Theo chiếc giường luật động, mạn giường màu tím đang rung rinh lay động lên. Mạn giường kia rất mỏng, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hai bóng dáng đang giao điệp mà chồng lên nhau. Kẻ nọ đang ở bên trên vẫn trước sau động, theo động tác của hai người họ, còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng động ‘ba ba’, giống như là tiếng vỗ tay vậy…
Nhưng âm thanh trong lại mang theo ẩm ướt, trong hôn ám cực kỳ ái muội…
Trong âm thanh hỗn loạn tấm ván gỗ bị va chạm, ngẫu nhiên sẽ nghe thấy tiếng nam nhân đè nén, giọng mũi nặng nề mà hừ ra tiếng, lại giống như mang theo một chút tiếng khóc nức nở…
Âm thanh sẽ chỉ khi động tác của kẻ nọ quá mức kịch liệt mới có thể truyền ra. Đôi khi còn có thể vô lực mà nói ra đôi câu vài lời ngắt quãng, chỉ trích kẻ nọ không cần quá nhanh, nên chậm một chút tiếp theo là linh tinh gì đó mà nói…
Nhưng mà mỗi khi đến lúc này, kẻ nọ ở mặt trên lại càng đến càng nhanh, hoặc là không biết dùng phương thức gì, lại khiến cho âm thanh của nam nhân bên dưới càng lúc càng lớn…
Dù có nghe thấy lời y đang cầu xin tha nhưng y càng nói, thì kẻ nọ đòi hỏi ngày càng nhiều. Nên y đành im lặng chịu đựng nhưng ngay khi thân thể chịu không nổi, y vẫn là nhịn không được mở miệng…
Kết quả của mỗi lần này chính là làm càng thêm nặng nề, động tác càng nhanh, lại càng thêm đòi hỏi ham muốn càng ngày càng nhiều, như là nhất định phải chọc thủng y…
Y cố gắng chịu đựng mà không phát ra âm thanh. Kẻ nọ liền hỏi y vì sao lại không kêu ra, im lặng như vậy thì rất khó chịu, loại vấn đề này cũng đâu có gì mất mặt a…
Y vẫn không trả lời, nhưng mà kẻ nọ lại làm đến không biết mệt hỏi…
Hắn cố ý kích thích y.
Bên trong, hai bóng dáng ở trên chiếc giường kia không ngừng thay đổi nhiều tư thế. Người ở dưới thân kẻ nọ bị lăn qua lộn lại mà mặc sức đùa nghịch. Xuyên qua mạn giường màu tím lay động phấp phới kia, ở trên giường kia, người nằm ở dưới thân kẻ nọ có hình dáng đôi chân có vẻ phá lệ thon dài. Đôi chân trắng nõn của y liền bị tách ra, bị lôi kéo, ngẫu nhiên còn bày ra một vài lần ở tư thế quỳ…
Có khi, một chút âm thanh nói chuyện với nhau cũng đều không có, chỉ có tiếng nước ‘lẹp nhẹp’, như là cái đó đang bị hút vào, hoặc là đang nhấm nháp cái gì đó. Mỗi khi đến lúc này, biên độ lay động của giường liền nhỏ đi rất nhiều, nhưng âm thanh nhất thời mà chấm dứt, liền thay thế vào đó chính là tiếng ‘ồ ồ’ thở dốc, giống như là thời gian dài im ắng vừa rồi là đang nín thở vậy…
Khi giường lay động đến vô cùng kịch liệt, không chỉ có phát ra giọng mũi đè nén mà ‘hừ’ ra tiếng, hòa lẫn vào còn có một loại tiếng kêu chỉ thuộc về người trẻ tuổi mới có, bên trong ngữ khí đó còn mang theo sự thỏa mãn cùng thích ý, giống như tiếng dã thú kêu gọi. Âm thanh thân thể va chạm vào nhau, cũng tùy theo đó mà vang dội, cao vút, to rõ, như là sắp sửa đạt tới nào đó cảnh giới sung sướng nào đó…
Âm thanh ái muội thổi khí giao tạp cùng một chỗ. Ngay trong không gian phòng lạnh lùng mà âm trầm này, đều hoàn toàn bị tiêm nhiễm bởi một chút khí tức kiều diễm bao bọc lấy.
