Sủng Hôn Hào Môn

Chương 32

Hai sự vật hoàn toàn không thể so sánh với nhau bị Mạnh Đình cưỡng chế đặt vào cùng nhau, ít nhiều hẳn cảm thấy kỳ cục, nhưng thần sắc của Mạnh Đình, ánh mắt của cậu lại đều tràn đầy sức thuyết phục khiến người ta không nhịn được tin tưởng cậu.

Bị Mạnh Đình so sánh như vậy, Yến Tuy hoàn toàn thăng không nổi bất cứ không nguyện ý nào.

Mạnh Đình thấy Yến Tuy cứ như vậy nhìn cậu không nói lời nào, cậu liền cũng hoàn toàn xoay người lại, tiếp theo, cậu đi tới, dắt tay Yến Tuy, kéo anh tới bên cửa sổ.

"Đẹp không?"

"Đẹp." Yến Tuy trả lời, vươn tay qua, kéo Mạnh Đình tới trước người, tay anh vòng qua, cằm đặt trên đầu vai cậu, gió biển từ từ thổi qua, anh chậm rãi nhắm mắt lại.

Mạnh Đình khẽ nghiêng đầu nhìn Yến Tuy một chút, đôi môi nhẹ nhàng cọ qua gò má anh, thoáng dừng lại, cậu lại quay lại, gương mặt đỏ hơn một chút, nhưng tay cậu đã vững vàng đem tay Yến Tuy khoát lên ngang hông cậu cầm trụ.

Lông mi Yến Tuy hơi hơi mở ra, lại chậm rãi nhắm lại, khóe miệng câu lên nụ cười, tâm tình so với chiều tà trên biển này còn muốn tốt hơn.

Hồi lâu, Yến Tuy ở bên tai Mạnh Đình nói nhỏ, "Chúng ta tới biển đi một chút?"

"Được."

Bọn họ mở cửa đi ra ngoài, một đám người đi dạo ở hành lang lầu hai, tất cả toàn bộ xoay người lại, ánh mắt quét a quét, tựa hồ muốn phát hiện chỗ nào đó không thích hợp rất nhỏ trên người Yến Tuy Mạnh Đình, đáng tiếc cũng không có.

Mạnh Đình chống lại ánh mắt của bọn họ, loại kích thích tứ chi đồng thời sử dụng đem Yến Tuy vững vàng ôm lấy lại vùng lên này, tay nắm lấy Yến Tuy lặng lẽ nắm chặt. ( ẻ m ghen m à đá ng y ê u vl v ậ y U_U)

Yến Tuy nghiêng đầu nhìn Mạnh Đình một cái, cho rằng cậu bị mấy người này nhìn có chút khẩn trương.

"Đây là Mạnh Đình, chị dâu của các cậu."

"Chị dâu!" Năm người ở trên hành lang há miệng, bất kể giọng lớn giọng nhỏ, gọi hay không, một tiếng "Chị dâu" này nghe hết sức chỉnh tề.

"Chung Minh em biết, cậu ấy là Kỉ Khả, cậu ấy là Tiếu Minh."

Yến Tuy chỉ chỉ ba người đối diện bọn họ, giới thiệu cho Mạnh Đình.

"Chào các anh." Mạnh Đình chào hỏi, ánh mắt mang theo chút thành khẩn, vừa vặn đề phòng không tự chủ trên người vẫn như cũ không tản đi.

Cảm giác này giống như bánh màn thầu trắng lớn cậu thích nhất ôm trong trong ngực, trong đám người không biết có đói bụng hay không kia, cậu có thể ngửi thấy được mùi vị vừa ngon lại vừa thơm, nhưng lại sợ ai đó tới gần cũng ngửi thấy được, xoay người lại liền muốn đoạt với cậu.

( Đứ a n à o re-up l à ch ó )

Đương nhiên cậu biết Yến Tuy không phải là bánh màn thầu trắng lớn, nhưng cậu thích Yến Tuy a, mẹ Yến Tuy đều nói rồi, muốn gả cho anh từ thành Nam xếp hàng tới thành Bắc đều xếp hàng không hết, vậy có bao nhiêu người, sẽ cho cậu gặp phải xác suất quá lớn.

Cậu rất lo lắng a.

"Tôi là Thạch Hạc, chị dâu giống như ông chủ Yến gọi tôi là Thạch Đầu (t ả ng đá ) là được rồi," Một nam nhân cao lớn phía sau Chung Minh, không cần Yến Tuy mở miệng, hắn liền tự giới thiệu mình, sau đó hắn một khuỷu tay đụng một cái nam nhân bên cạnh hắn tướng mạo tinh xảo hơn hắn bội phần.

"Sư huynh, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có thể uống rượu mừng của anh rồi."

Nam nhân tây trang màu đen áo sơ mi trắng kia, da trắng, hào hoa phong nhã, nói chuyện tương đối hòa khí.

"Tôi là Vinh Nam, cùng một người hướng dẫn với sư huynh, sư huynh là đệ tử mà thầy của chúng tôi thích nhất, tụ hội hàng năm đều phải khen anh ấy một lần."

"Yến Tuy rất tốt." Mạnh Đình gật gật đầu, nhưng tay cậu nắm Yến Tuy chặt hơn, Vinh Nam này mặc dù chưa cho cậu cảm giác mơ ước Yến Tuy mãnh liệt như Tô Tư Vũ, nhưng cậu vẫn cảm thấy hắn có vấn đề, hơn nữa, mọi người đều gọi cậu là chị dâu rồi, chỉ có hắn không gọi.

Yến Tuy khẽ gật đầu một cái với bọn họ, "Tôi mang Mạnh Đình tới bờ biển đi dạo chút, lát nữa trở lại.

Anh nói như vậy, năm người kia xếp thành hàng, tự nhiên nhường ra vị trị.

