Mấy ngày nay, Ly Hận Thiên trải qua thật là vô cùng thích ý. Y không cần lo lắng. Y cũng không nhớ thương bất kì kẻ nào, cũng không cần phải cố kỵ cái gì. Y một mình ăn no cả ngày không đói bụng, một thân nhẹ nhàng không có việc để làm. Y chỉ quan tâm đến bản thân mình.
Y vẫn như cũ mà cuộn tròn trốn ở trong phòng mình mà dùng bữa. Việc Ly Tiêu Sơn từng trách cứ qua y cũng mặc kệ. Y cũng không tính toán rằng vốn không có việc gì lại lại đi tìm phiền phức. Cùng với bọn hắn ở một chỗ ăn cơm, thì dù sớm hay muộn gì, y cũng sẽ nhanh chóng mà bị bệnh loét dạ dày.
Chuyện của mấy tên kia, y cũng không hề quan tâm. Y cũng không có hỏi tới. Ngoài trừ đôi khi, nha hoàn chủ động kể lại một số việc cho y nghe. Bất quá nội dung bên trong chỉ nói hùa theo cho vui, đơn giản là mấy tên huynh đệ kia mấy ngày nào đấu nhau rất căng thẳng, nguyên nhân này là vì sao. Ly Hận Thiên hoàn toàn không thèm nghĩ nữa. Y cũng không muốn lại tự mình đa tình, càng nhiều, là không nghĩ tới bản thân không có việc gì cũng tìm phiền toái.
Bất quá nghe nói Văn Diệu dạo gần đây nhất cũng không có ở trong phủ.
Không bao lâu, thân thể của Ly Hận Thiên liền khôi phục. Mộc Nhai khiến cho y bị thương cũng không nghiêm trọng gì, chỉ là tâm can lẫn tinh thần đều bị thương, thì lại khó có thể khỏi hẳn.
Ly Hận Thiên liền như vậy không có việc gì mà thành thật trải qua mấy ngày này. Buổi trưa hôm nay vừa qua, nha hoàn liền mang đến cho y một tin tức. Sau khi nam nhân nghe xong, lập tức nhìn nha hoàn mà cười lên sáng lạn, tiếp theo liền ngẩng đầu liền đứng lên…
Ngay khi ánh mắt của nha hoàn trở nên kinh ngạc, nam nhân cười nói,
– Đến, giúp ta thay quần áo.
Nha hoàn kia còn chưa bao giờ thấy qua tâm tình của chủ tử nhà nàng tốt như lúc này.
……
Chính sảnh của Ly phủ, Thiết Lặc đang bưng chung trà, động tác kia rất ra dáng vẻ phẩm trà. Hắn cùng với Ly Tiêu Sơn cùng ngồi ở chính vị. Hai người thỉnh thoảng bắt chuyện vài câu.
Mà Ly Lạc lại lẳng lặng mà ngồi ở một bên. Hắn cũng đang uống trà, chỉ là tốc độ của hôm nay so với tốc độ ngày thường lui tới là chậm hơn rất nhiều. Hắn một tiếng cũng chưa phát ra, biểu tình đạm mạc ở trên mặt mang theo có một chút đăm chiêu.
Nguyên nhân mà Thiết Lặc đột ngột lại đến Ly phủ, rất có thể sẽ thật khiến cho kẻ khác lo lắng…
Bất quá theo như Ly Lạc đoán, rất nhanh liền có đáp án. Thiết Lặc đến đây không đến nửa canh giờ. Từ bên ngoài của chính sảnh đột ngột truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập. Âm thanh này không hề có trình tự, có vẻ rất là hỗn độn, vừa nghe thấy liền biết kẻ này không có tu vi gì cả. Hạ nhân của Ly đều được trải qua huấn luyện nghiêm khắc, mặc kệ chuyện cần thông báo có bao nhiêu gấp, cũng sẽ không phát ra loại âm thanh này. Phóng tầm mắt nhìn đến, trong toàn bộ phủ trạch này kẻ có thể phát ra tiếng bước chân lớn như vậy, chỉ có một người.
Tay của Ly Lạc dừng lại.
Y tới nơi này để làm gì…
Ly Lạc vẫn đang trong suy ngẫm. Tiếng bước chân kia đã đến bên tai. Một lát sau, không có bất ngờ gì xảy ra, Ly Hận Thiên đã xuất hiện ở cửa của chính sảnh. Y đi rất là nhanh, nhưng không lại vội vả nóng lòng. Bất quá vừa đến cửa, trong nháy mắt, tốc độ của nam nhân chậm lại.
