Translation: Yu
Trình Khanh Khanh nghe xong liền đưa cái bấm móng tay cho anh nhưng Bạch tiên sinh không nhận, cười rồi nói với cô: “Anh tự cắt móng tay không được đẹp, dễ bị cắt vào thịt.
”
Khi Tiểu Cảnh đang chơi các khối lắp ráp ở đằng xa bạn nhỏ nghe thấy lời nói của ba mình, cậu nhóc không thể không xen vào: “Aiya, ba à, ba muốn mẹ giúp ba cắt móng tay thì cứ nói thật đi, sao cứ vòng vo nhiều như vậy”
Bạch Duyên Đình: “….
”
Trình Khanh Khanh: “….
”
Bạch tiên sinh âm thầm trừng mắt nhìn tiểu tử thối kia một cái, thằng nhãi ranh này không có việc gì là lại thích quấy rối công viecj của ông, nhưng mà trước nay da mặt ông đủ dày, giờ phút này cũng không có biểu hiện gì là không đúng, vẫn dùng đôi mắt ngập tràn ý cười nhìn Trình Khanh Khanh.
Trình Khanh Khanh có chút ngượng ngùng, nhưng thấy Bạch Duyên Đình đang nhìn mình với vẻ chờ đợi, cô chỉ sang chỗ ngồi bên cạnh và bảo anh ngồi xuống, Bạch tiên sinh cầu cũng không được, nên vội vàng di chuyển thân thể đến, ngoan ngoãn vươn hai bàn tay về phía cô.
Vẻ mặt trung thành và chân thật này để mặc cho cô làm thịt khiến cô cảm thấy anh quả thực chính là một chú chó lớn mà cô nuôi.
Ngón tay Bạch tiên sinh rất đẹp, thon dài mảnh khảnh, kết hợp với một chiếc đồng, chỉ cảm thấy bàn tay này giống như một tác phẩm nghệ thuật cao cấp trong tủ kính để trưng bày,cô vẩn thận nắm bàn tay mảnh khảnh của anh trong tay, cẩn thận mà cắt móng tay.
đột nhiên ngửi thấy mùi khói trên người của anh, cô cười bất lực,: “Thật sự là có mùi, thảo nào Tiểu Nhã không hôn anh.
”
Bạch tiên sinh rất tán thưởng sự đánh giá cao của vợ mình, cô đang cắt móng tay, anh chỉ cảm thấy trên bàn tay cô giống như có một dòng điện, cảm giác điện giật nhất thời truyền khắp toàn thân anh, anh chỉ cảm thấy mỗi tế bào trong người đều sáng khoái.
Nhưng hết lần này đến lần khác cô lại đột nhiên nói một câu như vậy, giống con gái của anh, mang theo ghét bỏ!
Bạch tiên sinh có chút buồn bã, cũng có chút ưu thương.
Liên tục mấy ngày nay, hai đứa nhỏ bám lấy cô, buổi tối ở trên giường của cô, muốn ngủ cùng cô, hôm nay cũng vậy, sau khi ăn tối xong, hai đứa nhỏ thu dọn sạch sẽ rồi nằm lên giường, lại gọi mẹ chúng đến chăm sóc chúng âu yếm chúng.
Trình Khanh Khanh kể chuyện cho bọn trẻ nghe một hồi, hai đứa trẻ khá là buồn ngủ không bao lâu thì đã chìm vào giấc ngủ, Trình Khanh Khanh nhìn hai đứa trẻ ngủ một lúc, Bạch Duyên Đình đẩy cửa đi vào.
Anh đang cằm một cuốn sách và một cái chăn bông, anh trải chăn bông rồi nằm xuống giường, để nắm tay ở bên miệng ho khan, nhìn qua có vẻ hơi ngượng ngùng, “Anh đã tắm rửa sạch sẽ rồi, không có mùi khói nữa.