Vinh Nam chần chờ, cũng tránh ra, sau đó đưa mắt nhìn Yến Tuy dắt Mạnh Đình đi xa.

"Oimeoi, chị dâu của chúng ta sao lại ngoan như vậy chứ, muốn sờ một cái quá."

Thạch Hạc thầm nói ra tiếng lòng bản thân, lại cười ôm trụ vai Chung Minh trước nguời hắn, tay vừa nhấc lên trực tiếp nhu tóc Chung Minh, tóc chị dâu sờ không được, chỉ có thể thông qua các anh em.

Chung Minh thần sắc mông lung, sau đó đầy mặt không vui mà bắt đầu chống cự, "Thạch Đầu, cậu dám sờ a, đầu tôi cậu cũng dám sờ?"

"Tui liền sờ nè......"

Mấy người khó được tụ tập chung một chỗ vừa đánh vừa nháo, điên loạn, ác liệt, nhưng không thể phủ nhận thành ý ngàn dặm vạn dặm chạy về Hải Thành của bọn họ.

Yến Tuy và Mạnh Đình ở dưới lầu nghe được tiếng gào thét của Chung Minh, mấy người chơi đùa, bất quá bọn họ cũng không dừng lại, ra khỏi biệt thự liền đi tới bờ cát.

Cát mịn mềm mềm dẫm dưới chân, loại cảm giác này rất đặc biệt, cước bộ của Mạnh Đình khi nặng khi nhẹ, chơi tới rất vui vẻ.

Cậu đột nhiên cúi người bốc một nắm, "Rất mềm nha."

Tay cậu chậm rãi mở ra, cát mịn kia từ giữa ngón tay cậu từ từ trượt xuống, khiến Yến Tuy có một loại kích thích ôm cậu.

Anh tiến lên một bước, nhẹ nhàng kéo liền kéo người tới trong ngực ôm lấy, lúc này mới thì thầm hỏi, "Nghĩ gì thế?"

"Gió thật lớn, thổi sạch cát của em rồi."

Chuyện bi xuân thương thu, Mạnh Đình làm không được, cậu mở to hai mắt cũng là có nguyên nhân, "Còn thổi vào mắt em rồi."

Cậu ngẩng đầu nhìn Yến Tuy, trong hốc mắt đã tích một tầng hơi nước, ướt nhẹp.

Rõ ràng là tự mình nghĩ quá nhiều, kém chút nữa phun ra ô long (chửi thề), nhưng bị Mạnh Đình nhìn như vậy, Yến Tuy vẫn là mềm lòng.

Anh buông tay khoát lên phía sau lưng Mạnh Đình ra, nâng mặt Mạnh Đình lên, lại kề sát vào chút, "Nhịn chút, đừng chớp mắt."

"Ừ." Mạnh Đình trả lời, ngoan ngoãn ngẩng mặt, nhẫn nại kích thích mãnh liệt muốn nhắm mắt, lông mi mắt không chịu khống chế khẽ run, cặp mắt phong tình hoa đào kia nhìn một cái không xót gì.

Hầu kết Yến Tuy lăn lăm, sau đó mới cưỡng chế bản thân chuyên tâm chút, anh cẩn thận đánh giá mắt Mạnh Đình, sau đó thổi một cái lên mắt trái bị dính cát, "Chớp mắt, lại mở ra anh nhìn chút."

Mạnh Đình nghe vậy ngoan ngoãn mở ra, nhưng lông mi hốc mắt cậu cũng ướt theo, chóp mũi hơi xót, tong lòng không ủy khuất, nhưng vẻ mặt cực kỳ ủy khuất đáng thương.

Yến Tuy càng thêm đau lòng, anh lại thổi liền hai cái, "Lại chớp mắt."

"Được chưa?"

Mạnh Đình chớp mắt một cái lại chớp mắt một cái, cảm giác một lúc lâu, mới gật đầu, "Được rồi."

Cậu giơ tay lên muốn lau nước mắt, tay lại bị Yến Tuy bắt được.

"Đừng lấy tay lau."

Yến Tuy nói xong từ trong túi áo tây trang lấy ra một chiếc khăn lụa, một tay khác nâng cằm Mạnh Đình, cẩn thận mà lau cho cậu.

"Cát có thể nghịch, bất quá phải cẩn thận một chút, dính vào mắt sẽ không tốt."

Mạnh Đình không có trả lời, cứ như vậy nhìn Yến Tuy, phong cảnh bờ biển vẫn như cũ rất đẹp, nhưng lại không đẹp bằng Yến Tuy nói chuyện với cậu. Ờm, Yến Tuy của cậu đẹp nhất.

Hai người đứng trên bờ cát, tà dương chiếu nghiêng kéo bóng người tới rất dài.

Bọn họ cũng không đi xa lắm, chính là đứng ở lầu hai của biệt thự cũng có thể xa xa nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, từ ban đầu Yến Tuy chủ động ôm người, tất cả vui chơi đều tự giác an tĩnh lại, mọi người đều ngốc ngây người mà nhìn.

Mặc dù không biết Yến Tuy nói cái gì với Mạnh Đình, nhưng cái này còn cần chứng thực cái gì? Không ngoài ý muốn chính là anh anh em em lời ngon tiếng ngọt, còn có hoàn toàn bỏ qua hành động thân mật của bọn họ, Yến Tuy cúi đầu thổi mắt cho Mạnh Đình, bọn họ đều cho rằng hôn nhau.

Lúc bọn họ muốn đầu mặt đau trứng muốn thu hồi lại ánh mắt, hai bóng người kia lại tiếp tục hợp vào chút, bất quá lúc này giống như là Mạnh Đình hôn Yến Tuy.

"Oimeoi, con cũng muốn yêu đương, con mới không muốn bị ngược."

Thạch Hạc tru lên, lại tiếp tục ôm cổ Chung Minh, "Hai chúng ta thấu hợp chút như thế nào?"

