Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 58.3

Những thị vệ tầm thường này sao có thể là đối thủ của Tần Chinh Viễn, chỉ một lát sau, hắn đã đánh gục tất cả, vỗ bụi trên tay, hắn nói với thị vệ canh cổng: "Nói với quan của các ngươi, ta muốn gặp Hoài Nam vương."

Hai canh giờ sau, trong điện Thái Nguyên, Mộ Phi Chỉ lười biếng dựa vào long ỷ, ánh mắt khinh thường nhìn nam nhân phía dưới, lạnh giọng châm chọc: "Đầu óc tứ vương gia thật linh hoạt, Tần Huyền Giáo muốn giết ngươi, tránh không khỏi ngươi tìm cô vương làm bia chắn, đây thật đúng là một nước cờ hay."

"Nếu ngày khác Hoài Nam vương có việc cần dùng đến bổn vương, ta nhất định cũng dốc lực trợ giúp." Tần Chinh Viễn cực kì đứng đắn nói xong câu này, sau đó đổi giọng, lại biến thành dáng vẻ cầu xin mang theo hơi thở lỗ mãng: "Hoài Nam vương, ngươi nhất định phải phái người hộ tống ta trở về, bằng không ta sẽ chết giữa đường mất."

"Tứ vương gia, cô vương muốn làm một giao dịch với ngươi, thế nào?" Mộ Phi Chỉ bỗng nhiên tràn đầy hứng thú, ngón tay hắn gõ vào long ỷ không có quy luật, ánh sáng trong mắt chợt lóe lên.

"Cái gì?" Tần Chinh Viễn kinh ngạc nhìn Mộ Phi Chỉ

"Ta đảm bảo ngươi sẽ an toàn trở về, nhưng khi ngươi trở lại Hoài Bắc phải nghĩ cách buộc Tần Huyền Qua về, như thế nào?" Mộ Phi Chỉ chỉ cười đến cực kì gian trá, chứng kiến vẻ mặt im lặng của Tần Chinh Viễn.

"Hoài Nam vương thật xem trọng ta, ta làm sao có thể làm được việc lớn như vậy, ha ha" Tần Chinh Viễn gãi gãi đầu, cười ngốc nghếch nói, vẻ mặt vô hại, nhưng trong mắt Mộ Phi Chỉ lại không phải như vậy.

"Người thông minh không nói lời ngu ngốc, từ lúc ngươi đưa Lý Mông tới vương cung, ngươi đã có ý đồ với cô vương, rõ ràng ngươi đã sớm biết Lý Mông là nội gián lại vẫn đưa hắn đến vương cung, cô vương và vương hậu đã giúp ngươi diệt trừ người này, không tốn phần nhân lực nào của ngươi, bây giờ, ngươi lại chạy vào không không phải muốn cùng ta hợp tác thì là gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là quả hồng mềm? Tứ vương gia!" Mộ Phi Chỉ nói rõ toàn bộ: "Người ngoài nói ngươi thô bạo dã man, nhưng xem ra đây chỉ là vẻ bề ngoài lừa dối mọi người."

Tần Chinh Viễn đứng tại chỗ thật lâu không nói tiếng nào, mãi đến khi Mộ Phi Chỉ uể oải sắp nhắm mắt, hắn mới mở miệng, biến mất lớp ngụy trang, khuôn mặt đen lóe lên sự kiên định, chỉ nghe hắn nói: "Thành giao."

"Tốt, tuy nhiên ta dám đoán chắc, dựa vào người của ngươi cũng có thể bình yên vô sự trở về, tuy nhiên những chuyện rắc rối phía sau ta sẽ giải quyết giúp ngươi, còn về yêu cầu nho nhỏ của ta, mong tứ vương gia nhớ kỹ."

"Đương nhiên." Tần Chinh Viễn đáp.

Sau khi đưa Tần Chinh Viễn ra điện Thái Nguyên, Mộ Phi Chỉ bỗng nhiên quay người về sau nói: "Ra đi."

"Các ngươi nói lâu quá." Một đôi bàn tay trắng nõn vòng quanh cổ Mộ Phi Chỉ, nàng ghé sát vào lưng hắn, nhỏ giọng than thở một câu.

