"Còn muốn ăn không? Anh lấy cho em."
Con ngươi Mạnh Đình xoay xoay, rồi sau đó nhẹ nhàng gật đầu, cậu đã quyết định ngày mai bắt đầu không tới phòng bếp lấy sandwich nữa, ăn khuya ăn no một chút mới có thể chống lại tiêu hao chạy bộ sáng sớm của cậu, "Em muốn ăn thịt."
"Được."
Yến Tuy đứng dậy đi lấy giúp Mạnh Đình, Mạnh Đình bé ngoan ngồi chờ anh trở lại.
Cậu tiếp tục ăn ăn hết chút còn lại trên đĩa, lúc này mới ngẩng mắt lên tìm kiếm bóng dáng Yến Tuy, mà Yến Tuy sớm bị người đi tới đi lui chặn lại.
Mạnh Đình không có bắt lấy được bóng dáng thuộc về Yến Tuy trong đám người, một nam nhân xinh đẹp có chút nhìn quen mắt ngồi xuống vị trí vốn là của Yến Tuy, vẻ mặt âm trầm mà nhìn cậu.
Mạnh Đình suy nghĩ một chút, xác định mình không nợ người khác tiền, khẳng định không phải là tới đòi nợ cậu, ánh mắt cậu đảo qua liền dời đi, sau đó tiếp tục đi tìm Yến Tuy.
"Cậu rất cao hứng đi?"
Nhìn Mạnh Đình đối với hắn mà nói, một chút phản ứng cũng không có, Tô Tư Vũ lại lặp lại lần nữa, "Nhặt được đồ rơi của tôi, lập tức liền gả cho Yến Tuy, cậu thật cao hứng đi."
Nửa câu đầu, Mạnh Đình nghe không hiểu, nhưng nửa câu sau thật đúng là bị hắn đoán đúng rồi, có thể gả cho Yến Tuy, cậu rất cao hứng.
Cậu nghiêng đầu lại, nhìn thấy Tô Tư Vũ, không có lắc đầu cũng không có gật đầu, cậu không nhận ra hắn, không cần thiết nói thật với hắn.
Tô Tư Vũ lại cười lạnh một cái, mới giới thiệu bản thân, "Tôi là vị hôn phu trước của Yến Tuy, Tô Tư Vũ."
Vị hôn phu trước gì gì đó, Mạnh Đình chưa từng nghe nói, nhưng Tô Tư Vũ cái tên này cậu trước khi tới yến hội mới nghe qua, giờ phút này nhất định là không quên được, như vậy hắn cũng chính là Tô Tư Vũ sau khi bày tỏ với Yến Tuy bị cự tuyệt kia.
Nhưng hắn tìm cậu làm cái gì, Mạnh Đình vẫn như cũ nghĩ mãi mà không ra, hôn sự của hắn và Yến Tuy, cho tới bây giờ hoàn toàn không có chỗ trống lựa chọn cậu, cậu nhiều lắm chính là phù hợp hơn một chút, đây chẳng lẽ là giận chó đánh mèo? Mạnh Đình không hiểu được mình có tính là oan hay không a.
"Tôi cho cậu biết, Mạnh Đình, Yến Tuy trốn không thoát khỏi lòng bàn tay tôi đâu......"
Mạnh Đình mi tâm nhăn lại, thần sắc từ suy nghĩ biến thành cảnh giác, "Cậu muốn hại anh ấy?"
Trốn không thoát khỏi lòng bàn tay, không phải là đồ khốn mới nói như vậy sao, mà bộ dáng phẫn hận này của Tô Tư Vũ, có phải hắn kỳ thực là kẻ địch của Yến Tuy không? Vậy cậu có cần giúp Yến Tuy đánh hắn một trận hay không, khiến hắn sợ rồi hẵng nói?
"Tôi thích anh ấy, tôi muốn theo đuổi anh ấy."
Tô Tư Vũ đem tất cả phản ứng trên mặt Mạnh Đình đều xem như là cố ý bỡn cợt hắn, mà hắn cũng không ngần ngại trực bạch hơn một chút nói với Mạnh Đình.
Mạnh Đình nghe như vậy tiếc nuối mà đè xuống ý nghĩ đánh người, sau đó nghiêm túc lắc đầu với Tô Tư Vũ, "Như vậy không tốt cậu thích chồng của người khác, thế là không tốt."