Chung Minh nghiêng mắt qua, "Được a, cậu trước tiên đánh thắng được cha tôi, tôi liền cùng cậu thấu hợp."

"Ha ha." Thạch Hạc cười ha ha, thu tay mình lại, hắn lại nhìn về phía Chân Hàm, "Hàm Tử, chúng ta thấu hợp nha, ông chủ Yến thật là quá đáng! Chúng ta phải dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân (*).

(Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân: dùng phương pháp của người để trị lại người đó, gần nghĩa với câu "Gậy ông đập lưng ông" của VN mình. Nguồn: blogcafesang)

Chân Hàm nghiêm túc nhìn Thạch Hạc một cái, sau đó quăng một câu, "Cậu quá xấu."

Thạch Hạc liền trúng hai súng, đau thương lùi về phía sau hai bước, thần sắc cực kỳ bi thương.

"Được rồi, được rồi, có cái gì đẹp chứ, còn chưa bị ngược đủ sao?"

Cố Lãng lớn tiếng nói, nhưng thần sắc hắn chính là bộ dáng bị ngược thảm, trốn được sơ nhất, trốn không được 15 a, làm xong chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn là không có ngờ tới Yến Tuy sẽ tàn ác vô nhân đạo như vạy, không biết đám đàn ông độc thân bọn họ ở đây sao!

Thật ra Mạnh Đình cũng không có thân mật người, cậu chỉ là sợ tiếng sóng biển quá lớn, Yến Tuy nghe không được lời của cậu, ghé sát hơn một chút thôi.

"Em thích anh, rất thích rất thích."

Con ngươi của Mạnh Đình được tà dương chiếu tới cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt nhìn Yến Tuy chăm chú tới giống như liền chỉ có thể chứa được anh.

Sự thật cũng là như thế, Mạnh Đình giờ phút này hoàn toàn quên mất mình ở đâu, trái tim trong lồng ngực cậu đập từng cái từng cái cực kỳ rõ ràng, tim đập này là vì Yến Tuy mà có, không có hôn môi, không có tim đập lúc an ủi lẫn nhau quá mức kích động mà có, Yến Tuy cũng chỉ là nói chuyện với cậu, nhìn cậu, nhịp tim của cậu liền tăng lên.

Giờ khắc này người khác nói, cậu liền biết cậu đây là động tâm rồi, động tâm đ*o lý nguyên nhân đơn giản nhất cũng nói không rõ ràng nhất.

Cậu trước kia chưa từng thích người, sau này cũng không có khả năng lớn tiếp tục thích người khác.

Cậu hiện tại và sau này đều thích Yến Tuy, cậu vô cùng xác định điểm này.

Lời lẽ văn hoa của Mạnh Đình quá thiếu thốn, cậu không biết hình dung mình đối với thích một người như thế nào, chỉ có thể không ngừng lặp lại từ thích, nhưng cái này liề so với bất cứ tu từ nào đều muốn động lòng người hơn.

Tiếng sóng biển lúc thì ồn ào náo động lúc lại đi xa, Yến Tuy thậm chí không có cách nào xác định nhịp tim của mình là thay đổi nhanh hơn, hay là thay đổi chậm đi, loại cảm giác này rất đặc biệt, giống như thế giới của anh trong nháy mắt thu nhỏ, thu nhỏ tới mức anh chỉ có thể nhìn thấy trước mắt.

(D ù t kh ô ng mu ố n nh ư ng t v ẫ n ph ả i h á t l ạ i c â u n à y: C ả th ế gi ớ i b ỗ ng ch ố c thu b é l ạ i v ừ a b ằ ng m ộ t ch à ng trai =))))))))

Hồi lâu đi qua, anh nhẹ nhàng cười với Mạnh Đình một tiếng, sau đó cầm lấy tay cậu, mười ngón tay đan xen nắm trụ, hai người tiếp tục bước chậm trên bờ cát đầy tà dương.

Lần tụ hội này tới tổng cộng có khoảng 30 người, đám bạn của Yến Tuy hiện tại tính toán tới không sai căn bản đều tới, không khí sôi động trước nay chưa có, mặc dù Yến Tuy tiếp tục mà cuồng ngược đám người, cũng không thể ngăn cản tâm bát quá bùng cháy hừng hực của bọn họ.

Cố Lãng và Chân Hàm hơi biết nhiều hơn chút, đã bị mọi người thay nhau thẩm tra qua vài lần, nhưng tin túc về Mạnh Đình vẫn là rất ít ỏi, ngoại trừ thân phận con riêng Mạnh gia cái này dân chúng đều biết, những cái khác hết thảy không biết.

Hôm nay thấy người, giống như trong bức ảnh Yến Tuy đăng, tuổi nhỏ, vừa ngoan vừa mềm vừa đáng yêu, nhưng thật sự rất khó tin Yến Tuy sẽ thích kiểu này, không phải nói loại tính cách này của Mạnh Đình không tốt, mà là thật sự rất không ăn khớp với Yến Tuy a.

"Chỗ nào không ăn khớp, chị dâu của chúng ta rất tốt," Chân Hàm đột nhiên nói hơi uyển chuyển trách móc Vinh Nam một chút, cậu ta ghét bỏ thì ghét bỏ, đâu chịu được người ngoài nói xấu Mạnh Đình.

Y quét Vinh Nam một cái, cũng không muốn truy cứu hắn ta rốt cuộc là dựa vào cái gì nói ra lời trong lòng này, y trách móc xong rồi, lại tiếp tục chuyện đang làm trên tay, rửa bát, đây là lần thứ ba y rửa bát, trước mắt y phân vân có nên rửa lần thứ tư hay không.

"Không phải không tốt, chính là đau lòng sư huy mấy năm nay không dễ dàng, trước mắt còn một đứa nhỏ tính tình......" Lời của hắn tới đây liền không tiếp tục nữa, Yến Tuy đã dắt Mạnh Đình trở lại.

