Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 61

Tối hôm đó, cơm tối đến tận đêm khuya mới ăn, Thẩm Hành Vu vội vàng đến đầu cũng không nhấc được lên. Hai người Mộ Phi Chỉ và Đỗ Trọng cũng không được nghỉ ngơi, ba người luôn luôn bận việc trong trại tập trung. Khương Đại Hải thấy vài vị chủ tử vẫn không ngừng bận việc, bản thân nào dám ăn cơm trước, cho dù tiểu nhi tử trong nhà đã đói khóc, hắn vẫn không dám hạ lệnh cho nhi tử ăn cơm.

"Lão gia, Định nhi mới ba tuổi, không chịu được đói!" Khương phu nhân ôm nhi tử mãi tới già mới có, cực kì đau lòng nói với Khương Đại Hải.

"Ngươi nghĩ rằng ta không muốn sao? Nhưng mà hiện tại vài vị kia vẫn bận việc ở bên ngoài, ta chỉ là một thuộc hạ của người ta, sao dám mở miệng trước? Hơn nữa, còn không phải do ngươi không hiểu chuyện, đêm qua dám để Đinh nhi ăn thịt heo, nếu chuyện này bị lộ ra, mũ cánh chuồn này của ta sẽ bị ngươi làm hại, khó mà giữ được." Khương Đại Hải rống một trận với Khương phu nhân.

"Ngươi cũng biết, Đinh nhi không rời được thịt." Khương phu nhân cực kì ủy khuất nói.

"Ai, cố gắng nhẫn nhịn, sau khi mấy vị đại thần này đi, cuộc sống của chúng ta sẽ tốt hơn." Khương Đại Hải khoát tay với phu nhân của mình. Lại nhìn thấy quản gia ở bên ngoài đang ngoắc, ông ta vội vàng chạy chậm ra ngoài.

Quản gia đang đứng ở cửa, tay giơ cây đuốc lên, lúc Khương Đại Hải chạy tới, quản gia dời cây đuốc ra phía ngoài, tay chỉ bên ngoài nói: "Mấy vị đại nhân kia đã trở lại." Kỳ thật bọn họ đều biết thân phận của Mộ Phi Chỉ, nhưng mà Mộ Phi Chỉ không thích nhiều người đi sau gọi hắn là vương thượng như trước, cho nên hạ nhân trong phủ Tri Phủ đều gọi mấy người bọn hắn là đại nhân, cô nương.

Khương Đại Hải vừa nghe quản gia nói, lập tức bước nhanh ra ngoài đón, thấy ba người đang đi từ bên ngoài vào, Khương Đại Hải vén quan bào, một gối quỳ xuống nói: "Hạ quan bái kiến vương thượng, Vương Hậu, quỷ y đại nhân."

"Hãy bình thân." Mộ Phi Chỉ nắm tay của Thẩm Hành Vu đi ở phía trước, nhờ Khương Đại Hải dẫn đường đi về sân nhỏ, tắm rửa sạch sẽ, thay đổi quần áo, rồi mới đi ra ăn cơm.

Trên bàn cơm không có những người khác, chỉ có phu thê Khương Đại Hải, đứa con trai nhỏ ba tuổi, sau đó đến đám người Thẩm Hành Vu. Tuy là lần đầu tiên ăn cơm cùng nhiều người như vậy, nhưng là vì bận rộn cả ngày cho nên rất đói, Thẩm Hành Vu cũng không cảm thấy mất tự nhiên, ăn ngấu nghiến, mặc dù cũng chỉ có mấy món ăn gia đình, có cả bánh bột ngô.

So sánh với nàng, ngược lại Mộ Phi Chỉ tao nhã hơn, người này cho dù đói ít hay nhiều cũng vẫn cứ có bộ dáng tao nhã lười biếng. Hắn chầm chậm ăn, thậm chí còn có thể thỉnh thoảng gắp chút đồ ăn cho Thẩm Hành Vu. Thẩm Hành Vu ăn gần no hơi ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hai mắt hắn khẽ hạ, ăn rất yên tĩnh.