"Có câu gọi là cái gì ý nhỉ......" Não Mạnh Đình đột nhiên tắc, như thế nào cũng nghĩ không ra nổi, cậu rũ mắt nghiêm túc nghĩ, nhưng Tô Tư Vũ lại bị lời nói và diễn xuất của cậu chọc tức gần chết, mà trước mắt bao người, hắn ngoại trừ ngôn ngữ, cũng không thể thật sự thế nào đó với Mạnh Đình.
"Cậu cho rằng cậu nói như vậy, tôi sẽ buông tha cho?" Thân thể Tô Tư Vũ khẽ nghiêng về phía trước, mâu quang lại bén nhọn hơn trước một chút.
Mà Mạnh Đình ngước mắt sắc càng thêm tiếc nuối, "Xin lỗi, tôi không nhớ ra được là nói cái gì, chờ tôi nghĩ ra, tôi sẽ nói cho anh biết."
Mạnh Đình tiếp tục lấy làm tiếc, Tô Tư Vũ trong lúc nhất thời không biết nên làm phản ứng gì, mà hai nam nhân phía sau Mạnh Đình đã nghe hết được toàn bộ quá trình, đã khống chế không được ôm bụng cười cười lớn, "Ha ha ha!"
"Ha ha ha!"
Một trong số tiếng cười chính là Cố Lãng, còn có một chính là cháu đích tôn của Chung gia Chung Minh.
Yến Tuy ở trong góc coi như là yên tĩnh, liền cũng khiến bọn họ tìm kiếm, không khéo như thế, lại thấy được chuyện vui lớn như vậy.
"Chu choa ma ơi, Yến Tuy ở đâu tìm được bảo bối như vậy, tui cũng muốn có một."
Chung Minh vừa nói, Cố Lãng cũng gật đầu theo. Chính là bị chọc giận, cũng rất thú vị, huống chi Mạnh Đình còn xinh đẹp như thế.
Mạnh Đình ngước mắt nhìn về phía bọn họ, không rõ vì sao, Tô Tư Vũ quay lưng, thần sắc lúng túng tới mức hận không thể trực tiếp đào một cái lỗ trên mặt đất, mà lúc này đây Yến Tuy cũng trở lại, nghe được câu cuối cùng kia của Chung Minh.
Ánh mắt Yến Tuy quét một vòng tiếp tục đi tới bên người Mạnh Đình, trước tiên đặt cái đĩa lên bàn, anh mới đứng thẳng người, tay nắm bả vai Mạnh Đình, ngước mắt nhìn về phía Tô Tư Vũ, "Cậu có chuyện gì?"
Không đợi Tô Tư Vũ nói, anh lại tiếp tục mở miệng, "Nếu như không có chuyện gì thì đừng có tới đây, tôi và vị hôn phu của tôi không muốn bị quấy rầy."
Nếu không phải Tô lão thái thái và bà nội của anh quan hệ quả thật không tệ, trước mắt tuyệt đối sẽ không phải là hai câu như vậy mà bỏ qua cho Tô Tư Vũ, mà Tô Tư Vũ tựa hồ là nghe không hiểu lời cự tuyệt, lại còn dám tìm tới Mạnh Đình, quấy nhiễu như vậy thật sự khiến người ta không ưa.
Mấy ngày nay Tô Tư Vũ hình như lại trải qua một lần hết thảy các khó chịu đã từng, sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn hừ một tiếng, xoay người rời đi, trực tiếp ra khỏi đại sảnh, lên xe, chính là nán lại yến hội của Chung gia không nổi nữa.
Bị ánh mắt lạnh như băng kia của Yến Tuy nhìn chằm chằm, Chung Minh và Cố Lãng chính là tiếp tục muốn cười, cũng không cười nổi nữa.
Bọn họ cũng không tiếp tục ngồi một mình, hai người đứng dậy ngồi xuống đối diện Yến Tuy và Mạnh Đình.
Ánh mắt Yến Tuy thu lại, rơi xuống trên người Mạnh Đình, rồi sa đó ngồi xuống, "Ăn đi."
Bên trên hai đĩa ngoại trừ thịt, còn có chút rau salad, suy nghĩ của anh ngược lại rất chu toàn.