Yến Tuy nhu nhu tóc Mạnh Đình, ý vị sủng nịch không cần nhiều lời, càng hiếm thấy chính là nụ cười khóe miệng anh, anh cực kỳ ít cười như vậy, nhưng đối với Mạnh Đình đây là biểu tình anh thường có nhất.

Nếu như thận sự đau lòng Yến Tuy mấy năm nay không dễ dàng, giờ phút này hẳn là cản thấy vui mừng.

Người cả đời này, có thể tìm được người khiến mình phát ra nụ cười từ nội tâm muốn, cũng không dễ dàng. Nhưng hiển nhiên Yến Tuy vận khí không tệ, tại thời điểm thích hợp nất, gặp được người có thể mang tới nụ cười cho anh.

"Ông chủ Yến, chị dâu mau tới, chúng ta hôm nay ăn BBQ, ai cũng phải động tay."

Cố Lãng lớn tiếng nói, lúc Mạnh Đình ngước mắt nhìn sang, hắn cười hì hì nói, "Chị dâu ngoại lệ, cậu muốn ăn cái gì, bảo ông chủ Yến nướng cho cậu."

"Sẽ rất khó sao? Tôi cũng muốn nướng cho Yến Tuy ăn."

Ánh mắt Mạnh Đình quét một vòng, cũng không biết mình tay chân vụng về có làm tốt được hay không."

"Không khó không khó." Cố Lãng nhịn xuống kích thích ôm tim, hắn phát hiện Mạnh Đình so với Yến Tuy còn muốn không biết tiết chế mà show hơn a, hết lần này tới lần khác cậu chân thành tới hoàn toàn không biến chính mình nói lời gì đâm thủng lòng người a.

( Đứ a n à o re-up l à ch ó )

Hắn không có người nướng cho hắn ăn, Cố Lãng ôm trái tim nhỏ gào khóc, tiếp tục nói, "Nguyên liệu nấu ăn rửa sạch, dùng xâu......"

"Hử?" Mạnh Đình nghe tới nghiêm túc, phát hiện Cố Lãng đột nhiên không nói nữa, nhẹ nhàng mà nghi ngờ một cái.

Cố Lãng chạm phải ánh mắt Yến Tuy, thân thể đều cứng ngắc chốc lát, hắn lẩm bẩm nói, "Ông chủ Yến biết, cậu ấy chỉ cho cậu đi."

Lời này phun ra, ánh mắt Yến Tuy cuối cùng từ trên người hắn dời đi, Cố Lãng quay người đi, khuôn mặt nhăn nhó muốn khóc lên rồi, hắn một chút cũng không muốn trở thành đối tượng chú ý trọng điểm sau này của Yến Tuy, hắn còn muốn thừa dịp thanh xuân vừa vặn, hảo hảo chơi đùa đây.

Mạnh Đình nghe vậy trên mặt tràn ra chút vui mừng, cậu quay đầu lại nhìn Yến Tuy, nói nhỏ, "Anh dạy em?"

"Anh dạy em."

Yến Tuy nói liền lôi kéo Mạnh Đình hướng tới rãnh nước, vừa nãy đã chơi đùa bên ngoài một hồi, rửa tay một chút, rất cần thiết nha.

Mạnh Đình chính là vẫn chưa có động tác gì, Yến Tuy đã thuần thục vén tay áo lên cho cậu, Mạnh Đình ngước mắt nhìn Yến Tuy một chút, liền ngoan ngoãn đứng không nhúc nhích, để Yến Tuy có thể giúp cậu.

Hai tay áo đều kéo lên, Yến Tuy trước tiên mở khoá vòi nước, sau đó mới lôi kéo tay Mạnh Đình tới dưới vòi nước, xoa xoa lại nhu nhu, lại thêm chút nước rửa tay, Mạnh Đình không lộn xộn, Yến Tuy rất nhanh đã giúp cậu rửa tay sạch sẽ, lại lấy khăn ra, giúp cậu lau khô.

Chuyện đã xong rồi, anh mới bắt đầu tự rửa cho chính mình, sau đó khăn tay bị Mạnh Đình cầm lấy, "Em giúp anh."

Cậu nói liền giúp Yến Tuy lau sạch tay, lại cẩn thận đem khăn cất vào túi, cậu nói "Về nhà em giúp anh giặt."

"Được."

Yến Tuy có thể cảm giác được tâm tình muốn báo đáp của Mạnh Đình, cái cảm giác ấy thật sự rất ấm áp, anh căn bản không thể cự tuyệt.

Người chung quanh đã không muốn nhìn bọn họ nữa, chỉ là rửa rửa cái tay, bọn họ đều đem mọi người ngược một lần, thật sự quá tàn nhẫn rồi.

Yến Tuy dạy Mạnh Đình đem nguyên liệu nấu ăn xiên qua, lại thêm một chút muối, sau đó liền để trên vĩ nướng nướng, Yến Tuy cũng không phải làm quá tốt, nhưng quy trình cơ bản vẫn biết, anh mang theo Mạnh Đình chủ yếu là phụ trách xiên thức ăn mà thôi.

Một bên kia còn mời đầu bếp chuyên gia tới, bọn họ buổi sáng đều bắt đầu lấy heo sữa quay, còn có chút hải sản tươi sống, mùi thơm bay lên, dù đang không đói bụng cũng cảm thấy thèm ăn nha, huống hồ ngày hôm nay bọn họ chơi chơi nháo nháo, tất nhiên là đang đói bụng rồi.

Cố Lãng mang theo vài người, đem cái bàn dài có thể chứa mọi thứ cần thiết đặt tại trước biệt thự, sau đó lại đem bàn ghế đến xung quanh, đĩa dao chén nĩa cùng rượu đều mang lên, các loại hoa quả cũng mang lên, bộ dụng cụ nướng cũng bưng lên, cuối cùng là heo sữa quay nóng hổi.

