Sủng Em Tận Xương - Tử Thanh Du

Chương 66


Bạch Chấn Phong thật sự không nghĩ tới những phương tiện truyền thông này lại giống như chó điên cứ nhắm vào ông ta , nhưng sự việc xảy ra quá đột ngột, hiện tại ông ta đã không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, vội vàng triệu tập lãnh đạo công ty cùng triệu tập cuộc họp khẩn cấp, bất quá có thể nhìn ra được, bởi vì chuyện lần này, lãnh đạo công ty cùng nhân viên đều có chút bất mãn với ông ta.

Bạch Chấn Phong bị ánh mắt vi diệu lại có chút trách cứ của bọn họ nhìn đến cực kỳ không thoải mái, nhưng cũng không có cách nào quan tâm nhiều như vậy, lập tức đưa ra mấy phương án cho mọi người cùng thương nghị.
Kết quả cuối cùng của cuộc thảo luận là tổ chức một cuộc họp báo, phủ nhận nội dung của báo cáo, chắc chắn sẽ kéo hình ảnh tích cực của công ty trở lại.
Bởi vì Bạch phu nhân hiện giờ đã không còn ở công ty, hơn nữa Bạch Chấn Phong cũng không tìm được hành tung của bà, tự nhiên không có biện pháp lôi kéo bà cùng đi tú ân ái, chỉ có thể mang theo Bạch Duyên Đình.
Buổi họp báo được tổ chức ngay trong đại sảnh của tập đoàn Bạch thị.

Trước khi tiến vào đại sảnh, Bạch Chấn Phong không quên dùng gương mặt đen kịt nói với Bạch Duyên Đình: “Người làm việc lớn nên lấy đại cục làm trọng, không nên nói thì không nói, hiểu không? ”
Bạch Duyên Đình gật gật đầu, ngược lại nhu thuận đáp ứng, “Hiểu rồi”
Mắt thấy thời gian sắp đến, Bạch Chấn Phong lại hướng anh cảnh cáo nhìn thoáng qua, lúc này mới tiến vào hội trường.

Đã có một số phóng viên chờ đợi sẵn trong hội trường.

Bạch Chấn Phong và Bạch Diên Đình lễ phép lại khách khí chào hỏi mọi người, lúc này mới tuyên bố, buổi họp báo bắt đầu.
Lúc bọn họ đi ra, các phóng viên cũng đã chú ý tới Bạch phu nhân không có ở bên cạnh, ngay từ đầu buổi họp báo, phóng viên liên đưa ra câu hỏi, “Bạch tiên sinh, Bạch phu nhân sao không cùng ông tham gia buổi họp báo?”
Trước khi Bạch Chấn Phong tới đã biết những người này sẽ hỏi những thứ này, lập tức cười nhẹ, thong dong trả lời, “Gần đây thân thể vợ tôi không tốt lắm, tôi đưa cô ấy ra nước ngoài chữa bệnh.


Các phóng viên cũng không biết thực hư, chỉ có thể dùng bút viết trên sổ ghi chép, lại có phóng viên hỏi: “Bạch tiên sinh, vậy chuyện trên báo nói có thật không? Ông có thực sự nuôi một người phụ nữ bên ngoài không? Chuyện này Bạch phu nhân có biết hay không? ”
Bạch Chấn Phong nhịn xuống không thoải mái trong lòng, vẫn khách khí trả lời: “Những thứ đó chẳng qua là truyền thông vô lương tâm bắt gió bắt bóng, tôi và vợ tôi vẫn luôn phi thường yêu nhau.