Mạnh Đình cũng không xoi mói, cậu vẫn như cũ ăn tới rất ngon, ba người Yến Tuy và Chu Minh Cố Lãng không có tán gẫu, qua hồi lâu, Mạnh Đình mới ngẩng đầu nhìn về phía Cố Lãng và Chung Minh, nghi hoặc hỏi, "Các anh mới vừa nãy là chê cười tôi sao?"
Cậu hình như không có làm chuyện gì khiến người ta chê cười đi.
Cố Lãng và Chung Minh thần sắc lập tức ngừng lại, nhưng cực kỳ vất vả nhịn xuống cười muốn phun ra kia, "Không dám, không dám."
Có Yến Tuy nhìn chằm chằm, bọn họ làm sao dám.
Chung Minh mặc dù tám phần có thể sẽ là gia chủ tương lai của Chung gia, nhưng cũng là chuyện của 20 30 năm sau, cùng Yến Tuy gia chủ đương quyền của Yến gia này vẫn là có khác biệt rất lớn, người ngoài đều cảm thấy quan hệ của bọn họ giống nhau, quả thực giống nhau, nhưng cái này không giống cái kia, bọn họ chẳng qua là một kiểu bạn bè so với bạn chí cốt tri âm kém hơn một chút mà thôi.
Trước kia sẽ tốt hơn chút, nhưng kể từ khi Yến Tuy làm gia chủ, lui tới dự tiệc nói chuyện đều là ông nội của anh hoặc là cha anh, quan hệ của bọn họ mới dần dần phai nhạt chút ít, chỉ có như vậy, y và Yến Tuy nói chuyện cũng tùy ý hơn với người khác một chút.
"Ê, cậu vẫn chưa trả lời vấn đề lúc trước của tớ đâu?"
Yến Tuy suy nghĩ một chút nói, "Trên trời rớt xuống a." Cho nên khả ngộ bất khả cầu.
(Có thể gặp mặt nhưng không thể cầu)Nghe ra lời của Yến Tuy, Chung Minh thực sự là vất vả lắm mới nhẫn nại được tinh thần bát quái của mình, y cho Cố Lãng một khuỷu tay, hắn rõ ràng biết nhiều hơn y, nhưng lúc trước y hỏi thế nào, hắn một câu cũng không tiết lộ với y.
Cố Lãng "Tê" một tiếng, động tĩnh hơi lớn, 3 người kia bao gồm Mạnh Đình liền đều nhìn chằm chằm hắn, hắn sờ sờ xương sườn bị Chung Minh đụng vào, cũng dời đi đề tài, "Cậu lúc trước muốn nói chính là, chân trời nơi nào không có cỏ thơm nhể."
Mạnh Đình nghe vậy, liền cũng không kịp ăn, mắt cậu trợn tròn, "Đúng, chính là cái này, tôi mới vừa cứ nghĩ mãi mà không ra."
"Anh thật lợi hại." Ngay cả cậu nghĩ cái gì đều biết hết.
Cố Lãng không nói, Mạnh Đình mấy ngày tiếp theo đoán chừng đều phải suy nghĩ cái này đi, ánh mắt cậu bốn phía tìm kiếm Tô Tư Vũ, nhưng hắn sớm không thấy nữa, "Lần sau hắn còn tới tìm tôi, tôi liền nói cho hắn biết."
Thấy hai người đối diện đều là thần sắc nín cười, Mạnh Đình nghĩ lại một chút, rồi sau đó thu liễm thán phục trên mặt, nghiêm chỉnh cơ thể nói, "Thật ra thì cho tôi thêm chút thời gian, tôi nhất định có thể nghĩ ra được, thật đấy."
Cậu kỳ thực không phải là ngốc tới mức không có thuốc chữa đi...... Không, có lẽ đúng.
Yến Tuy giơ tay lên rơi vào trên tóc Mạnh Đình, nhẹ nhàng vuốt vuốt, ánh mắt quét tới, Cố Lãng và Chung Minh lập tức nghiêm túc lại thần sắc, nhưng vẫn là có chút cười khống chế không được muốn bung lụa, bất quá Mạnh Đình có thể cảm giác được, loại cười này cũng không mang theo ác ý, cậu lại quét bọn họ một cái, tiếp tục vùi đầu ăn.
