– Các ngươi là đang làm cái gì?
Ly Lạc lạnh như băng hỏi.
Ly Hận Thiên hẳn phải vì sự xuất hiện của Ly Lạc mà cảm thấy may mắn mới đúng, bởi vì hắn có thể giết chết con rắn này mà cứu hai người họ.
Nhưng trong lúc tánh mạng bị đe doạ như thế này, ý nghĩ của Ly Hận Thiên lại không phải là như vậy…
Những lời này của Ly Lạc, khiến áp lực hoả khí dồn nén của Ly Hận Thiên mấy ngày này liền bị một câu nói này như mồi lửa tạch một phát quăng vào khiến cho nó cháy phừng lên lan tràn…
Đặc biệt là khi nghĩ đến bọn hắn xem thường y đến như vậy, hoặc nói chính xác hơn là miệt thị y …
Có phải bọn hắn cho rằng y ở cùng nữ nhân sẽ không làm được gì cả sao.
Cho nên mới yên tâm lớn mật mà để y với Vũ Quả ở cùng nhau. Bọn hắn xem thường người khác cũng nên có giới hạn chứ…
Y thật sự muốn để cho bọn hắn biết, y cũng là nam nhân, ở cùng với nam giới là bình thường, nhưng ở cùng với nữ nhân một chỗ mới gọi là nguy hiểm!
Cho nên, Ly Hận Thiên đột ngột mà tuôn ra một câu như vậy —
– Ngươi không thấy được lão tử là đang đùa nữ nhân sao!
Câu này là y rống đi ra, rất có khí thế, giống như Ly Lạc thật sự đã khiến y mất đi nhã hứng vậy.
Một lời rống đi ra này của y hoàn toàn không phù hợp với sự thật, khiến cho Vũ Quả ngay từ đâu vốn đang sợ phải chết bị dọa đến run rẩy cũng hoàn toàn quên đi. Ngay cả con rắn nhỏ cũng từ cổ áo của Vũ Quả mà bò ra giống như cũng muốn xem náo nhiệt, lập tức bò lên quấn quanh cánh tay của Ly Hận Thiên. Chiếc đầu nhỏ xanh biếc kia của nó, hơi hơi ló ra một chút, nhìn xung quanh xe ngựa liền chạm phải ánh nhìn của một nam nhân mặt lạnh đứng ở trước cửa…
Ly Lạc vừa nhìn thấy liền hiểu được vì sao lại thành thế này. Hắn cũng không lập tức tiến đến mà đem con rắn kia giết chết. Hắn nhìn chiếc đầu xanh biếc kia cứ như ẩn như hiện, nhìn không chớp mắt lên tiếng gọi,
– Thất.
Ly Hận Thiên nghĩ rằng hắn là đang xem thường y, mà cái từ vừa phát ra kia chính là một trợ từ ngữ khí biểu hiện cho sự khinh thường. Nhưng y còn chưa kịp phản bác, bên cạnh cửa xe đột nhiên lại xuất hiện một thanh niên có tuổi tác xấp xỉ bằng với Ly Lạc. Diện mạo của người nọ, Ly Hận Thiên không thấy được rõ ràng lắm y chỉ biết là, tên này cùng với Ly Lạc đều giống nhau, toàn bộ dây thần kinh trên mặt đều bị hoại tử cả rồi, một chút biểu tình cũng không có.
Ly Hận Thiên vừa oán thầm, vừa thấy liền biết đây chính là thủ hạ của Ly Lạc. Quyết định để hắn chọn thủ hạ quả nhiên là dựa vào khuôn mặt mà.
Thấy người nọ xuất hiện, Ly Lạc mới đưa tầm mắt từ trên thân rắn kia dời đi, hắn nhìn người được kêu là Thất kia liếc mắt một cái. Ngay sau đó đã xảy ra một màn khiến Ly Hận Thiên phải nhìn đến líu lưỡi..