Quần áo của Ly Hận Thiên đang mặc là một thân huyền sắc. Ngoại bào cẩm y dài xuống qua eo chạm đến nút thắt. Áo khoác vạt dài này không có tay, phần áo ở bên hai vai lại được nâng cao lên, cao gần sát tới bên tai, ở bên trong lại tách ra hình thành như một một đỉnh núi nhỏ. Cổ áo của áo khoác vạt dài rất sâu, khoét đến ngực mới có nút thắt, lộ ra bên trong tầng tầng lớp lớp áo ở bên trong khiến cho xương quai xanh như ẩn như hiện cùng chiếc cổ thon dài…
Vải gấm cùng màu được viền vào mép vải của ngoại bào, hai vạt áo bị trói buộc lại ngay vùng bụng ngang eo. Chiều dài của viền vải gấm này kéo dài từ xương sườn thẳng hạ ngay xuống đúng phía trên xương hông. Ở nơi giữa của bề mặt gấm vóc được thắt lại bởi một đai lưng rất nhỏ. Chỗ đầu gút của đai lưng có hai viên mã não đỏ hình cầu, khi bắt đầu bước đi liền lộ ra vân sáng nổi lên bên trên mặt mã não mà nhẹ nhàng dập dềnh.
Tay áo lại cụp xuống. Đoản giày đen nhung cơ hồ từ phía vạt áo dài nhấc lên mà lấp ló ra. Dù động tác của nam nhân biên cử động có bao nhiêu lớn đi nữa, chiếc quần đều bị tầng tầng lớp lớp y bào dày cộm che lắp mất đến không thể lộ ra.
Quần áo này rất là vừa người, đoạn eo bị thắt lại nhỏ nhắn,nhìn thân thể nam nhân có vẻ cực kỳ thon dài. Dù không nhìn mặt y, chỉ cần nhìn thấy eo lưng cùng dáng người kia, cũng đủ khiến kẻ nhìn thấy cũng huyết mạch phun trào, máu chảy không thông…
Da dẻ của Ly Hận Thiên thực trắng. Quần áo một màu huyền sắc kia càng làm nổi bật da thịt trắng nõn hơn nữa. Trên bễ mặt vải áo được thêu nổi lên hoa văn xích hỏa, mang theo khí chất anh tuấn rõ ràng hỗn loạn trong đó còn có một tia quyến rũ, rất là động lòng người.
Ly Hận Thiên không như trước mà quên chải gọn tóc tai. Tóc y đã dài qua eo, rất ít nam nhân có thể để được tóc dài như vậy. Ngày thường tóc tai của y đều là được chải sơ buộc lại tùy tiện. Nhưng hôm nay mái tóc kia đã được chải chuốt gọn gàng buộc lên thành một đuôi ngựa cao cao, ở nơi gốc được buộc bởi một phát quan được chạm rỗng. Hình thù trên phát quan cùng ở trên áo, đều là cùng một loại hoa văn xích hỏa.
Giữa những lọn tóc còn có thêm một đoạn dây mã não là phần dư từ dây cột tóc từ trong phát quan xuôi xuống. Chiều dài của dây cột tóc này cùng tóc đều là như nhau, trực tiếp rũ xuống đến chỗ eo của nam nhân. Mái tóc của nam nhân hoàn toàn được buộc chặt lên. Nhưng ở trên trán lại cố ý lưu lại mấy lọn tóc, khá là tùy ý cùng tự nhiên. Điều này khiến cho y mất đi vài phần xưa cũ, có thêm vài phần cảm giác thản nhiên tự đắc.
Ly Hận Thiên vấn loại kiểu tóc nhìn rất xinh đẹp. Toát lên một khí chất hào phóng khéo léo, còn mang theo tinh thần phấn chấn hiếu thắng, khiến cho kẻ ở trước mắt nhất thời chìm đắm vào ánh sáng rực rỡ đến lóa mắt.
Ngay cả tầm mắt của hạ nhân đang hầu hạ cũng bị bộ dáng này của y hấp dẫn mà nhìn theo. Chứ đừng nói là mấy tên nam nhân khác. Ngay cả Ly Tiêu Sơn nhất thời cũng sửng sốt đôi chút.
