Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 67

Từ trước đến giờ Mộ Phi Chỉ rất giỏi thao túng cảm xúc, đối với người khác mà nói, hắn có thể nhanh chóng nắm bắt được cảm xúc của người khác, mà đối với hắn, người khác không dễ gì nhìn thấu được cảm xúc của hắn, cho nên cho dù bây giờ trên mặt hắn tỏ ra kinh ngạc, nhưng Thẩm Hành Vu khẳng định, hắn đã sớm biết, nàng đã biết chuyện này rồi.

"Khứu giác của ta tuy không tốt bằng sư thúc, cũng không phải hạng người qua loa, chàng nói dối ta như vậy, phu quân, chàng nói, có phải chàng xem thường ta không hả?" Thẩm Hành Vu nghĩ rằng, nếu chàng đã muốn diễn tuồng như vậy, thì ta đây cũng thuận theo đi.

"Phải, mấy hôm trước đúng là ta có đi thanh lâu cùng Đỗ Trọng." Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu ngồi xuống, sau đó báo cáo chi tiết mọi chuyện.

Tuy Thẩm Hành Vu cũng hiếu kỳ, nhưng nàng không nghĩ muốn quan tâm nhiều hơn, bắt bí chuyện này chỉ là muốn Mộ Phi Chỉ đáp ứng điều kiện của nàng, chỉ nghe thấy giọng nói dịu dàng của nàng: "Chàng lừa gạt ta như vậy, sau lưng ta đi những nơi yên hoa liễu hạng, ta đều không nói gì nhiều, bây giờ ta chỉ muốn đi xem hoa đăng trong tết nguyên tiêu, chàng lại ngăn cản, phu quân, như vậy là không công bằng."

Mộ Phi Chỉ đỡ eo nàng, mắt nhìn thẳng vào nàng, giọng nói tha thiết và trầm thấp: "Nàng có thể hỏi ta, ta nhất định sẽ hễ biết thì sẽ nói."

"Ta không hứng thú với việc vì sao chàng đi thanh lâu, nhưng hoa đăng ngày mai ta nhất định phải xem, chàng đừng nói với ta chàng sẽ đặt mua rất nhiều hoa đăng, sau đó chỉ có hai người chúng ta xem loại chuyện ma quỷ này, ta đã lâu rồi không xuất cung, nên ta mới muốn tham gia không khí rộn ràng này." Thẩm Hành Vu không đến xỉa đến, thứ nhất, nàng muốn đi ra ngoài xem hoa đăng, thứ hai, nàng cũng có quyết định của mình, cho nên chuyện xuất cung ngày mai cần phải định xuống.

"Hiện giờ nàng đang mang thai, không giống như người thường." Mộ Phi Chỉ nâng trán, không biết nên phản bác như thế nào, trời đất bao la, phụ nữ có thai là lớn nhất.

"Chỉ mới hơn một tháng, ta lại không có chuyện gì, chàng không cần khẩn trương như vậy." Hai tay Thẩm Hành Vu nâng mặt Mộ Phi Chỉ lên, thái độ rấy nghiêm cẩn nói với Mộ Phi Chỉ.

"Dịch dung, nam trang." Bị Thẩm Hành Vu cằn nhằn hồi lâu, cuối cùng Mộ Phi Chỉ vẫn phải thừa nhận, đối với mỹ nhân kế của Thẩm Hành Vu, hắn không có sức chống cự.

Thẩm Hành Vu thấy hắn gật đầu, liền hôn bẹp một cái lên mặt hắn, sau đó cao hứng rời khỏi chân hắn, ôm lấy Cầu Cầu chạy đi ra bên ngoài điện.

Nhìn người chạy đi, ý cười trên mặt Mộ Phi Chỉ liền biến mất, hắn vỗ về nhiệt độ còn dư lại trong tay, lầu bầu nói: "A Vu, hình như sự tình phức tạp hơn so với tưởng tượng của ta."

...

Ngày thứ hai, ngày mười năm cũng là tết nguyên tiêu, một xe ngựa sang trọng chạy ra khỏi cửa cung, nhưng chẳng ai ngời được, cỗ xe ngựa này chỉ là ngụy trang thôi, Thẩm Hành Vu và Mộ Phi Chỉ đã dịch dung, thay đổi thân nam trang yên lặng không tiếng động đi ra ngoài từ cửa khác.

Hai người đều dịch dung thành bộ dạng nam tử bình thường, bộ dạng không có gì xuất sắc, nhưng mà, khí chất thì không hề che giấu được, cho nên cho dù đã dịch dung, trên người hai "nam nhân" vẫn mang hơi thở riêng.

Tuy đã thay nam trang,, nhưng Thẩm Hành Vu vẫn nắm tay Mộ Phi Chỉ như thường, nàng hoàn toàn quên, hiện giờ mình đang mặc nam trang, đối với hành động nắm tay của bọn họ, trước mặt người khác rõ ràng là một đôi đoạn tụ! Cũng may dân chúng Hoài Nam tương đối cởi mở, cho nên không đến mức gây ra động tĩnh gì lớn, Mộ Phi Chỉ cũng lười để ý đến cái nhìn của người khác, chỉ cần Thẩm Hành Vu ở bên cạnh hắn là tốt rồi.