Bình thường mà nói Mạnh Đình chống lại Tô Tư Vũ, tất cả mọi người cảm thấy Mạnh Đình muốn chịu thiệt, nhưng sự thật chính là Tô Tư Vũ chút xíu tiện nghi cũng không chiếm được, còn bị phát cáu tới không nhẹ. Nếu không phải trong mắt Mạnh Đình mang theo chút chân thành cứng cỏi, bọn họ thật sự cảm thấy cậu muốn chọc giận Tô Tư Vũ.
Yến Tuy làm yểm hộ, Mạnh Đình ăn bao nhiêu cũng không có bao người để ý, ngay cả ý nghĩ cũng không, cũng không dám trước mặt biểu đạt ý kiến.
Yến hội tiến vào đoạn giữa, cũng chính là vũ hội, khách khứa khiêu vũ uống rượu, bốn người bọn họ ở nơi hẻo lánh này ngồi nửa buổi tối, nói chính xác, là bồi Mạnh Đình ăn cả một buổi tối.
Dạ dày kia liền giống như động không đáy, tựa như Yến Tuy bưng bao nhiêu, cậu đều có thể ăn hết.
Bị cậu ảnh hưởng, Cố Lãng và Chung Minh cũng theo đó ăn không ít, vẫn là cái mùi vị kia, căn bản là không có Mạnh Đình ăn không cảm thấy ngon như vậy, nhưng dù sao cũng nhàm chán, vừa ăn vừa chém gió, cũng rất thú vị.
Sau tiệc khiêu vũ chính là tan cuộc, chính là Mạnh Đình và Yến Tuy cũng phải chia tay.
Chung Minh đứng dậy, trước tiên tiễn bọn Yến Tuy rời đi Mạnh Đình đi kề bên Yến Tuy, cuối cùng nói ra lời đã nhẫn nại hồi lâu, "Em hình như không phải rớt từ trên trời xuống." Cậu rõ ràng là từ Mạnh gia tới, đã từng còn là của người khác không cần.
"Chẳng lẽ bởi vì em là bảo bối, cho nên phải rớt từ trên trời xuống?"
Yến Tuy cũng không biết mình một buổi tối này vì Mạnh Đình cười bao nhiêu lần, anh nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc cậu, "Em thật sự là bảo bối." Còn sắp trở thành của anh.
Mạnh Đình hoàn toàn không nghĩ tới trên người mình có cái gì thuộc về tính chất đặc biệt "Bảo bối" sẽ có, dù sao không thể là bởi vì cậu ngốc đi.
"Em...... Em còn muốn nghĩ một chút."
Trong đôi mắt hoa đào mê mang kia của cậu tỏa ra mỵ sắc, chính là Cố Lãng và Chung Minh nhìn đều cảm thấy ngứa tay, càng không cần phải nói Yến Tuy có thể cảm thụ tới trực quan hơn, tay anh rời khỏi tóc Mạnh Đình, chuyển sang dắt tay cậu, tiếp tục nói nhỏ.
"Em từ từ suy nghĩ, bao lâu cũng không sao cả."
Mạnh Kì đã sớm rồi, thấy bọn họ từ trong đại sảnh đi ra, y liền cũng nghênh đón tới, mặc dù trong lòng y bất bình với Yến Tuy, nhưng cũng sẽ không không có chừng mực biểu hiện ra ngay trước mặt anh, y cười cười với bọn Yến Tuy, liền đi về phía Mạnh Đình.
Đêm đã khuya, tiếp tục để Yến Tuy tiễn cậu, nhiều lần trắc trở cũng không cần thiết, cậu chậm rãi buông tay Yến Tuy ra, đi ra một bước, cậu lại quay đầu lại nhìn về phía Yến Tuy, "Em sẽ hảo hảo nghĩ, lần tới gặp em cho anh biết."
"Được."
Yến Tuy trả lời, nhu hòa trong thần sắc của anh đám Cố Lãng chưa từng thấy qua, bọn họ chợt hiểu ra, Yến Tuy này coi như là ngã trên người Mạnh Đình rồi.
Mạnh Đình quay người lại, đi theo Mạnh Kì sau đó ngồi lên xe, cậu nhấn cửa sổ xuống, nhô ra nửa cái đầu, xa xa nhìn về phía Yến Tuy cười, lại vươn một tay ra, vẫy a vẫy, đến lúc xe chạy, mang theo Mạnh Đình rõ ràng luyến tiếc Yến Tuy rời đi.