Phóng viên vừa mới hỏi, từ chối cho ý kiến, lại chuyển hướng sang Bạch Duyên Đình nói: “Bạch thiếu gia, xin hỏi cậu đối với chuyện này nghĩ thế nào? Cậu có thể trả lời chúng tôi, tin đồn bên ngoài là đúng sự thật? ”
Bạch Chấn Phong trong lòng căng thẳng, lập tức nhíu mày nhìn về phía Bạch Duyên Đình, tuy rằng ông ta cũng tin tưởng Bạch Duyên Đình không phải loại người không để ý đại cục, nhưng ông ta cũng lo lắng nhiều năm như vậy ông ta đối với anh không quan tâm khiến anh sinh lòng oán hận, công cáo thù riêng, khiến ông ta trước mặt mọi người mất mặt.
“Ba tôi là một người ba vô cùng có trách nhiệm, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là ông ấy dốc lòng dạy dỗ tôi, bây giờ tôi có thể ở trong công ty một mình đảm đương một mặt, cũng không thể không nhắc đến công bồi dưỡng tận tâm của cha, những thông tin đó cũng không đáng tin, cả nhà chúng tôi vẫn luôn rất hạnh phúc.”
Bạch Chấn Phong nghe được anh nói như vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng những lời này lại mơ hồ làm cho ông ta có chút áy náy, trong lòng chính ông ta rõ ràng, trong quá trình Bạch Duyên Đình trưởng thành, ông ta không hề tham dự.
Biểu hiện của Bạch Duyên Đình phi thường tốt, nếu như bọn họ lại biểu hiện tình ba con tình thâm một chút, những lời đồn đại bên ngoài về việc ông ta nuôi phụ nữ cũng sẽ “không công tự phá”.
Bạch Chấn Phong đang chuẩn bị biên soạn một, hai chuyện thú vị khi còn bé của Bạch Duyên Đình chia sẻ với các phóng viên, lại không ngờ có một phóng viên đột nhiên hỏi: “Nghĩ đến cũng là bởi vì có Bạch tiên sinh dạy Bạch thiếu gia mới có thể ưu tú như vậy, như vậy Bạch tiên sinh hẳn là cũng cực kỳ hiểu rõ Bạch thiếu gia chứ? ”
Bạch Chấn Phong từ ái nhìn thoáng qua Bạch Duyên Đình, gật gật đầu, “Đương nhiên.


“Như vậy xin hỏi Bạch tiên sinh ngài có biết Bạch thiếu gia là chòm sao gì không?”
Bạch Chấn Phong trong lòng căng thẳng, trên mặt cũng không có bao nhiêu biến hóa, “Tôi đối với cung hoàng đạo những thứ này cũng không có nghiên cứu gì, nên không biết nó là chòm sao gì.



Các phóng viên liếc nhau một cái, sắc mặt đều có chút vi diệu, Bạch Chấn Phong thấy cái đà này không tốt lắm, đang muốn cùng nhân viên công ty chuẩn bị rút lui, phóng viên vừa mới hỏi lại nói: “Bạch tiên sinh, ngài có biết Bạch thiếu gia học trường đại học nào không, học chuyên ngành nào không?! ”
Bạch Chấn Phong quả thực cảm thấy những phóng viên này thật đáng hận, buổi họp báo đang diễn ra tốt như vậy, không hỏi tập đoàn Bạch thị phát triển trong tương lai, mà lại tận dụng những lời mỉa mai này để đặt câu hỏi.
Phóng viên kia thấy Bạch Chấn Phong thật lâu không trả lời, liền lễ phép thúc giục một câu, “Bạch tiên sinh, ngài có biết không? ”
Khóe miệng Bạch Chấn Phong không tự nhiên co rút, quay đầu nhìn về phía Bạch Duyên Đình, âm thầm nháy mắt với anh , Bạch Duyên Đình lại giống như không nhìn thấy, vẫn luôn mỉm cười với đám phóng viên.
Mắt thấy những phóng viên kia ai nấy đều giống như đòi nợ nhìn ông ta, máy quay cũng thẳng tắp hướng về phía mặt ông ta , Bạch Chấn Phong cũng chỉ có thể tạm thời kìm lại sự khó chịu trong lòng, cười nói: “Nó học chuyên ngành tài chính.

