Edit: Ciao
Khi Tần Huyền Qua đề nghị bọn họ ở lại Đông cung, Thẩm Hành Vu đã có dự cảm, ở đây nhất định sẽ không có chuyện gì tốt đẹp, trải qua bữa tiệc tối nay Thẩm Hành Vu càng thêm khẳng định suy nghĩ này.
“Hừ.” Mộ Phi Chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, thả Thần nhi xuống đất.
Thần nhi nhanh chóng chạy trên mặt đất, hai mắt Thẩm Hành Vu vẫn nhìn theo bóng dáng của nhi tử, cười lạnh nói với Mộ Phi Chỉ: “Nếu như bọn họ đã có lá gan lớn như vậy, muốn hại Thần nhi thì ta cũng chẳng cố kỵ gì.”
“Chơi cũng được nhưng không được làm mình bị thương.” Mộ Phi Chỉ duỗi tay ra, ôm Thẩm Hành Vu vào trong ngực.
Thẩm Hành Vu cười xảo ra, nàng đánh nhẹ vào ngực Mộ Phi Chỉ, cười nói: “Chàng thấy ta làm mình bị thương khi nào?”
“Hừ, nàng ít bị thương.” Mộ Phi Chỉ ôm chặt, giọng nói đùa: “Nàng chơi vui rồi để cho ta theo ở phía sau lo lắng.”
“Đừng có làm trò, đừng giả bộ đáng thương.” Thẩm Hành Vu lẩm bẩm nói: “Lần đó ta trêu người ta, không phải chàng theo sau chọc dao găm à, chàng dám nói lần đó không phải chàng bỏ xuân dược cho Phong tướng quân xem.”
“Nào có?” Mộ Phi Chỉ chết cũng không nhân.
“Được rồi, lần đó ta chỉ muốn chỉnh Vương tỷ một chút, cuối cùng chàng lại bỏ xuân dược vào rượu Phong tướng quân, chàng cũng ít có xấu lắm.” Thẩm Hành Vu làm vẻ mặt ghét bỏ, nói.
“Cái cọc gỗ kia khó chịu.” Nói đến phong dự, trong giọng nói Mộ Phi Chỉ cũng có chút ghét bỏ.
“Theo ta thấy, nam nhân như vậy rất đáng tin cậy.” Thẩm Hành Vu đặt mông ngồi trên đùi Mộ Phi Chỉ, tay bóc hạt dưa trên bàn ăn.
“Nàng lập lại lần nữa xem.” Mộ Phi Chỉ nhéo eo Thẩm Hành Vu, trong giọng nói có tia lãnh khí, hắn vừa nhíu Thẩm Hành Vu lại làm cho nàng dán chặt vào người hắn, một tay lẻn vào trong vạt áo nàng, hài lòng nghe được nàng than nhẹ một tiếng. Mộ Phi Chỉ vùi vào vai nàng, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, giọng nói mang theo hơi thở nóng bỏng: “Ý của nàng là ta không đáng tin sao?”
“Ư, đấy là chàng tự nói, ta chưa nói gì cả.” Thẩm Hành Vu bị Mộ Phi Chỉ đùa, người hơi mềm, nhưng mà hôm nay buổi tối không ăn cơm ngon nên nàng vẫn vươn tay cắn hạt dưa ăn.
“Mỗi người có một khẩu vị khác nhau, tính tình Vương tỷ nóng nảy như vậy, xác thực nên tìm một cái cọc gỗ.” Mộ Phi Chỉ quay đầu nhìn Thẩm Hành Vu giống như con chuột nhỏ đang gặm thức ăn, híp híp mắt, ý vị thâm trường nói: “Giống như nàng vậy, rõ ràng xấu hổ muốn chết, mà vịt chết còn cứng mỏ, giả vờ bình tĩnh tự nhiên, nên tìm người thú vị như ta.”
“Ở trước mặt đứa nhỏ, chàng nói gì đó!” Thẩm Hành Vu nhéo nhéo cánh tay Mộ Phi Chỉ, thấp giọng nói.