Của Mộc Nhai thật sự rất lớn, đem thân thể của y hoàn toàn như tái tạo lại một lần lần nữa. Từ bên ngoài đến tận cùng sâu vào bên trong, giống như sắp đi vào thẳng vào trong bụng y vậy…
Nam căn kia giống như bàn ủi vậy. Ở trên mỗi nội tạng của y đều lưu lại ấn ký. Hắn cố ý để y cảm nhận được hắn. Quy đầu tròn trơn bóng hoàn toàn nhồi đầy đâm sâu vào vách thịt ở trong, đem những nếp uốn trong trong ngoài ngoài của bên trong đó đều bị san bằng phẳng lại…
Cùng với lần trước hoàn toàn bất đồng, Mộc Nhai còn giúp y làm. Hắn dùng tay mà triệt động nam căn của y, còn hỏi y có muốn hắn liếm cho hay không. Mộc Nhai còn dùng nam căn của hắn mà cọ xát cái của y. Cùng với nam căn của y mà so màu sắc, so lớn nhỏ…
Còn hỏi y, có phải theo so sánh này thì hắn tốt nhất đúng không, bởi vì hắn khiến cho y thích đến ra…
Mộc Nhai còn nói, muốn để cho y sinh hài tử cho hắn. Hắn hỏi hai người họ nếu sinh ra hài tử, thì thân phận của hài tử nên gọi sao đây…
Nhất định sẽ rất thú vị.
Mộc Nhai còn gọi y là nương tử. Hắn hỏi thân thể của y đã thật sự được hắn thoả mãn chưa, nếu không lại tiếp tục đến khi y vừa lòng thì thôi. Nam nhân lắc đầu nói “không cần”, hắn lại đã nói, “vậy ngươi ăn được không…
Mở miệng ra, ta từ miệng nhỏ phía sau của ngươi rút ra, trực tiếp nhét vào miệng nhỏ phía trước của ngươi được không…
Đút cho ngươi ăn thật no, mỗi một chỗ trên người ngươi đều sẽ có hương vị của Mộc Nhai ta đây.”
Đến trong dạ dày, cũng đều là tinh hoa của hắn…
Hai người họ đã thay đổi rất nhiều tư thế. Nhưng nam căn của Mộc Nhai vẫn chưa từng từ trong thân thể y mà rút ra, dù có bắn ra rồi, cũng vẫn muốn lưu lại ở bên trong y, chờ đợi khôi phục lại…
Nơi đó của Ly Hận Thiên, hoàn toàn thuộc về Mộc Nhai.
……
Chờ đến sau khi Mộc Nhai kết thúc, Ly Hận Thiên ghé đống quần áo vứt hỗn độn ở trên ván giường, đến khí lực động một ngón tay y cũng không thể. Nếu có thể, y cũng không muốn tốn sức để thở nữa a.
Vẻ mặt của Mộc Nhai vô cùng thỏa mãn. Tinh thần của hắn thần thanh khí sảng, rất là vui vẻ. Hắn còn thân mật mà hôn hôn lên đầu vai của nam nhân xong, sau đó mới xuống giườn. Mạn giường vẫn được thả xuống, Ly Hận Thiên cũng không biết Mộc Nhai đang làm cái gì, bất quá không bao lâu hắn thì nghe thấy âm thanh mở cửa, tiếp theo y liền thiếp đi ngủ mất…
Từ sau nửa đêm của tối hôm qua, y vẫn chưa ngủ đủ giấc, lại vừa bị dọa sợ đến quá độ. Ngay sau đó lại tiến hành vận động kịch liệt vừa rồi, cho nên nam nhân ngủ rất nhanh. Nhưng cũng không sâu, như là chỉ muốn để đầu óc nghỉ ngơi trong chốc lát mà thôi, vài phần chung quy vẫn dễ dàng bị động tĩnh cũng vẫn sẽ liền tỉnh lại.
