Khi thủ hạ liên lạc của Mộc Nhai đã trở về, vẻ mặt của Ly Lạc vẫn giống như cũ, vẫn không chút thay đổi nào, tầm mắt vẫn luôn nhìn tới nơi nào đó. Chỉ có điều khiến y kỳ quái là, tiểu nha hoàn của Ly Hận Thiên đã ở trên xe ngựa mà lắc lư. Y liếc mắt nhìn Vũ Quả một cái. Bất quá y cũng không có hỏi gì, y tin tưởng, Ly Lạc có thể khí định thần nhàn mà ngồi ở chỗ này ngẩn người như vậy, liền nhất định không có việc gì xảy ra rồi.
Thấy vẻ mặt cùng với bộ dáng nhẹ nhàng của Mộc Nhai, Ly Lạc đã biết Đế Đô đã không có việc gì rồi. Quả nhiên Mộc Nhai nuốt xuống hai ngụm nước miếng liền nói cho hắn biết, tất cả đều không có gì thay đổi. Mặc dù Mộc Nhai không có ở đế đô, nhưng quyền hạn ở Đế Đô vẫn còn nắm giữ ở trong tay hắn.
Về phía Ly Lạc bên kia, trước khi rời đi Đế Đô, Ly Lạc đã an bài chuẩn bị lối thoát rất tốt rồi, chỉ cần binh quyền còn ở trong tay Mộc Nhai, thì bên kia của hắn liền sẽ không có một chút vấn đề nào cả.
Tất cả cứ nhìn biểu hiện của Mộc Nhai là đủ rồi.
Đợi thêm một chút nữa, Khâm Mặc và Văn Diệu cũng đã trở lại. Biểu tình của hai người hắn không giống như Mộc Nhai mà thoải mái như vậy. Hai người hắn không trực tiếp tiến vào trong đội ngũ, mà từ phía sau tiến đến, thấy sắc mặt của bọn hắn không được tốt. Ly Lạc cùng Mộc Nhai liền theo sau, bốn người bọn hắn rời khỏi thương đội, cũng cách xe ngựa của Ly Hận Thiên một khoảng cách nhất định.
– Cái thành kia, thương đội của ta cũng không tiến vào được, trừ phi là thật sự không có cách nào khác, cần tiếp tế tiếp viện mới có thể đi, bất quá cũng là rất nhanh liền sẽ rời đi.
Thương đội của Khâm Mặc đi từ trời nam đất bắc khắp nơi đều đã đi qua. Có thể nói, chỉ cần là đường lớn mà thương đội có thể đi, hắn đều có bản đồ địa hình, cũng có đại khái hiểu biết. Nhưng tòa thành này, đừng nói là việc nộp thuế, có thể đã ở trên bản đồ địa hình bị xoá đi.
Dù cho là người già nhất từ nhỏ đã lớn lên ở Nam Triều chỉ sợ cũng chưa từng nghe nói qua, ngay cả Hoàng Thượng cũng không biết, về toà thành này đi. Bất quá Khâm Mặc đối với việc này cũng là rõ như lòng bàn tay.
Không chỉ có là nơi này, dọc theo đường đi, nơi nào an toàn, nơi nào không an toàn, hắn đều biết.
– Rất nguy hiểm?
Mộc Nhai hỏi, toà thành trước mặt kia hắn chưa từng nghe qua. Thân là người đứng đầu nắm giữ toàn bộ quân quyền của Nam Triều, quân đội phân bố đóng quân ở đâu, thì hắn so với ai khác đều rõ ràng nhất, nhưng mà thủ hạ của hắn không có ở trong cái gọi là thành này.
Không có có một tòa thành nào ở Nam Triều mà sẽ không có tinh kỵ binh ở lại trấn thành.