"Chuyện này không oán ta được, là Tần Chinh Viễn quá gian xảo." Mộ Phi Chỉ đánh thẳng vào điểm yếu.

"Mỗi người đều có mặt nạ, chẳng qua có người mang thời gian dài, có người mang thời gian ngắn, giống Tần Chinh Viễn, sinh ở hoàng tộc, nhà mẹ lại lớn, càng dễ dàng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích." Thẩm Hành Vu cảm thán nói

"Ra ngoài cùng ta một chút, đã phê tấu chương cả ngày lại phải nói nhiều như vậy, có chút mệt mỏi." Mộ Phi Chỉ đứng dậy, kéo tay Thẩm Hành Vu ra ngoài.

"Phu quân, nghe Phúc Hải nói phía Hải Thành gặp đại nạn phải không?" Thẩm Hành Vu hỏi Mộ Phi Chỉ

"Đúng, vậy nên." Mộ Phi Chỉ dừng chân, sau đó quay ngươi, hai tay ôm lấy mặt Thẩm Hành Vu, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Vậy nên, vài ngày sau có lẽ ra sẽ đến đó một chuyến."

"Vậy à..." Cảm giác bất an và mất mát dần lan tỏa, tuy vẫn chưa rời xa nhưng nàng đã bắt đầu thấy nhớ.

Năm ngày sau.

Tần Chinh Viễn thuận lợi trở lại Hoài Bắc, lại cách năm ngày, người của Thiên Cơ lâu đến báo, Tần Huyền Qua đã mang theo người của hắn vội vã về nước. Thẩm Hành Vu cho rằng đã gió êm sóng lặng, nhưng nàng không nhờ có một cơn cuồng phong đang cuộn trào trong triều đình.

"Vương thượng, người đã kết hôn nửa năm, vương hậu nương nương vẫn chưa có tin vui, lão thần cho rằng, vương thượng nên tuyển tú nữ vào hậu cung, khai chi tán diệp cho vương thất Hoài Nam."

"Vương thượng, thần cho rằng, Lý đại nhân nói rất đúng."

Hôm nay lâm triều, hai đại thần kẻ xướng người họa, trực tiếp nói với Mộ Phi Chỉ, người không thể chỉ có một thê tử, nên bổ sung hậu cung rồi.

Phúc Hải đứng bên cạnh Mộ Phi Chỉ, không dám ngẩng đầu nên, nhưng mồ hôi lạnh đã bắt đầu chảy xuống, hai đại nhân này đang làm gì vậy? Muốn đầm đầu vào chỗ chết sao?

Mộ Phi Chỉ không nói gì, vốn là lẳng lặng nghe hai người nói xong, sau đó lại nhìn hai bên tả hữu thừa tướng một cái, hữu thừa tướng vì thời gian trước gặp chuyện của Quý Tại bây giờ vẫn chưa ổn định, đương nhiên là không dám làm gì. Tả thừa tướng từ trước đến nay vô cùng thông minh lanh lợi, rất ít khi dám đứng ra.

"Các vị ái khanh thấy thế nào?" Mộ Phi Chỉ ngẩng đầu nhìn quét qua đám đại thân, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào thể hiện sự bất mãn và nham hiểm, biểu cảm như vậy khiến các đại thần đang định đi theo chiều gió lầm đường.

Mới đầu, vài vị đứng ra nhao nhao đồng ý với đề nghị của Lý đại nhân, hy vọng Mộ Phi Chỉ tuyển tú nữ bổ sung hậu cung.

Về sau ngày càng lớn, đã bắt đầu khen ngợi nữ tử nhà kia hiền lương thục đức, nên cho vào hậu cung.

"Rầm." Một ống đựng bút bằng bạch ngọc đột nhiên bị đập xuống đất, Mộ Phi Chỉ đứng lên, nụ cười nhạt trên mặt hắn biến mất, chỉ còn lại sự hung ác nham hiểm, một đám đại thần bị biểu cảm ấy dọa đều hốt hoảng quỳ xuống.