Người nọ đối với Ly Lạc lắc đầu. Tiếp theo ngay sau đó từ trong cánh tay của người nọ liền đột ngột mà xuất hiện một con rắn hồng hồng như lửa bò rất chậm so với một cánh tay của nữ nhân, thoáng tinh tế một chút, xem màu sắc rực rỡ kia, liền đã biết so với con rắn nhỏ xanh biếc khi nãy thì độc hơn rất nhiều…
Đó là một con rắn màu sắc sặc sỡ dùng làm công cụ mang tính công kích cùng với kịch độc vô cùng.
Ly Hận Thiên vì người nọ chảy mồ hôi hột. Nhưng Thất đối với việc này hoàn toàn không có phản ứng gì, chỉ tùy ý cho con rắn hồng kia bò đến trên vai mình…
Ly Hận Thiên liền bị dọa đến choáng váng. Trên cổ tay y, con rắn nhỏ vẫn còn đang quấn quít kia cũng giống như vậy mà biểu tình choáng váng. Nó liền cứ như vậy mà cùng với Ly Hận Thiên tầm mắt thẳng trân trân mà nhìn con rắn đỏ sặc sỡ kia, tiếp theo bọn họ cùng nhau nhìn thấy Ly Lạc cùng người nọ nhìn nhau một chút, sau một lát người nọ lại lắc lắc đầu…
Ly Hận Thiên muốn hỏi, hai người bọn hắn là đang nói chuyện sao?
Hoàn toàn chỉ là dùng ánh mắt trao đổi, cũng không có lên tiếng nói ra sao?
Y đang nghĩ tới đây, thì con rắn sặc sỡ kia từ trên vai người nọ trên vai liền giống như tên bắn mà phóng vào bên trong xe ngựa. Đáy mắt của Ly Hận Thiên chợt loé lên tia háo hức xem náo nhiệt, trong nháy mắt tiếp theo con rắn nhỏ xanh biếc đã bị đối phương cuốn đi …
Y đến thời gian bị dọa nhảy dựng lên cũng đều không có.
Khi Ly Hận Thiên quay đầu lại nhìn một lần nữa, chỉ kịp nhìn thấy hai bóng dáng thon dài của hai con rắn kia, nếu rắn có bóng dáng mà nói…
Y nhìn thấy đôi mắt nhỏ mang màu vàng sáng lạn của con rắn lục nhỏ kia vẫn nhìn về phía y, ẩn hiện lên nhãn tình, vì sao lại khiến Ly Hận Thiên cảm thấy được từ giữa đôi mắt đó đang chảy nước mắt cầu xin giúp đỡ a…
Hơn nữa con rắn hồng kia quấn chặt lấy nó rất có kỹ xảo. Y cũng không thể thấy được được rõ hai thân rắn đều quấn lại với nhau…
Thế giới này thật quá điên cuồng, đến rắn cũng có thể có cá tính như vậy sao.
Ly Hận Thiên cảm thấy y có chút hoa mắt. Y không có cách nào mà nhanh chóng chấp nhận hiện thực này được. Ngay trong khi y vẫn còn trong trạng thái bị hai điều làm khiếp sợ. Thủ hạ của Ly Lạc đột ngột nhất thời nghiêng thân cúi xuống bắt lấy cánh tay của Vũ Quả. Ly Hận Thiên chỉ cảm thấy có một cỗ khí lực rất lớn đem toàn bộ thân thể của y đều đẩy ngã xuống. Mông nhỏ của y liền hung hăng mà tiếp xúc thân mật ở trên mặt đệm, tiếp theo Vũ Quả liền ở trước mắt y, lại bị tên kia kéo đi…
Y vừa định kéo Vũ Quả lại, liền nhìn thấy Ly Lạc bước vào thùng xe, tiếp theo cánh cửa kia, liền đã bị hắn đóng kín lại.
Hai người họ nhìn nhau.
……
Thất đem Vũ Quả kéo xuống xe ngựa liền buông tay. Cửa xe ở phía sau lưng rất nhanh liền bị đóng lại, Thất thẳng một đường trở lại vị trí đứng ban đầu. Phía sau hắn, con rắn hồng sặc sỡ kia vẫn còn cuốn lấy con rắn lục có phẩm chất kém xa nó.