Trước kia hình như nghe nói nó muốn đăng ký chuyên ngành tài chính.”
Những phóng viên kia lại nghi hoặc liếc nhau một cái, phóng viên vừa mới hỏi lại nói: “Bạch tiên sinh, Bạch thiếu gia rõ ràng là chuyên ngành triết học, lần trước Bạch thiếu gia còn lên diễn đàn trả lời triết học, ngay cả chúng ta đều biết, Bạch tiên sinh thân là ba của Bạch thiếu gia sao lại không biết? ”
Có một phóng viên nắm được tin tức hữu dụng trong đó, liền ngay sau đó đặt câu hỏi, “Bạch tiên sinh, Bạch thiếu gia từ nhỏ lớn lên không phải đều do ngài tự mình dạy dỗ sao? Như thế nào ngay cả Bạch thiếu gia học chuyên ngành gì cũng không biết? ”
Một phóng viên khác cũng ngay sau đó đặt câu hỏi, “Bạch tiên sinh, xin hỏi Bạch thiếu gia từ nhỏ đến lớn đều được ngài dạy dỗ sao? Hoặc là nói, Bạch thiếu gia được ngài dạy dỗ lớn lên kia, không phải là vị trước mắt này? ”
Lúc đầu vẫn là câu hỏi Bạch Chấn Phong có tự mình dạy Bạch Duyên Đình hay không, nhưng rất nhanh, vấn đề liền biến thành, “Bạch tiên sinh, xin hỏi ngài ở bên ngoài thật sự không có nuôi phụ nữ sao? ”
“Xin hỏi ngài thật sự không làm chuyện có lỗi với Bạch phu nhân sao?”
“Xin hỏi ngài thật sự là một người chồng đủ tư cách, một người cha đủ tư cách sao?”
“Bạch tiên sinh, xin ngài trả lời chúng tôi !”
Bạch Chấn Phong sóng to gió lớn gì cũng đã gặp qua không ít, công phu lâm nguy bất loạn cũng tu luyện tới cảnh giới nhất định, mặc kệ gặp phải tình huống gì ông ta đều có thể thành thạo hóa giải, nhưng hiện tại, nghe phóng viên liên tục hỏi, nhìn máy quay phim chụp ảnh ông ta , lần đầu tiên ông ta cảm giác được khủng hoảng.
Bởi vì ông ta bị hỏi đến á khẩu không nói nên lời, bởi vì vấn đề họ hỏi cũng không phải thuận tiện biên soạn là có thể trả lời, ông ta bị buộc phải từng bước lui về phía sau, vội vàng gọi bảo vệ mang mình rời đi.
Đường đường là người đứng đầu của tập đoàn Bạch thị, ông ta luôn luôn thong dong tao nhã, khí phách uy nghiêm.

Lần đầu tiên ở trước mặt nhiều người như vậy chạy trối chết, cảm giác này thật đúng là làm cho Bạch Chấn Phong không thoải mái, trở lại văn phòng, nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, ông ta tức giận đến mức trực tiếp cởi áo vest nặng nề ném xuống đất, lại kéo cà vạt, thở phào nhẹ nhõm.
Ông ta nặng nề ngồi trên sô pha, chậm rãi bình tĩnh hô hấp của mình, ông ta biết có rất nhiều tin tức trên đài truyền hình đều được phát sóng trực tiếp, có lẽ khán giả cũng đã thấy hình ảnh ông ta chật vật lúc nãy.
Rõ ràng là muốn cố gắng hóa giải nguy cơ của công ty, lúc này chỉ sợ càng thêm tồi tệ, những phương tiện truyền thông vô lương tâm kia còn không biết bắt được điểm này sẽ viết như thế nào, đến lúc đó hình tượng của ông ta khẳng định rơi xuống ngàn trượng.
Hai tay Bạch Chấn Phong hung hăng túm tóc, tình huống vô lực như hôm nay, đại khái cũng chỉ có khoảng thời gian sau khi ba ông ta qua đời, lúc bị mấy anh em trong nhà thay phiên nhau ức hiếp mới gặp.

Tại sao ông ta bây giờ lại đi đến bước này?
Trong đầu đột nhiên nhảy ra khuôn mặt tươi cười vĩnh viễn tràn đầy tự tin, “Chấn Phong, đừng lo lắng, có tôi ở bên cạnh ông , tôi sẽ giúp ông ! ”
Đúng rồi, khoảng thời gian đó, là bà ấy ở bên cạnh ông ta , là bà ấy giúp ông ta từng bước giành được thắng lợi cuối cùng.

