– Cha, vào giờ dần ngày mai thì bọn ta liền xuất phát.
Văn Diệu lôi kéo Ly Hận Thiên. Con ngươi vốn đang bình tĩnh ở trước mắt y, hình như sắp sửa đang muốn nổi lên gợn sóng nào đó. Lớp ngụy trang một ngày này của y gần như là đang lung lay kịch liệt mà ở trong một khắc này sẽ sắp sụp đổ ngay lập tức vậy. Chợt, Ly Hận Thiên lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Văn Diệu. Nam nhân há miệng thở dốc, trong nháy mắt tiếp theo liền dời đi tầm mắt đang giao nhau, chuyển hướng nhìn về rèm cửa kiệu,
– Vậy các ngươi nhớ nhú ý an toàn. Còn có, không cần tìm thêm phiền toái cho Khâm Mặc, cũng không đừng cậy mạnh mà làm gì cũng một mình.
Lời mà Ly Hận Thiên dặn dò, không giống như là lời lẽ để dành cho mấy tên bạch nhãn lang có tính cách ác liệt này, mà chính là càng giống như là nhắc nhỏ tiểu bằng hữu vào ngày mai sẽ phải tự đi bộ một quãng đường xa mới đến được nhà trẻ vậy. Bất quá vì đang trong loại thời điểm này nên cũng không có kẻ nào lại có tâm tình mà đi tìm hiểu lời lẽ mà Ly Hận Thiên đang nói ra là có bao nhiêu ngu ngốc, đến bản thân của Ly Hận Thiên cũng chưa phát hiện ra nữa là…
– Cha, bọn ta sẽ rời đi khỏi đây thời gian rất lâu. Trong lúc này, sẽ chỉ có một mình ngươi ở lại Đế Đô… Ta rất không yên lòng.
Ly Hận Thiên quay đầu trốn tránh đi, Văn Diệu liền dùng hành động đuổi theo ngăn lại. Trong lúc đó, hai người họ cơ hồ như không có khoảng cách nào cả, cánh tay của Ly Hận Thiên, kề sát ngực hắn, nam nhân nhất quyết nghiêng đầu đi, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt đang trốn tránh kia của y. Hắn lại không cho Ly Hận Thiên có cơ hội, kéo y sát vào người hắn đuổi theo không bỏ mà nói,
– Hay ngươi nên cùng với bọn ta đi đi…
– Văn Diệu,
Trước khi Văn Diệu đem câu này nói ra hoàn chỉnh, Ly Hận Thiên liền đánh gãy lời của hắn đang nói. Y đã nghĩ ra, lời mà Văn Diệu muốn nói là gì rồi. Y không muốn lại khiến cho Văn Diệu một lần nữa ôm lấy cái ảo tưởng không có bất cứ ý nghĩa nào cả. Y đã thành thân cùng Thiết Lặc, ván đã đóng thuyền. Y chỉ hy vọng trong lúc đó, bản thân y cùng bọn hắn vĩnh viễn sẽ đều giống như ngày hôm nay vậy, không khí hòa bình mà hòa hợp ở chung, chân chính giống như là mối quan hệ phụ tử bình thường vậy, nhìn thấy sự tôn trọng nên có của nhi tử đối với phụ thân, và sự yêu thương của phụ thân đối với nhi tử,
– Trên đường đi nhớ cẩn thận, chờ các ngươi trở về, cha cùng Quốc Quân sẽ tổ chức bàn tiệc đồ ăn ngon mà vì các ngươi đón gió tẩy trần. Có Quốc Quân ở bên cạnh, tất cả việc của cha đều sẽ rất tốt. Đừng quá nhớ nhung, chơi đùa vui vẻ thống khoái chút. Sắc trời đã không còn sớm nữa, ta cùng Quốc Quân cũng nên trở về rồi.
Thái độ kiên quyết, nhanh chóng tuyệt tình, sau khi nói xong Ly Hận Thiên nghe thấy Văn Diệu thở ra một hơi dài…
– Ngươi thật sự không suy nghĩ lại một chút sao?
Văn Diệu vẫn chưa từ bỏ ý định lại hỏi thêm một câu, nhưng đáp lại hắn, chỉ có cái lắc đầu cùng biểu tình kiên định của nam nhân.