Thất thuận tay vươn ra chỉ một chút. Ý tứ của hắn bảo có thể đem con rắn lục kia thả ra được rồi. Nhưng khi rắn hồng sặc sỡ vừa mới buông ra, rắn lục nhỏ lại dụi dụi cọ cọ liền bò trở lại bên người Thất. Nó làm ra một hành động mà loài rắn không nên có, dùng đầu nó dụi dụi vào trong tay Thất, tiếp theo từ cổ tay y liền bò đi lên…
Thất lạnh lùng nhàn nhạt nhìn thoáng qua rắn lục nhỏ. Hắn dùng ánh mắt nói cho nó biết, “Ngươi quá yếu”.
Nên sẽ không thu nó.
Tiếp theo sau đó, Thất liền đem rắn lục đang ở trên vai hắn kéo xuống, thuận tay một phát ném đi, trên trán nó liền nổi lên vài vạch hắc tuyến và thân thể xanh biếc sắc nhanh chóng bị cỏ hoang bao phủ.
Rắn lục kia cũng không hết hy vọng, nó lập tức bắt đầu từ trong giữa bụi cỏ hoang mà lủi ra, nhưng khi nó vừa muốn tới gần Thất, con rắn khi nãy vừa đem nó cuốn xuống xe ngựa lập tức vươn cổ sẽ vọt ra như cũ. Rắn hồng liền bò xung quanh Thất, không để cho rắn lục kia tới gần…
Này một to lớn nhất nhỏ bé, cả hai con rắn liền như vậy mà đối đầu với nhau.
Mặc kệ là hình thể, độc tính, hay là sức chiến đấu, cả hai con này đều hoàn toàn cách xa nhau.
Rắn lục kia tự biết bản thân mình không phải là đối thủ của đối phương, sau một lát nó liền áp dụng chiến thuật đi đường vòng. Nó xoay sang một hướng bò đi, muốn nhân cơ hội này mà tới gần Thất, nhưng khi nó vừa muốn từ hướng nào chạy đến, cái đầu màu đỏ kia liền tựa như rađa mà chuyển đi theo nó…
Nó đều bị chặn chết.
Hoàn toàn không có đường nào có thể đi nữa.
Rắn lục nhỏ cùng đường, cuối cùng bị bức đến nóng nảy. Nó cư nhiên liều lĩnh liền ưỡn thân cao lên phát ra âm thanh cảnh cáo muốn xung đột. Trong nháy mắt, răng nanh chứa nọc độc của rắn hồng liền nhe ra. Ngay khi rắn hồng muốn cắn đến rắn lục kia, Thất đang đứng im liền vừa động, rắn hồng liền đột ngột mà dừng lại công kích, không còn trở ngại nữa, rắn lục kia lập tức liền lẻn đến trước mặt Thất…
Thất duỗi ra tay ra, rắn lục liền lập tức men theo cổ tay của hắn mà quấn thân bò lên. Hắn đem đầu rắn lục để trước mặt mình, lạnh nhạt nói,
– Diệp thanh sao? Muốn đi theo ta, liền phải biến cường.
Tiếp theo, hắn liền nắm tay bỏ ra, mặc kệ cho nó tự do mà bò đi.
Hắn thu nó, nhưng điều kiện tiên quyết là, nó phải trở nên mạnh, nếu không vẫn sẽ bị như trước mà trục xuất.
Rắn hồng không còn nhiệm vụ nào nữa liền trườn thân trực tiếp bò vào bụi cỏ hoang rậm rạp. Rắn lục cũng theo cổ áo của Thất, mà trực tiếp chui vào bên trong quần áo của hắn, xúc cảm lạnh lẽo trơn mịn kia khiến chân mày Thất nhợt nhạt nhíu lại một chút, bất quá hắn cũng không có ngăn cản.
Thất là người chuyên đi thuần phục điều khiển rắn, hay còn gọi là tuần xà giả. Từ nhỏ hắn đã ở trong một bồ to lớn chứa xà dược, mặc kệ là có bao nhiêu độc xà thì cũng sẽ không cắn hắn. Bên trong khoang miệng của hắn có một ống sáo nhỏ xíu, cùng với cái còi mà tinh kỵ binh của Mộc Nhai đang dùng để liên lạc thông tin qua âm thanh đó cũng không khác lắm, cũng đều không có phát ra âm thanh. Nhưng cái này của Thất, lại là trực tiếp mà ra lệnh ở bên trong não rắn, con người là không thể nghe hiểu được.
