Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng Đế

Chương 74.4

Ngày hôm sau.

Đường đá trong Vương cung đều được rửa sạch đổi mới hoàn toàn, không hề ngửi thấy một chút mùi tanh của máu, thậm chí còn không nhận ra được, tối hôm qua nơi đây còn là chiến trường, dường như Vương cung vẫn như cũ, không có bất kỳ thay đổi nào, lúc lâm triều Mộ Phi Chỉ để cho Phúc Hải đọc một thánh chỉ.

"Thanh Bình Hầu Mộ Thiếu Khanh, lấy danh nghĩa xây dựng thiền viện, âm thầm nuôi dưỡng sát thủ ở thang lâu, để thu thập tin tức, mua bán quan chức, hôm nay còn trắng trợn hơn bức vua thoái vị, lấy tội danh mưu phản xử cực hình..." Một thánh chỉ khiến cả đám kinh sợ, Mộ Phi Chỉ thu hết ánh mắt kinh sợ của đám đông vào mắt, ánh mắt hắn chuyển một cái, nhìn về phía bên trái Tả tướng đang cúi đầu, hỏi: "Tả tướng vì Hoài Nam, xâm nhập vào phủ Thanh Bình Hầu, thật là đáng khen." Hắn nửa mỉa mai nửa cười lạnh nói khiến Tả tướng lạnh sống lưng, nhờ kinh nghiệm nửa năm làm quan khiến hắn ta trấn tĩnh lại, hắn ta quỳ xuống lạy Mộ Phi Chỉ, Mộ Phi Chỉ tiếp tục chuyển động chiếc nhẫn trên tay, cười khẽ một tiếng: "Bình thân, người ta nói, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Tả tướng tự mình suy nghĩ là được."

"Thần biết tội."

...

Đối với Thẩm Hành Vu, cái chết của Mộ Thiếu Khanh không ảnh hưởng gì lớn đến cuộc sống của bọn họ, bởi vì từ đầu đến cuối, Mộ Phi Chỉ bảo về nàng rất tốt, chưa từng đặt nàng vào tình huống nguy hiểm, cũng vì vậy, từ sau khi Hữu tướng vào biệt viện, Thẩm Hành Vu chưa từng hỏi han gì đến chuyện triều đình, an tâm dưỡng thai, cuộc sống gia đình cũng trải qua tốt đẹp.

Đứa nhỏ bây giờ còn chưa đến hai tháng, thậm chí còn chưa hề lộ bụng, nhưng Mộ Phi Chỉ lại đối xử với nàng như đứa bé đã ra đời, lúc hắn rảnh rỗi, thường ghé vào bụng Thẩm Hành Vu, lẩm bẩm nói với bụng chưa nhô lên của nàng, thời điểm đó Thẩm Hành Vu thường đẩy hắn, che miệng cười nói: “Bây giờ vẫn chưa lớn?”

...

Trên đời này muốn hỏi việc gì có lực sát thương lớn, thì lời đồn tuyệt đối là một trong số đó, thánh chỉ xử tử Mộ Thiếu Khanh ban ra chưa được mấy ngày, mấy lời đồn đại lại bắt đầu xuất hiện trong kinh thành, lần này ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với trong quá khứ, hơn nữa lần này không còn là nữ nhi nhà Hữu tướng, cũng không phải Vương hậu thần bí, mà lại là Mộ Phi Chỉ vị Đế vương trẻ tuổi mà vạn dân kính ngưỡng và Thanh Bình Hầu Mộ Thiếu Khanh đã bị giết kia.

Không cách nào tra ra xuất xứ của những lời đồn đại này, chỉ là từ trong phố lớn ngõ nhỏ đều đồn đại nói, sự thật là hai đứa trẻ do tiên vương sinh ra, sau lại bị lão Thanh Bình Hầu thu dưỡng, đương kim Vương thượng chính là Mộ Phi Chỉ vì muốn chấm dứt hậu hoạn, tự mình tiêu diệt Mộ Thiếu Khanh, nhìn lại, trải qua chuyện bôi dầu thêm mỡ, chuyện xưa lại biến thành như vậy.