Là bà ấy ôn nhu cùng làm bạn với ông ta , kiên nhẫn cổ vũ để cho ông ta từng bước từ trong bóng tối đi ra.
Vào lúc này ông ta thật sự rất muốn nhìn thấy bà, không phải vì muốn tẩy trắng cho danh dự của ông ta nữa, chỉ là muốn nhìn thấy bà , nhìn thấy nụ cười tự tin của bà, cho dù bà một câu cũng không nói, chỉ cần ở bên cạnh ông ta lúc này là tốt rồi.
Trên cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Bạch Chấn Phong thu hồi tinh thần, hít sâu một hơi, lại khôi phục sự thâm trầm trước sau như một của hắn, “Tiến vào.



Người vào cửa là trợ lý của ông ta , Bạch Chấn Phong vừa nhìn thấy anh liền chấn động tinh thần, vội vàng hỏi: “Thế nào, có tin tức của vợ tôi không? ”
Trợ lý gật gật đầu, Bạch Chấn Phong thấy thế nhất thời quên mất khó chịu vừa rồi khiến ông vô lực, ông ta liền hỏi: “Thế nào, cô ấy ở đâu? ”
Trợ lý sắc mặt phức tạp nhìn ông ta một cái, “Tôi tra được phu nhân đi nước ngoài.


“Ừ?” Bạch Chấn Phong nhíu mày, “Ở nước nào? “
Thấy biểu tình của trợ lý hình như có chút không thích hợp, Bạch Chấn Phong lập tức có một loại dự cảm không lành, “Cô ấy đi cùng ai?! ”
Trợ lý trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn nói: “Là thiếu gia Ngôn gia vẫn chưa kết hôn.