Không đến thời gian pha một chén trà nhỏ, thời gian thực ngắn ngủi, nhưng khôi phục cũng rất tốt. Vì vừa làm xong, từ sau đến xương cụt đều bị đau xót, đặc biệt là cái eo. Y cảm thấy thân thể mình như bị tê liệt, có thể chính là cái loại cảm giác này đi. Sau khi nghỉ ngơi thực ngắn ngủi, cảm giác của thân thể đều đã trở lại, chỗ nọ cũng lập tức liền cảm giác được một sự không thoải mái…
Thắt lưng đau, chân đau, chỗ kia lại càng khó chịu, vẫn còn lưu lại cảm giác như Mộc Nhai đang ra vào. Miệng nhỏ ở dưới thực nóng, còn giống như vẫn bị mở ra, không có khép lại, mà bên trong chỗ đó, lại có vẻ có chút hư không…
Cảm giác trống rỗng.
Đã bị hoàn toàn bị khai phá mở rộng ra, đã lưu lại hình dáng kích thước kia của Mộc Nhai, hiện tại kia tiết tấu luật động lẫn chất dịch giống như cũng đã biến mất không thấy…
Ly Hận Thiên hung hăng lắc lắc đầu. Y không thể nào còn muốn được nữa, càng nghĩ càng lại ham muốn.
Y từ trên đống quần áo bừa bộn liền đứng lên. Hình như Mộc Nhai mấy lần đã hôn lên khắp toàn thân y. Nhưng mà Ly Hận Thiên kinh ngạc phát hiện ra, trên thân thể y cư nhiên lại không có một chút dấu vết để lại nào…
Y cẩn thận nhìn lại rất nhiều lần, cái gì cũng đều không có.
Điều này thật vô cùng không giống với tính cách của Mộc Nhai. Chỉ cần thượng y một lần, thì hắn sẽ giống như là vẽ lên thân thể của y đầy hoa văn.
Dấu vết kỳ quái gì cũng không có. Trên thân y càng nhiều lại là cái loại chất dịch trắng đục gì đó, từ ngực, bụng, càng đi xuống phía dưới lại càng nhiều, đặc biệt đùi, cùng khe mông…
Ở nửa thân người phía trước của y, là do bản thân y đã bắn ra, còn ở phía sau, kia là của Mộc Nhai đi…
Còn có rất nhiều chỗ khác, Ly Hận Thiên căn bản cũng phân biệt không rõ nữa, hỗn loạn ở cùng một chỗ.
Y cùng với Mộc Nhai dung hợp lại với nhau.
Thứ này có mùi hương rất nặng, mạn giường vẫn chưa vén lên, ở bên trong giường đều hoàn toàn tràn ngập quấn quanh bởi từng sợi mùi hương này, mùi vị đặc trưng của nam giới.