Khi đến giờ lên triều, tất cả đại thần đều cẩn thận nhìn sắc mặt của Mộ Phi Chỉ, nhưng trên mặt Mộ Phi Chỉ vẫn mang vẻ lười biếng như cũ, hắn ngồi ở trên ghế rồng, nhìn các đại thần ở phía dưới, mở miệng nói: "Các vị ái khánh, hôm nay không có gì bẩm báo à?"

Các vị đại thần cũng ấp úng, thậm chí còn nhỏ giọnglíu ríu trả lời, Phúc Hải đứng ở một bên, liếc mắt nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình. Ặc, nhìn tình huống thật không ổn, mỗi lần Vương thượng lộ ra nét mặt này đều là đang có tính toán trong lòng, đây là kết luận mà hắn ta đã rút ra sau vài năm hầu hạ.

"Hồi Vương thượng, cực thần có lời muốn nói." Nguyên lão Tiền đại nhân lên tiếng phá vỡ bế tắc, mỗi lần hắn đều cậy mình là người lớn tuổi mà đảm đương chim đầu đàn, chỉ thấy hắn bước ra khỏi hàng, sau đó cung kính cúi đầu trước Mộ Phi Chỉ, giọng nói rất cương trực công chính: "Vương thượng, hôm nay có một lời đồn nói," Tiền đại nhân cắn răng một cái nói tiếp: "Nói rõ là đệ đệ ruột của ngài, vì có người muốn tranh đoạt vương vị của ngài, cho nên tìm tội danh mưu phản để giết Thanh Bình Hầu."

Lời vừa nói ra, các vị đại thần liền thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có người dám nói ra lời mà bọn họ không dám nói, Tiền đại nhân cũng cảm thấy hoảng hốt, tuy bây giờ hắn đứng rất đoan chính, nhưng không ai biết, chân trong quan phục không ngừng run lên, hắn cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt của Mộ Phi Chỉ, nhưng rất tò mò, không biết sau khi Mộ Phi Chỉ nghe xong những lời này sẽ có sắc mặt gì.

"Tả tướng, ngươi cảm thấy là ai ở sau lưng giở trò quỷ?" Mộ Phi Chỉ lại vứt vấn đề này cho Tả tướng, hơn nữa còn nói rõ ràng, người nào giở trò quỷ sau lưng, một đám người lại bắt đầu lâm vào suy tư.

"Nhất định là người có tâm giở trò quỷ sau lưng." Tả tướng đứng ra, kiên định nói.

"Vậy ngươi cảm thấy ai là người có khả năng nhất?" Mộ Phi Chỉ vẫn lười biếng như cũ.

"Chuyện này thần không dám vọng đoán." Tả tướng xoay chuyển rất tốt.

"Nếu vậy thì bãi triều." Nói xong, Mộ Phi Chỉ liên mang theo Phúc Hải rời đi.

"Phúc Hải, ngươi cảm thấy ai là người giở trò?" Mộ Phi Chỉ lại mang vấn đề vừa rồi ra hỏi Phúc Hải lần nữa, Phúc Hải lắc đầu, công bố không dám nói lung tung.

"Ngươi nói đúng, ta sẽ không trách tội." Mộ Phi Chỉ lên tiếng để hắn nói.

"Hôm đó, những người biết chuyện ngoại trừ Ngự lâm quân thì còn có Tả tướng, cho nên nếu là Tả tướng ra mặt, chuyện kia nhất định có thể giải quyết." Phúc Hải rụt rè nói, nhưng mà hắn ta vẫn nói ra phải giải quyết như thế nào.

"Ra mặt?" Giống như nghe được chuyện cười, Mộ Phi Chỉ lớn tiếng cười, cái này khiến cho Phúc Hải cảm thấy khó hiểu.

"Châu chấu trên một sợi dây cũng phải cố nhảy đến bước cuối cùng." Khi đến gần điện Thái Cực, Mộ Phi Chỉ khẽ thì thầm một câu khẽ nói.