Khâm Mặc là người duy nhất ở nơi này biết chân tướng, hắn hồi đầu nhìn thoáng qua chỗ mà thương đội vẫn con ngồi nghỉ ngơi. Mặt khác, việc này chỉ có hắn cùng mấy tên thủ hạ thân cận là biết rõ, hắn chỉ chọn vài kẻ hiểu biết thành thục loại hình địa phương này mà mang theo. Những người còn lại đều là thủ hạ của Mộc Nhai và Ly Lạc. Bởi bề ngoài đây chỉ là một thương đội bình thường nhưng đội ngũ bên trong này lại thật là cường hãn, nên nguy hiểm bình thường đối với bọn họ sẽ không tạo thành uy hiếp nào.
Cho nên, hắn cũng không có cực lực mà phản đối tiến vào trong thành kia. Thành kia cũng không có như suy của bọn hắn mà nguy hiểm đến như vậy.
Bọn hắn là muốn đi đường tắt, thương đội bình thường sẽ không lựa chọn đi con đường này, ngoại trừ khi phải vận chuyển hàng hóa đặc biệt hoặc là trong một thời gian cấp bách, mới có thể lựa chọn lối đi này. Ở trên con đường có rất ít thành trấn, đều cách một đoạn đường rất dài mới có một cái. Tựa như hôm nay vậy, nếu bọn hắn bỏ lỡ tòa thành này, còn muốn đi tới thành trấn kế tiếp, chính là phải đi hơn mười ngày sau mới có một cái khác.
Nếu tính người có chịu được, thì ngựa với xe cũng không chịu nổi, bọn hắn cần nghỉ ngơi chỉnh sửa lại một chút.
Ít nhất phải giúp xe gia cố lại, bằng không đi được một nửa đường thực dễ dàng mà xảy ra vấn đề. Vì che dấu nên phải mang theo đống hàng hóa này, có thể sẽ rất khó mà để lại ở rừng núi hoang sơ, chọn hàng hóa này cũng đã tốn rất nhiều thời gian. Thương đội lớn như vậy nên cần một đống hàng hóa rất lớn để che giấu. Đây lại là thương đội được treo cờ hiệu của Khâm Mặc, cho nên bọn hắn càng không có thể nào lại chọn hàng hoá có chất lượng thấp kém được, càng không có thể nào không cần có hàng hóa có giá trị được.
Bọn hắn lại không có thời gian mà tỉ mỉ lựa chọn, cho nên hàng hóa mang theo này, một cái cũng không có thể ném đi.
Khâm Mặc đem hoàn cảnh ở trong thành cẩn thận thật chi tiết mà nói qua một lần. Lúc này bọn hắn đều hiểu rõ toàn bộ, cũng hoàn toàn biểu hiện. Canh giờ này tiến vào thành, cần sửa chữa lại xe thì phải ở lại trong thành qua đêm. Nếu thật sự không muốn đi vào, vậy thì đi mua chút công cụ cùng đồ đạc cần thiết gì đó mang trở về, buổi tối ở chỗ này mà qua đêm.
Bốn người thương lượng một chút, đến cuối cùng vẫn là Ly Lạc ra quyết định, bọn họ vào thành, hơn nữa còn cần phải ở lại một đêm.
Bên này Ly Lạc vừa đang nói xong, bên kia cửa của xe ngựa môn đột ngột mở ra. Ban đầu bọn hắn còn nghĩ là Vũ Quả bước xuống xe, tiếp theo sau khi bọn hắn nhìn thấy Ly Hận Thiên được Vũ Quả đỡ xuống xe ngựa, ba người bọn hắn khó tránh khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngoại trừ chỉ có Ly Lạc, khuôn mặt của hắn vẫn không có chút thay đổi nào cả.
Ba người đều hai mặt nhìn nhau, vì sao Ly Hận Thiên lại tự nhiên mà đi ra đây? Y không phải vẫn đối với bọn hắn đóng kín cửa của xe ngựa không nhìn thấy, không thèm để ý, đến xem một chút cũng không thèm cho bọn hắn một cái liếc mắt sao?
Hành động này là đại biểu cho cái gì sao?
Có phải y đã không còn tức giận nữa hay sao…
Bởi vì sao đây?
Rất kỳ quái.
Bất quá khi nãy, ba người bọn hắn chỉ vừa rời đi trong chốc lát…
Tầm mắt của ba người, đều cực kì có ăn ý mà chuyển hướng nhìn về phía của Ly Lạc.