"Mẫu thân, ta muốn ăn thịt." Ngay tại trong lúc mọi người yên lặng ăn cơm, một tiếng ngọt ngào ngây thơ bỗng nhiên truyền ra từ trong lòng Khương phu nhân. Thẩm Hành Vu ngẩng đầu, chỉ thấy một tiểu oa nhi (đứa trẻ) vặn vẹo ở trong lòng Khương phu nhân, vô cùng không kiên nhẫn, duỗi tay giống như muốn nắm cái gì. Sắc mặt Khương phu nhân cùng Khương Đại Hải vì những lời của tiểu oa nhi này mà trở nên tái mét. Khương phu nhân theo bản năng nhìn về phía Khương Đại Hải. Khương Đại Hải nháy mắt liên tiếp với Khương phu nhân, Khương phu nhân thu hồi tầm mắt, cẩn thận ôm Khương Định, nhẹ giọng dỗ dành nói: "Định nhi ngoan, chờ răng nanh của ngươi dài hết rồi lại ăn thịt có được hay không?"

"Định nhi muốn ăn thịt thịt." Tiểu oa nhi kia không đồng ý, Khương phu nhân đút rau dại cho hắn, hắn cực kỳ không lưu tình phun hết ra. Thẩm Hành Vu liếc mắt nhìn một cái Mộ Phi Chỉ, chỉ thấy Mộ Phi Chỉ vẫn đang chậm rãi ăn cơm của mình, làm như không thấy một màn này.

"Thực trùng hợp, đêm qua ta nằm mơ thấy trong hoa viên sau phủ nuôi mấy con heo con. Nếu mộng này là thật thì tốt rồi, hiện giờ tiểu công tử sẽ được ăn thịt heo mềm mại." Đỗ Trọng ăn rất nhanh, lúc này hắn đã ăn xong, thưởng thức đôi đũa trong tay, cười tít mắt nói.

"Lọc cọc." một tiếng, ngay sau khi Đỗ Trọng vừa mới dứt lời, chiếc đũa trên tay Khương phu nhân liền rơi xuống. Đỗ Trọng chỉ nhìn một cái, rồi nói với Mộ Phi Chỉ: "Ta ăn no, đi về trước."

Mộ Phi Chỉ quay đầu nhìn bát trong tay của Thẩm Hành Vu đã thấy đáy, thấp giọng hỏi: "Ăn no rồi hả?"

Thẩm Hành Vu gật đầu, biết hắn cũng muốn rời đi, vì thế nói với Khương Đại Hải: "Khương đại nhân, có lẽ do chúng ta ở trong này cho nên tiểu công tử sợ hãi. Tiểu hài tử hay sợ người lạ, chúng ta cũng ăn xong rồi, các ngươi cứ chậm rãi ăn tiếp." Nói xong, liền đi sau lưng Mộ Phi Chỉ, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Ba người đi về sân nhỏ kia, mới vừa vào phòng, Hắc Ưng cũng đi vào, bẩm báo những chuyện mà hắn đã nhìn thấy tối qua .

"Ngươi nói cái gì? Người kia đã chết?" Thẩm Hành Vu sau khi nghe xong tin tức, cực kỳ giật mình. Nàng còn nhớ rõ tên nam nhân quần áo tả tơi dựa vào bên màn trướng, nói đập lớn vô dụng mà không biết sợ, nhưng chỉ trong chớp mắt người đã không còn.

"Vâng, tiểu nhân đã tra xét qua, trại tập trung có rất nhiều hạ nhân của Tri Phủ, cả trai lẫn gái có khoảng một trăm người, người làm vườn cũng có, đầu bếp, hạ nhân, bà tử." Hắc Ưng trả lời.

"Xem ra, hạ nhân phủ Khương Đại Hải không ít." Mộ Phi Chỉ hừ lạnh: "Muốn nuôi sống cả trăm hạ nhân này, bổng lộc ba năm của hắn cũng không đủ, xem ra hắn cũng có nhiều thủ đoạn vơ vét của cải đó.”

"Chỉ sợ hắn không muốn chúng ta nhìn ra điều gì, cho nên mới đẩy nhiều hạ nhân đến trại tập trung, vừa phân tán sự chú ý, vừa có thể dò xét hướng đi của chúng ta, một hòn đá ném hai chim, quả là một kế sách tốt." Thẩm Hành Vu nói theo.

...