Bạch Chấn Phong chỉ cảm thấy đỉnh đầu tựa như vang lên một trận sấm sét, quả nhiên, ông đoán đúng sao? Bọn họ ở cùng một chỗ, hiện giờ còn cùng nhau ra nước ngoài, bọn họ là bỏ trốn sao?!
Không, sao bà ấy có thể làm thế với ông ta ? Bây giờ ông ta đang là thời điểm khó khăn nhất, ông ta bức thiết cần sự ủng hộ của bà, làm sao bà lại có thể cho ông ta một kích trí mạng như vậy vào lúc này?
“Đi mua vé máy bay cho tôi, tôi sẽ đi tìm vợ!”
Trợ lý lại có chút khó xử, “Bạch tổng, Bạch thiếu hiện tại đang ở phòng họp cùng lãnh đạo công ty triệu tập cuộc họp khẩn cấp.”
Cả người Bạch Chấn Phong cứng đờ, vẻ mặt không dám tin, “Cái gì? Khi nào?! ”
“Chỉ cần… Chỉ cần! ”
Bạch Chấn Phong nặng nề lui về phía sau một bước, trên mặt lộ ra khiếp sợ, hồi lâu sau ông ta mới cười lạnh một tiếng, “Tốt xấu gì tôi cũng là người phụ trách công ty này! Tại sao một cuộc họp không gọi cho tôi!? Tiểu tử này, nhanh như vậy đã muốn kéo tôi xuống sao?! ”
Bạch Chấn Phong lạnh lùng nói xong lời này liền nhặt áo vest trên đất khoác vào, hướng trợ lý bỏ lại một câu, “Theo tôi đến phòng họp! ”
Lúc Bạch Chấn Phong chạy tới, Bạch Duyên Đình đang cùng lãnh đạo công ty cùng các giám đốc thương nghị kế hoạch tác chiến tiếp theo của công ty, Bạch Chấn Phong đẩy cửa xông vào, nhất thời phá vỡ không khí hội nghị vốn ngưng trọng lại khẩn trương.
Ánh mắt ông ta quét qua phòng họp một vòng, hôm nay người đến cũng tề tựu đầy đủ, ngay cả mấy vị giám đốc vẫn luôn trung thành với ông ta cũng xuất hiện ở chỗ này, mà bọn họ lúc trước cũng không đề cập tới chuyện muốn triệu tập hội nghị khẩn cấp.
Bạch Chấn Phong thật sự là nói không nên lời đây là cảm giác gì, phẫn nộ, bất đắc dĩ, khủng hoảng, tâm tình phức tạp luân phiên nhau chèn ép hắn, cuối cùng, ánh mắt của ông ta rơi vào trên người thiếu niên ngồi trên ghế, trên mặt còn mang theo vẻ ngây ngô.
Sở dĩ đồng ý cho Bạch Duyên Đình tới công ty, cũng vì ông ta biết anh bây giờ tuổi còn nhỏ, cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đến ông ta .
Ông ta đã đánh giá quá thấp năng lực của Bạch Duyên Đình hay chưa từng thật sự hiểu biết đứa con trai này, cho nên trước kia ông ta hoàn toàn không nhìn thấy, Bạch Duyên Đình đã thành một thanh lợi kiếm? Một thanh kiếm sắc bén chuyên đối phó ông ta sao?
“Các người họp, tại sao không gọi tôi tới? Tốt xấu gì tôi cũng là chủ tịch của công ty này! ”
Bạch Duyên Đình từ trên ghế đứng lên, trên mặt mang theo sự lo lắng của con trai đối với ba, “Lúc con vừa trở về nhìn thấy tâm trạng của ba không tốt lắm, con nghĩ lúc này, ngài cần nghỉ ngơi liền không quấy rầy ngài! ” Dừng một chút lại nói: “Đương nhiên, nếu như ngài muốn tham gia hội nghị, không ai dám gì cả, chỉ là con xem trạng thái hiện tại của ngài… ngài có thực sự chắc chắn rằng ngài muốn tham gia? ”
Bạch Chấn Phong không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh , ông ta chưa từng nhìn đứa con trai này, cũng không có chân chính hiểu rõ anh, ở trong mắt ông ta bất quá chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, mặc dù vào công ty cũng làm nên chút thành tích, nhưng vẫn không đáng lo lắng.
Một năm, bất quá thời gian một năm anh đã chiếm được tín nhiệm của các giám đốc và lãnh đạo công ty, anh làm như thế nào, ông ta đương nhiên không thể nào biết được.
Ông ta quay đầu nhìn giám đốc cùng lãnh đạo công ty ngồi trong phòng họp, hiển nhiên, bọn họ cũng không coi anh như một thiếu niên, thậm chí đã coi anh là lãnh đạo đáng tin cậy của bọn họ.
“Thêm một chỗ ngồi cho Bạch chủ tịch đi, cuộc họp của chúng ta tiếp tục.”
Bạch Chấn Phong lại phất phất tay, “Không cần.


” Ánh mắt ông ta mang theo phức tạp nhìn Bạch Duyên Đình, trên người đứa con trai mà mình chưa bao giờ hiểu, ông ta cũng chưa bao giờ biểu hiện quan tâm đến anh , mà anh cũng không hề có một chút tình cảm cho người ba này, nhưng ông ta phát hiện hình như ông ta cũng không có bất kỳ lý do gì để trách anh , giống như anh làm chuyện này đều là đương nhiên.
Hồi lâu sau ông cười khổ một tiếng, “Duyên Đình à, con đã trưởng thành rồi! ”
Bạch Duyên Đình cười khanh khách nhìn ông ta , “Rồi con cũng sẽ trưởng thành.


Bạch Chấn Phong gật gật đầu, bước đi nặng nề xoay người rời đi, đi ra rất xa, trợ lý chạy theo với vẻ mặt lo lắng hỏi: “Chủ tịch hiện tại có an bài gì? ”
“Đi đặt vé máy bay, tôi muốn đi tìm phu nhân.”
“Được.”
Bạch Chấn Phong đã cho người tra được khách sạn của Tưởng Uyển Đình, sau khi ông ta ra nước ngoài liền trực tiếp đến khách sạn kia.