Thẩm Hành Vu tò mò hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, nhìn đám người nhốn nháo ở bên cạnh, cái cảnh tượng phồn hoa này nhất thời đập vào mắt nàng, gián tiếp khơi mào không khí, nàng vội vàng kéo tay Mộ Phi Chỉ đi đến chỗ đố đèn kia.

Khắp nơi đều có thể thấy loại đố đèn này, Thẩm Hành Vu kéo Mộ Phi Chỉ đi đến xem, lão bản treo một đám lồng đèn màu đỏ nhỏ trên không trung, bên dưới lồng đèn bày rất nhiều đồ chơi nhỏ, có ông già thỏ, quả cầu thêu hoa.

"Một lượng bạc ba câu đó, đoán đúng sẽ được tặng đồ chơi nhỏ phía dưới." Lão bản thấy Thẩm Hành Vu vui vẻ đi tới, liền tiến lên giới thiếu quy củ, Thẩm Hành Vu rất ngứa tay, nàng nhìn nhìn Mộ Phi Chỉ, ý bảo hắn giao bạc.

Mộ Phi Chỉ đặt một thỏi mười lượng bạc vào trong tay lão bản, lão bản vừa thấy, hai mắt lập tức tỏa sáng, hắn vui sướng hỏi Thẩm Hành Vu: "Vị công tử này, ngươi muốn đoán cái nào? Ta lấy giúp ngươi."

Thẩm Hành Vu chỉ chỉ cái đèn lồng trên ông cháu thỏ kia, lão bản lập tức lấy cái đèn lồng có câu đố đến, chỉ thấy trên đó viết: "Tự mình không đơn giản, có người cũng có núi, núi đổ người đứng thẳng, có thể gánh cả bầu trời. Đoán một chữ."

Thẩm Hành Vu thấy đố chữ liền phì một tiếng bật cười, nàng liếc mắt nhìn Mộ Phi Chỉ, chỉ thấy Mộ Phi Chỉ nhìu mày nhìn nàng.

"Phụ, phụ nhân." Nàng dễ dàng nói ra đáp án, sau đó ôm ông cháu thỏ vào trong ngực, đồng thời lại nhắm ngay mục tiêu kế tiếp."

"Nhất câu tân nguyệt quải tây lâu (#Quỳnh: không biết dịch sao), đoán một chữ." Thẩm Hành Vu ngay lập tức nói ra đáp án của câu đố: "Lúa, mạ lúa."

"Nhất nhập tây xuyên thủy thế bình. Đoán một chứ."

"Đền, đền ơn."

"Cô phàm nhất phiến nhật biên lai, đoán một chữ."

"Cũ, cũ kỹ."

"Phong xuy thảo đê kiến ngưu dương. Đoán một chữ."

"Nuôi."

...

"Công tử, nếu ngài còn đoán tiếp, ta đây liền không thể làm ăn tiếp rồi." Lão bản nhìn trong lòng Mộ Phi Chỉ ôm một đống đồ chơi, rất ủy khuất nói với hai người.

Mộ Phi Chỉ lắc đầu cười, sau đó hỏi Thẩm Hành Vu: "Còn muốn chơi tiếp sao."

Thẩm Hành Vu lắc đầu: "Rất dễ, không có tính khiêu chiến." Sau đó liền dắt Mộ Phi Chỉ tiếp tục đi về phía trước.

Bởi vì là ngày tết nguyên tiêu, cho nên trên đường rất náo nhiệt, không chỉ có đoán đố đèn, còn có các loại sáo vòng, Thẩm Hành Vu sinh ra ở Hoài Bắc, lại thường xuyên đi cứu người cùng sư phụ, căn bản là chưa từng gặp quá loại trò sáo vòng này, cái gọi là sáo vòng, chính là trên mặt đất bày vài cái vòng, sau đó đặt một bình hoa sứ ở trong, bên trong đó còn có đồ thú vị, dùng ngân lượng mua một ít cây gỗ ném vào trong chiếc bình đó, ném trúng cái nào có thể lấy đồ gì đó mang đi, trên bản chất không khác gì trò đố đèn.

Thẩm Hành Vu vừa thấy trò chơi này liền bị hấp dẫn, nàng liếc mắt nhìn nhìn thấy trong đó có một cái đồ rửa bút làm bằng sứ Thanh Hoa, dĩ nhiên Mộ Phi Chỉ nhìn thấy rõ tâm tư của nàng, vì thế ở bên cạnh đưa bạc cho lão bản, nhưng lần này Thẩm Hành Vu lại không may mắn như trò đố đèn trước đó, nàng ném rất nhiều cây gỗ về phía cái bình có đồ rửa bút, nhưng một lần cũng không ném trúng, mắt cây gỗ càng ngày càng ít trong tay, Thẩm Hành Vu tức giận đến mức giậm chân, trò chơi này sao lại khó như vậy.