Hắn là dùng cái này để huấn luyện rắn.
Vũ Quả liền kinh ngạc cứ như vậy mà chứng kiến một màn này khiến cho người ta chỉ xem thôi liền không thể không ca ngợi. Một màn biểu diễn này của Thất ở trong một giây kia, ở trong mắt nàng biến thành thực thần kỳ thực thần kỳ a…
…
Ở bên trong xe ngựa, Ly Hận Thiên vẫn còn đang đối diện với Ly Lạc. Trong mắt y không còn có lo sợ, càng không có khẩn trương, tương phản, ngược lại là còn có một chút phẫn nộ.
Qua nhiều ngày như vậy, từ khi y bị bọn hắn cướp đi bắt đến đây, đây là lần đầu tiên mà Ly Hận Thiên tiếp xúc với mấy tên bạch nhãn lang này. Đừng nói là nói chuyện, đến đối diện nhau, lần này đây cũng đều là lần đầu tiên.
Bọn hắn đối với y làm ra chuyện như vậy, Ly Hận Thiên không thể tha thứ được.
Hơn nữa, Ly Lạc vừa vào liền đụng phải một màn kia, Ly Hận Thiên lại càng không muốn cùng hắn nói chuyện gì nữa…
Cho nên y mạch lạc mà xoay người lại, kéo lên tấm chăn liền đem bản thân thể mình bao lại ở bên trong.
Nếu Ly Lạc muốn xem, liền xem cho đã đi, y mặc kệ hắn, không muốn cùng hắn chơi cái trò ngây thơ này nữa, y buồn ngủ rồi.
Ly Lạc ăn bế môn canh. Y cũng không để ý. Trong xe ngựa thực ấm áp, cao hơn nhiệt độ ở bên ngoài tận hai độ, Ly Lạc cởi bỏ ngoại bào hồ cừu, mà ngồi xuống bên người nam nhân.
Hắn nhìn cũng không nhìn đến nam nhân đang bao mình lại kín bưng giống như nhộng vậy, tay liền khoát lên trên một bên gối đầu gối, thản nhiên hỏi,
– Ngươi rốt cuộc là ai?
Nam nhân ở trong chăn chợt cứng đờ.
Chỉ đơn giản vài từ lại khiến y cảm giác một nỗi khiếp sợ kinh khủng, ánh mắt y trừng to lên, căng thẳng đến hô hấp cũng quên …
Câu hỏi này của Ly Lạc, mang ý tứ là hắn đã phân biệt ra rồi phải không?
– Ngươi không phải là Ly Hận Thiên.
Ly Lạc cũng không trông đợi vào câu trả lời của nam nhân. Nên hắn tự quyết định, ngữ khí của hắn cực kì bình tĩnh. Một chút cũng không có kinh ngạc hoặc là kích động, thật giống như là hắn cùng với nam nhân ở bên đường ngắm phong cảnh mà nói chuyện phiếm vậy.
– Từ sau khi bước vào diễm phụ thôn, hoặc là đã sớm hơn so với lúc đó, ngươi đã thay thế được Ly Hận Thiên lúc ban đầu. Tuy rằng cùng là một thân thể, nhưng mà bên trong thân thể, bây giờ lại không phải là kẻ kia.
Xác thực thời gian, thì Ly Lạc thật sự cũng không biết là đã từ lúc nào. Khi hắn chân chính phát hiện nam nhân không giống như ngày trước, là lúc khi y đang thay hắn chắn lưỡi dao đang đâm tới, hoặc là từ thời điểm sớm hơn nữa…
Sau đó hắn mới nhớ ra chuyến đi này Ly Hận Thiên không quá giống nhau.