Ly Hận Thiên không thể nói gì hơn nữa, chỉ có thể ngửa đầu mà hỏi trời cao xanh, hiện trường này đây là đã tài tình đến độ nào nào mới có thể làm ra bao nhiêu lần, mới có thể khiến cho chỗ này để lại mùi vị này nặng đến mức như thế này a…
Ngửi thấy mùi vị này, y lại có thể nhớ tới chuyện vừa nãy đã xảy ra. Việc này phải cúi đầu mà bái tạ Mộc Nhai đã ban tặng. Ly Hận Thiên tạm thời đem việc người chết sống lại mà quên khuấy đi mất. Y từ trong đống quần áo bên dưới mà tìm ra quần áo của mình. Y sẽ không rời đi nơi này. Chỉ là trước hết, y tốt nhất vẫn nên tìm ra một chút quần áo mà che lại thân thể, nhưng mà tất cả quần áo này đều có nếp nhăn thì không nói đi, bên trên mặt vải còn dính từng chút tích thành từng mảng thấm ướt gì đó, tất cả những thứ đó đều là tinh dịch trắng đục…
Sắc mặt của Ly Hận Thiên nhất thời trở nên thập phần khó coi. Loại quần áo này, y làm sao lại có thể mặc lên trên người…
Nếu y mặc lên bộ quần áo này lại chẳng khác nào đã tự đi rêu rao thông báo, nói cho toàn thiên hạ này biết rằng, đại gia y đây vừa mới làm xong cái gì sao…
Trên giường này chỉ có mỗi cái ván giường, còn lại chính là đống quần áo đã bị y cùng với Mộc Nhai đã làm bẩn. Bất quá nếu đệm chăn kia vẫn còn ở trên giường, nhớ lại hình ảnh tấm chăn bị máu nhiễm đỏ kia vào tối hôm qua kia. Y vốn liền không có can đảm gì mà bắt lấy tấm chăn kia khoác lên trên người đâu a…
Chuyện quần áo muốn giải quyết tốt thì cũng rất dễ. Đây vốn là phòng của Mộc Nhai, chỉ cần đi tìm hành lý của hắn mà tìm ra vài món quần áo là liền có thể mặc vào a. Nghĩ như vậy, nam nhân liền bước tới vén lên mạn giường, nhưng khi y vừa mới chạm tới kia mặt vải hoa của mạn giường liền đã đã bị kẻ khác kéo tấm mạn này ra …
Ly Hận Thiên theo bản năng liền dùng tay mình mà lập tức che chắn đi những bộ vị trọng yếu. Cùng lúc đó y nhìn thấy chiếc đầu cùng với nửa thân trên của Mộc Nhai đang tiến đi vào. Mộc Nhai cười ha hả. Trong nháy mắt, động tác của nam nhân liền đông cứng lại ngay tại chỗ. Tầm mắt của hai người trực tiếp giao nhau. Mộc Nhai cảm thấy vô cùng mỹ mãn, đến đuôi lông mày đều treo lên vui sướng. Hắn vừa định nói hai câu dễ nghe. Thì tay của Ly Hận Thiên từ ở giữa không trung giơ cao lên, trực tiếp liền bay về phía trên mặt của Mộc Nhai…
– Ba!
Âm thanh va chạm của bàn tay kia vang lên to rõ mà thanh thúy, liền đánh vỡ không gian yên tĩnh, cũng đánh tan biểu tình nhu hòa phô trương khó có được ở trên khuôn mặt tuấn tú kia của Mộc Nhai, cùng với cả bầu không khí thoáng ái muội không thôi này…
Mộc Nhai rõ ràng bị đánh đến mê mang. Bất quá vẻ mặt của hắn rất nhanh liền thay đổi, ánh mắt của hắn trừng lên, lông mi cũng nhướnglên, môi càng là dùng sức mím chặt lại. Vẻ mặt này đại biểu cho Mộc Nhai đang tức giận. Ly Hận Thiên nhìn thấy bàn tay của Mộc Nhai liền nắm chặt lại thành nắm đấm. Mộc Nhai cảm thấy, y đánh xong bạt tay này, hình như có chút ý muốn định rút về …
Nên Mộc Nhai không bùng nổ, hắn nhịn xuống, cũng không có động thủ. Bây giờ, Mộc Nhai cực lực mà nhẫn xuống, hắn nói với bản thân mình rang, hắn không cần chấp nhặt cùng với nam nhân kia…
Nhưng mà ngay từ đầu Ly Hận Thiên không có chiều theo ý muốn của hắn, ngay sau đó bàn tay tiếp theo liền bay qua đáp xuống…
Mộc Nhai lại cứng rắn mà đã trúng thêm một cái tát. Có lẽ hắn lại không nghĩ tới, nam nhân còn dám đánh tiếp cái thứ hai. Trong biểu tình đang phẫn nộ của hắn còn mang theo ngạc nhiên. Mới hai bạt tay mà thôi. Ly Hận Thiên vẫn còn muốn tiếp tục. Y lập tức lại giơ tay muốn quăng tới lần thứ ba. Bất quá ngay lúc đó, y bị Mộc Nhai cứng rắn mà bắt lấy bàn tay của mình.
