận Thiên nói lời thẳng thắn. Nhưng lúc này ở trong mắt của Khâm Mặc, bất quá cũng chỉ một loại lấy cớ. Nếu y đã nói như vậy, Khâm Mặc cũng lập tức thẳng thắn mà liền làm rõ. Hắn muốn nhìn một chút, nam nhân còn có thể diễn ra cái trò hề gì nữa đây.
– Quốc tỉ.
Khâm Mặc thản nhiên nói.
Hai chữ này vừa thốt ra, liền khiến Ly Hận Thiên thiếu chút nữa hoảng sợ mà ngồi bệt xuống dưới đất. Khâm Mặc là chỉ quốc tỉ. Nếu vật y vốn cất giữ chính là quốc tỉ gì đó, y chẳng phải là sẽ bị chém đầu hay sao. Quốc tỉ gì đó là của Hoàng Thượng. Y chỉ là một kẻ thảo dân vô cùng bình thường đi, lại có thể có cái vật quan trọng như vậy ở trong người a? Mẹ của Khâm Mặc kia dù có lợi hại thế nào đi nữa, cũng không thể đem quốc tỉ đặt ở trong phòng y a.
Chẳng lẽ mẹ của Khâm Mặc, hay là lúc trước muốn lên làm Võ Tắc Thiên nhưng bất thành nên giấu quốc tỉ gì đó ở đây sao.
Nam nhân này, hình như lại diễn như thật nữa rồi. Khâm Mặc thật sự muốn nhìn tiếp xem, y có thể nói ra cái gì, giả ngu đến trình độ nào đây.
– Mẹ của ta gả cho ngươi, thân phận của nàng là người của Cửu Minh tộc, ta tin tưởng ngươi sẽ không thể không biết đi.
Lời này của Khâm Mặc nói ra từ tốn chậm rãi. Hắn hình như là lại cho Ly Hận Thiên thêm chút thời gian để truy xét. Hắn cũng muốn nhìn thêm một chút. Thoạt nhìn biểu hiện của Ly Hận Thiên dường như cũng không có gì khác thường. Thật sự là đã không còn ấn tượng sâu đậm gì nữa rồi sao, ngay sau khi hắn nói ra ba chữ “Cửu Minh tộc”, nam nhân vẫn còn có thể bất vi sở động như thế sao.
Nghe xong, Ly Hận Thiên có chút đăm chiêu mà nhìn Khâm Mặc. Y cảm thấy, ba chữ “Cửu Minh tộc” này, y nghe thực quen tai. Nhưng y lại không nhớ ra nổi ba chữ này đã từng nghe được từ nơi nào a…
Thấy Ly Hận Thiên vẫn mang theo mờ mịt như cũ. Hai chân Khâm Mặc bắt chéo lại gác chồng lên nhau, các ngón tay giao nhau mà đặt ở trên đùi. Hắn bày ra một tư thế thả lỏng, kế tiếp mà nói, lại có chút dài dòng. Nếu Ly Hận Thiên hạ quyết tâm không ngại quấn chân hắn tới chết. Thì Khâm Mặc cũng liền không ngại làm theo như lời y đã nói, mà từng chút một chút một nhắc nhở y, giúp y nhớ lại.
– Mẹ ta trước khi sinh ra ta, bí mật của nàng là người của Cửu Minh tộc tự nhiên cũng sẽ không ngừng giấu giếm kĩ lưỡng. Nàng được gả đến Ly gia, cũng sẽ không chưa từng bước ra ngoài. Người có thể cùng nàng tiếp xúc nhiều nhất, chỉ có ngươi. Mà kẻ mà nàng có thể tín nhiệm nhất, cũng chỉ có ngươi. Nếu không, nàng cũng sẽ không muốn gả cho ngươi. Bí mật này, nàng có thể che giấu tất cả người trong thiên hạ, nhưng không có cách nào che giấu được ngươi.
Lúc này, biểu tình trên mặt của Khâm Mặc đều bị vẻ mặt nghiêm túc thay thế. Ly Hận Thiên thật sự có thể cảm nhận, loại không khí này khiến hắn cũng nhịn không được mà bất giác mà cũng ngừng thở theo. Đối diện chân thật với ánh mắt kia Khâm Mặc khiến cho y cảm thấy. Điều kế tiếp mà Khâm Mặc sắp nói, nhất định không phải là điều tầm thường…
Có lẽ, là bí mật kinh động to lớn bằng trời, khiến cho người ta sợ hãi.
– Hoàng thất Cửu Minh tộc, có được năng lực thông linh, có thể khống chế thần ma, chỉ huy quỷ linh. Nàng là hậu duệ của Cửu Minh tộc, cũng là huyết mạch cuối cùng của hoàng tộc. Thân nàng gánh nặng trách nhiệm, nàng nên vì Cửu Minh mà đem huyết mạch này kéo dài. Nếu không, nàng sẽ phải hổ thẹn với liệt tổ liệt tông của Cửu Minh tộc. Nàng thiên chọn vạn tuyển, cuối cùng đã lựa chọn ngươi. Bởi vì thân phận của ngươi vốn là đặc biệt. Trong khắp thiên hạ này, chỉ có ngươi mới có thể giúp nàng hoàn thành tâm nguyện này.
Khâm Mặc vừa nói xong, Ly Hận Thiên đột ngột mà hít vào một tầng khí lạnh, quốc tỉ, hoàng thất, Cửu Minh tộc…
Ly Hận Thiên rốt cục cũng nhớ ra Cửu Minh tộc là đã từng nghe qua ở đâu rồi. Y tuyệt đối không hề nghĩ ra, Khâm Mặc sẽ là hậu duệ của Cửu Minh…
Còn một cách nói khác, chính là hậu duệ của tiền triều.