"Rồi rồi, mọi người đừng bày biện làm gì."

Chân Hàm thấy cũng không cần bày cho đẹp mắt làm gì, ai dám xằng bậy mà bắn nước hoa quả lên mặt y, y liền cùng người đó đánh nhau nha.

Bọn họ muốn chính là tuỳ ý, không cần bày biện đẹp mắt làm gì.

Đầu bếp mang theo người đến trợ giúp, liền đem heo sữa mang xuống, sau một phen bày bày tính tính, tất cả nguyên liệu cần nướng đều đã xiên xong, phụ trách nướng, cũng đã nướng hai đĩa lớn.

"Đến đến đến, tất cả cùng ngồi xuống, bọn họ nướng, chúng ta ăn trước đi."

Yến Tuy nghe vậy liền mang theo Mạnh Đình đang ở chỗ rãnh nước, cũng đi lại đây.

Chân trời chỉ còn một điểm sáng nhỏ, mà độ sáng vẫn như cũ có thể nhìn rõ ràng, tiếp theo, Cố Lãng bật lên một cái công tắc, cả một vùng bỗng nhiên trở nên sáng rỡ.

Mọi người đều đi tới ngồi xuống, Yến Tuy ánh mắt quét tới, sau đó nói, "Ăn đi."

May mà trong miệng không có rượu, bằng không có lẽ đã sặc mà phun ra rồi nha, ít nhất thì, anh nên nói cái này cái kia chứ, hai chữ "Ăn đi" là muốn làm sao đây.

Tâm lý những người khác đều là oán thầm, bất quá Mạnh Đình lại cao hứng, cậu đã sớm thèm rồi, giờ không ăn thì làm gì.

Yến Tuy nghiêng đầu nhìn Mạnh Đình một chút, thấp giọng nói, "Ăn đi."

"Dạ, anh cũng ăn."

Mọi người cũng đói bụng, sau khi chờ phu phu bắt đầu ăn, bọn họ cũng liền ăn, thỉnh thoảng lại cúi đầu nói chuyện, ngược lại là một mảnh hoà hợp vui vẻ nha.

"Yến lão đại, ly này mời anh và chị dâu, chúc trăm năm xảo hợp nha."

"Đúng, trăm năm xảo hợp."

Thạch Hạc mở đầu, cả một đám xung quanh bắt đầu ồn ào, mở nắp rót rượu, thề không chuốt say Yến Tuy không buông tha.

Thạch Hạc, làm tốt lắm!

Trước đây Yến Tuy đều rất sát phong cảnh đó, bây giờ thật vất vả mới có cơ hội, bọn họ sao lại không đòi trở về được?

Trước khi đến Yến Tuy vốn đã chuẩn bị tâm lý rồi, anh nhấc lên ly rượu, nhẹ nhàng quơ quơ, "Mạnh Đình còn nhỏ, ngày hôm nay không uống rượu, uống nước trái cây đi."

Yến Tuy vô sỉ vô địch thiên hạ rồi, cơ hồ trong lòng mỗi người đều hiện lên câu nói này, đặc biệt là khi anh vô sỉ đến danh chính ngôn thuận, còn rất uy nghiêm, bọn họ chưa bao giờ biết đến, tuổi tác của vợ còn có thể dùng như vậy nha.

Mạnh Đình cắn một miếng thịt, hai gò má động a động, đôi mắt lại xoay vòng vòng mà nhìn hết tất cả mọi người, cuối cùng lại trở lại trên người Yến Tuy, thế nhưng trong lòng lại tràn đầy thán phục, tửu lượng của cậu đặc biệt thấp đó, Yến Tuy không hỏi cậu vậy mà vẫn biết, thật sự là rất lợi hại nha.

"Chị dâu nhỏ không uống, Yến lão đại ngươi phải uống giúp."

Thạch Hạc như hi vọng của mọi người, nói ra tiếng lòng của họ.

Ánh mắt Yến Tuy quét tới, trước tiên gắp cho Mạnh Đình một đũa salad, "Đồ ăn cũng phải ăn."

"Dạ," Mạnh Đình nghe vậy lập tức gắp salad, nhét vào miệng, sau đó lại nhìn Yến Tuy ngọt ngào cười.

Gương mặt Yến Tuy nhu hoà một chút, anh quay đầu lại nhìn Thạch Hạc, sau đó nâng ly rượu đỏ lên, một hơi cạn sạch.

"Hảo!"

"Vẫn là chị dâu có khả năng."

Thạch Hạc suýt nữa thì bại trận, vậy mà Mạnh Đình cười một cái liền làm Yến Tuy cam tâm tình nguyện uống.

Mạnh Đình không rõ lắm nhìn lại, không nghĩ ra chính mình có khả năng cái gì, cậu gắp một khối thịt nướng cho vào đĩa Yến Tuy, nói nhỏ, "Anh cũng ăn đi, uống nhiều rượu không tốt đâu."

"Nghe em," Yến Tuy để chén rượu xuống, đang muốn đi lấy xiên thịt ăn, cái nĩa của Mạnh Đình đã xiên khối thịt kia, đưa đến bên miệng Yến Tuy, Yến Tuy không chần chừ há miệng cắn xuống.

"Cái này thịt non mềm, ăn cực kỳ ngon luôn."

Đối với Mạnh Đình, cùng Yến Tuy chia sẻ thức ăn, là sự tình nhất định phải làm cũng như vô cùng trọng yếu trong công cuộc "Đối tốt với Yến Tuy", dù sao cậu quá ngốc, muốn đối xử tốt với một người, quá ít, cho nên nếu đã nghĩ ra thì nhất định phải làm được.

"Ăn ngon," Yến Tuy gật gật đầu, trong con ngươi lại nhiễm chút ý cười.