"Cô vương thấy các ngươi rảnh rỗi đến mức hồ đồ rồi, nếu đã rảnh rỗi như vậy, vì sao Hải Thành gặp hạn hán không dâng tấu đúng lúc, có phải muốn cô vương chém hết đầu các ngươi các ngươi mới nhớ được không?" Mộ Phi Chỉ nói xong những thứ này, giọng điệu chậm lại, vừa nhìn mấy lão già kia vừa từ từ nói: "Gần đây chỗ của quỷ y đang cần vật thí nghiệm, nếu các ngươi có nữ nhân thích hợp, có thể đưa vào cung, bổn vương đỡ phải cho người đi tìm. Được rồi, bãi triều."

... .......

"Hôm nay chàng lại tức giận trên triều à?" Mộ Phi Chỉ lâm triều, vừa trở lại điện Thái Cực thấy Thẩm Hành Vu ngồi trước bàn đang bóc trứng, không ngẩng đầu lên hỏi.

"Ừm?" Mộ Phi Chỉ làm bộ như không hiểu nhưng ánh mắt đang nhìn đám cung nhân xung quanh, là ai mở miệng?

"Các ngươi lui xuống hết đi." Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, thừa dịp Mộ Phi Chỉ còn chưa nổi giận, Thẩm Hành Vu phải cho mọi người lui xuống, sau đó đưa trứng trong tay mình cho Mộ Phi Chỉ

Lại có chuyện Thẩm Hành Vu bóc trứng cho Mộ Phi Chỉ? Cho nên Mộ Phi Chỉ rất kinh ngạc nhướn mày, sau đó mới nhận lấy, đặt xuống một bên, hỏi: "Sao hôm nay lại tốt vậy?"

Thẩm Hành Vu cầm đũa chọc chọc cháo trong bát mình, nheo mắt nhìn Mộ Phi Chỉ, thản nhiên nói: "Đây là phần thưởng, thưởng chàng không bị người khác hấp dẫn."

Vừa mới dứt lời, thân thể đã bị Mộ Phi Chỉ kéo lên, hắn từ phía sau ôm nàng, thổi vào tai nàng: "Chỉ thưởng có vậy?"

"Chàng thành thật chút đi, chàng xem, lúc chúng ra ăn cơm không ai dám tiến vào." Thẩm Hành Vu không ngừng đẩy Mộ Phi Chỉ,nam nhân này đúng là đáng chết, không bao giờ quan tâm đến cái nhìn của người khác, vậy mà những cung nhân trong điện Thái Cực mỗi ngày đều phải nhìn hai người ngọt ngào đến mức chịu không nổi, da gà cũng rơi đầy đất.

"Mắt mọc trên mặt, chẳng lẽ nàng có thể khoét ra sao?" Cho tới bây giờ Mộ Phi Chỉ cũng không đặt những chuyện này vào mắt.

"Chàng chuẩn bị khi nào thì đi Hải Thành?" Thẩm Hành Vu đổi đề tài, cảm xúc cũng vì vậy mà trùng xuống.

"Ba ngày sau, ta đang đợi Đỗ Trọng chuẩn bị dược liệu đầy đủ, nơi đó nạn hạn hán nghiêm trọng, các loại tật bệnh tự nhiên cũng sẽ nảy sinh." Giọng nói của Mộ Phi Chỉ cũng trầm xuống, không còn vẻ đùa cợt như trước.

"Chàng chắc chắn là không đưa ta đi?" Thẩm Hành Vu hỏi Mộ Phi Chỉ lần thứ hai, nàng nhớ mang máng, khuya hôm trước đã hỏi Mộ Phi Chỉ chuyện này, Mộ Phi Chỉ không hề nghĩ ngợi đã từ chối.

"A Vu, nàng đừng nuôi hi vọng gì, bất luận thế nào ta cũng sẽ không đáp ứng, mỹ nhân kế cũng không dùng được, biết không?" Mộ Phi Chỉ buông Thẩm Hành Vu ra, ngồi vào chỗ đối diện nàng, chậm rãi ăn cơm.

Mọi chuyện luôn có thể chuyển biến đột ngột, lúc Thẩm Hành Vu còn đang buồn bã vì phải xa cách, một lời đồn bắt đầu truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh đô.