Sở dĩ tình hình tai nạn Hải Thành trở nên nghiêm trọng, một là vì lương thực trợ cấp từ quốc khố bị từng tầng quan lại cắt xén quá nhiều, cho nên không đủ để cung ứng, tạo thành. Hơn nữa, bởi vì nạn hạn hán, các loại dịch bệnh cũng bắt đầu bùng phát. Vốn những người này ăn không đủ no, sức chống cự yếu ớt, lại thêm bệnh tật xâm nhập, sinh mệnh nhanh chóng đi đến tận cùng.

Sau khi Mộ Phi Chỉ tự mình đến đây, lương thực được cung ứng nhanh chóng. Về phương diện dịch bệnh, Thẩm Hành Vu và Đỗ Trọng đều là cao thủ đệ nhất trong lĩnh vực này, cho nên không quá bảy ngày, dịch bệnh ở Hải Thành được khống chế, vì thế mà miệng Khương Đại Hải càng ngày càng mở rộng. Người trong lúc vênh váo đắc ý thường dễ dàng mắc phải sai lầm, Khương Đại Hải cũng không thể tránh khỏi.

Lúc trời tối, trong bữa cơm, giọng điệu của Thẩm Hành Vu có chút thoải mái nói với Mộ Phi Chỉ: "Trải qua sự cố gắng trong mấy ngày nay, tình huống của Hải Thành đã có chuyển biến tốt đẹp hơn nhiều, rốt cuộc có thể yên tâm mà ăn một bữa cơm rồi."

Mộ Phi Chỉ gật đầu, ngay cả Đỗ Trọng cũng rất đồng ý nói: "Có lẽ tối hôm nay có thể ngủ một giấc thoải mái."

Khương phu nhân ngồi ở đối diện ôm Khương Định, ánh mắt chờ mong nhìn ba người nói chuyện. Khương Đại Hải ở một bên rốt cục cũng không nhịn được, nói với Thẩm Hành Vu: "Nếu không có trận hạn hán này, cảnh sắc Hải Thành vẫn rất đẹp. Nếu vương hậu nương nương có thời gian rảnh rỗi thì có thể đi thăm thú mợi nơi một chút." Trong lời nói làm người ta cảm thấy ngày mai đám người Thẩm Hành Vu sẽ rời đi.

Thẩm Hành Vu cười gật đầu, nói: "Có thời gian ta sẽ suy nghĩ."

Bữa cơm này là bữa cơm mà Khương Đại Hải ăn thấy hài lòng nhất trong bảy tám ngày tính từ khi đám người Thẩm Hành Vu đến đây. Sau khi ba người ăn xong sớm rồi trở về, trong sảnh lớn chỉ còn lại hai vợ chồng Khương Đại Hải, Khương phu nhân thở phào nhẹ nhõm nói: "Xem ra họ sẽ rời đi thôi!"

Khương Đại Hải cũng thả lỏng theo, hắn gật đầu: "Vương thượng rời triều cũng đã nhiều ngày như vậy, tự nhiên sẽ muốn trở về sớm. Nhiệm vụ của chúng ta cũng sắp xong, Định nhi muốn ăn bao nhiêu thịt thì có thể ăn bấy nhiêu."

"Cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng rồi." Trong lòng Khương Đại Hải đang suy nghĩ như vậy. Nhưng mà hắn hoàn toàn không biết, tình hình bên này của Thẩm Hành Vu lại là một loại khác.

Buổi tối Thẩm Hành Vu không ngủ được, nằm ở trong lòng Mộ Phi Chỉ, một tay chống đầu, một tay thưởng thức lọn tóc đen của Mộ Phi Chỉ, lẩm bẩm nói: "Hắc Ưng nói, Bạch Tước đã dẫn người của Thiên Cơ lâu đi đập lớn trước, phu quân, chàng nói nếu như kiểm tra được đập lớn thật sự có vấn đề, ngỗ nhỡ sau lưng kéo theo một đống tham quan, ảnh hưởng đến sự vận hành bình thường của triều thì làm sao bây giờ?"

"Nàng đang hoài nghi năng lực của phu quân?" Đột nhiên Mộ Phi Chỉ bắt lấy một bàn tay của Thẩm hành vu, sau đó lấy tốc độ cực kỳ nhanh áp Thẩm Hành Vu ở dưới thân. Hắn dùng tay bắt lấy một lọn tóc của Thẩm Hành Vu, giọng nói trầm thấp đầy mị hoặc, là tác phong từ trước đến này của hắn khi ở trên giường.

