Editor: Quỳnh
Sau khi Mộ Phi Chỉ đại hôn, không, phải nói là từ sau khi Thẩm Hành Vu vào cung, tất cả mọi người trong cung đều nhìn ra Vương thượng của bọn họ đã thay đổi. Hạ nhân hầu hạ bên ngoài điện Thái Cực có thể không biết, nhưng cung nhân hầu hạ trong điện, đối với bọn họ, ấn tượng về Vương thượng mà từ trước đến nay người ta vẫn kính ngưỡng (kính trọng + ngưỡng mộ) đã có sự thay đổi một trời một vực, như nói trước kia Mộ Phi Chỉ khiến cho người ta kính ngưỡng, vậy bây giờ, người lại có thể khiến cho Mộ Phi Chỉ "kính ngưỡng", vị chủ tử kia tùy rằng rất lười làm việc, không có cao ngạo, nhưng lại là điểm yếu của Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ đối với nàng là nắm trong tay sợ ngã, đặt trong miệng sợ tan.
Sau khi đại hôn, mỗi ngày Mộ Phi Chỉ cực kỳ cần mẫn, thời điểm rời giường tùy rằng có rời giường, nhưng rõ ràng yên tĩnh hơn rất nhiều, bởi vì hắn không muốn đánh thức người kia. Lâm triều, hiệu suất hắn xử lý công việc càng nhanh đến kinh người, vừa hạ triều liền vội vàng chạy về điện Thái Cực, hầu hạ người nọ ăn sáng.
Lúc trở về, nhóm cung nhân đi theo đã bị đuổi xuống dưới, một mình Thẩm Hành Vu nằm sấp ở trên bàn giống như đang ngủ, Mộ Phi Chỉ bước đến cửa liền dừng lại, loại cảm giác có người chờ thật là tốt, con đường này hắn đã đi rất nhiều lần, trước kia cho tới giờ nghênh đón hắn đều là vẻ mặt nơm nớp lo sợ, bây giờ, nữ nhân mình yêu thích đang chờ đợi mình, trái tim nhất thời ấm lên.
"Vương thượng?" Phúc Hải đứng phía sau Mộ Phi Chỉ, thân mình hắn cong như con tôm.
"Lui ra đi. Đúng rồi, Phúc Hải, chuẩn bị cho ta hai bộ thường phục(1)." Mộ Phi Chỉ vẫy vẫy tay với Phúc Hải.
(1) Thường phục: y phục mặc hàng ngày.
Tuy hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng vẫn đánh thức Thẩm Hành Vu, nàng từ trên bàn ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi mông lung nhìn Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ cho rằng nàng muốn nói một lời dịu dàng gì đó, kết quả ánh mắt Thẩm Hành Vu chỉ liếc hắn một cái, còn mang theo vẻ không kiên nhẫn, sau đó liền lẩm bẩm nói một câu: "Cuối cùng cũng đã trở lại, chết đói rồi."
"Bây giờ liền ăn, ăn xong ta mang nàng xuất cung." Mộ Phi Chỉ ngồi xuống bên cạnh nàng, múc cháo cho nàng.
"Xuất cung... Xuất cung!" Mắt Thẩm Hành Vu lập tức mở lớn, nàng cười toét miệng, cười rất vui vẻ, một tay ôm lấy cánh tay Mộ Phi Chỉ, cực kỳ không có hình tượng nở nụ cười: "Quân vô hí ngôn, tứ mã nan truy!"
"Dĩ nhiên." Mộ Phi Chỉ cũng cảm thấy bị nàng truyền nhiễm, cười ha ha.
Rất nhanh, Phúc Hải đã đưa tới hai bộ thường phục, Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu đi vào nội điện, nói: "Hôm nay cải trang đi ra ngoài, phải mặc khiêm tốn một chút." Sau đó hắn một bên tự thay quần áo của bản thân, một bên ném quần áo cho Thẩm Hành Vu.
Thẩm Hành Vu vừa thay quần áo, vừa cẩn thận nhìn, nói: "Đây mà gọi là khiêm tốn." Chất liệu vô cùng tốt, chẳng qua chỉ là không sặc sợ mà thôi.
Hai người thay đồ xong, Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu đến bên cạnh mình, chậm rãi tiến sát vào nàng, Thẩm Hành Vu vỗ vào ngực hắn một phen: "Ban ngày ban mặt chàng muốn làm gì?"