Quả nhiên, Thẩm Hành Vu vừa nói xong, Thần nhi quay đầu lại, nghiêng đầu, cười híp mắt nói: “Mẫu hậu, con vịt chết là cái gì?”
“Chàng xem, là việc tốt chàng làm đó.” Thẩm Hành Vu liếc Mộ Phi Chỉ, ghé vào trên người hắn, thở phì phò nói.
Mộ Phi Chỉ cười hừ hừ, nói với đứa nhỏ trên mặt đất: “Thần nhi, Bạch Tước thúc thúc mua bánh bao thịt cho con, con ra ngoài tìm hắn đi.”
“Thật sao?” Thần nhi muốn ăn bánh bao thịt.” Thần nhi vuốt vuốt bụng mình, hấp tấp chạy ra gnoaif.
Bạch Tước đứng thủ ở bên ngoài trông thấy tiểu chủ tử chạy ra thì bước lên phía trước, bế tiểu chủ tử lên. Bởi vì đôi mắt của Thần nhi không tốt, cho nên Bạch Tước lo lắng bé sẽ vấp ngã.
“Bạch Tước thúc thúc, thúc có bánh bao thịt sao?” Thần nhi ôm lấy Bạch Tước, cái đầu dụi dụi trên người hắn.
“Vương tử muốn ăn bánh báo thịt sao? Để ta dẫn ngài đi mua.” Lúc đối mặt với Thần Nhi, tính tình Bạch Tước luôn rất tốt, nghe thấy Thần nhi hỏi như vậy, sợ vừa rồi ở trên yến hội ăn không no, vì vậy ân cần hỏi han.
“Hừ, Thần nhi biết là phụ vương đang lừa gạt ta mà.” Thần nhi nhỏ giọng lầm bầm một câu, sau đó nó ngọt ngào nói với Bạch Tước: “Bạch Tước thúc thúc, thúc thả cháu xuống.”
Bạch Tước buông tay ra, Thần nhi tuột xuống, sau đó Bạch Tước trợn mắt há hồm nhìn cậu bé mập mạp đi tới cửa, bàn tay nhỏ bé vỗ mạnh vào cửa: “Mẫu hậu, mẫu hậu, bụng Thần nhi đau đau.”
Bạch Tước thấy Thẩm Hành Vu nhanh chóng vọt ra, nàng ngồi xổm trước mắt Thần nhi, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn, đau lòng hỏi: “Nói cho mẫu hậu, bụng đau đau thế nào?”
Mộ Phi Chỉ đen mặt đứng sau lưng hai mẹ con, con thỏ nhỏ kia giả bộ mệnh, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Tước. Bạch Tước chỉ cảm thấy trong ánh mắt kia có vô số dao đang bay tới, hắn lập tức chạy đi, không muốn dẫn lửa thiêu thân.
“Mộ Duyệt Thần, con còn giả bộ nữa đi.” Mộ Phi Chỉ xách cổ áo Thần nhi, bỏ qua một bên, sau đó bế Thẩm Hành Vu lên.
Thẩm Hành Vu nhìn một lớn một nhỏ, chỉ cảm thấy rất đau đầu.
“Mẫu hậu, bụng Thần nhi đau đau.” Thần nhi chu miệng kêu đau, mà Mộ Phi Chỉ thì bá đạo ôm lấy nàng, nói: “Nương tử, ta cũng đau.”
“Chàng đau ở đâu?” Thẩm Hành Vu rất muốn đạp hắn một cước.
Mộ Phi Chỉ kéo tay Thẩm Hành Vu đặt trước ngực mình, giả bộ đáng thương nói: “Đau ở đây.”
“Cút.” Thẩm Hành Vu vỗ vỗ tay, dứt khoát không để ý tới hai người này, một lớn một nhỏ, không có một ai tĩnh tâm cả.
...