So với sự do dự của Mạnh Đình lúc đút anh ănbánh ngọt lần trước, lần này Mạnh Đình rõ ràng tự tin hơn nhiều.

(Edit bỏ quên 2 trang word, beta bị khùng khùng lun rồi

Vịt: huhuuu não ta lúc ấy bị rớt đâu đấy T_T)

"Hàm Tử, cậu cũng đút tôi một miếng?" Cố Lãng đấy đẩy Chân Hàm bên cạnh, thật sự là bị đôi phu phu này kích thích tới không nhẹ nữa rồi a.

Chân Hàm nuốt xuống một miếng thịt, trả lời 2 chữ với Cố Lãng, "Đi chết."

Cái muỗng y ăn xong, Cố Lãng dám đụng vào thử một chút?

Bị kích thích quá mức, Cố Lãng quên đi thuộc tính khiết phích cấp độ 10 của Chân Hàm, hắn yếu ớt mà quay lại, nhưng mà Chung Minh bên kia cũng không hào hứng để ý hắn, hắn đối với chuốc rượu Yến Tuy càng cảm thấy hứng thú, đang khổ tư nói cái gì thuận lợi nói tốt đây.

Sau một chén rượu này, không khí hoàn toàn sôi động lên, mọi người ngồi ăn, biến thành đứng anh, đi ăn, xa xa là tiếng sóng biển, nhưng cũng không bằng loại ầm ĩ náo nhiệt này.

Yến Tuy ít nhất uống có hai ly rượu đỏ rồi, nhưng anh vẫn như cũ vững như Thái Sơn, mặt không đổi sắc, tửu lượng kia giống như động không đáy, ngược lại là mấy tên ban đầu kêu gào tới lệ hại nhất kia, đã có chút lung la lung lay đứng dậy rồi.

Mà từ đầu tới cuối chân chính ăn BBQ, chỉ có Mạnh Đình và Chân Hàm, cùng với Yến Tuy mà Mạnh Đình không quên đút cho ăn, hai người ăn, còn có một người có vợ nhỏ chiếu cố, cuối cùng cái kia đặc biệt chọc người đỏ mắt a.

Vừa cười vừa nháo, vừa uống vừa chơi, mãi cho tới ban đêm khoảng 10h, chính là đại vương dạ dày Mạnh Đình cũng không ăn nữa, thật sự là ăn quá no.

Hơn nữa loại BBQ này, chủ yếu là quá trình thú vị, ăn quá nhiều đối với thân thể không tốt, tới sau đó Yến Tuy bảo đầu bếp nấu cho Mạnh Đình một chén mì nhỏ, theo yêu cầu trước kia của cậu thêm chút cay.

Mạnh Đình ăn xong chỉ số tâm tình lại lần nữa tăng cao, không chỉ cười với Yến Tuy, chính là thỉnh thoảng tới đây trêu chọc cậu, cậu cũng mỉm cười mà đối đáp.

Bọn họ là bạn của Yến Tuy, mặc dù còn không phải bạn của cậu, nhưng rốt cục cùng người lạ bất đồng, đây chính là thể ngộ tối này của Mạnh Đình.

Bất quá tụ hội tới đây vẫn chưa kết thúc, tiết mục quen thuộc của bọn họ trước kia vẫn chưa có đâu.

"Còn tới?" Thanh âm Cố Lãng trực tiếp cất cao, nhìn Yến Tuy cực kỳ bất khả tư nghị, thân a, đây nhưng là tụ hội cậu mang vợ tới cho mọi người gặp mặt, không phải là tụ hội trước kia thanh toán, sao còn muốn đánh một trận mới bỏ qua cho mọi người đây.

"Không muốn tôi chỉ đích danh, tự mình đứng ra."

Lời này của Yến Tuy vừa ra, các loại ầm ĩ tất đã đều không thấy, mọi người xếp xếp hàng, đáng thương mà nhìn Yến Tuy, tiếp tục bất động thanh sắc mà đưa mắt ra hiệu với Mạnh Đình, chị dâu thân ái, cầu xin anh cứu chúng em nha.

Đáng tiếc tần sất sóng não của Mạnh Đình quá kỳ quái, không nhận được cầu xin tới từ đám bọn họ.

Mới qua 3 giây, không ai chịu được thần sắc càng ngày càng lạnh của Yến Tuy, từng người ngoan ngoãn đứng dậy, còn bao gồm mấy tên bình thường vắng mặt chạy ra nước ngoài, này tai bay vạ gió a, bọn họ ở trong đám bạn bè xem náo nhiệt là tốt rồi, tội gì quay về chứ.

Nhưng mà Yến Tuy nghiêm túc là thật sự nghiêm túc, tình nghĩa từ nhỏ tới lớn, anh không thể nhìn bọn họ đi sai đường, tiết mục tụ hội thường có, ít nhiều sẽ nổi lên vài tác dụng đốc thúc.

Tiêu chuẩn không đánh người của Yến Tuy, kỳ thực cũng không cao, đồi trụy bài bạc ma túy tuyệt đối không thể đụng vào, tiếp tục chính là đánh nhau ẩu đả, đua xe đả thương người. Sinh hoạt quá tốt, người trong nhà quá mức cưng chiều, có nhiều lúc sẽ cho bọn họ một loại nhận thức sai mình không gì làm không được, sẽ nghĩ phải tìm kiếm kích thích.

Yến Tuy liền phụ trách cho bọn họ hiểu rõ một trong những trả giá của kích thích sau này sẽ có là cái gì.

"Em tháng trước ở nước ngoài đua xe với người khác, bất quá bọn em là ở đường núi, không có ai, cũng không bị bắt."

Cho dù tình tiết không nghiêm trọng, vẫn là tránh không được phải nhận tội với Yến Tuy, sân bãi rất nhanh liền dọn dẹp.