"Nàng nghĩ gì vậy?" Mộ Phi Chỉ nhéo mũi nàng, bất đắc dĩ nói: "Đừng nhúc nhích, Đỗ Trọng cho ta hai tấm mặt nạ da người, ta giúp nàng mang lên."
Lời nói của Mộ Phi Chỉ khiến Thẩm Hành Vu cả kinh, lấy trình độ y thuật của Đỗ Trọng, hắn chế tạo mặt nạ nhất định là cực kỳ giống, mà khéo là, thuật dịch dung là thứ mà Thẩm Hành Vu kém nhất, lần trước nàng đã thấy Đỗ Trọng giả dạng Dư Thiếu Bình một lần, hiện giờ dùng trên mặt mình, cảm thật tư vị thật phức tạp.
...
Hai người đều giả trang thành công tử phú gia, chẳng qua là bộ dạng giống như người bình thường, nhìn thoáng qua sẽ không để lại bất kỳ ấn tượng nào với người ta. Hai người ở trên đường cái phồn hoa nhất Kinh đô, tâm tình Thẩm Hành Vu còn có chút kích động, nàng nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, cực kỳ hiếu động. Ngược lại, Mộ Phi Chỉ lại yên tĩnh hơn rất nhiều, hắn chỉ đi theo sau Thẩm Hành Vu, gắt gao che chở cho nàng.
"Cẩu Tử ca, ngươi mua cho ta chuỗi đường hồ lô được không?" Phía sau đám người truyền đến tiếng la mềm mại của một nữ hài tử.
"Được, hôm nay bán hết bánh, Cẩu Tử ca sẽ mua kẹo hồ lô cho ngươi ăn." Một nam nhân vẻ mặt ngây ngô lôi kéo nữ hài tử bên cạnh, ha ha cười lớn hai tiếng, liền kéo nàng ta đến chỗ bán kẹo hồ lô.
Mộ Phi Chỉ trùng hợp nhìn thấy một màn này, hắn lấy ra một khối bạc vụn, kêu một tiểng thương ở bên kia, trực tiếp mua hết kẹo hồ lô trong tay hắn.
"A Vu, nàng có muốn ăn không?" Khi Thẩm Hành Vu quay đầu đi, Mộ Phi Chỉ liền giơ cao cây tre có kẹo hồ lô lên cho Thẩm Hành Vu nhìn.
Thẩm Hành Vu đưa mắt nhìn ngó xung quanh,điedanlequydonnnnnn cười khanh khách lấy từ trên cây xuống một cái, thấp giọng nói: "Cảm ơn đại ca."
Cuối cùng sau khi đem tặng cây tre có kẹo hồ lô đó cho người khác, Mộ Phi Chỉ đưa Thẩm Hành Vu đến tửu lầu không tệ trước mặt.
"Tiểu nhị, một nhã gian, cho hai huynh đệ chúng ta vài món ngon." Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu song song đi vào, cực kỳ quen thuộc hét to nói với tiểu nhị.
"Được được! Gian chữ nhất, mời hai vị." Trong tửu lâu buôn bán không tệ, tiêu nhị đi tới hô, Thẩm Hành Vu nghe thấy được ăn, hai mắt lại bắt đầu tỏa sáng.
Hai người được tiểu nhị đưa tới gian chữ nhất, vừa mới tiến vào, Hắc Ưng liền giống như quỷ, từ từ đi tới trước mặt hai người.
"Chủ tử, mọi thứ đã chuẩn bị xong." Hắc Ưng nửa quỳ trên mặt đất, báo cáo với Mộ Phi Chỉ.
"Tốt, ngươi an bài hai người giả trang ở trong này, A Vu, chúng ta đi." Mộ Phi Chỉ kéo Thẩm Hành Vu đi ra đằng sau tấm bình phong.
Nhẹ nhàng xoay bình sứ, cái giá liền di chuyển, một con đường dài vô tận hiện ra trước mặt hai người, Thẩm Hành Vu biết bây giờ ngoài trừ đi theo hắn thì không còn cách nào khác, vì thế nắm lấy tay Mộ Phi Chỉ từng bước một đi vào bên trong.
"A Vu, mang nàng đến nơi này, tất cả mọi thứ của ta đều không chê giấu xuất hiện trước mặt nàng, nếu có một ngày nàng muốn diệt ta, ta nhất định sẽ thua thảm hại!"