Lúc chiều, Mộ Phi Chỉ đi theo thủ hạ Thiên Cơ lâu ra ngoài, nhưng mà có Bạch Tước âm thmaf bảo hộ nên Thẩm Hành Vu cũng không có gì suy nghĩ. Trong tịnh hiên trai có một xích đu, Thẩm Hành Vu kê một cái đệm lên rồi thản nhiên ôm Thần nhi ngồi đó.
“Thần thiếp bái kiến Vương hậu nương nương.” Không biết Thẩm Mộng Nhu đứng ở cửa viện lúc nào, nhìn về người giống ‘tỷ tỷ’, cúi đầu ôn nhu nói.
“Ơ, trận gió nào thổi Thái tử phi tới đây thế?” Trong lòng Thẩm Hành Vu bắt đầu tính toán, ngoài miệng lại cười hì hì.
“Vương hậu nương nương đường xa tới, ta cho phòng bếp làm một ít điểm tâm của Hoài Nam, hi vọng Vương hậu không chê.” Thẩm Mộng Nhu cười ngại ngùng, nàng ta sai người đặt điểm tâm trên bàn đá sau đó vẻ mặt muốn nói mà ngập ngừng.
“Cảm ơn.” Thẩm Hành Vu chỉ nói hai chữ này, không tỏ vẻ gì thêm. Thẩm Hành Vu vỗ vỗ sau lưng Thần nhi, tiểu gia hỏa này lại ngủ rồi.
“Còn có chuyện gì sao?” Thấy Thẩm Mộng Nhu vẫn không đi, ánh mắt Thẩm Hành Vu lạnh lùng nhìn qua, kết quả Thẩm Mộng Nhu vẫn cười ngọt ngào như trước, trong lòng Thẩm Hành Vu cười lạnh một tiếng: Nữ nhân này vẫn giả bộ như thế, cho dù người khác đối xử lạnh nhạt thì nàng ta vẫn tỏ vẻ vui mừng.
“Vương hậu nương nương, Nhu nhi có một yêu cầu quá đáng.” Hai tay Thẩm Mộng Nhu xiết khăn, bộ dạng như rất thẹn thùng.
“Đã thế thì đừng nói.” Thẩm Hành Vu trực tiếp chặn lại lời củ nàng ta. Lời này vừa nói ra, quả thực khiến Thẩm Mộng Nhu kinh ngạc, nàng ta không ngờ Thẩm Hành Vu lại trực tiếp như vậy, thậm chí còn lười phản ứng lại nàng ta.
“Tiểu Liên, ngươi xuống trước, Vương hậu nương nương trông rất giống tỷ tỷ ta, ta muốn nói vài lời tỷ muội với nàng.” Nói xong, Thẩm Mộng Nhu lấy khăn xoa xoa khóe mắt, thoạt nhìn rất ưu thương.
Nha hoàn dường như không hề kỳ quái với hành động của Thẩm Mộng Nhu, nàng ta an ủi nói: “Chủ tử, ngài đừng quá thương tâm, nếu không sẽ không tốt cho tiểu chủ tử.”
“Ta biết, ngươi ra ngoài đợi ta.” Thẩm Mộng Nhu cúi đầu khoát tay áo với Tiểu Liên.
Thẩm Hành Vu tuyệt đối không hoài nghi Thẩm Mộng Nhu cố ý muốn cho nha hoàn kia ra ngoài trông, lần này nàng ta tới tất nhiên là muốn ra vẻ.
“Có lẽ Vương hậu nương nương không biết. Đây vốn là chỗ ở của tỷ tỷ ta, xích đu này vốn là tỷ ấy năn nỉ Điện hạ làm cho, khu vườn hoa nhỏ đằng sau ngài cũng là chính tỷ tỷ chăm sóc, trước kia ở đó trồng cả vườn mẫu đơn.” Thẩm Mộng Nhu thương cảm nói, giống như đang nhớ chuyện thương tâm gì.