– Ngươi đủ chưa.
Lời của Mộc Nhai nói ra, giọng lạnh lẽo đến như sắp kết băng. Hắn thực dùng sức mà thở phì phì. Hắn tùy thời đều nhất định sẽ phải bạo phát.
Nam nhân này rất không biết điều.
Bất quá nam nhân cũng không sợ hãi, y bình tĩnh mà nhìn lại hắn. Y ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Mộc Nhai, thản nhiên nói,
– Không đủ.
Nực cười. Mộc Nhai tức giận sao. Y đây vẫn còn chưa nổi nóng nữa đây. Y bị hắn ép buộc trong thời gian dài như vậy. Y liền đánh hắn mấy bạt tay thì đã làm sao?
Ấn tượng của y đối với Mộc Nhai không dễ dàng gì mà mới thay đổi khác đi một chút. Kẻ này liền lập tức lộ nguyên hình, nói cái gì mà sẽ không bắt buộc y, đều là thúi lắm…
Tên Mộc Nhai hỗn đản này, trong đầu trừ bỏ loại chuyện này ra, thì sẽ không chứa nổi cái gì khác cả!
Mộc Nhai trừng y. Ly Hận Thiên cũng không cam chịu yếu thế mà trừng trở về. Phản ứng của nam nhân, khiến cho Mộc Nhai càng giận dữ hơn nữa…
Chưa từng có kẻ nào dám đánh hắn, chứ nói gì là dám đánh vào mặt hắn. Sau khi đánh xong, kẻ gây án chẳng những không có một chút ăn năn nào, còn trừng mắt dám nhìn lại hắn như vậy.
Mộc Nhai sắp giơ tay lên đem mấy bạt tay mà hắn vừa chịu kia mà đánh liên hoàn đánh trả về, nhưng ngay tại thời điểm cuối cùng, hắn lại toàn bộ mà nhịn xuống…
– Cũng không phải lần đầu tiên, ngươi lại muốn phát điên cái gì.
Mộc Nhai hung hăng hất bỏ tay của nam nhân. Trên bàn tay của nam nhân hoàn toàn đã bị hắn nắm đến nặn ra dấu tay, có thể thấy được hắn đã có bao nhiêu sự phẫn nộ.
Bất quá Ly Hận Thiên vừa nghe xong lời này, chịu đựng cố không để bàn tay bị nắm đến đến đỏ kia run lên. Y liền lập tức lại giơ cao bàn tay lên. Mộc Nhai sớm đã có chuẩn bị mà hành động trước y một bước. Ngay khi bàn tay của nam nhân, giáng xuống phía trước. Hắn kéo cả người y lảo đảo mà ngã xuống trên giường tháp, đè lên y thô lỗ mà cắn lên trên môi y. Hắn không có hôn y, chính là giống như chó điên mà cắn gặm lấy môi dưới của y, khiến cho Ly Hận Thiên nói chuyện mơ hồ không rõ…
– Ngươi đánh ta, ta liền cắn ngươi, liền cắn miệng ngươi, đem nó cắn đứt đi.
Cái tên Mộc Nhai này, quả thực không thể nói lí. Nhưng đang ở trong tư thế này, Ly Hận Thiên cũng không có cách nào mà sử dụng ‘vũ lực’ được nữa, môi y vẫn đang ở trong miệng của Mộc Nhai. Y mắng chửi kẻ đang đè ở trước mình, làm gì cũng phải suy nghĩ một chút đi…
– Về sau không cho đánh ta nữa.
Mộc Nhai nói xong, mở miệng nhả môi của nam nhân ra. Bất quá hắn vẫn còn thông minh, vẫn như cũ mà bắt trói lại hai tay của nam nhân ngăn y động, đến chân y cũng bị hắn kẹp lấy. Bây giờ nhìn nam nhân giống như vật nhỏ phẫn nộ mà vươn ra móng vuốt dài bén nhọn, rất nhanh sẽ cso suy nghĩ hung ác. Hắn sợ y sẽ bị phẫn nộ giận dữ mà che mờ mắt, trực tiếp đổ lên nam căn chứa đầy cả đời con cháu này của hắn mà ra một đạp, như vậy thôi không phế đi thì cũng là đau đến chết mất.