Điện Thái Cực.

Hoa Dung đẩy Thạch Lưu, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói trước đi."

Thạch Lưu lui về phía sau một bước, lắc lắc đầu, chỉ chỉ Hoa Dung, nhẹ giọng nói: "Lá gan ngươi lớn hơn, ngươi nói trước đi."

Lúc hai người đang nhỏ giọng tranh cãi, giọng nói của Thẩm Hành Vu truyền ra: "Hai người các ngươi đứng ở bên ngoài thì thầm gì đó?"

Hai người vừa nghe thấy tiếng của Thẩm Hành Vu, đi vào.

Cầu Cầu chạy quanh chân Thẩm Hành Vu, Thẩm Hành Vu ngược lại không có chút tinh thần nào, chỉ cầm một cuốn sách dựa vào giường.

"Chủ tử, người có tâm sự gì sao?" Vẫn là Thạch Lưu có tính thật thà mở miệng trước, nàng chỉ vào cuốn sách Thẩm Hành Vu đang cầm ngược, cẩn thận hỏi.

Thẩm Hành Vu cúi đầu nhìn, lúc này mới biết mình vừa mất hồn đến mức nào, nàng ho nhẹ một tiếng, hỏi hai người: "Nói đi, hai người các ngươi vừa mới ở bên ngoài nói cái gì?"

"Cái này. . . . . ." Hai người đều không nói gì.

"Ở điện Thái Cực này, hai người các ngươi xem như tâm phúc của ta, nếu cả hai ngươi cũng giấu ta vậy thì ta so với sống dưới đấy giếng có gì khác nhau?" Thẩm Hành Vu quay về hai người uất ức.

"Chủ tử, nô tỳ..." Thạch Lưu khó xử khi thấy ánh mắt như tiểu hài tử của Thẩm Hành Vu, nàng nhìn sang Hoa Dung bên cạnh, chỉ thấy Hoa Dung nháy mắt với nàng, nàng vốn có tính thành thật, cuối cùng thật sự không nhịn được, nói chuyện nghe được ra một cách đơn giản: "Nô tỳ với Hoa Dung vừa đến phủ Nội Vụ lấy vải về, kết quả là nghe thấy đám người vào cung thăm người thân đang nói, đang nói..."

"Ngươi không cần ấp a ấp úng, nói thẳng ra đi." Thẩm Hành Vu ngày càng hiếu kỳ, Thạch Lưu càng ấp úng càng chứng minh chuyện này không nhỏ.

"Những người này nói, trong kinh thành đang đồn, nói, nói người là kẻ gây tai hoạ, nói, nói hạn hán ở Hải Thành lần này có liên quan đến người, còn có người nói chủ tử là mật thám của Hoài Bắc, nói người sẽ hại cả Hoài Nam." Thạch Lưu thấy trong mắt Thẩm Hành Vu có sự ngạc nhiên nhỏ nhỏ, càng nói càng muốn cắt lưỡi của mình.

"Đây là ngoài cung truyền?" Đương nhiên là Thẩm Hành Vu giật mình, nàng còn tưởng tiểu thư nhà nào ầm ĩ muốn vào cung, thì ta chuyện này liên quan đến nàng.

"Vâng, nghe bọn Tử Anh nói, bây giờ đã truyền khắp kinh đô, có ca phường thậm chí đã phổ chuyện này thành khúc, bắt đầu hát." Ngũ quan của Hoa Dung xoắn lại với nhau, nàng vừa nói vừa xem phản ứng của Thẩm Hành Vu

Không có gì ngoài sự ngạc nhiên khi nãy, giống như Thẩm Hành Vu không có phản ứng gì, hai nha đầu kinh hồn bạt vía nói xong, vậy mà Thẩm Hành Vu vẫn cực kỳ bình tĩnh xua tay với hai người, nói: "Các ngươi đi xuống trước đi, ta nghỉ một lát"

Hai người không dám cãi lời của nàng, đành phải lui ra ngoài.