Phong thanh cũng coi như nghĩ tới thông, về nước một chuy trở về chuyến, không nhận vài quả đám của Yến Tuy, cái này dù sao vẫn là không viên mãn, tới thì tới đi, hai năm qua hắn ở nước ngoài cũng không ít luyện, anh đánh ai còn chưa chắc chắn đâu.

Song Yến Tuy thật sự lợi hại, hắn đây thân thủ chính là bộ đội đặc chủng tinh anh đều chưa chắc đánh thắng được anh, đặc biệt anh còn rất có chừng mực, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy đau, cũng sẽ không tổn thương tới hắn.

"Ai ô, ai ô" Thanh âm không ngừng truyền đến, nghe thấy người rơi lệ, nghe thấy thương tâm, đứng hàng phía sau, gan run rẩy, tim cũng run rẩy.

"Bọn họ làm cái gì vậy?" Mạnh Đình đứng ở một bên nhìn hồi lâu, mới hỏi một câu Chân Hàm bên người cậu.

"Yến Tuy dạy dỗ người a, tiết mục tụ hội bình thường, anh phải quen, bọn em từ nhỏ tới lớn đều phải như vậy.

Chân Hàm hai tay túm quần, đầy mặt quen thuộc mà nói, y suy nghĩ một chút lại nói, "Nhìn thấy chưa, đây mới là Yến Tuy." Y mới không nói xấu Yến Tuy, y nói đều là nói thật có bằng chứng.

Cơ mà y quay đầu lại, Mạnh Đình sớm không thấy nữa, cậu chạy tới bên người Yến Tuy rồi.

"Em giúp anh đánh."

"Phốc!"

Bốn phía rất an tĩnh, Mạnh Đình nói có nhỏ giọng đi nữa, cũng có người nghe được, sau đó bọn họ liền cười.

"Ha ha ha......"

Mẹ ơi, chị dâu nhỏ này sao đáng yêu như vậy chứ, cậu ta cho rằng gắp thức ăn giúp Yến Tuy, nói giúp là có thể giúp?

Nhưng khiến bọn họ càng thêm kinh ngạc chính là, Yến Tuy lại gật đầu, anh ấy đây là nghĩ cái gì?

Tiếp theo là Thạch Hạc, hắn hoàn toàn sờ không được đầu mối, "Đây là muốn sao?"

Mạnh Đình cởi áo khoác tây trang xuống, nhìn về phía Thạch Hạc, "Tôi giúp Yến Tuy, tôi cùng anh đánh."

"Này...... này làm sao có thể."

Thạch Hạc cũng không cảm thấy đổi lại Mạnh Đình tới có bao tốt, chung sống với Yến Tuy đã lâu liền biết, anh có bao nhiêu bao che khuyết điểm, so với Mạnh Đình, rõ ràng hắn không thấp lắm, thật sự làm người bị thương, Yến Tuy nhất định tìm hắn phiền toái.

"Không sao cả," Yến Tuy nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Mạnh Đình, sau đó từ từ lui về phía sau.

Thạch Hạc suy nghĩ một lát, mới tiêu hóa được không sao cả này trong miệng Yến Tuy, hắn nhe răng cười một tiếng với Mạnh Đình, "Tôi nhường cậu......"

Nói còn chưa dứt lời, Mạnh Đình liền động thủ, cậu một cước đá tới, sạch gọn, một cước này là có thể nhìn ra, cậu cũng không phải người môn đạo gì cũng đều không hiểu a.

Thạch Hạc nghiêng người tránh né, Mạnh Đình một đấm lại lên, quyền phong cọ qua mặt hắn, Thạch Hạc hoàn toàn cảnh giác lên, Mạnh Đình thật sự không cần hắn nhường, hắn vừa thất thần, Mạnh Đình lại một cước suýt chút nữa rơi vào sau lưng hắn.

Nhưng cậu vẫn như cũ không có đá trúng, không phải Thạch Hạc né, mà là Mạnh Đình nhường, "Tôi là chị dâu của cậu, tôi nhường cậu."

"Bất quá chỉ có 3 chiêu."

"Hú hú hú......"

Lời của Mạnh Đình nhận được nhất trí vỗ tay tán thưởng tại chỗ, mặc dù vỗ tay tán thưởng này nghe ra giống như bị chuột rút.

Mạnh Đình dứt lời, liền không tiếp tục lưu tình, vặn tay Thạch Hạc, tiếp tục quay người một cái, người cao cao to to kia, trực tiếp bị cậu nhấc lên ném tới trên mặt cát, lại một cước đá ra, Thạch Hạc lăn lộn tránh thoát, Mạnh Đình chờ hắn đứng lên, sau đó mới tiếp tục tiếp đón đi lên.

Nhưng rõ ràng Thạch Hạc không phải là đối thủ của Mạnh Đình, sau 5 chiêu liên tục, Thạch Hạc lần nữa bị ném tới trên mặt đất, nhưng lúc này hắn đã không còn khí lực đứng dậy.

Mạnh Đình cẩn thận đánh giá hắn, vỗ vỗ tay mình, quay đầu lại đi tìm Yến Tuy, trên mặt không chút tay đổi hiện lên nụ cười trong veo động lòng người, cậu vẫy tay nói, "Yến Tuy, em đánh thắng rồi."

Yến Tuy trên mặt lộ ra chút cười nhạt, gật gật đầu.

"Má ôiiiii."

Cố Lãng tiếp tục kinh thán lên, Mạnh Đình không động thủ, hắn hoàn toàn nhìn không ra người sẽ có thân thủ tốt như vậy, nhưng nhìn bộ dáng bình tĩnh của Yến Tuy, hắn hẳn sớm đã biết rồi, giấu tới thật sự thâm.

Nhưng mà Yến Tuy chỉ là biết Mạnh Đình đánh nhau không tệ, cũng không biết là không tệ như vậy, đối diện với Thạch Hạc, cậu toàn bộ quá trình tay nghề điêu luyện.

