Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 7

“Tại sao ta phải tỷ thí với ngươi? Khanh khách.” Yên lặng nhìn Thẩm Hành Vu một cái, ngay sau đó Đỗ Trọng liền cúi đầu, cả người vẫn tựa vào cạnh cây cột như cũ, mái tóc bạch kim buông rơi, che đi dung nhan khiến người ta kinh ngạc.

(Khanh khách: vị khách quý)

“Lúc ta mười tuổi, lần đầu tiên nghe được tên của ngươi. Lúc mười hai tuổi, lần đầu tiên có người so sánh ta với ngươi. Sau đó cho đến lúc sư phụ ta qua đời, sự tồn tại của ngươi như một bóng ma, cho dù ta có đột phá cái gì, sư phụ cũng chưa hề khen ta một cấu, chỉ nói: ‘Nếu là sư thúc của ngươi, chắc chắn làm tốt hơn ngươi.’ Sư thúc, ngươi nói xem hôm nay ngươi tỷ thí hay không?” Lúc nói những lời này, Thẩm Hành Vu vẫn bị Mộ Phi Chỉ ôm ở trong ngực, nhưng cả người nàng lại tỏa ra khí chất và tinh thần không giống như vậy, cả người trông hết sức linh khí.

“Sư thúc? Ngươi nói Đỗ Trọng là sư thúc của ngươi?” Mộ Thiếu Khanh vẫn đang phe phẩy cái quạt chợt ngừng lại, lần đầu tiên hắn lộ trực tiếp ra vẻ mặt kinh ngạc, giống như nghe được một tin tức khó tin: “Thật sự ta không nghĩ đến, ta cứ cho rằng quái thai này là từ tảng đá chui ra, không ngờ ngươi cũng có sư môn.”

“Ta chưa bao giờ tỷ thí y thuật với người khác.” Đỗ Trọng vẫn cúi đầu như cũ, một chút cũng không thèm để ý việc Thẩm Hành Vu gọi mình là sư thúc.

“Này, không phải ngươi là Vương hay sao? Ta muốn tỷ thí với hắn, ngươi có đồng ý hay không?” Bởi vì được tận mắt nhìn thấy Đỗ Trọng nên Thẩm Hành Vu có vẻ rất kích động.

“Hôm nay thời tiết không tệ, ta chỉ giới thiệu để các ngươi quen biết nhau, cũng không phải để các ngươi tỷ thí.” Mộ Phi Chỉ giữ chặt thắt lưng Thẩm Hành Vu, không cho phép nàng lộn xộn.

“Đỗ Trọng, ngươi là đồ đàn bà, tiểu cô nương người ta cũng đã nói, ngươi là một đại nam nhân còn nhăn nhó cái gì, đúng là người bên ngoài yếu đuối, bên trong hèn nhát.” Bỗng nhiên sau lưng bốn người truyền đến giọng nói sắc bén vô cùng, người đó vừa đến liền gọi Đỗ Trọng là đàn bà, lời nói ác độc như vậy, Thẩm Hành Vu không cần quay đầu cũng biết, vị này chính là trưởng công chúa Mộ Tê Hoàng ăn nói độc ác.

Thời điểm mấy người cùng quay đầu lại, Mộ Tê Hoàng đang bay trên mặt hồ tới. Dáng người xuất sắc của nàng ròi vào trong đình, mạnh mẽ mà nhẹ nhàng khiến Thẩm Hành Vu hâm mộ.

“Trưởng công chúa vừa rồi nói tiểu sinh là đàn bà, đã là đàn bà thì sao có thể làm ra chuyện của đại nam nhân?” Đỗ Trọng xoay mình, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên một cách bình thường, con ngươi màu tím như có như không nhìn chằm chằm Mộ Tê Hoàng.

“Bổn cung nói ngươi là người đàn bà thì ngươi chính là đàn bà, lúc nào người có thể nghe lời như vậy? Trong cung đã lâu không có chuyện gì vui, hôm này ngươi, đồ nhân yêu này dám quấy rầy hứng trí của bổn cung, ta sẽ dỡ quan tài của ngươi.” Mộ Tê Hoàng tự nhiên ngồi lên ghế, giọng nói hung ác.

“Ta không phải nữ nhân, chỉ sợ trưởng công chúa cũng không phải.” Đỗ Trọng lại nở nụ cười khanh khách.

“Tỷ thí y thuật tất nhiên sẽ cần người bệnh. Lúc này có thể tìm được ở đâu bây giờ. Chẳng lẽ ngươi đi chém hai người bình thường.” Mộ Thiếu Khanh ở một bên thở dài nói: “Thời tiết tốt như vậy, so tài thơ văn mới hợp với không khí.”

“Ta mặc kệ, vất và nhiều năm như vậy mới có thể gặp được một đối thủ, ta nhất định phải tỷ thí với hắn một trận” Thẩm Hành Vu lôi cánh tay của Mộ Phi Chỉ, chỉ muốn nhảy ra từ trong ngực của hắn. Có trời mới biết, nàng mong muốn có thể tỷ thí với Đỗ Trọng đến mức nào.

Ánh mắt của Mộ Phi Chỉ quét qua chỗ Thẩm Hành Vu đang lôi kéo cánh tay của mình, chợt ôm nàng thật chặt, một đôi mắt mị hoặc mỉm cười nhìn nàng, giọng nói lại rất nghiêm chỉnh: “Nàng làm nũng đi!”