Văn Diệu lộ ra vẻ mặt cô đơn. Hắn hình như còn muốn nói cái gì đó nữa, nhưng đáng tiếc khi nhìn đến Ly Hận Thiên kiên quyết như vậy, Văn Diệu không cam lòng mà buông tay y ra, nhưng lại giống như luyến tiếc mà siết chặt lại, bất quá đến phút cuối cùng, Văn Diệu vẫn là buông tay ra…
Hắn dùng lực nắm tay lại thành một nắm đấm, siết chặt đến độ bề mặt mu bàn tay hằn nổi lên gân xanh chằng chịt, từ khoảng cách góc nhìn của Thiết Lặc liền vừa vặn mà đã thu hết cách vào đáy mắt…
Dù gì Thiết Lặc cũng là làm chủ của một quốc gia, cũng không phải là làm bù nhìn mà cái gì cũng không biết. Tuy phản ứng của hắn thường trì độn hơn người thường, nhưng hành động kì quái gì đó giữa Ly Hận Thiên cùng với con của y, cũng đủ để khiến kẻ khác nhìn vào liền hoài nghi. Bất quá Thiết Lặc vẫn là lựa chọn ở một bên yên lặng mà xem kì biến này.
Ngay từ đầu Thiết Lặc đã bất động thanh sắc, hắn muốn đem toàn bộ việc này mà hoàn toàn thăm dò sở liệu…
Mặc du miệng lưỡi phong phanh trong Ly phủ đều được nghiêm cẩn, nhưng Thiết Lặc đã hay biết hoặc đã nghe thấy một chút việc gì thì còn chưa biết được. Tuy hắn chưa cho ra phản ứng gì, nhưng không có nghĩa là hắn không biết, lại càng không đại biểu, cho việc hắn bị ngu dốt đến mức, có thể để bọn hắn tùy ý đùa giỡn đến đùa giỡn đi…
Thiết Lặc sẽ không đánh mà không nắm chắc trận này, cho nên hắn vẫn là án binh bất động. Mặc dù bây giờ, chỉ cần ở trong phạm vị hắn vẫn còn có thể tha thứ được, thì Thiết Lặc vẫn muốn đứng nhìn xem, bọn hắn còn có thể bày trò làm tới trình độ nào.
Thiết Lặc thích nhất là trừ cỏ phải diệt tận gốc, giải quyết gọn gàng sạch sẽ tất cả hậu hoạn về sau. Thân là vương giả, điều này chính là câu đầu tiên phải học ở trong giáo trình phải học của bậc đế vương.
Thiết Lặc tự nhiên là phải thuộc lòng rõ ràng hơn ai hết.
Tiếp theo, Văn Diệu nở nụ cười, thực nhạt lại ảm đạm, cũng là nụ cười mà chỉ kẻ đau lòng mới cười ra được như vậy. Hắn hít vào một hơi thật sâu, tiếp theo vươn ra nắm tay như là vẫn còn nắm lấy thứ gì đó mà đưa cho Ly Hận Thiên. Biểu tình của hắn giống như là thật sự cố sức mà mới dồn ra được một tia dũng khí rất lớn mới nói ra…
– Tam ca kêu ta đem cái này đưa cho ngươi, hắn nói đến buổi tối thì ngươi hẳn là sẽ phải dùng đến.
Ly Hận Thiên chần chờ nhìn cái bình nhỏ tinh xảo kia. Y không biết có nên vươn tay tới mà tiếp nhận hay không đây, đây vật mà Khâm Mặc muốn cho y, nhưng vì sao hắn lại không tự mình mà đưa cho y…
– Cha, đừng cô phụ một phen tâm ý này của Tam ca.