Vẻ mặt Thẩm Hành Vu không đổi nhưng trong lòng đang cười lạnh. Thẩm Mộng Nhu, ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó sao? Cố ý dùng lời nói tới để tìm hiểu? Bàn đu dây này không phải Thẩm Hành Vu năn nỉ Tần Huyền Qua làm mà là nó vốn có, vườn nhỏ kia không phải mẫu đơn mà Thẩm Hành Vu cho trồng một vườn hoa đồng lớn.
“Bây giờ Thái tử phi rảnh rỗi nói những chuyện này trước mặt ta, còn không bằng thêm nén hương cho tỷ tỷ ngươi.” Thẩm Hành Vu nhíu mày nhìn Thẩm Mộng Nhu, thầm nghĩ, chính là muốn tức chết ngươi, ngươi mới có thể tự loạn trận cước.
“Vương hậu nương nương, ngài có thành kiến gì với ta, vì sao lại nói chuyện như vậy, như vậy...” Thẩm Mộng Nhu như muốn khóc lên.
Thẩm Hành Vu gật đầu, nói: “Đúng vậy, ta rất có thành kiến với những người xinh đẹp.”
Lời này khiến Thẩm Mộng Nhu không biết trả lời thế nào.
“Nhìn ta kìa, kéo ngài nói chuyện phiếm, quên không cho ngài nếm thử điểm tâm đấy.” Nói xong, Thẩm Mộng Như tự mình bưng chén đĩa tới, muốn đặt đồ trên mặt ghế đá bên trái Thẩm Hành Vu, tất cả hành vi nàng ta biểu hiện rất tốt, duy chỉ có lúc nhìn Thần nhi, Thẩm Hành Vu phát hiện ánh mắt nữ nhân này có chút phức tạp, có căm hận, cũng có đau lòng.
“Làm phiền rồi.” Thẩm Hành Vu thu ánh nhìn lại, giọng nói lạnh lùng.
“Vương hậu nương nương, điểm tâm ăn rất ngon, ngài nếm thử xem.” Thẩm Mộng Nhu đứng bên cnahj Thẩm Hành Vu, dường như nhất định phải khiến Thẩm Hành Vu ăn vào.
Hai người nhìn như muốn cãi vã, Thẩm Hành Vu cúi người ôm Thần nhi, ánh mắt nhìn thấy màu vàng thấp thoáng, bên môi nàng nở nụ cười lạnh, xem ra người xem trò vui tới rồi.
“A...” Đúng lúc này, Thẩm Mộng Nhu hô một tiếng, thân thể nghiêng một cái, sắp ngã lên mặt ghế đá, bên cạnh lại không có nhân chứng, nếu thật sự đập vào thì đứa trẻ trong bụng tất nhiên sẽ không còn rồi.
“A...” Giọng Thẩm Hành Vu lại càng lớn hơn, nhưng mà trong lúc nàng kêu lên thì ngân châm trong tay thần không biết quỷ không hay chọc vào Thẩm Mộng Nhu, độ gây tê cao lfm cho Thẩm Mộng Nhu cứng ngắc trong chốc lát, nhân lúc ý thức nàng ta không tỉnh táo lắm, Thẩm Hành Vu âm thầm giúp đỡ nàng ta, sau đó chính mình ôm Thần Nhi té xuống vườn nhỏ sau lưng.
“Con ngoan, khóc lớn lên.” Khi lưng ngã xuống lá rau mềm, Thẩm Hành Vu nói bên tai Thần nhi.
“Oa oa oa...” Thần nhi diễn cũng nhanh, tiếng khóc này khiến Bạch Tước suýt nữa bật cười.
“Có chuyện gì?” Khi Thẩm Hành Vu và Thần nhi ngã xuống đất, bóng dáng màu vàng cũng đi tới sân nhỏ, người nọ nhìn cảnh tượng trước mắt thì tức giận hỏi: “Lão Tam, có chuyện gì?”