Ly Hận Thiên bước xuống xe. Việc đầu tiên của y làm ra, đó chính là duỗi người. Từ khi chuyến đi này bắt đầu đến giờ, ngoại trừ khi bắt buộc phải đi WC. Y chưa từng rời khỏi chiếc xe ngựa này. Y cảm thấy các đốt ngón tay của mình cũng đều đã muốn bị gỉ mà dính chặt lại cùng một chỗ rồi a. Cái cơ bắp của y cũng đều cứng ngắc, không chịu để y điều khiển nữa rồi.
Ngay cả bộ dáng bước đi trên đường, cũng như là có chút không giống với người thường.
Y cảm thấy, y giống như là cương thi mới từ trong quan tài bước ra vậy. Các bộ phận ở trên người cũng không còn là của y nữa.
Nhiệt độ ở bên trong xe vẫn rất cao, không khí ở bên ngoài lại rất lạnh lẽo khiến nam nhân thanh tỉnh không ít. Ở một bên y lững thững bước đi trên mặt đất trống trải, một bên vừa lắng nghe Vũ Quả kể lại cho y, một màn vừa rồi nàng tận mắt chứng kiến con rắn lục kia thân cận với thị vệ mặt lạnh nọ.
Ly Hận Thiên nghe đến hứng thú, Văn Diệu đột ngột xuất hiện ở phía sau lưng y. Hắn lại không dám đánh gãy cuộc trò chuyện của hai người họ, liền cứ như vậy mà ngẩng đầu nhìn về người đang đi phía trước hắn, tiếp theo chỉ có im lặng mà đi theo phía sau hai người họ, liền đi theo đến qua một lúc lâu sau…
Ly Hận Thiên vừa quay đầu lại, tầm mắt của y liền đụng phải ánh nhìn của Văn Diệu. Văn Diệu cảm thấy, đời này của hắn cũng chưa từng bao giờ khẩn trương như vậy…
Nhìn nam nhân trong nháy mắt ngưng đọng lại biểu tình, hắn đột nhiên không biết nói gì nữa…
Hắn biết nam nhân đang giận hắn, bởi vì hắn đã lừa y.
Nếu Ly Hận Thiên không tức giận, hắn nguyện ý không cần giữ hình tượng gì, mà vẫn giống như mới mấy ngày trước đây mà bắt lấy tay áo của y, nói một câu “Văn Diệu sẽ ngoan, sẽ không làm cha giận nữa đâu”…
Bất quá Ly Hận Thiên chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, rất nhanh liền quay đầu đi. Y để Vũ Quả tiếp tục kể chuyện, tiểu nha đầu vụng trộm nhìn nhìn Văn Diệu, liền kể tiếp theo ở đoạn dừng lại ở vừa rồi. Nàng kể xong, Ly Hận Thiên lại cùng nàng hàn huyên trong chốc lát. Ai trong hai người họ cũng không để ý Văn Diệu, Văn Diệu liền giống như chiếc đuôi nhỏ mà cứ đi theo bọn họ vậy…
Mộc Nhai ở chỗ xa xa vừa nhìn thấy một màn như vậy, hắn vô cùng khinh thường. Hắn theo thói quen liền định mắng ra, hắn muốn nói, nam nhân chính là thiếu dạy dỗ, Văn Diệu không nên làm như vậy để làm lành với y, còn phải dỗ dành y. Thật sự là mất mặt lại không biết xấu hổ. Tiếp theo hắn liền lôi kéo y lại đây, mà hung hăng đánh cho y mấy bạt tay, khiến y phải thành thật ngoan ngoãn, nhìn xem y còn dám hay không dám mà làm giá trước mặt bọn hắn.
Khi Mộc Nhai nói ra những lời này, Khâm Mặc cũng không có phản đối gì. Chỉ là sau khi Mộc Nhai vừa kết thúc diễn thuyết kia, Khâm Mặc liền nói cho hắn biết, “giọng nói của ngươi rất lớn”, nên nam nhân cách hai người bọn hắn một khoảng như vậy nói, y thực dễ dàng mà nghe rất rành mạch..