"Chàng đang nói cái gì vậy? Ta đâu có hoài nghi?" Thẩm Hành Vu đấm một quyền nhẹ vào ngực Mộ Phi Chỉ, đối với Mộ Phi Chỉ mà nói liền chỉ giống như đang gãi ngứa ngứa.

"A vu, ta đã kìm nén mấy ngày rồi." Mộ Phi Chỉ chợt nghiêng xuống dưới, thân thể kề sát Thẩm Hành Vu, mặt tiến gần sát mặt của nàng. Hắn hôn một nụ hôn lên chóp mũi của nàng, giọng nói khàn khàn mang theo sự mị hoặc.

"Cả ngày trong đầu chàng suy nghĩ cái gì, không phải mấy ngày hôm trước còn rất đứng đắn sao?" Thẩm Hành Vu đau cả đầu.

"Mấy ngày hôm trước nàng mệt đến mức nằm xuống là ngủ. Ta sợ nàng mệt, dĩ nhiên không dám năn nỉ nàng." Mộ Phi Chỉ nói đến đây, bỗng nhiên chuyển thái độ, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt mang theo nhiệt độ khiếp người, dường như muốn nướng chính Thẩm Hành Vu. Thấy Thẩm Hành Vu si ngốc không nói gì, nhìn chính mình, hắn vô cùng đắc ý nói: "Ngày mai chúng ta sẽ đi, dĩ nhiên đi bằng xe ngựa, cho nên, tối hôm nay nàng có mệt một chút cũng không sao.” Vừa mới dứt lời, hắn hôn lên môi Thẩm Hành Vu.

Lúc đai lưng của mình bị Mộ Phi Chỉ rút ra, Thẩm Hành Vu suy nghĩ, tối hôm nay bọn họ không thê yên bình được.

Mà cuối cùng, Mộ Phi Chỉ cũng không làm nàng "thất vọng".

...

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc xe ngựa đã rời Khương phủ rất xa, Thẩm Hành Vu vẫn như cũ nhớ rõ khi Đỗ Trọng nói với Khương Đại Hải rằng muốn chuẩn bị xe ngựa rời đi, trong mắt Khương Đại Hải không thể ức chế tình cảm kích động.

"Khẳng định Khương Đại Hải đang suy nghĩ, rốt cục cũng có thể tiễn bước ba tên ôn thần là chúng ta." Thẩm Hành Vu gối lên chân Mộ Phi Chỉ, nói trêu đùa.

Ai ngờ Đỗ Trọng từ bên ngoài xe ngựa, vén rèm lên, bình tĩnh nói với Thẩm Hành Vu: "Không không, khẳng định Khương Đại Hải đang suy nghĩ, cuối cùng thì con của hắn có thể ăn thịt heo rồi."

"Phốc." Thẩm Hành Vu chưa kịp hít thở xong, lập tức cười văng lên.

Bởi vì đi bằng xe ngựa, cho nên hành trình của bọn họ cũng không vội như lúc đi, không nhanh không chậm đi về phía đập lớn. Tuy bên ngoài thì nói với Khương Đại Hải là bọn họ quay về kinh thành. Nhưng trước khi trở về, Mộ Phi Chỉ và Thẩm Hành Vu quyết định đi đến nơi đó trước.

Đập lớn cách trung tâm Hải Thành không quá xa, nếu đi nhanh chỉ hết khoảng nửa canh giờ. Nhưng mà không ai ngờ rằng lúc này lại xảy ra chuyện.

Ngay lúc xe ngựa đang chạy vững vàng, một giây trước, Thẩm Hành Vu đang nói nói cười cười với Mộ Phi Chỉ. Một giây sau, xe ngựa chấn động mạnh. Sau đó lại nghe thấy tiếng cười khách khách âm hiểm của Đỗ Trọng ngoài xe ngựa: "Hương thơm của nữ nhân thật nồng đậm."

Tuy võ công của Thẩm Hành Vu không cao, nhưng nàng có đầu óc. Vừa nghe thấy giọng nói ấm dương quái khí của Đỗ Trọng, thêm việc xe ngựa lắc lư càng ngày càng kịch liệt, đương nhiên nàng hiểu rõ nhất định là bên ngoài đang xảy ra tình hình gì.