"Nghe nói chàng bị lời đồn đại kia quấn lấy người." Mộ Phi Chỉ vừa vào đến đại điện, liền nghe thấy lời trêu chọc của Thẩm Hành Vu.

"Không phải nói an tâm dưỡng thai sao? Sao lại quan tâm những chuyện này?" Mộ Phi Chỉ thấy Thẩm Hành Vu đắc ý như biến thành người khác, liền lập tức cho cung nữ lui sạch, chỉ để không gian cho hai người bọn họ, Thẩm Hành Vu để khung thêu xuống, tặc lưỡi hai cái nói: "Cho dù ta không muốn nghe, những lời này vẫn tự động chui vào lỗ tai. Phu quân, xem ra lần này có người muốn đưa chàng vào chỗ bất nhân bất nghĩa."

"Binh đến tướng đỡ, nước đến đất chặn, đạo lý đơn giản như vậy mà A Vu cũng không hiểu sao?" Khóe miệng Mộ Phi Chỉ cong lên.

Thẩm Hành Vu vỗ vỗ ngực hắn, ảo não nói: "Xem ra là ta lo lắng vô ích rồi.

"Đợi thu thập lão hồ ly này xong là ta có thể an ổn chờ bảo bảo ra đời." Mộ Phi Chỉ ghé đầu vào bụng nàng, trong giọng nói mô tả cuộc sống hạnh phúc khiến cho người ta vô cùng hâm mộ.

"Chàng đừng làm mình bị thương là được." Đao thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, Thẩm Hành Vu chỉ lo lắng hắn xảy ra chuyện.

"Yên tâm đi." Mộ Phi Chỉ ôm lấy hông nàng, vùi đầu vào trong ngực nàng, nơi đó có mùi vị ấm áp.

...

Khi Mộ Phi Chỉ giao nhiệm vụ điều tra cho Tả tướng, lúc đầu là mấy người dâng tấu, sau phạm vi lại càng mở rộng buộc tội Hữu tướng, nói Hữu tướng vì muốn trả thù việc mình bị giam lỏng, sau đó liền lệnh cho người xung quanh tung ra lời đồn đại, cho nên mới tạo trường hợp như bây giờ.

Lúc đầu Mộ Phi Chỉ còn biểu hiện bình tĩnh, đến cuối cùng, lúc đang thượng triều, ngay trước mặt cả đám quần thần, quăng tất cả tấu chương trên bàn xuống, tiếp đó tức giận nói với quan phụ trách Đại Lý Tự: "Đại Lý Tự nghe lệnh, lập tức phong tỏa phủ Hữu tướng, tăng gấp đôi binh lực, Cô vương muốn xem xem, bọn họ còn có thể gây ra những chuyện gì.”

Tả tướng nhìn biểu hiện của Mộ Phi Chỉ, mặc dù trong lòng có chút hoài nghi, nhưng vẫn cảm thấy yên tâm, sau khi hạ triều trở về Tướng phủ, hắn liền chui vào ngự thư phòng, tiếp đó di chuyển một cái bình sứ thanh hoa, bức tường đằng sau tủ sách lập tức hiện ra một cái cửa, hắn đi vào bên trong mật thất chưa được bao lâu, liền ngừng lại giữa một cái phòng trong lòng đất, bởi vì ở trong lòng đất, nên toàn bộ trong đó đều đốt nến, ánh nến ấm áp kéo dài bóng người trên đất, Tả tướng quỳ xuống sau lưng cái bóng kia, trả lời: “Chủ tử, đã làm theo chỉ thị của ngài, bây giờ tuy rằng Vương thượng chưa hề động, cũng chưa có ý định giết người, nhưng tin là không lâu nữa, đầu Quý Viễn Sơn sẽ khó giữ được.”

Một đầu tóc dài của người nọ đổ xuống, óng ánh trong suốt giống như Cửu thiên huyền nữ, nàng đeo một cái khăn che mặt, khiến người khác không thấy rõ diện mạo khuôn mặt, chỉ nghe nàng chậm rãi trả lời: “Chúng ta không còn Mộ Thiếu Khanh để lợi dụng, kế tiếp ngươi phải làm việc cẩn thận.”