Ly Hận Thiên của ngày trước, sẽ không dám chống đối hắn, cũng sẽ không nghĩ gì lại nhìn rõ việc xảy ra mà đã hành động rồi, y sẽ lại càng không bị nữ nhân bởi cổ thuật khống chế dụ hoặc…
Kẻ kia vốn không can đảm đó, nhưng mà Ly Hận Thiên này, lại nói cho hắn biết, y muốn cưới bao nhiêu người liền cưới bấy nhiêu người, kí ức ngày đó đối với Ly Lạc mà nói, hãy vẫn còn mới mẻ.
– Ly Hận Thiên kia sẽ không bao giờ giúp ta chắn dao đâm tới, bởi vì hắn hiểu được sự đúng mực, hắn cũng biết, nữ nhân kia sẽ khong làm ta bị thương được.
Nam nhân ở trong chăn vẫn không nói gì. Nhưng khi nghe thấy những lời này của Ly Lạc, y đột ngột rất muốn lật chăn lên, chất vấn Ly Lạc, “lời lẽ này của ngươi nói ra mang ý tứ là do ta không hiểu cư xử đúng mực sao?!”
Trên thực tế, y thật là có chút không hiểu đúng mực.
Bây giờ nam nhân vô tâm tình mà cãi nhau với Ly Lạc, cũng không muốn so đo gì nữa. Lúc này y đang nhớ lại xem bản thân mình đến tột cùng là ở thời gian đó đã làm sai gì sao, y rõ ràng đã che dấu tốt như vậy. Tất cả mọi người đều bị lừa, không có ai hoài nghi. Nhưng Ly Lạc vì sao lại phát hiện ra được, hay là ngay từ lần đầu gặp nhau liền đã bị hắn phát hiện …
Bây giờ nhớ lại, ngày hôm sau khi y thay Ly Lạc chắn dao găm xong, Ly Lạc liền hỏi qua y một câu giống như hiện giờ vậy, từ khi đó, hắn cũng đã hoài nghi rồi đi…
Nhưng tên gia hỏa này, cũng không để lộ ra thanh sắc gì mà tiếp tục nhìn y diễn trò, còn ở ngay khi quan trọng, còn kêu y đã hoàn toàn diễn trò xong rồi…
Ly Hận Thiên đột nhiên cảm thấy, bản thân y giống như tên hề nhỏ nhảy nhót mua vui cho kẻ khác vậy.
Tự cho là thông minh, cũng không nghĩ ra, là đã sớm bại lộ mất rồi-.
Cho nên, y mới đúng là tự mình mà chịu lạnh chịu nóng.
Nhưng mà Ly Hận Thiên nghĩ không ra, bởi vì biểu hiện của Ly Lạc rất kỳ quái.
Có đôi khi, y có thể rõ ràng nhìn thấy chán ghét trong mắt của Ly Lạc, lại có thời điểm, lại có chút không như vậy lại giống với…
Y thật sự đoán không ra Ly Lạc đang muốn làm cái gì.
Nam nhân đang nghĩ tới đây, chợt gió lạnh thổi qua trên đỉnh đầu. Y ngẩng đầu, lại nhìn thấy chiếc chăn ngay từ đầu đang bao bọc hắn, bị Ly Lạc túm lấy kéo qua một bên…
Ly Hận Thiên tin tưởng Ly Lạc nói ra những lời này, chính là hoàn toàn vạn phần nắm chắc. Thế này mới phù hợp với tính cách của Ly Lạc, một chút này, từ trong đôi mắt tràn đầy tự tin của hắn lúc này, liền nhìn ra được.
Cho nên Ly Hận Thiên không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận.
Ly Lạc đã không cần câu trả lời của nam nhân nữa, đón lấy ánh mắt của nam nhân đang lóe ra, Ly Lạc đột ngột cúi đầu…
Y liền bị hôn ở trên môi.
Ly Hận Thiên phải mất vài giây mới phản ứng được loại chuyện vừa mới phát sinh này…
Y không hiểu, Ly Lạc vì sao lại muốn hôn y…
Không phải là đã biết, y là ai rồi sao, vậy sao…
Y không phải là cha của bọn hắn…
Ly Lạc khiến y càng thêm không biết ra sao.