Bọn hắn chưa từng nhìn thấy Ly Hận Thiên ăn mặc như vậy qua một lần nào cả, long trọng cùng khoa trương như vậy, như là cố ý trêu chọc tai mắt của kẻ khác vậy…
Bất quá không thể phủ nhận, Ly Hận Thiên như vậy, như một người sống thật hơn lại vô cùng sinh động cũng càng chói mắt hơn.
Bộ dáng của Ly Hận Thiên của ngày trước, như là hoa dại trong núi, thanh lịch, bình phàm. Mà nay, y cũng là mạn châu sa hoa* yêu dã như vậy…
Mãnh liệt như hỏa, để kẻ nhìn thấy phải lâm vào bừng bừng sôi sục.
Mặc kệ là loại nào đi nữa, đều có riêng mỗi một hương vị khác nhau.
Ai cũng nhìn ra được, hôm nay Ly Hận Thiên, là cố ý ăn mặc như vậy, mà lí do khiến cho y ăn mặc bộ y phục đẹp đẽ này là ở sau bậc cửa này…
Ly Hận Thiên bước qua bậc cửa. Y ngẩng đầu ưỡn ngực thẳng lưng, mang một thái độ ngạo mạn mà kiêu căng. Y đi thẳng đến trước mặt Thiết Lặc. Thiết Lặc vẫn đang ngồi, y là đứng. Từ góc độ này mà nhìn, y có chút ý tứ mà dùng lỗ mũi nhìn kẻ khác…
Rất là cao ngạo.
Bất quá bộ dáng kiêu ngạo này của y, lại khiến Thiết Lặc nhịn không được mà gợi lên khóe miệng.
Lần trước gặp, hắn làm sao lại không phát hiện ra, Ly Hận Thiên này lại giống như hạt tiêu, lại cay đến sặc như vậy, có hương vị nồng nàn như vậy…
Hứng thú của hắn đối với y càng lúc càng lớn rồi a.
– Thiết Lặc, ngươi tới nơi này là muốn làm gì?
Ly Hận Thiên hình như không còn nhìn tới kẻ khác nữa. Ngay cả lão tử của y, y cũng không thèm nhìn tới. Y cũng không để ý đến thân phận của Thiết Lặc, mở miệng ra liền hỏi.
Mười đầu ngón tay của Thiết Lặc giao nhau, đặt ở trên đùi. Đối diện với Ly Hận Thiên, tươi cười của Thiết Lặc càng thêm to. Bất quá nụ cười Thiết Lặc cười thực nội liễm, còn mang theo khí chất thành thục tà mị của nam nhân. Thiết Lặc so với Ly Hận Thiên lớn hơn không đến mấy tuổi. Nhưng cảm giác do hắn tạo ra, so với Ly Lạc thì vốn trầm ổn hơn rất nhiều.
– Ngươi không biết, là ta tới nơi này vốn định làm gì sao?
Câu hỏi của Thiết Lặc đưa đẩy lại trả lại cho Ly Hận Thiên.
Hai tay của Ly Hận Thiên khoanh lại để ở trước ngực, ngón tay ở trên cánh tay gõ nhẹ vài cái. Biểu tình kia của y như muốn nói là anh bạn già, bây giờ là ta đang cho ngươi một cơ hội duy nhất a, ngươi không cần không biết điều mà lại bỏ lỡ nữa đi.
Bất quá y cũng không tính toán ở đây mà cùng Thiết Lặc vòng vo mà chơi loại trò chơi câu chữ nhàm chán này. Ly Hận Thiên tuyệt không uyển chuyển hay câu nệ gì mà hỏi trực tiếp ra,
– Ngươi, không phải là muốn kết hôn ta sao?
Vô cùng trực tiếp.
Thiết Lặc cũng không chần chờ. Hắn vẫn giữ nụ cười đó mà gật đầu. Tốc độ của động tác gật đầu này rất chậm. Tuy rằng chỉ có một cái cử động đem đầu cúi xuống, nhưng mọi người trong phòng này, đều đã nhìn thấy rất rõ ràng.
Cũng khiến cho tất cả mọi người trợn tròn mắt.
Đối với tình huống đột ngột này, cũng không có ai làm ra phản ứng nào cả.
– Tốt lắm, ta đồng ý, gả cho ngươi.