”
“…” Anh lo lắng cô không thích anh sao? Trình Thanh Thanh xấu hổ, vội vàng nói: “Không sao đâu.
”
Hai đứa trẻ đều đã ngủ rồi, trong phòng vô cùng yên tĩnh, tuy rằng hai người đều ngủ cùng nhau, bất quá dù sao cũng là dưới tình huống cô “ngủ”, giờ phút này không khí lập tức trở nên mập mờ, Trình Khanh Khanh cảm thấy cả người không được tự nhiên, cô vội vàng thu mình vào trong chăn bông rồi nằm xuống.
“Em ngủ đây.
”
Anh liếc nhìn cô rồi nói: “Vậy anh cũng ngủ đây” nói xong, quả nhiên liền tắt đèn.
Xung quanh nhất thời chìm trong bóng tối, Trình Khanh Khanh chỉ cảm thấy trái tim đang đập thình thịch, Bạch Duyên Đình cũng không nói thêm lời nào, không biết anh đã ngủ hay chưa, chỉ là không biết ở trong bầu không khí yên tĩnh này bao lâu, Trình Khanh Khanh cũng mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Nữa đêm khi tỉnh giấc, cô dường như nghe thấy anh đang nói chuyện.
“ Khanh Khanh không cần rời xa anh, mặc kệ em thành ra bộ dạng gì anh đều hy vọng em có thể ở bên cạnh anh.
”
Ngữ khi của anh lộ ra vẻ khẩn trương, bởi vì anh cố ý hạ giọng nên giọng nói nghe êm dịu hơn, mang theo chút rung động, mỗi một âm tiết như muốn gõ vào lòng người.
“Nói cho anh biết đây có phải là mơ hay không? Ngay cả mơ cũng để anh mơ lâu thêm một chút! Anh không muốn tỉnh lại, một chút cũng không muốn.
”
Cánh tay ôm trên người cô càng thêm siết chặt, trong giọng nói của anh có nhiễm một tia thương cảm, anh khẩn trương sợ hãi như vậy, sợ rằng chỉ cần anh thả lõng một chút, cô sẽ biến mất ngay trước mặt anh.
Nghe những lời này của anh Trình Khanh Khanh đặc biệt khổ sở.
Nghĩ rằng anh có thể phát triển công ty lớn mạnh như vậy, anh cũng là người giỏi mưu lược, hơn nữa ngày thường tiếp xúc với anh, cô biết anh luôn bình tĩnh khi có chuyện.
Một loại khả năng khống chế dù lớn đến đâu, anh có thể dễ dàng xử lý sự việc, nhưng người như vậy chỉ có thể dùng cách lén lút này để đến gần vợ vào ban đêm.
Thực ra Trình Khanh Khanh có khi rất bối rối, không biết bản thân làm sao phải đối mặt với anh.
Cô tuy rằng hoài nghi Trình Khanh Khanh là kiếp trước của cô, thế nhưng cô lại không thể thật sự xác định được, mặc dù nơi này thật sự là kiếp trước của cô, nhưng dù sao cô cũng không phải thật sự Trình Khanh Khanh, nói cách khác, mỗi lần cùng bọn trẻ và anh tiếp xúc thân mật cô đều có một loại cảm giác tội lỗi, luôn cảm thấy mình giống như chiếm đoạt đồ của người khác, đối với bọn trẻ yêu nhiều một chút cũng không có gì, chỉ là người đàn ông này, cũng cũng không dám làm gì quá phận.
Nhưng cô phải thừa nhận rằng mình bị người đàn ông này cám dỗ, cho dù là sự dịu dàng của anh khi mới gặp, hay sự chăm sóc tỉ mỉ của anh sau khi tiếp xúc, cũng đủ khiến cô trầm luân.
Khi trở thành Hạ Tình, cô đã phải chịu đựng quá nhiều, không ai nấu ăn cho cô, không ai đưa đón cô đi làm về, cũng không có ai nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, nóng bỏng như vậy.