Cửu Minh tộc có năng lực thông linh. Bọn họ có thể chỉ huy binh mã phi nhân giới chiến đấu vì họ. Nam triều này vẫn là thiên hạ của Cửu Minh. Không chỉ có như thế, chỉ cần dựa vào năng lực thông linh, Cửu Minh vốn định xưng bá thế gian, thống nhất các quốc gia. Nhưng lại không biết vì sao, chỉ trong một đêm Cửu Minh tộc liền biến mất, hoàng quyền cũng bị hoàng thất đương nhiệm tiếp quản đến tận ngày nay.
Vua nào triều thần nấy. Sau khi cửu Minh suy tàn, người trong tộc đều phải chịu nỗi khổ bị tàn sát. Theo thời gian, năm tháng trôi mau, Cửu Minh đã trở thành lịch sử, chỉ còn là một vãng tích thần thoại mà thôi.
Cho đến ngày nay, chỉ sợ đã không có kẻ nào còn nhớ rõ.
Tại Nam Triều, Cửu Minh là điều cấm kỵ còn tồn tại đến tận bây giờ. Bất luận là kẻ nào đi nữa cũng không được nhắc lại, mặc kệ dù có là địa vị như thế nào, là người ở hoàng thất hay là thảo dân mãng phu, chỉ cần là nhắc đến Cửu Minh, tất là sẽ quy về tử tội. Cho nên dân tộc cường đại này, đã bị lịch sử dùng máu chảy sông mà che lấp đi, cơ hồ không còn người nào biết đến nữa.
Năng lực thông linh này, cũng bởi vì vậy mà lập tức biến mất không dấu vết khỏi hậu thế.
Ly gia là công thần khai quốc của Nam Triều, cho nên ở trong gia phổ của Ly phủ càng phô trương Nam gia thì khi nhắc đến Cửu Minh tộc, chỉ viết vài dòng rất đơn giản khái quát. Ly Hận Thiên cũng nhìn thấy trang giấy đó có viết. Nếu như bình thường có gặp phải hậu duệ người của Cửu Minh, nhất định phải giết chết. Nhưng vô luận là tổ tiên của Ly gia hay là Ly Tiêu Sơn cũng sẽ không thể nào nghĩ được rằng, một chi huyết mạch cuối cùng kia, dĩ nhiên lại là nằm trong các nhi tử của Ly gia…
Lúc này làm sao mà ở trong đuổi giết tàn khốc, còn có thể sống sót, còn làm ra một quyết định lớn mật như vậy.
Khiến cho người khác thật sự kính nể.
Như thế xem ra, Ly Hận Thiên ngày trước cũng tuyệt không phải là nhân vật đơn giản.
Ly Hận Thiên trước đây, cư nhiên có thể chống đỡ được một áp lực cực lớn như thế, trên lưng lại đeo một bí mật kinh thiên như vậy. Muốn nói Ly Hận Thiên ngày trước, chịu nhục cũng tốt, nói Ly Hận Thiên ngày trước, bình an vô sự cũng tốt. Tóm lại Ly Hận Thiên chỉ là muốn cố gắng mà sống sót, cũng là do người đó càng quyết tâm mà phải tuân thủ lời hứa cùng với cẩn trọng mà bảo vệ bí mật này.
Nghĩ như vậy, chính y lại có thể thông cảm mà bắt đầu bội phục chủ nhân ban đầu của thân thể này…
Y buộc phải thừa nhận, không phải người bình thường nào cũng có thể nhẫn nại được như vậy.
Có lẽ ngay từ đầu chủ nhân ban đầu của thân thể này, không giống như y nghĩ hoặc là suy nghĩ của những kẻ khác, mà nói Ly Hận Thiên là một lão nam nhân yếu đuối vô năng.
Bất quá, có một chút y vẫn không hiểu. Khâm Mặc tự biết được thân thế này của hắn thì chẳng có gì lạ. Nếu như so với người đã dưỡng dục hắn, mỗi ngày đều phải dạy dỗ tiêm nhiễm cho vào đầu hắn có ý nguyện phục quốc kia. Dù như vậy thì làm sao hắn dám chắc chắc, là Ly Hận Thiên y đã biết thân phận của hắn nha, mẹ của hắn chẳng lẽ không lừa gạt được Ly Hận Thiên sao?
Chẳng lẽ, là bởi vì cái quốc tỉ kia?
Nàng đem quốc tỉ giao cho Ly Hận Thiên. Cho nên Khâm Mặc mới có thể khẳng định, Ly Hận Thiên đã biết, cũng đồng ý giúp nàng tuân thủ mà bảo vệ bí mật này. Chứng cớ tốt nhất chính là Khâm Mặc nguyên vẹn mà sống tốt, không bị kẻ khác diệt khẩu.
– Ly Hận Thiên, theo như lời ngươi nói, hai ta không tất yếu lại lần nữa giằng co. Ngươi cũng thôi thừa nước đục thả câu được rồi, lúc này là thời điểm mà ngươi nên thẳng thắn đi.
Khâm Mặc dừng một chút, lại nói,
– Chẳng lẽ ngươi cũng còn không nghĩ ra, lúc này thế gian đang bắt đầu hỗn loạn đều có liên quan thật sự tới tinh tượng dị biến sao? Ta nghĩ, nguyên do trong đó, chỉ có ngươi cùng ta biết đến vô cùng rõ ràng, ngươi nói có đúng không?