Biểu hiện của Thiết Lặc khiến cho Ly Hận Thiên thực vừa lòng. Nếu Thiết Lặc đã làm người ngay thẳng như vậy, thì y cũng sẽ không là kẻ thừa nước đục thả câu, lại càng không quanh co lòng vòng.
Y trực tiếp nhanh chóng mà đáp ứng.
Chỉ là vừa nói xong mấy câu đơn giản, làm ra vài cái động tác. Ly Hận Thiên liền đã đem bản thân mình mà gả đi ra ngoài.
Giống như là cố ý giảm giá hàng hóa đẩy nhanh tiêu thụ.
Con mắt của đám nha hoàn trừng đến thiếu chút nữa sắp nổ tung mà rớt ra ngoài. Khi Ly Hận Thiên nói những lời này, trong đó có một nha hoàn thiếu chút nữa đem ấm trà ném đi mất. Các nàng sống ở trong Ly phủ đã mấy năm nay. Có một số việc, các nàng cũng là kẻ chứng kiến lại trải qua cho nên vốn biết rất rõ những việc đã từng xảy ra ở Ly phủ. Nhưng, dù cho là ai đi nữa cũng không có thể nào mà nghĩ rằng, những lời này sẽ là từ trong trồng miệng Ly Hận Thiên mà nói ra…
Y không phải là đến chết cũng không chịu ra khỏi Ly phủ hay sao…
Y không phải từng nói, thân y là nam nhi, không muốn gả cho nam nhân nha…
Đây là làm sao vậy?!
Đừng nói là nha hoàn, ngay cả đến Ly Tiêu Sơn cũng phải trợn tròn mắt nữa là. Bộ dáng ngày trước của Ly Hận Thiên là đến chết cũng không tình nguyện. Nhưng vì sao bây giờ lại đột ngột mà thay đổi chủ ý…
Còn ăn mặc thành như vậy…
Hẳn là muốn để cho Thiết Lặc ngắm rồi.
Ly Hận Thiên này là đã thật sự đồng ý việc hôn sự này.
Ly Tiêu Sơn phát hiện ra rằng, lão không theo kịp ý nghĩ của Ly Hận Thiên.
– Ta thích tính cách của ngươi, thật sảng khoái.
Thiết Lặc nói xong, liền đem kim bài tùy thân luôn mang theo bên mình mà lấy ra đưa tới. Khi đúc nên kim bài này chỉ làm ra một cái duy nhất. Ở trong Bắc Chiêu là vật tượng trưng cho Quốc Quân, cũng mang theo quyền lực cao nhất cùng giá trị giống như là kim bài miễn tử. Ban đầu bài tử này là của mẹ Thiết Lặc. Khi nàng mất đi, kim bài này lại được để lại cho Thiết Lặc, nhưng quyền lực của kim bài cũng là không hề thay đổi.
Các nữ nhân của Thiết Lặc, đều tranh đấu là vì muốn có được miếng bài tử này đây. Bất quá, hắn lại đem kim bài này đưa cho Ly Hận Thiên.
Ly Hận Thiên hoàn toàn không biết ý nghĩa này của bài tử. Y chỉ là thuận tay liền nhận lấy thôi. Y tung vật đang cầm trên tay hai cái. Khối lượng của bài tử này cũng khá nặng, xem ra hẳn là thực đáng giá. Cũng trong lúc này Ly Hận Thiên liền nghĩ ra một ý định, chờ khi y bị thiếu thốn tiền bạc, cùng đường mạt lộ cũng có thể đem bài tử này đi bán nha…
Không có cách nào khác, ai biểu y bần cùng đến mức đó làm chi.
– Sính lễ của ta, ngươi đã thu. Từ bây giờ, ngươi chính là người của ta.
Thiết Lặc nói xong, liền muốn ôm lấy nam nhân. Có trời biết, khi hắn vừa nhìn thấy đai lưng bó sát lấy bụng dưới vẽ nên đường cong của chiếc eo vô cùng mê người kia. Quả thực là câu nhân đến chết người mà. Chiếc eo kia thật sự là khiến cho kẻ khác vừa nhìn thấy liền nhịn không được mà muốn hung hăng lấy chụp một phát mà vỗ vài cái.