“Thuộc hạ đã rõ, nhưng Lục hoàng tử chậm chạp không chịu ra mặt, thuộc hạ cũng không có biện pháp.” Tả tướng có chút khó xử nói.

“Lục hoàng tử cũng chỉ là cái danh vọng, hắn không ra mặt, thì ngươi bắt hắn phải xuất hiện, lần này ta sẽ ở lại Hoài Nam một thời gian, ngồi đi tự rót.”



Phủ Hữu tướng bị tầng tầng lớp lớp binh lính canh gác, trong mắt mọi người ở đây, tất nhiên Hữu tướng đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, từ trước đến nay trong triều không thiếu tường bao, theo bọn họ, cây đại thụ Hữu tướng này lập tức sẽ sụp đổ, cho nên bây giờ có thể phủi sạch quan hệ thì liền phủi sạch quan hệ, có thể bỏ đá xuống giếng thì bỏ đá xuống giếng, trong khoảng thời gian ngắn, tấu chương buộc tội Hữu tướng đã chất thành một đống nhỏ. Hôm nay, tâm tình của Thẩm Hành Vu rất tốt liền đi hầm một chén canh mang đến cho Mộ Phi Chỉ, bởi vì mấy ngày nay hắn thật sự rất mệt mỏi, nàng đã nghĩ bản thân mình nên phát huy một chút tiền lực của hiền thê, nàng cố ý bảo Phúc Hải không cần thông báo, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, kết quả vừa đi vào Ngự thư phòng, nàng lại ngẩn cả người, bởi vì nàng không nhìn thấy Mộ Phi Chỉ ở đâu, mà nguyên nhân là đống tống chương cao ngất đặt ở trên bàn đã che mất đầu Mộ Phi Chỉ, chờ đến khi thấy rõ nguyên nhân, Thẩm Hành Vu liền cười ha ha, trách không được mấy ngay nay hắn đều trở về rất trễ, thì ra là bị đống tấu chương này giữ chân.

“Đưa cho ta? Cuối cùng nàng cũng bắt đầu săn sóc phu quân của nàng rồi hả?” Thẩm Hành Vu tiếp nhận khay trong tay Thạch Lưu, sau đó bảo nàng đi ra ngoài, chờ Thạch Lưu tủm tỉm cười đóng cửa lại, bỗng Mộ Phi Chỉ ngẩng đầu lên, mệt mỏi trong mắt bị quét sạch, khóe miệng hắn cong lên tươi cười trêu tức Thẩm Hành Vu.

“Khi nào ta không chăm sóc chàng hả?” Thẩm Hành Vu hất bút son trước mặt hắn ra chỗ khác, thu thập một chỗ trống nhỏ, sau đó mới đưa bát canh nàng tự tay nấu đến trước mặt hắn, đưa cái thìa nhỏ cho hắn, sau đó tha thiết mong chờ nhìn hắn, đợi hắn đánh giá.

Mộ Phi Chỉ tao nhã nhận thìa, tiếp đó trong ánh mắt chờ đợi của nàng, há miệng nếm một ngụm nhỏ.

Lúc hai mắt Thẩm Hành Vu tỏa sáng đợi hắn đánh giá, đột nhiên Mộ Phi Chỉ nói một câu: “Sao lại khó uống hơn so với Vương tỷ làm?”

“...” Thẩm Hành Vu xem thường hắn, thuận tay cầm tấu chương bên cạnh muốn đập lên đầu Mộ Phi Chỉ, nhưng cuối cũng vẫn không nỡ xuống tay, nhìn khuôn mặt có vẻ không vui của nàng, Mộ Phi Chỉ cảm thấy vui liền cười nói: “Lừa nàng thôi, uống rất ngon.”

“Có uống là được rồi, ở đâu ra nhiều thói xấu như vậy.” Thẩm Hành Vu nhỏ giọng than một tiếng, sau đó vừa muốn đi, Mộ Phi Chỉ cũng rất cảnh giác ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nàng hỏi: “Nàng muốn đi đâu?”