Nghe vậy, Mộc Nhai đột ngột giống như kinh ngạc mà ngậm miệng lại…
Được rồi, hắn thừa nhận. Bây giờ mà dùng bạo lực đối với Ly Hận Thiên đã không giải quyết được vấn đề gì nữa rồi. Tính tình tên kia rất bướng, càng ngày càng khó hầu hạ, vì tránh cho việc thành thân như vừa rồi kia lại lần nữa bị lặp lại, Mộc Nhai quyết định tạm thời, trước hết nên nhịn xuống mà chịu đựng.
Về sau lại lần nữa mà chậm rãi giáo dục lại y.
Tính cách Mộc Nhai vốn đã hung hăng, ác liệt, bị bực bội lớn đến như vậy, lại phải nhường nhịn xuống, kẻ có thể khiến hắn làm được như vậy chỉ có thể đếm trên năm đầu ngón tay, mà Ly Hận Thiên đây, cũng được coi như là một trong số đó đi
Sở dĩ hắn đối với Ly Hận Thiên khoan dung như vậy, là vì cảm giác của hắn đối với nam nhân, tựa hồ như đã xảy ra thay đổi, không giống lúc trước nữa, sự tồn tại của Ly Hận Thiên chính là để thỏa mãn dục vọng của thân thể hắn mà thôi, nhưng bây giờ hắn tựa hồ, như ngày càng muốn được nhiều hơn nữa…
Mộc Nhai cũng không biết loại cảm giác này là đã xảy ra chuyện gì. Vì vậy trước khi hắn biết được rõ ràng cảm xúc này, hắn chỉ có thể chịu đựng tính tình này của y mà thôi, có lẽ ở một thời điểm tất yếu nào đó, hắn cũng có thể giống như Văn Diệu như vậy…
Bất quá, hắn vô cùng nghi ngờ bản thân hắn có thể làm ra đến như vậy hay không thôi…
Thật sự rất dọa người.
Tuy rằng hắn thực xem thường, nhưng mà bây giờ nam nhân này thực kiêu ngạo, hắn đắc tội không nổi, lại nhớ đến chuyện thành hôn vừa mới xảy ra đây. Mộc Nhai dù có lợi hại đến thế nào, cũng không thể mà có năng lực bình tĩnh lại được.
Lúc này đây vẫn là bốn người liên thủ.
Bây giờ, nam nhân cùng Vũ Quả tán gẫu không sai biệt lắm. Hai người họ càng nói tiếp lại càng ngày càng ít. Nha đầu Vũ Quả kia thực thông minh. Nàng biết Văn Diệu có chuyện muốn nói, cho nên nam nhân không hỏi nàng nữa, Vũ Quả cũng sẽ không chủ động tìm đề tài để nói nữa.
Văn Diệu cảm thấy, nha đầu này được Khâm Mặc chọn cũng không tệ lắm, rất hiểu chuyện.
Chờ khi hai người họ im lặng một lúc lâu sau, Văn Diệu mới thật cẩn thận mà đi lên trước một bước, hắn không có bắt lấy tay của nam nhân, trái lại là bắt lấy tay nam nhân, hắn nắm tay y nhẹ nhàng kéo hai cái, tiếp theo dùng giọng điệu lấy lòng hỏi,
– Ngươi không tức giận?
Tuy là hỏi, nhưng ngữ khí của Văn Diệu thực khẳng định, hắn không cho nam nhân có cơ hội để phủ định, trực tiếp liền nói ra câu tiếp theo,
– Ta biết việc của lần này làm thực rất quá đáng. Bất quá là do ngươi làm sai trước, ngươi gạt ta gả đi cho kẻ khác. Như vậy coi như là chúng ta huề đi, ngươi đã giận rất nhiều ngày rồi, bây giờ cũng đã đủ rồi.