Thấy Ly Hận Thiên chậm chạp không vươn tay ra tiếp, Văn Diệu nhanh chóng kéo qua tay y qua, đem cái bình nhỏ bỏ vào trong lòng bàn tay củay. Lòng bàn tay của Văn Diệu đỡ lại phía sau lưng mu bàn tay của Ly Hận Thiên, hắn đè lên năm ngón tay của y khiến năm ngón tay khép lại, nắm giữ lại cái bình nhỏ kia mà tiến vào trong lòng bàn tay, đai lưng đầy hoa văn liền xoay theo mà che lấy bàn tay đang bao lấy bàn tay của nam nhân …
Văn Diệu vẫn giữ chặt, vốn không có buông ra. Ly Hận Thiên đã kéo tay ra như thế nào cũng không động đậy được. Y vừa định lên tiếng khiến Văn Diệu buông ra, nhưng khi y vừa mới nhấc đầu, lại vừa vặn chạm phải ánh mắt của Văn Diệu…
Trong mắt của Văn Diệu lóe ra chân tình sâu đậm, khiến nam nhân run lên giống như điện giật, thiếu chút nữa đã đánh rơi chiếc bình rơi trên mặt đất. Y chỉ cảm thấy tâm giống như bị cái gì nhéo một cái, Ly Hận Thiên vội vã mà mạnh mẽ xoay người, trực tiếp vào kiệu…
Thiết Lặc cũng không rõ là đã xảy ra chuyện gì cho nên mỉm cười một chút, hắn nhìn nhìn mấy người huynh đệ bọn hắn, liền cũng đi theo đi vào…
Chiếc màn che được thêu hình hoa xinh đẹp được treo trước cửa kiệu liền ‘bộp’ một tiếng hạ xuống. Kiệu phu ở ngay trước mắt bọn hắn mà nâng cỗ kiệu lên, sau đó chiếc kiệu lớn xa hoa kia, nâng theo nam nhân kia, liền theo tầm nhìn mà dần dần tiêu thất đi…
Một đường không nói chuyện. Ly Hận Thiên nghĩ đến chuyện đã xảy ra vào hôm nay. Mà Thiết Lặc cũng là đang chống cằm, vén lên màng che trên cửa sổ nhỏ, có chút đăm chiêu mà nhìn ra bên ngoài. Cứ như vậy mà ở trong hoàn cảnh cực độ im lặng, cỗ kiệu trở về phủ trạch của Thiết Lặc, không có hạ nhân nâng đỡ đi. Ly Hận Thiên vẫn tự mình bước vào cửa lớn, Thiết Lặc vốn định đi theo sau, bất quá vẫn tùy tùng đứng hầu ở trước cửa lại ngăn hắn lại…
Thiết lặc không muốn bàn bạc chuyện gì nữa. Hắn vừa định kêu kẻ nọ bình thân cho lui, nhưng khi vừa nhìn thấy mặt của đối phương. Hắn đột nhiên thay đổi chủ ý. Hắn để Ly Hận Thiên về phòng trước, bản thân lại cùng kẻ nọ đi về hướng khác.
Ly Hận Thiên cũng không quay đầu lại. Thân phận của Thiết Lặc rất mẫn cảm. Y biết rõ có một số việc bản thân y có thể trốn thì vẫn nên trốn. Dù là có nghe được bất cứ cái gì không nên nghe, thì cũng phải giả câm vờ điếc.
Trở lại ở trong phòng, nơi này vẫn là một màu hồng phô trương trước trời đất này, Ly Hận Thiên đứng ở trước cửa trong chốc lát, mới cố lấy hết dũng khí mà một đặt vào trong nửa bước chân.
Màu đỏ này, khiến cho y khó tránh khỏi nhớ lại việc đã xảy ra vào đêm tân hôn.
Đến tận bây giờ, y cũng không biết rõ ràng, rốt cuộc là y cùng người nọ, đã có xảy ra quan hệ hay không đây…
Hơn nữa, đêm nay mấy tên bạch nhãn lang kia còn chưa khiến phiền toái tìm đến Thiết Lặc, thì hắn vẫn phải về phòng ngủ…
Ly Hận Thiên không muốn cùng Thiết Lặc lại phát sinh quan hệ. Dù y vẫn nắm chắc một điều chính là phải bảo toàn tính mạng của bản thân a. Nhưng ở điều kiện tiên quyết là, Thiết Lặc là một tên con người bình thường đã, hoặc nói là, hắn không phải tên biến thái sắc quỷ gì đó, hay thật sự là mặt người dạ thú nào đó…
Y vẫn luôn tin và hi vọng Thiết Lặc là một kẻ rất bình thường a, thì y mới có thể liền không có việc gì đi a.