Thật ra, hiện tại trong đầu ông ta có chút rối loạn, ông ta cũng không biết tại sao hắn lại tới tìm bà.

Sau khi ông ta tìm được bà thì nên nói gì, nếu nhìn thấy người đàn ông kia bên cạnh bà, ông ta nên làm như thế nào.
Những thứ này ông ta đều chưa nghĩ rõ ràng, ông ta chỉ làm theo bản năng của mình, ông ta chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy bà.
Nhưng sau khi đến khách sạn lại bị người ta thông báo bà đã về nước, Bạch Chấn Phong trong lòng mất mát nói không nên lời, lại lập tức cho người mua vé máy bay về.
Lúc này, lăn qua lăn lại lâu như vậy, ông ta đã mệt đến không chịu nổi, sau khi về đến nhà đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút, nhưng lúc đi tới cầu thang lại mơ hồ nghe được hậu viện truyền đến tiếng nước.
Ông ta nghi hoặc, đi vào từ cửa sau, vừa lúc nhìn thấy bà từ hồ bơi đi ra, mái tóc dài của bà, bị nước làm ướt dán lên mặt, trong lòng Bạch Chấn Phong run lên, ông ta chỉ cảm thấy dùng từ phù dung cũng không đủ để hình dung sự kinh diễm của bà cho ông ta .
Tưởng Uyển Đình lau nước trên mặt, nhìn thấy Bạch Chấn Phong đứng bên cạnh hồ bơi, bà nhíu mày, cũng không nói gì, sau khi từ trong nước đi ra liền lấy khăn tắm bên cạnh che thân thể.
Nhưng Bạch Chấn Phong đã sớm đem thân thể lồi lõm của bà nhìn thấy, đó là thân thể gợi cảm tinh tế nhất trong mắt ông ta .
Bà khoác khăn tắm đi về phía ông ta , không biết như thế nào, tuy ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng trái tim đột nhiên trở nên dồn dập, giống như thiếu niên nhìn nữ thần mình mơ ước tới gần, loại khẩn trương bất an cùng bối rối này không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung.
Giờ phút này, trong đầu ông ta chỉ có một ý nghĩ phi thường mãnh liệt, ông ta không thể để cho người phụ nữ này cùng nam nhân khác ở cùng một chỗ, bà nhất định là phải thuộc về ông ta !
Bất kể ông ta dùng biện pháp gì, ông ta đều phải giữ bà ở bên cạnh.
Tưởng Uyển Đình đi tới trước mặt ông ta , đứng vững, ánh mắt lạnh nhạt nhìn ông ta : “Chúng ta ly hôn đi, Bạch Chấn Phong.


Niềm vui khi nhìn thấy bà đã hóa giải cơn phẫn nộ trên đường trở về của ông ta biến mất sạch sẽ, ông ta thậm chí cũng không nghĩ tới việc hỏi bà ở nước ngoài làm cái gì, ông ta cái gì cũng không muốn quan tâm, cái gì cũng không muốn truy cứu, ông ta cũng chỉ muốn giữ bà ở bên cạnh ông ta .
Ông ta vốn định hỏi bà muốn ăn gì, ông ta đi giúp bà làm, lại không ngờ còn chưa mở miệng đã nghe bà nói một câu như vậy.
Bạch Chấn Phong chỉ cảm thấy trái tim bị một thanh kiếm hung hăng xuyên qua, vẻ mặt ông ta không dám tin nhìn cô, “Em.

Em đang nói cái gì vậy? ”
Tưởng Uyển Đình vẻ mặt đương nhiên, “Tôi nói chúng ta ly hôn đi, không phải anh vẫn hy vọng có thể ly hôn với tôi sao? Có chuyện gì vậy? Hạnh phúc quá nên choáng váng?” Bà vừa lau tóc ướt, lại nói: “Vài ngày nữa tôi sẽ nhờ người đưa đơn ly hôn tới đây, anh xem trước một chút.