Nếu lời này mà lại đổi thành một kẻ khác đang, Ly Hận Thiên tuyệt đối sẽ trả đũa lại. Bất quá đây là do Văn Diệu nói ra, đúng là do y gạt Văn Diệu. Nhưng mà y gả cho hay không gả hoặc là gả cho ai đi nữa, cũng không cần phải trải qua sự cho phép của ai thì mới có thể làm được. Y đã là một người trưởng thành rồi. Y có năng lực tự vì mình mà ra quyết định, cho nên khi y vừa định chỉ trích Văn Diệu cũng sẵn tiện sửa lại vấn đề cha con này, thì Văn Diệu lại đi trước y một bước mà nói.
– Ta làm sao lại có thể để ngươi gả đi cho kẻ khác được chứ. Trên thế gian này chỉ duy nhất có ta mới đối với ngươi là tốt nhất. Vì ngoại trừ ta ra, đều là ai thì ta cũng không tín nhiệm sẽ cho ngươi được hạnh phúc. Ta chỉ muốn cho ngươi được trải qua một cuộc sống tốt nhất mà thôi.
Văn Diệu vừa nói như vậy. Những lời mà Ly Hận Thiên định nói ra, cũng nói không nên lời. Văn Diệu đối xử với y rất tốt. Là tốt từ trong tâm mà ra, thật tâm mà tốt với y, không có một chút giả dối hoặc là làm ra vẻ nào cả. Y tin tưởng khi đó Văn Diệu bi thương như vậy đều là không phải giả vờ. Cho nên, Ly Hận Thiên quyết định, giống như theo lời Văn Diệu vừa nói, hai người họ cứ như vậy mà huề đi.
Về phần vấn đề y tức giận, là vì y vẫn còn muốn trách cứ bọn hắn hành động thật lỗ mãng. Nhưng việc này đã xảy ra rồi, y có tức chết đi nữa cũng vô dụng, đành chỉ phải chờ đến sau này về đối mặt rồi hãy tính đi vậy…
Vừa rồi Ly Lạc cũng không có giải thích gì nhiều, hắn chỉ là giải thích một chút hiểu lầm. Ly Hận Thiên không phải cái loại người mà có khí thế bức nhân gì đó. Nếu đã giải quyết xong xuôi, y biết thái độ của Ly Lạc không phải là nhằm vào y, chỉ với một điều này là đã đủ rồi.
Huống chi, Ly Lạc cũng nói, mấy tên bạch nhãn lang này cũng sẽ không lại bắt buộc y làm gì nữa…
Y là cha, là trưởng bối. Y lười tính toán chi li với bọn hắn.
Cho nên, nếu bọn hắn vẫn ngoan ngoãn như vậy, nếu không gây phiền phức cho y, Ly Hận Thiên quyết định, cho bọn hắn một chút sắc mặt hoà nhã …
Mấy ngày gần đây mấy tên gia hỏa này quả thật là đã thu liễm không ít.
Y cũng nên có một chút tiếp thu mà đáp lại bọn hắn, khiến cho bọn hắn hiểu được, rốt cuộc ai mới là cha.
– Đêm nay sẽ ở lại đâu để qua đêm đây?
Nam nhân thuận miệng vừa hỏi.
Biểu tình của Văn Diệu liền tốt lên hẳn, ánh mắt hơi hơi lặng lẽ nhướng cao lên một chút, tiếp theo lông mi liền khoác lên nhau mà vui vẻ cười nói,
– Đi vào trong thành a.
Nhiều ngày như vậy, Ly Hận Thiên rốt cục cũng đã chịu chủ động nói với hắn một lời rồi, rốt cục cũng đã chịu để ý đến hắn rồi a. Nội tâm của Văn Diệu, so với biểu tình của hắn càng không yên lặng như vậy mà đang kích động hơn rất nhiều.
Cứ như vậy, Ly Hận Thiên đi theo đám con của y. Qua không lâu sau liền tiến vào bên trong thành kia, mà theo như lời Khâm Mặc nói, đây là là một thành trấn quái dị.
Cùng lúc đó, rắn lục nhỏ đang ở trong quần áo của Thất, tựa hồ bởi vì quyết định của bọn hắn mà rất là hưng phấn…