Ly Hận Thiên rất rõ ràng, chỉ cần hành động của y vẫn còn ở trong phạm vi mà Thiết Lặc có thể tha thứ được, không có càn quấy gây phiền phức thách thức trí não của hắn. Y tin tưởng, tên đế vương nhàn nhàm chán này, thực thích đùa giỡn cái loại trò chơi tranh giành gì đó…
Đương nhiên, y vẫn sẽ ở tại thời điểm tất yếu mà đưa ra cho Thiết Lặc một ít ngon ngọt.
Đang nghĩ tới đây, nha hoàn liền tiến vào mà hầu hạ y đi ngủ. Một lát sau, rốt cục y cũng đã được cởi ra khỏi quần áo rườm rà lại trói buộc này. Y cảm thấy quần áo của cổ nhân nhìn rất đẹp, đúng là nhìn thật rất đẹp. Chính là rất phiền toái, hơn nữa lại không được dùng quá nhiều. Chỉ cần một chiếc áo lông là liền có thể phù hợp với hoàn cảnh nơi đó rồi, không nên ép buộc mặc đến nhiều lớp như vậy…
Sau khi rửa mặt chải đầu xong, y liền lên trên giường. Một bên Ly Hận Thiên lo lắng đề phòng Thiết Lặc sẽ trở về. Một bên lại vừa nghĩ đến sáng mai, đám con của y sẽ phải đi Đông Vạn, tiếp theo sẽ phải thực hiện cái nhiệm vụ gì đó, nghe đâu cũng rất nguy hiểm…
Lần trước trong lúc trung thu ngắm trăng, cuộc nói chuyện của bọn hắn, Ly Hận Thiên còn nhớ rất rõ ràng. Bọn hắn nói, Hoàng Thượng lệnh cho bọn hắn cùng đi Đông Vạn, bởi vì thân thể người còn có chút vấn đề…
Cũng không biết, bọn hắn có tra ra được vấn đề hay không nữa.
Bọn hắn nói, đã chuẩn bị tất cả thỏa đáng, có phải nói đúng hơn là, đều có hoàn toàn chuẩn bị hay không đây…
Ly Hận Thiên ai thán thở ra mà xoay người. Y ôm chăn cọ hai cái. Y lại còn có tâm tình mà lo lắng cho bọn hắn, chính y ở bên này, còn không biết phải nên làm sao mới tốt đây a…
Nếu y nhìn lầm rồi, Thiết Lặc chỉ là tốt mã dẻ cùi, kẻ trước là người, kẻ sau là quỷ. Y vẫn nhất định phải chết a…
Nói vậy, căn bản hắn sẽ không bận tâm tới cảm thụ của y, quần áo một phát bị xé bỏ, sẽ kích phát lên thú tính…
Hành động này của y liền giống như thật sự mới vừa được ra hang hổ, lại tiếng vào động sói a…
Chẳng lẽ y lại nói, sinh lý của y đang bị không khỏe, cho nên hôm nay làm không được sao…
Lí do này nói ra không phải nghe rất nực cười sao…
Huống chi, hôm nay y có thể tránh né, thì đã sao, còn ngày mai thì sao nữa đây?
Ly Hận Thiên đã vì giờ khắc này mà làm tốt chuẩn bị tâm lý đủ rồi a. Nhưng khi chân chính tiến vào thì y lại không có dũng khí đối diện, lúc này y cảm thấy, mấy tên bạch nhãn lang kia khi làm loại việc này, cũng không phải lại nhàm chán như vậy đi…
Y thật đúng là liền cần phải cố hết sức ngẩng cao đầu mà nghênh đón nó chứ a.
Ly Hận Thiên ở trên giường tháp lăn qua lộn lại, phát ra âm thanh càng lúc càng lớn. Bất quá y rất nhanh liền phát hiện ra âm thanh có chút không đúng, Ly Hận Thiên lập tức không động đậy nữa…
Sau đó y bi đát mà phát hiện, âm thanh này phát ra từ trong bụng y, hơn nữa cảm giác này, giống như từng đã quen biết…
Quả nhiên không bao lâu sau, ở trong bụng mà bắt đầu phiên giang hải đảo* mà làm ầm ĩ lên…
Ly Hận Thiên ôm bụng mà lđi xuống giường …
Y vinh quang bị tiêu chảy.