Tựa như đang nói một chuyện không quan trọng, vẻ mặt bà lạnh nhạt, nói xong cũng không nhìn ông ta một cái, liền muốn rời đi, Bạch Chấn Phong phục hồi tinh thần lại, không khống chế được, một phen ôm lấy bà từ phía sau.
“Đừng! Anh không ly hôn! ”
Thân thể Tưởng Uyển Đình cứng đờ, cố gắng tránh thoát khỏi ngực ông ta , nhưng ông ta lại ôm chặt bà, không cho bà bất kỳ cơ hội phản kháng nào, Tưởng Uyển Đình cũng nổi giận: “Bạch Chấn Phong, đầu óc ông vào nước hả? Thả tôi ra!”
Bạch Chấn Phong lại tựa cằm vào vai bà, cọ cọ trên mặt bà, “Thực xin lỗi Uyển Đình, anh đã làm sai! Cho anh một cơ hội được không?! Đừng bỏ anh! Làm ơn đừng bỏ anh! ”
Thật sự là kỳ quái trước đây ông ta vẫn muốn ly hôn với bà, nhưng thật sự nghe được lúc bà muốn ly hôn với ông ta , ông ta mới phát hiện ông ta luyến tiếc cỡ nào, ông ta luyến tiếc buông tay, ông ta không thể không có bà.
Ngữ khí của ông ta nghe có vẻ yếu ớt không chịu nổi, một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, nhưng giọng điệu ủy khuất lại trầm thấp này, giống như một tiểu hài tử bị khi dễ ở bên ngoài.

Những lời này nghe vào tai chỉ khiến Tưởng Uyển Đình cảm thấy dạ dày trào lên từng đợt, bà căn bản không có kiên nhẫn nghe Bạch Chấn Phong nói những lời tình cảm khiến bà ghê tởm, bà dứt khoát không nhiều lời, trực tiếp đơn giản thô bạo giẫm lên chân ông ta .
Bạch Chấn Phong đau đến mức theo bản năng buông tay ra, Tưởng Uyển Đình cũng không thèm liếc mắt một cái, trực tiếp rời đi.

Một cước này, bà dùng lực khá lớn, ông ta đau đến mức một hồi lâu mới bình thường lại được, đợi đến khi ông ta đuổi theo, bà vừa lúc thay quần áo từ trên lầu xuống, Bạch Chấn Phong không chút nghĩ ngợi lập tức ngăn cản trước mặt bà.
Tưởng Uyển Đình nhíu mày đánh giá ông ta từ trên xuống dưới, ngữ khí lộ ra vẻ không vui, “Anh làm cái gì vậy? ”
“Anh không ly hôn, Uyển Đình, anh sẽ không ly hôn với em.”
Tưởng Uyển Đình nhíu mày càng chặt hơn, “Bạch Chấn Phong, đầu anh bị cửa kẹp phải không? Trước kia người luôn la hét đòi ly hôn là anh, bây giờ tôi đồng ý ly hôn với anh, anh lại không ly hôn nữa! Đầu óc anh có bình thường không vậy? ”
Bạch Chấn Phong cũng không tức giận, tiến lên muốn kéo tay bà , Tưởng Uyển Đình lại vội vàng né tránh như tránh ôn thần.

Động tác này của bà khiến trong mắt Bạch Chấn Phong hiện lên một tia đau đớn, bàn tay muốn duỗi qua cũng chỉ có thể hậm hực thu hồi lại.
Tưởng Uyển Đình cũng không muốn nói nhảm với ông ta , muốn vòng qua ông ta rời đi, Bạch Chấn Phong lại lập tức ngăn lại, vội vàng nói với bà : “Anh có thể đưa công ty cho Duyên Đình, cổ phần trên tay anh cũng cho nó, chỉ cần em đồng ý không ly hôn.


Tưởng Uyển Đình nhìn ông ta như nhìn bệnh thần kinh, nhưng Bạch Chấn Phong lại bất chấp rất nhiều, vội vàng đưa tay nắm lấy bả vai bà.