“Gì?” Không chỉ có Thẩm Hành Vu, những người khác có mặt ở đây nhìn Mộ Phi Chỉ như nhìn thấy quỷ, từ sau khi có nữ nhân, quả nhiên Vương nói chuyện càng ngày càng trực tiếp.

“Có cần ta phải lặp lại lần nữa hay không?” Mộ Phi Chỉ liếc mấy người kia một cái, cuối cùng tầm mắt nhìn xuống khuôn mặt đang kinh ngạc của Thẩm Hành Vu.

“Chuyện làm nũng này xem ra ta không làm được, nhưng mà nếu ngươi không đồng ý cho ta, tối hôm nay đừng mong ôm ta ngủ.” Thẩm Hành Vu phản ứng rất nhanh, nàng đưa hai tay ra choàng qua cổ của nam nhân, nói một cách nghiêm túc.

“Phốc!”

“Ngươi, nữ nhân này, rốt cuộc ngươi có biết xấu hổ hay không?” Mộ Tê Hoàng châm chọc nhìn Thẩm Hành Vu.

“A, xấu hổ? Xấu hổ trị giá được mấy đồng tiền?” Thẩm Hành Vu hừ lạnh.

“Đỗ Trọng, gần đây ta thu được từ Hoài Bắc mấy cái chăn làm từ tàm ti thiên nhiên, nếu được trải trong quan tài của ngươi thì thật là ấm áp.” Mộ Phi Chỉ từ từ mở miệng.

Không ngờ chỉ một câu nói đơn giản như vậy khiến cho Đỗ Trọng nở nụ cười khanh khách: “Được rồi, được rồi!”

Cuối cùng nhóm người quyết định đi quân cơ doanh, bởi vì Đỗ Trọng tỷ thí với Thẩm Hành Vu thì cần có người bị thương. Nếu nói ở trong kinh thành này, có chỗ nào dễ dàng tìm thấy người bị thương nhất thì chỉ có quân cơ doanh này. Ở chỗ này là doanh trại của thám tử, có đủ các loại vết thương.

Động tác của Hắc Ưng rất nhanh chóng. Trong khi mấy người bí mật đến quân cơ doanh, chỉ trong một thời gian ngắn, hắn đã tìm được mấy thám tử vừa bị thương trở về. Hai người kia bị mang vào đúng lúc Thẩm Hành Vu và Đỗ Trọng đang chuẩn bị.

Hai người bị thương được đặt song song ở trên giường doanh trại. Thẩm Hành Vu và Đỗ Trọng đứng ở hai bên, sau lưng hai người là hai cái hòm thuốc nhỏ của mình. Hòm thuốc của Đỗ Trọng vừa nhìn đã biết không phải là đồ vật của người bình thường, cái hòm thuốc của hắn được làm từ gỗ cây lim tốt nhất. Nhưng đặc biệt hơn là nó được tạo thành hình dạng của một chiếc quan tài. Nam nhân này đúng là có một niềm đam mê sâu đậm với quan tài. Mà hòm thuốc của Thẩm Hành Vu được tìm thấy ở Ngô Đồng điện, đây là cái mà sau khi nàng thức tỉnh là tự mình bố trí sắp xếp lại lần nữa.

“Muốn so tài thế nào? So xem bệnh nhân của ai khỏi bệnh nhanh hơn sao?” Mộ Thiếu Khanh đi theo sao không hiểu hỏi.

“Không phải chỉ đơn giản là do thời gian quyết định, thân là thầy thuốc, ra tay như thế nào, độ thuần thục như thế nào mới là cái mà chúng ta coi trọng.” Thẩm Hành Vu đang chuẩn bị mọi thứ, không khỏi mở miệng giải thích.

Nữ vương Mộ Tê Hoàng đứng giữa hai người, rất vui vẻ nói câu ‘bắt đầu!’

Hai người đồng thời đút thuốc tê cho hai binh lính bị thương, nhưng kế tiếp sự khác nhau giữa hai người được thể hiện ra ngoài.

“Chậc chậc, ta yêu chết cái thân thể này.” Đao rạch một vết thật sâu trên miệng vết thương của người kia, cảnh tượng tàn nhẫn vô cùng. Nhưng lúc này Đỗ Trọng lại toát ra một câu nói như vậy. Hắn lại cắt vết thương sâu thêm mấy phân, sau đó rắc lên đó một chút bột con rết được mài sẵn và nhỏ vài giọt nọc độc bọ cạp. Xong xuôi lại se chỉ luồn kim vá lại. Phương pháp chữa trị trực tiếp của hắn khiến người ta không dám nhìn vào.

Nhìn lại bên phía Thẩm Hành Vu, nàng không cắt vết thương thêm nữa mà trực tiếp đắp một đống thảo dược lên miệng vết thương sau đó lấy mấy bình nhỏ trong hòm thuốc của mình, hòa lẫn vào trong một cái chén cùng với một chút nước, cuối cùng trở thành một chén có màu sắc sặc sỡ. Kêu người đỡ tên binh lính kia dậy, trực tiếp đút hắn uống chén thuốc đó.

Tốc độ của hai người rất nhanh, khi hai người dừng tay hoàn toàn, nhìn nhau cười một tiếng. Thẩm Hành Vu lên tiếng, nhìn về phía Mộ Phi Chỉ: “Ta nghĩ chúng ta có phát hiện một chuyện rất thú vị ở quân cơ doanh này.”
Bình Luận (0)
Comment