“Ra ngoài đi dạo.” Thẩm Hành Vu ỉu xìu nói.

“Bồi ta.” Mộ Phi Chỉ chỉ nói hai chữ, nhưng trong đó ẩn chứa ý tức hàm xúc bá đạo, thật là không ngăn được.

“Nhìn tấu chương này, rất thú vị.” Mộ Phi Chỉ vội vàng uống canh, vì thế liền chỉ chỉ đống tấu chương nhỏ trên bàn với Thẩm Hành Vu.

“Đây là cái gì? Tuyển tú nữ?” Thẩm Hành Vu cố ý kéo thật dài mấy chữ cuối cùng, nàng vụng trộm nhìn Mộ Phi Chỉ, thấy Mộ Phi Chỉ vẫn chuyên tâm cúi đầu uống canh, lúc này mới rút một quyển tấu chương ra xem. Nàng vừa muốn mở ra, bỗng nghe thấy người nào đó mở miệng nói: “Tấu chương tuyển tú nữ không hề đến nơi này của ta.”

“Tại sao?” Thẩm Hành Vu hỏi theo bản năng.

“Ta nói với Phúc Hải, về sau những tấu chương loại đó, nhỡ kỹ tên, rồi ném tới Ngự thiện phòng để nhóm lửa.” Mộ Phi Chỉ nhàn nhã uống canh, tuy hương vị có chút nhạt, nhưng hắn vẫn cảm thấy hợp với khẩu vị của hắn!

“Những thứ này đều là tấu chương buộc tội Hữu tướng?” Thẩm Hành Vu hờn dỗi liếc mắt nhìn Mộ Phi Chỉ một cái, sau đó liền bị tấu chương đó hấp dẫn, một đống người thông đồng cùng nhau bỏ đá xuống giếng sao?

“Ừ!” Mộ Phi Chỉ gật đầu.

“Tả Hữu tướng từ trước đến nay đều cân bằng quyền lực, thiếu một thứ cũng không được, một khi một bên độc chiếm, đây cũng không phải chuyện tốt.” Thẩm Hành Vu không nhịn được mở miệng nói.

“Dĩ nhiên, ta đã an bài xong mọi chuyện, chỉ chờ lão hồ ly mắc câu.” Mộ Phi Chỉ cảm thấy mỹ mãn lau miệng, đẩy cái khay sang một bên, Thẩm Hành Vu giật mình nhìn cái bát không, lông mi run lên, nhất thời không biết nói gì.

“A Vu, ôm ôm.” Mộ Phi Chỉ vươn tay ra với Thẩm Hành Vu.

Thẩm Hành Vu đã quen với hành động này của Mộ Phi Chỉ, nàng tiến lên ngồi lên đùi hắn, hai tay rất tự nhiên ôm cổ hắn, tìm tư thế thoải mái trong lòng hắn, sau đó vui vẻ híp mắt.

“A Vu, nàng có nguyện vọng gì? Khi mà nàng chưa tiến cung?” Mộ Phi Chỉ đột nhiên hỏi vấn đề này.

Thẩm Hành Vu dựa vào trong lòng hắn, lười biếng nói: “Tìm nam nhân, lưu lạc thiên nhai, sau đó tìm một nơi yên tĩnh ẩn cư, làm một đôi thần tiên quyến lữ.”

“Thật đúng là tác phong của nàng.” Mộ Phi Chỉ ôm chặt nàng, trong lòng âm thầm tính toán, bao nhiêu năm nữa mới có thể làm tròn giấc mộng này của nàng, nàng có thể tới bên cạnh hắn, đã thành toàn tất cả ảo tưởng của hắn, thê tử, đứa nhỏ, một gia đình ấm áp, giống như toàn bộ Vương cung này đều bởi vì nàng đến mà được phủ thêm một tầng ấm áp, mà quãng đời còn lại của hắn, cũng muốn hoàn thành giấc mộng này của nàng.
Bình Luận (0)
Comment