Khi nghe thấy ba chữ Câu Lan viện, trong đầu Thẩm Hành Vu liền nghĩ đến hồi nhỏ khi nàng đi theo sư phụ ra ngoài hành nghề y, cũng nhìn thấy qua vài nữ nhân người nồng nặc mùi son phấn đứng mời chào khách nhân. Tuy nghe qua có chút khinh thường, nhưng không phải đó cũng là người sao.
Khi Mộ Phi Chỉ nghe được ba chữ kia, nghĩ đến cũng không thể để Thẩm Hành Vu đi, muốn mang nàng đến kỹ viện nhất định phải chuẩn bị tốt, nhưng thật sự muốn đưa nàng đến nơi như vậy, thật sự Mộ Phi Chỉ có chút nghi ngờ.
"Câu Lan viện này chắc chắn là chút gì đó." Thẩm Hành Vu nói. Nàng cảm giác được có một manh mối đang lộ ra.
"Nàng thật sự muốn đi?" Mặt Mộ Phi Chỉ không biểu cảm hỏi.
"Đương nhiên." Thẩm Hành Vu thành thật trả lời.
"Thôi được." Mộ Phi Chỉ trầm ngâm trong phút chốc, rồi đột nhiên nở nụ cười: "Nữ nhân của Mộ Phi Chỉ ta, quả nhiên là không giống người thường." Nói xong, liền gắt gao nắm lấy tay của Thẩm Hành Vu, một hàng ba người rẽ vào đường nhỏ bên cạnh, nơi đó nối thành trấn với thôn bên cạnh.
Thật tò mò, không biết sau đây sẽ nhìn thấy hình ảnh gì.
Đi không đến một khắc đồng hồ, một thôn xóm liền xuất hiện trước mặt mấy người, Thẩm Hành Vu nhìn phòng ở cao thấp, trong lòng chợt trào lên một cảm giác khinh thường. Có lẽ cảm xúc này quá lớn, liền bị Mộ Phi Chỉ nhận ra, hắn cúi đầu hỏi: "Nàng có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Mộ Phi Chỉ, ngươi nói, người trong thôn trước mặt xảy ra chuyện gì? Giả xử, nơi này quả thật có nhiều Câu Lan viện, ngươi cảm thấy nữ nhân ở nơi đó làm nghề gì?" Thẩm Hành Vu quay đầu nhìn về phía Mộ Phi Chỉ, trong mắt mang theo cảm xúc nặng nề.
"Đây là ngoại ô kinh thành, nữ nhân liều mạng như thế, vấn đề hẳn là ở trên người nam nhân." Mộ Phi Chỉ nói.
"Ta nghĩ, có nẽ nam nhân ở trong thôn này đều bị điều đi tòng quân, cũng có lẽ, đất đai nơi này cằn cỗi, nam nhân trẻ tuổi đều đi ra ngoài làm thuê dài hạn, thế cho nên nữ nhân trong nhà mới phải hi sinh như vậy, Mộ Phi Chỉ, con dân của ngươi như vậy, ngươi cũng có trách nhiệm." Thật ra Thẩm Hành Vu rất ít khi xem Mộ Phi Chỉ là một đế vương, nàng từ nhỏ lớn lên trong núi, không phải là không biết đến thân phận địa vị, nhưng chưa bao giờ coi trọng, nàng không muốn mình sống trong sợ hãi, truy cứu nguyên nhân, vì nàng là một người rất lãnh huyết, lúc trước khi bị phụ thân Tể tướng gả cho thái tử Hoài Bắc Tần Huyền Giáo, nàng ở trong phủ thái tử băng lạnh cao ngạo, khiến người khác e ngại, cho đến cuối tính kế chạy ra khỏi nhà giam đáng giận đó, tất cả những thứ này, Thẩm Hành Vu chưa từng tính đến an nguy của Thẩm tể tướng, giả xử mưu kế của mình bị vạch trần, liên lụy đến cha mẹ huynh đệ tỷ muội thứ xuất, nàng cũng không đau lòng. Những người đó chưa từng đối đãi nghiêm cẩn với nàng, nàng cần gì phải quý trọng những người đó, đây là quan niệm của Thẩm Hành Vu.
"Ta biết, lời này nói ra ở trước mặt Hoài Nam Vương có chút đại nghịch bất đạo, nhưng, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, có thể chính sách không phải do ngươi đề ra, nhưng chắc chắn là do thần tử của ngươi gây nen, mặc kệ triều đại thay đổi như thế nào, con dân luôn là người tổn thất nhất." Thẩm Hành Vu xúc động.
Tay bị Mộ Phi Chỉ nắm chặt, hướng hắn nói.
Mộ Phi Chỉ im lặng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nhìn Thẩm Hành Vu, trong mắt phát sáng kinh người, qua hồi lâu, hắn mới kéo Thẩm Hành Vu đến gần bên mình hơn, ở trong ánh mắt khó hiểu của nàng, hôn lên trán nàng một cái, lẩm bẩm nói: "Có Vương hậu như nàng, con dân chúng ta về sau sẽ không phải chịu khổ nữa."
...
Mới vừa đi đến cửa thôn, Thẩm Hành Vu đã khẳng định, trong thôn này này quả nhiên có Câu Lan viện, không nói vừa đến nơi này đã có thể thấy nữ nhân mặc y phục vải bông thô ráp, liền ngay cả con sông nhỏ đầu thôn cũng tản ra một cỗ hương vị son phấn.