Thấy Thiết Lặc định động tay, chung trà nóng mà Ly Lạc vẫn cầm ở trong tay cũng chuẩn bị phóng tới. Bất quá đợi hắn còn chưa kịp làm ra phản ứng đó thì Ly Hận Thiên tránh né đi trước rồi.
– Còn chưa có bái đường, nên ta cũng chưa phải người của ngươi.
Ly Hận Thiên trực tiếp đẩy tay Thiết Lặc ra. Y đem bài tử nhét vào đai lưng của mình. Bất quá y siết đai lưng thật chặt, cho nên muốn nhét bài tử vào liền bị khó khăn, có chút cố sức, bất quá cuối cùng y vẫn thành công mà nhét vào.
– Bái đường là chuyện nhỏ mà thôi.
Ngoài miệng thì Thiết Lặc nói như vậy, nhưng hắn không có động tay lần nữa. Hắn hỏi Ly Hận Thiên,
– Hôn lễ này, ngươi muốn ấn theo truyền thống của Nam Triều mà làm, hay là ấn theo phong tục của Bắc Chiêu mà làm đây?
– Tùy ý ngươi đi.
Bên kia thì y cũng không biết như thế nào, đến khái niệm sơ sài cũng đều không có. Ly Hận Thiên cũng không định chọn. Bất quá vào lúc cuối cùng, y nói thêm một câu,
– Ngươi đi chuẩn bị đi. Bất quá, trước tiên cứ đính hôn đã, đợi so sánh một chút, sau đó tìm một ngày tốt mà tổ chức hôn lễ a.
Y không muốn ở lại Ly phủ thêm lâu nữa, chỉ càng thêm đêm dài lắm mộng.
Thiết Lặc gật đầu, lời lẽ này chính là rất hợp ý hắn.
Hắn cũng rất vội vàng, muốn cưới gấp y về nhà mình a.
– Việc này, ta sẽ cùng với Ly lão bàn bạc. Ngươi còn có yêu cầu gì không a?
Tuy nói là bàn bạc, nhưng trong lòng của Thiết Lặc đã có ý định ban đầu rồi. Hôm nay hăn đến nơi này, là đã hoàn toàn chuẩn bị tốt vạn phần rồi. Mấy ngày nay hắn đều đã thật sự đều chọn lựa những gì tốt nhất để sẵn rồi.
Ly Hận Thiên nghĩ nghĩ. Y cũng không có gì cần phải xin nữa. Ly phủ lớn như vậy. Ly Tiêu Sơn chỉ ước gì y mau chạy thật nhanh mà rời khỏi Ly gia. Y cùng Thiết Lặc thành thân, Ly Tiêu Sơn không có thể không làm một khung cảnh linh đình vui vẻ
Y không có gì để phải lo lắng, cũng không có yêu cầu gì.
Ly Hận Thiên vừa định nói “không có”, ngay lập tức y đã nhớ lại một chuyện đã qua. Y đối với Thiết Lặc nói,
– Dù sao, hai ta cũng rất nhanh thì thành thân đi. Ta coi như là một nửa người Bắc Chiêu của ngươi. Nếu đã như vậy, ngươi hẳn là không phải nên phái hai kẻ thị vệ gì đó bảo vệ an toàn của ta đúng chứ. Tuy rằng ở đây là ly phủ, hệ số an toàn rất cao. Bất quá Thiết Lặc, ngươi hẳn là nên biết. Phàm là chuyện xấu gì cũng có bất ngờ xảy ra đi. Ngươi cũng không hy vọng phát sinh ra việc gì ngoài ý muốn, ảnh hưởng đến hôn lễ của chúng ta đi? Ngươi xem, vụ án gả vợ cho quỷ lần trước, ngươi hẳn là chưa quên mất đi… Đế đô, người nhiều như vậy mà vẫn là vô duyên vô cớ đều liền bị mất tích.
Ly Hận Thiên nói đến đoạn này, đúng chạm phải tầm mắt của Ly Lạc nhìn về phía bên này, mắt đối mắt. Bất quá Ly Hận Thiên rất nhanh liền đem tầm mắt dời đi. Cũng vào đúng lúc này, Mộc Nhai phong trần mệt mỏi vừa bước vào cửa chính sảnh.
Hắn cũng vừa vặn mà nghe thấy một đoạn lời lẽ cuối mà Ly Hận Thiên vừa mới nói xong.
– CHÚ THÍCH:
*Mạn châu sa hoa: là hoa Bỉ ngạn