Chờ đến khi Thiết Lặc trở về, Ly Hận Thiên đã bị hành hạ đến sắp mất nước. Bộ dáng thảm thương hề hề của y khiến Thiết Lặc hoảng sợ, tiếp theo liền mời đại phu đến xem, nói là không có vấn đề gì, chỉ là ăn phải đồ xấu nên bụng mới bị như vậy…
Ly Hận Thiên bị thế này mới nhớ tới một việc. Vào bữa trưa hôm nay, y chỉ ăn một dĩa gà kia, lại uống thêm ba bình trà lớn, gà là đồ ăn mang tính lạnh, hơn nữa y lại rất ít ăn cay, cho nên thân thể liền chịu không nổi. Một ngày này, bụng của y cũng không được thoải mái lắm, nhưng không nghĩ tới lúc này lại làm ầm ĩ như vậy…
Quá khó để tiếp nhận rồi a.
Y thật sự không muốn lại thể nghiệm cảm giác tiêu chảy một lần nữa đâu a.
Ở trong lòng của Ly Hận Thiên đem tên Ly Lạc kia ra mắng từ trên xuống dưới hết một lượt. Sau khi hạ nhân đi nấu thuốc, Ly Hận Thiên lập tức nhớ ra Khâm Mặc kêu Văn Diệu đưa lại cho y cái gì đó…
Nam nhân đi tập tễnh lại tìm ra chiếc bình sứ khi nãy, đổ ra, bên trong chỉ có một viên thuốc tròn, nhỏ bằng hạt đậu tương. Tâm của Ly Hận Thiên nhất thời ‘lộp bộp’ rơi xuống. Tâm y nói: “Không phải đâu?
Chẳng lẽ, tất cả hậu quả này cũng là do bọn hắn đã tính kế trước rồi hay sao đây?”
Khâm Mặc sẽ không vô duyên vô cớ mà đưa thuốc cho y. Ly Hận Thiên nghĩ nghĩ liền đem viên thuốc này ăn vào, đợi đến khi đại phu mở cửa bưng thuốc mang lên thì Ly Hận Thiên đã ngủ mất rồi…
Tuy rằng sắc mặt còn rất không tốt, nhưng xem ra hẳn là vẫn chưa thoải mái hẳn, Thiết Lặc vốn định ở lại trong này đi ngủ. Bất quá nhìn thấy Ly Hận Thiên đã nằm chiếm lấy hơn nửa phần giường lớn ở phía sau, liền phân phó hạ nhân chiếu cố tốt cho y, trái lại còn hắn lại tự đi tìm phòng khác để nghỉ ngơi.
Hắn còn chưa có thói quen mà cùng bệnh nhân nằm chung một giường.
Cảm giác của Ly Hận Thiên vừa nhắm mắt lại ngủ rất là thoải mái. Thuốc mà Khâm Mặc đưa thật sự là dùng được, ngay khi ăn vào, bụng y lập tức liền yên tĩnh, tựa như cái bình chữa lửa dập tắt ngay cơn đau đó, cảm giác như là cái gì cũng chưa xảy ra.
Giờ dần, trời còn chưa sáng. Nha hoàn thực khác thường mà đánh thức y dây. Tuy rằng tối hôm qua làm ầm ĩ một trận, nhưng Ly Hận Thiên cũng không có cái gì mà không thoải mái. Cho nên liền thức dậy ngay, y hỏi nha hoàn, còn sớm như vậy kêu y thức làm cái gì a. Nha hoàn nói, có người ở Ly phủ nói muốn gặp y gấp…
Nam nhân rất kỳ quái, khoác vội lên chiếc áo choàng liền đi theo nha hoàn ra khỏi cửa phòng. Sáng sớm đầu mùa đông, trời thực lạnh, đến cả hơi thở ra cũng đều biến thành sương trắng vây quanh. Ly Hận Thiên liền cứ như vậy mà ở một bên xoa xoa tay, một bên lại bước chân đến chính sảnh……
Lúc này, lồng đèn thắp sáng ở trong phủ còn chưa tắt. Y đẩy ra cửa của chính sảnh, hiện ra, sắc mặt mờ nhạt, một bóng dáng mà y quen thuộc, chỉ là người nọ đang đưa lưng về phía y, đứng ở bên trong đại đường…
Ly Hận Thiên ngây ngẩn cả người. Lúc này, Ly Lạc tìm đến y, là muốn làm cái gì…