Lúc ba người đi vào, trước mặt mỗi căn nhà thấp bé đều có một tấm vải đỏ, rất ít nhà không có, ba người đi dọc theo thôn, vừa muốn tìm người vừa muốn nhìn xung quanh, liền nghe thấy cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một người nam nhân đang vừa đeo đai lưng vừa đi ra ngoài, khi nhìn thấy Thẩm Hành Vu còn hạ lưu huýt sao, dùng giọng điệu ngả ngón nói: "Hậu sinh thật là tuấn tú." Vừa nói xong, một cánh tay của người nọ đã nằm ở trên mặt đất, Thẩm Hành Vu bị Mộ Phi Chỉ kéo vào trong ngực, Mộ Phi Chỉ một tay ôm chặt Thẩm Hành Vu, một tay cầm nhuyễn kiếm còn đang dính máu. Hắn từ trên cao nhìn nam nhân kia, trong mắt phát ra lạnh lùng giống như vật sở hữu đang bị xâm phận, nói: "Đừng dùng ánh mắt bẩn thỉu của ngươi nhìn nữ nhân của ta."
"Hả?" Ngay tại thời điểm Mộ Phi Chỉ xử lý nam nhân đáng khinh này, Thẩm Hành Vu đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu hồng xẹt qua trước mặt, nàng vừa phát ra tiếng, Hắc Ưng đã tiến lên động thủ bắt người.
"Ngươi là... Chủ nhân nơi này?" Thẩm Hành Vu đánh giá nữ nhân trước mặt, vải bông thô ráp, tóc tai tán loạn, sắc mặt cũng không phải là rất tốt, vừa nhìn thấy, liền biết dinh dưỡng không đầy đủ, nữ nhân này hẳn là chưa đến hai mươi, sắc mặt có chút khó coi.
"Đúng, các ngươi đừng giết ta, ta còn có cha mẹ già phải nuôi." Nữ nhân này quá mức kích động, thoáng cái liền quỳ xuống.
"Ngươi đứng lên." Thẩm Hành Vu thoát khỏi tay của Mộ Phi Chỉ, vừa muốn đền gần nữ nhân kia, Hắc Ưng đã thấy ánh mắt chỉ thị của Mộ Phi Chỉ, lập tức điểm mấy huyệt đạo trên người nữ nhân, Thẩm Hành Vu cảm kích nhìn thoáng qua Mộ Phi Chỉ, sau đó mới tiến lên, bàn tay trắng nõn đặt lên trên cổ tay nữ nhân, ngón tay ở trên đó nhảy vài cái, nàng liền thu tay lại, quay đầu nói với Mộ Phi Chỉ: "Trong cơ thể nàng có độc."
Tiếp đó, Hắc Ưng lại dựa theo phương pháp này, tìm đến mấy người phụ nhân, kết quả trên người những người này cũng đều có độc.
"Ta nghĩ, độc trên người thám tử có thể là từ trên người những nữ nhân này, thậm chí ta còn nghĩ, có phải những nữ nhân này có giao dịch gì đó với quân xa doanh không." Thẩm Hành Vu nhìn về phía Mộ Phi Chỉ.
"Nếu những nữ nhân này đồng thời cùng nhiễm bệnh, nàng cảm thấy giếng nước có khả năng không?" Mộ Phi Chỉ hỏi như thế, trong giọng nói thậm chí còn có chút chắc chắn.
"Muốn biết giếng nước không có vấn đề, phải xem trên người già và trẻ nhỏ có độc hay không, Hắc Ưng đi tìm mấy người già yếu đến đây." Thẩm Hành Vu phân phó Hắc Ưng, Hắc Ưng nhìn Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ gật đầu.
Hắc Ưng như vậy, khiến Thẩm Hành Vu có chút xấu hổ, nàng quên mất, nam nhân đeo mặt nạ này chỉ nghe lời của Mộ Phi Chỉ.
"Chờ chúng ta thành thân, người của ta đều là người của nàng, A Vu, giang sơn này và ta, đều là của nàng." Mộ Phi Chỉ cực kỳ thành thật nói.
"Giang sơn có lợi gì với ta." Thẩm Hành Vu nhỏ giọng hừ một tiếng.
"Để bảo hộ cuộc sống của nàng."
...
Trải qua kiểm tra của Thẩm Hành Vu, trên người lão nhân và tiểu hài tử đều có loại độc này, cho nên, ba người liền đi đến giếng nước ngoài cửa thôn, nơi đó là nơi duy nhất mà mọi người dân trong thôn đều tiếp cận qua.
Vừa đến giếng nước kia, Hắc Ưng liền bay ra ngoài, sau đó trong nháy mắt bắt một người trở về.
"Ngươi lén lút làm gì." Thẩm Hành Vu đứng trước mặt người kia, nhuyễn kiếm của Mộ Phi Chỉ đã bị nàng cầm ở trong tay, đặt ở trên cổ người nọ.
"Tha mang, tha mạng, các vị gia, ta biết các ngươi đến nơi đây nhất định là đã biết rõ chuyện, ta biết, ta biết hết, xin các ngươi tha cho tiểu nhân một mạng." Người nọ bị thanh kiếm ở trên cổ dọa sợ, hốt hoảng nói.
"Ngươi biết? Ngươi biết cái gì?" Kiếm trên tay Thẩm Hành Vu càng cọ xát trên cổ nam nhân trung niên.
"Là Dư tướng quân, là Dư tướng quân làm." Người nọ thất thanh hô lên một tiếng,