– Ta chính là lão cha của ngươi. Ta muốn đánh liền đánh. Mộc Nhai tên hỗn đản nhà ngươi nhớ cho kỹ, loại chuyện này ta sẽ không để xảy ra lần thứ hai. Nếu không ta sẽ đánh chết ngươi.
Ly Hận Thiên ngoan độc mà nói. Tên Mộc Nhai này dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cư nhiên lại ngay lúc y đang kinh hách quá độ mà làm ra loại chuyện này. Nếu là thanh tỉnh, Ly Hận Thiên làm sao sẽ để bản thân khinh địch để hắn dễ dàng chiếm được tiện nghi như vậy.
Mặc dù ở thời điểm cuối cùng, y đã lấy lại tinh thần, nhưng thời gian quá ngắn này, đặc biệt là đối phó với tên Mộc Nhai cái loại gia hoả không biết xấu hổ này.
Tên hỗn đản này, cư nhiên dám ở trước mặt y, thật sự liền cứ cắm đi vào như vậy…
Còn không lấy ra, nói cái gì mà đều đã như vậy rồi liền làm cho xong đi…
Thiên tài mới muốn cùng hắn làm xong!
Mộc Nhai làm xong, còn quay ngược lại đổ thừa nói y có phải là bị làm đến thích chết đi được, thiếu chút nữa đã bắn đến trên mặt hắn…
Miệng hắn thực thúi lắm!
Ly Hận Thiên càng nghĩ, lại càng có xúc động muốn đánh chết hắn.
– Vậy ngươi liền đánh chết ta đi. Về sau ta khẳng định sẽ không chỉ có một lần xảy ra trong ngày hôm nay đâu.
Hắn về sau vẫn sẽ chỉ ôm y. Điểm ấy vốn là khẳng định.
Mộc Nhai nói nam nhân chán nản, Mộc Nhai nhìn hắn nói không nên lời nói, rất nhanh liền bổ sung nói,
– Bất quá ngươi đánh ta một lần, ta liền cắn ngươi một lần. Lần này là miệng, lần sau sẽ nói không chừng sẽ là nơi nào đó. Ngươi có thể tiếp tục đánh. Ta coi như ngươi chỉ là muốn cầu hoan mà thôi. Ta có thể cắn ngay cả ở phía dưới của ngươi. Hai ta cùng nhau chơi. Ta cũng thật muốn nhìn xem, bộ dáng của ngươi bị ta cắn đến bắn vào miệng ta là như thế nào.
Trên thế giới này, chắc sẽ không còn có kẻ nào mặt dày đê tiện không cần thể diện hơn so với tên Mộc Nhai này rồi đúng không?!
Ly Hận Thiên thật nhanh đến mức bị hắn tức chết rồi.
Y có thể thật sự không có cách nào mà cùng Mộc Nhai giao tiếp bình thường được nữa rồi. Bởi vì tên Mộc Nhai này vốn không phân rõ phải trái. Y đang suy nghĩ về hướng phải làm sao để khiến Mộc Nhai buông tha y ra, thì ngay lúc này đây, Mộc Nhai đột ngột bắt đầu động thân mình…
Thân thể của hai người liền kề sát. Lúc này Mộc Nhai ôm lấy y cùng nhau lăn xuống giường này, còn có hé ra một đường khe hở hẹp dài giữa hai người, Mộc Nhai liền theo khe hở kia, mà liếc nhìn đi xuống…
Đầu óc của nam nhân ‘oanh’ một tiếng nổ tung…
Y vẫn còn đang trong tình trạng lỏa thể. Y cư nhiên còn chưa có mặc quần áo lại đi cãi nhau cùng với tên Mộc Nhai này a!