Thanh âm vang lên liên tiếp ở trên xe ngựa, đến khi, Mộ Phi Chỉ còn chưa cùng Thẩm Hành Vu ra ngoài, bên ngoài đã truyền đến âm thanh đánh nhau. Chắc là Hắc Ưng và Đỗ Trọng đang đánh nhau với bọn thích khách. Trong đầu đang nghĩ đến Hắc Ưng, đột nhiên Thẩm Hành Vu suy nghĩ đến một vấn đề tới. Đó chính là, Bạch Tước đã mang gần hết người đi đập lớn, người đi theo bọn họ, âm thầm bảo hộ hình như chỉ còn một mình Hắc Ưng. Nhỡ đám người đến cực kì hung tàn, không chống đỡ được thì làm sao?

"Ôm ta." Ngay lúc Thẩm Hành Vu đang miên man suy nghĩ, giọng nói của Mộ Phi Chỉ truyền vào tai. Hai tay Thẩm Hành Vu ôm lấy cổ hắn. Khi hắn ôm nàng nhảy ra khỏi xe, nàng nhỏ giọng nói với hắn: "Cẩn thận."

Tình hình giao đấu bên ngoài rất kịch liệt. Khi Mộ Phi Chỉ ôm bay ra, Thẩm Hành Vu mới nhìn rõ, một đám người che mặt đến đây. Có lẽ là bản năng của thầy thuốc, Thẩm Hành Vu chỉ nhìn thân hình của bọn chúng, thì hiểu được câu nói kia của Đỗ Trọng: hương vị của nữ nhân rất nồng đậm, bởi vì trong đám người kia đa số là nữ.

"Sư điệt, ngửi thật kỹ hương vị trên người của đám người kia." Đỗ Trọng thấy hai người họ ra khỏi xe, thừa dịp chung quanh chưa có người bao vây, lập tức bảo hộ ở sau lưng Thẩm Hành Vu, nhắc cho nàng.

Thẩm Hành Vu nghe thấy lời nhắc nhở của Đỗ Trọng, lại được Mộ Phi Chỉ bảo vệ, bắt đầu tĩnh tâm nhận biết hương vị vờn quanh bốn phía bọn họ.

Ngay lúc Mộ Phi Chỉ và Đỗ Trọng đứng trước Thẩm Hành Vu bảo vệ nàng, có hai hắc y nhân bay tới chỗ này. Ngoài dự kiến của Thẩm Hành Vu, bọn chúng không áp dụng cách đánh xa, mà đánh cận chiến (đánh gần, áp lá cà). Có một tên còn áp sát người Đỗ Trọng. Tuy nhiên do không nắm rõ được tình hình, cho nên cách Đỗ Trọng khoảng một thước, bị ngân châm trong tay Đỗ Trọng lặng yên đâm trúng, thân thể ngã xuống ngay bên cạnh bọn họ. Ngay lúc nàng ta ngã xuống, bởi vì nàng ta ngã rất gần, Thẩm Hành Vu ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người nàng ta. Đối với người bình thường sẽ khó có thể phân biệt ra: là mùi phấn đàn hương.

"Lại là mùi hương này." Thẩm Hành Vu đột nhiên nhớ tới trước kia Đỗ Trọng đã nói qua với nàng về buổi tối Đỗ Trọng bị ám sát. Người hủy đi cỗ quan tài của hắn chính là kẻ mà trên người mang theo hương vị phấn đàn hương. Lần này, dựa vào này hương vị, khẳng định chính là đám người kia, cùng một đám người, địa phương khác nhau, cái này chắc chắn không phải là trùng hợp, chính xác là có âm mưu từ trước.

"A vu, cẩn thận." Suy nghĩ của Thẩm Hành Vu bị mùi hương này làm cho phân tâm. Cho nên khi nghe thấy giọng nói của Mộ Phi Chỉ, toàn thân nàng chấn động, khi quay đầu lại, cảnh tượng trước mặt làm trái tim nàng dường như đình.

Một mũi tên bắn lén bay trực tiếp về hướng Mộ Phi Chỉ.
Bình Luận (0)
Comment