"Đừng quên, bên cạnh ngươi còn có nam nhân." Mộ Phi Chỉ ôm đống đồ chơi đứng ở bên cạnh Thẩm Hành Vu, ung dung nói ra một câu này. Thẩm Hành Vu vốn dĩ không muốn cho Mộ Phi Chỉ nhúng tay vào, nhưng lại ngại kỹ thuật của nàng không tốt, cho nên cuối cùng chỉ đành phải cúi đầu nghiêm mặt xin Mộ Phi Chỉ giúp đỡ.

Mộ Phi Chỉ có võ nghệ trong người, huống hồ hắn làm việc gì cũng đều tốt nhất, cho nên lấy một cái đồ rửa bút sứ thanh hoa, là chuyện dễ như trở bàn tay, chẳng qua là sau khi lấy được đồ rửa bút, Mộ Phi Chỉ không để ý đến những cái sáo khác, cầm theo đồ rửa bút, sau đó dắt Thẩm Hành Vu tiếp tục đi dạo.

Ánh mắt Thẩm Hành Vu bị những chuyện mới mẻ ở bốn phía hấp dẫn, thỉnh thoảng còn kinh hô lên một tiếng, đây cũng là nỗi khổ của Mộ Phi Chỉ, nàng đang mang thai, Mộ Phi Chỉ lo lắng nàng kích động quá mức sẽ làm chính mình và đứa nhỏ bị thương, cho nên mỗi lần Thẩm Hành Vu kích động muốn vùng lên, hắn cảm thấy tim hắn đều run lên theo.

"Nghe nói, Đào Yêu cô nương ở Thiên Tiên muốn kén chồng, không biết sẽ gây ra bão gió gì lớn."

"Nhưng liếc mắt nhìn một cái cũng đủ làm điên đảo thần hồn, nếu thật sự cưới vào trong nhà, cũng không biết sẽ làm ra chuyện tốt gì."

"Ta cảm thấy, nếu trả giá thấp hơn một vạn lượng sẽ rất mất mặt."

Lúc này Thẩm Hành Vu vừa ăn vặt, vừa nhìn bốn phía xung quanh, chợt nghe thấy đoạn đối thoại như vậy, nàng mở to mắt nhìn qua, chỉ thấy vài nam nhân ăn mặc chỉnh tề đang vội vàng đi về phía trước, Thẩm Hành Vu nhìn nơi bọn họ đi đến, chỉ thấy một tòa nhà được xây dựng hết sức sắc sỡ đèn đuốc sáng trưng, nàng dừng bước, quay đầu nhìn Mộ Phi Chỉ bằng ánh mắt hết sức quỷ dị.

"A Vu, ta sẽ không cho phép nàng đi vào." Mộ Phi Chỉ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Thẩm Hành Vu, hắn rất kiên quyết phản đối, không cho Thẩm Hành Vu tiến vào kỹ viện.

"Chàng có thể, vì sao ta không thể?" Thẩm Hành Vu nhíu mày hỏi Mộ Phi Chỉ.

"Không thể là không thể." Mộ Phi Chỉ cực kỳ bá đạo nói.

"Mặc kệ chàng, chỉ cho phép quan quân đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn." Thẩm Hành Vu trắng trợn liếc Mộ Phi Chỉ một cái, khóe môi tràn ra tiếng cười khẽ, nàng tiếp nhận đồ chơi trong lòng Mộ Phi Chỉ, sau đó ôm chúng đi vào trong kĩ viện.

"Vị gia này, mời lên đầu, Đào Yêu cô nương lập tức sẽ bắt đầu nghi thức kén chồng." Cửa kỹ viện ùa vào một đống nam nhân, Thẩm Hành Vu xen lẫn ở trong đó, dáng người này tuy nhỏ, nhưng rất linh hoạt, vừa nghe tú bà nói, vừa đi đến một phòng trang nhã trên lầu, Mộ Phi Chỉ tuy phản đối, nhưng người đã đi vào, chỉ có thể đi theo phía sau bảo hộ nàng cẩn thận, thật ra, hắn cũng không biết nàng đang tính toàn chuyện gì trong lòng.

"Phi CHỉ, mấy thứ này chàng cầm trước đi, nhưng mà ta thấy mang theo cũng tốt, nói không chừng sẽ có lúc cần dùng đến!" Thẩm Hành Vu đưa ấy thứ thắng được ở trò đoán chữ trả lại cho Mộ Phi Chỉ, trong tay nàng chỉ còn lại một chủy thủ nhỏ tinh xảo."

"A Vu, bây giờ nàng đang có thai, đừng mạo hiểm." Mặt Mộ Phi Chỉ đen lại.

"Phi Chỉ." Bởi vì dịch dung thành nam nhân, cho nên Thẩm Hành Vu gọi thẳng tục danh của Mộ Phi Chỉ: "Vừa rồi ngươi có thấy gì khác trên người tú bà không?"

"Cái gì?" Mắt Mộ Phi Chỉ khéo léo chớp, giọng nói trầm ổn hỏi Thẩm Hành Vu.

"Mùi son đàn hương."
Bình Luận (0)
Comment