“Bẩm phụ hoàng, nhi thần cũng không biết.” Tần Huyền Qua nhìn vở kịch trước mặt, thầm nghĩ, quả nhiên hắn đã coi thường Thẩm Hành Vu rồi, trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà nàng ta có thể phản ứng nhanh như thế, tuy nói là khổ nhục kế nhưng hắn biết rõ, vườn kia bùn đất rất xốp, không thể làm người bị thương, chẳng khác gì nằm trên tấm thảm.”
“Thái tử phi, có chuyện gì, mấy người các ngươi không đỡ Vương hậu lên.” Tần hoàng nhìn thấy một lớn một nhỏ thì đau cả đầu, quan hệ Hoài Nam Hoài Bắc vốn không được tốt, ông cũng sớm nghe nói Hoài Nam Vương sủng thê như mạng, nếu như hắn biết được thì làm sao bây giờ.”
“Không cần, thê nhi của cô vương, cô vương tự đỡ, chỉ có điuề, có phải Tần hoàng nên cho cô vương một công đại không, cô vương sẽ không ngốc tới mức cho rằng thê nhi ta tự mình ngã vào đó.” Mộ Phi Chỉ lạnh lùng đi từ ngoài vào, mặt lạnh kéo Thẩm Hành Vu và Thần nhi lên, sau đó cho Thần nhi nằm sấp trên lưng mình, cũng không ghét bỏ tiểu gia hỏa làm bẩn y phục của mình.
“Thái tử phi, đây là có chuyện gì?” Tần hoàng rống lên với Thẩm Mộng Nhu.
Thẩm Mộng Nhu lập tức quỳ xuống, nàng ta giật mình nhìn hai nam nhân đang tức giân, muốn mở miệng nhưng lại phát hiện mình không có chút khí lực nfo.
“Nhu nhi, đây là có chuyện gì? Vương Hậu sao lại ngã trên đất.” Tần Huyền Qua tiến lên vài bước, kéo Thẩm Mộng Nhu lên.
Thẩm Mộng Nhu ủy khuất lắc đầu, trong mắt hàm chứa lệ, thoạt nhìn khiến người ta đau lòng.
“Ta, ta chỉ muốn mang điểm tâm Hoài Nam cho Vương hậu nương nương, kết quả, kết quả...”
“Kết quả nàng tự mình ngã xuống hả?” Mộ Phi Chỉ nói tiếp.
Nhìn cặp mắt kia của Mộ Phi Chỉ, Thẩm Mộng Nhu cảm giác như mình gặp phải ma quỷ rồi, nàng chỉ có thể không ngừng lắc đầu.
“Không phải... không phải...” Thẩm Mộng Nhu không ngừng lắc đầu.
“Bây giờ cô vương muốn kiểm tra vết thương của Vương hậu, về phần hành động việc làm của Thái tử phi, sợ là Tần hoàng còn thiếu cô vương một công đạo, Cô vương tới chúc thọ Tần hoàng, không phải đến để bị khinh bỉ.” Dứt lời, Mộ Phi Chỉ ôm Thẩm Hành Vu và Thần nhi vào trong, mà ba người trong nội viện nghe thấy lời Mộ Phi Chỉ nói... giống như trực tiếp xuống lệnh đuổi khách, khí tràng to lớn, khiến người khác cho rằng đây chính là địa bàn của hắn.
...
“Nàng đúng là không nhớ lâu.” Mộ Phi Chỉ giao Thần nhi cho Bạch Tước, quả quyết nói: “Tắm rửa cho tiểu tử này.” Sau đó kéo Thẩm Hành Vu vào trong.
“Phu quân, chàng tin không, nhất định Thẩm Mộng Nhu nghe Tần Huyền Qua sai mà tới.” Thẩm Hành Vu ôm lấy tay Mộ Phi Chỉ, nịnh nọt cười nói.
“Nàng cho rằng ta ngu ngốc à?” Mộ Phi Chỉ lạnh lùng liếc nàng một cái, ghét bỏ nhìn bùn đất sau lưng nàng.
“Ta không coi chàng ngốc, ta coi chàng là nam nhân mà.” Thẩm Hành Vu cười hì hì nói.