Trên mặt ông ta mang theo cầu xin: “Uyển Đình, chúng ta không ly hôn được không?! ”
Tưởng Uyển Đình lạnh lùng hất tay ông ta ra: “Không được.” Nói xong liền muốn rời đi, Bạch Chấn Phong lại ngăn lại, “Vậy em muốn anh làm như thế nào, em mới không ly hôn? ”
“ Tôi nói Bạch Chấn Phong, anh có thời gian thì lo đi bồi Văn tiểu thư của anh đi, không cần phiền tôi có được hay không? Không phải anh vẫn luôn muốn ly hôn với tôi, rồi cưới cô ta vào cửa sao, hiện tại được rồi, cuối cùng anh cũng có thể toại nguyện, chuyện này đối với anh mà nói vốn là một chuyện cao hứng, việc bây giờ anh phải làm là vui vẻ báo tin tức tốt này cho Văn tiểu thư, mà không phải là đứng đây làm phiền tôi, hiểu không? ”
Bạch Chấn Phong vội vàng lắc đầu, “Anh sẽ không đi tìm cô ta nữa, Uyển Đình, anh biết anh đã phạm sai lầm, anh chỉ muốn bù đắp cho sai lầm đã phạm phải, cầu xin em cho anh một cơ hội được không? ”
Tưởng Uyển Đình hít sâu một hơi, “Tôi không cần anh bù đắp sai lầm gì cho tôi, tôi cũng không cần, đã đến lúc này, nói những điều này, đã không còn ý nghĩa gì với tôi.


Ánh mắt Bạch Chấn Phong nhìn bà thật chặt, “Có ý gì? ”
“Tôi yêu người khác.”
Giống như là có ai đó ở trên đỉnh đầu ông ta gõ một cái thật mạnh, lại giống như là có người cầm đao, một đao đâm vào trái tim ông ta , Bạch Chấn Phong nặng nề lui về phía sau một bước, vẻ mặt ông ta không dám tin nhìn bà, hồi lâu cũng không có phục hồi tinh thần lại.
Tưởng Uyển Đình thấy ông ta cũng không còn gì để nói, trực tiếp cất bước rời đi.

Nhưng Bạch Chấn Phong lại đột nhiên đưa tay túm lấy cổ tay bà, cơ hồ gào thét hỏi: “Là ai? Rốt cuộc là ai?! Là cái bao cỏ kia của Ngôn gia sao? ”
Tưởng Uyển Đình hung hăng hất tay ông ta ra, vừa xoa cổ tay bị ông ta bóp đau vừa lạnh lùng nói: “Anh ấy không phải bao cỏ!”
Bạch Chấn Phong chỉ cảm thấy trái tim bị một kích chí mạng, trái tim ông ta như tro tàn, ông ta cứ như vậy gắt gao nhìn bà, Tưởng Uyển Đình bất quá chỉ nhàn nhạt liếc ông ta một cái liền trực tiếp xoay người rời đi.
Cũng không biết qua bao lâu Bạch Chấn Phong mới lấy lại tinh thần lại, ông ta nặng nề ngồi xuống sô pha, hai tay túm tóc, cào loạn.
Bà sắp ly hôn với ông ta , cuối cùng bà cũng muốn ly hôn với ông ta , không phải ông ta vẫn luôn chờ mong ly hôn với bà sao? Nhưng vì cái gì, ông ta rốt cục chờ đợi ngày này, lại một chút mừng rỡ cũng không có, ngược lại khó chịu như vậy?
Bà ấy nói bà ấy yêu người khác, bà ấy ly dị ông ta , để ở với hắn ta.

Bà ấy sẽ trở thành cô dâu của người khác, bà ấy sẽ trở thành vợ của người khác, kể từ đó giữa họ không còn mối quan hệ nào nữa.
Vẻ đẹp của bà, sự tự tin, tao nhã của bà, sự cổ vũ của bà, những điều này cũng sẽ thuộc về người khác, không còn bất kỳ mối quan hệ nào với Bạch Chấn Phong nữa.
Bạch Chấn Phong chỉ cảm thấy trái tim bị níu chặt từng đợt đau đớn.

Bình Luận (0)
Comment