Nội điện rộng lớn như vậy chỉ còn lại Cầu Cầu và nàng, lúc này Thẩm Hành Vu mới nghiêm túc ngồi xuống, một tay ôm Cầu Cầu, vừa xoa lông của nó vừa nghĩ, chuyện này phải giải quyết thế nào? Bây giờ đúng lúc Hải Thành gặp hạn hán, nàng trùng hợp bị biến thành "kẻ gây tai họa", vào lúc này, nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn, rất nhiều người tin vào thần thành, thiên tai trước mặt này, hễ là phạm phải thần linh, người hại quốc hại dân xuất hiện chỉ có đường chết. Cuối cùng phải giải quyết thế nào đây?

"A Vu?" Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Hành Vu nghe thấy tiếng của Mộ Phi Chỉ truyền từ bên ngoài vào, chẳng qua là tiếng này có điều kỳ lạ, mang theo sự cẩn thận, lại giống như đang che giấu điều gì.

"Ta ở trong này." Nàng thuận miệng lên tiếng.

Đúng lúc này, tiếng nói lanh lảnh của Phúc Hải vang lên, chỉ nghe hắn nói: "Vương thượng, lão nô nói nương nương nhất định ở trong này."

"Lôi những người ăn nói lung tung xuống chém cho ta." Mộ Phi Chỉ bỗng nhiên nói một câu tàn bạo, Phúc Hải sợ tới mức lập tức quỳ xuống, ngay cả Cầu Cầu cũng hoảng sợ chui vào lòng Thẩm Hành Vu

"Chàng làm gì vậy? Đừng có động tý là đòi chém người." Thẩm Hành Vu đứng dậy, ôm Cầu Cầu đến bên cạnh Mộ Phi Chỉ, từ biểu cảm đến động tác đều không có gì kỳ lạ, nhưng sự bình tĩnh như vậy trong mắt Mộ Phi Chỉ bị xem là đang kinh hồn bạt vía.

"Chuyện này ta sẽ xử lý." Mộ Phi Chỉ vươn hai tay ôm bả vai Thẩm Hành Vu, nhìn chằm chằm nàng.

"Phúc Hải, ngươi lui xuống trước đi." Thẩm Hành Vu nói với Phúc Hải đang run rẩy quỳ trên mặt đất, đợi hắn đi rồi, lúc này mới quay đầu, nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, nàng khẽ thở dài một cái, nói: "Hỏng rồi, có vẻ như ta lại gây phiền phức cho chàng."

"Ta nói, chuyện này ta sẽ giải quyết." Mộ Phi Chỉ thuận tay ôm thv vào lòng.

"Nguyên nhân chính là do ta, để ta ra mặt giải quyết không phải tốt hơn sao? Những người đó đã coi ta như kẻ gây họa, nếu ta vẫn núp sau chàng cũng không tốt, vậy nên, ta đã nghĩ rồi, chuyến đi tới Hải Thành, ta sẽ đi!" Giọng nói Thẩm Hành Vu vô cùng kiên định.

"Không cho phép." Mộ Phi Chỉ kéo ra khoảng cách giữa hai người, trên mặt phủ một lớp sương lạnh, đẩy Thẩm Hành Vu dựa vào cây cột sau lưng "Ta không cho phép nàng đi mạo hiểm."

"Chẳng lẽ phu quân không bảo vệ được ta sao?" Thẩm Hành Vu ngửa đầu, đôi mắt to khẽ chớp, nhẹ nhàng nhìn về phía Mộ Phi Chỉ

"..."

"Phu quân không nói lời nào ta coi như đã đồng ý, nếu phu quân không bảo vệ được ta, vậy thì ta sẽ tự lực cánh snh." Thẩm Hành Vu không để ý tới con mắt dần tối đi của Mộ Phi Chỉ, nói rõ ràng.

"A Vu, đừng ép ta." Mộ Phi Chỉ nhíu mày, ánh mắt thâm trầm bao phủ đôi má của Thẩm Hành Vu.

"Ta không muốn trốn sau lưng chàng, đẩy tất cả mọi chuyện cho chàng gánh vác." Thẩm Hành Vu kiễng chân, nhẹ nhàng hôn lên môi Mộ Phi Chỉ.
Bình Luận (0)
Comment