Bạch Duyên Đình thực sự đã mang lại cho cô quá nhiều cảm xúc và sự ấm áp.
Cô muốn níu kéo, muốn nắm thật chặt, coi như mọi thứ là của riêng mình, nhưng tội lỗi trong lòng vẫn khiến cô đối xử với anh bằng sự dè dặt, không dám buông ra đáp lại tình yêu nồng nhiệt của anh, dù sao cô cũng không phải người vợ chân chính của anh.
Nhưng vào lúc này, nghe anh nói những lời này bằng giọng điệu này trong màn đêm tĩnh mịch, cảm giác da thịt cô đang quấn chặt như bị thứ gì đó sắc bén chạm vào.
“Đùng”, những cảm xúc bên trong có thể vỡ òa bất cứ lúc nào cuối cùng cũng bộc phát
Ở đáy lòng cô bất đắc dĩ thở dài, nếu không khống chế được, cần gì phải đi làm khó mình.
Cô xoay người ôm lấy anh, cô vùi mặt vào ngực anh, hung hăng hít một hơi hormone độc quyền của anh lại xen lẫn mùi nước hoa nhàn nhạt.
“Không phải là mơ!” Cô thì thầm với anh
Mà anh lại giống như bị sét đánh trúng, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc, bàn tay vốn đang ôm trên người cô, bàn tay vốn đang ôm cô cũng vội vàng rời đi như bị đâm, trong bóng tối cô không thấy rõ biểu cảm của anh, nhưng cô dường như nghe thấy tiếng thở hổn hển kiềm chế của anh.
“Em….
Tỉnh dậy khi nào thế?” Trong giọng nói của anh mang theo một chút căng thẳng, lại có một loại hoảng sợ khi bị người khác bắt gặp.
Anh bị doạ thành bộ dạng này làm cho Trình Khanh Khanh cảm thấy buồn cười, cô đem khuôn mặt cọ vào lòng ngực anh, cười nói: “ Thức được một lúc rồi.
”
“A…” Anh đáp lại một câu, hai tay vẫn không dám ôm sau lưng cô, cũng không biết anh đang sợ cái gì.
Trình Khanh Khanh cảm giác được, liền ra vẻ vô ý nói đến: “Sau lưng làm sao cảm giác có chút lạnh nhỉ?”
“Hả?” Anh ngẩn người, nhưng lập tức hai tay chậm rãi ôm lấy lưng cô, dùng giọng nói hơi biến đổi không giấu được vẻ vui mừng anh nhẹ nhàng hỏi: “Như vậy có đúng không?”
Trình Khanh Khanh nở một nụ cười trên khoé miệng, “ Như vậy tốt hơn một chút rồi.
”
Cô lẳng lặng tựa vào trong ngực anh, cô cảm thấy tim anh đập càng ngày càng nhanh, hô hấp của anh cũng trở nên chậm chạp, hai tay ôm trên người cô khẽ run rẩy, anh dường như đang khắc chế cái gì đó.
Anh cẩn thận như thế, trân trọng cô như thế, sợ ôm mạnh một chút sẽ làm tổn thương cô, nhưng cô lại cảm thấy một loại chua xót khó
tả.
Trước đây rốt cuộc cô đã tàn nhẫn với anh bao nhiêu? Làm sao một cái ôm có thể làm anh kích động đến như vậy.
Trong một khoảng thời gian, cô đối với anh hết sức đau xót, hai tay ôm anh siết chặt thêm một chút, dưới sự che dấu của bống tối, bị cảm xúc khó nói thành lời, cô cũng lấy hết dũng khí, ôn nhu nói với anh: “Vòng tay của anh thật ấm áp, sau này mỗi ngày đều ôm em ngủ có được không?”
Cô dường như cảm thấy hơi thở của anh như ngừng lại, cũng không biết bao lâu, trong bóng tối yên tĩnh, anh dùng giọng nói hoàn toàn biến điệu nói với cô: “Được.
”.