Bị kích thích như vậy còn có Chân Hàm, "yếu đuối" mà y từng cảm thấy đánh giá với Mạnh Đình kia có thể rớt rồi, đây là "hung tàn" không kém Yến Tuy a.

Tụ hội sau này chẳng lẽ muốn biến thành anh dâu của hắn liên hợp đánh kép?

Nhưng không phải không thừa nhận chính là, phát hiện điểm này, cách nhìn của bọn họ đối với Mạnh Đình tốt hơn chút, ít nhất trên vũ lực cậu đủ xứng với Yến Tuy rồi.

Mạnh Đình lại tiếp tục giúp Yến Tuy đánh hai trận, sau đó cậu liền bị Yến Tuy gọi quay lại.

Trong đám người bọn họ cũng là có cao thủ chân chính, tiếp tục có chính là Mạnh Đình giỏi cận thân chiến (*) hơn, nhìn vợ mình dính sát nam nhân khác, cảm giác này không được tốt, tổng hợp mấy nguyên nhân trên, Yến Tuy lại tự mình động thủ.

((*) c ậ n th â n chi ế n: đá nh nhau k ề s á t)

Mạnh Đình ngoan ngoãn trở lại, cậu cho rằng Yến Tuy vốn là ngứa tay, muốn đánh người thôi.

Cậu trở lại, Cố Lãng hơi chân chó đưa đến một cái ghế cho cậu, Mạnh Đình nhìn một cái, liền cũng ngồi xuống, sau đó nghiêm túc nhìn Yến Tuy đánh nhau.

Không bao lâu, trên mặt câu liền hiện lên đỏ nhạt kích động, Yến Tuy của cậu thật là lợi hại nha.

Yến Tuy mỗi cú đánh trở mình một cái, Mạnh Đình liền dẫn đầu nhiệt liệt vỗ tay, tiết mục "Thanh toán" cực kỳ nghiêm túc này trong nháy mắt tràn đầy cảm giác vui vẻ.

"Cậu sao biết sư huynh?" Vinh Nam không biết từ lúc nào ngồi vào bên cạnh Mạnh Đình, sau đó tùy ý hỏi một câu.

Mạnh Đình nghiêng đầu nhìn Vinh Nam một cái, nghĩ một lát, mới nhớ ra hắn là ai, đó là người duy nhất không gọi cậu là "chị dâu", sư đệ đại học của Yến Tuy.

"Thì biết thôi." Mạnh Đình trả lời lời này, lại quay lại, tiếp tục nhìn Yến Tuy, bất quá lúc này không phải là khiểu tự hào mà nhìn, mà là hơi cảnh giác mà nhìn, thật sự có người muốn tới đoạt "Bánh màn thầu trắng lớn" Yến Tuy của cậu.

"Sư huynh xem ra rất thích cậu a." Vinh Nam cũng không ngại Mạnh Đình trả lời hơi có lệ, hắn lại tiếp tục nói.

"Yến Tuy thích tôi, tôi cũng thích anh ấy." Mới không phải xem ra cái gì đó.

Mạnh Đình nghiêng đầu nghiêm túc nói với Vinh Nam, lại suy nghĩ một lát, cậu tiếp tục nói, "Tôi đã kết hôn với Yến Tuy rồi, anh tốt nhất đừng thích anh ấy, cái gì kia...... Thiên nhai hà xử vô phương thảo (*), anh nên đi thích người khác, như vậy mới đúng, thật đấy."

((*) t ạ m d ị ch: ch â n tr ờ i ch ỗ n à o m à kh ô ng c ó c ỏ th ơ m)

Đây là dài nhất Mạnh Đình tối nay nói với người ngoài, từng chữ tràn đầy chân thành, nhưng Vinh Nam lại có một loại lúng túng đột nhiên bị vạch trần, không có chút nào ngoài ý muốn, Mạnh Đình cũng không nói sai, hắn đã từng có lẽ là hiện tại đối với Yến Tuy giữ lại có chút chấp niệm, hoặc là nói hy vọng xa vời.

Chẳng qua là hắn đã từng cho rằng Yến Tuy là không thể nào tiếp nhận bất luận kẻ nào, đương nhiên cũng bao gồm hắn, hắn không dám đối mặt với hậu quả có thể sẽ có sau khi nói rõ, nhưng hiện tại nhìn thấy Yến Tuy đối tốt với người khác, những thứ hắn đã từng cho rằng có thể buông xuống kia, lại đều bừng bừng mà tỏa ra.

Yến Tuy có thể thích người khác, vậy tại sao không thể là hắn đây.

Chân Hàm đột nhiên vỗ vỗ vai Vinh Nam, "Cố Lãng gọi cậu."

Vinh Nam hơi có chút chật vật đứng dậy rời đi, Cố Lãng đâu có tìm hắn, chính là Chân Hàm thấy Vinh Nam không thuận mắt, cũng không muốn hắn cản trở mắt Mạnh Đình, bảo hắn rời đi.

Y thấp mắt nhìn vị trí kia một chút, cũng không muốn ngồi xuống, liền cứ đứng như vậy.

"Em họ, tôi nói sai rồi sao?" Mạnh Đình nhìn Chân Hàm một cái hỏi, cậu nghĩ một chút lời của mình, vẫn như cũ không có phát hiện chỗ nào nói sai, "Yến Tuy đã kết hôn rồi, anh ấy tiếp tục thích hắn không tốt."

"Anh không nói sai." Chân Hàm nói, cười cười với Mạnh Đình, ừm, cái mác đơn thuần dễ lừa gạt kia cũng có thể rớt đi, hắn nhìn ra so với bất cứ kẻ nào đều rõ ràng hơn, Vinh Nam kia ở trước mặt Mạnh Đình ngay cả một chiêu đều không xong, liền hoàn toàn thua.

Chị dâu nhỏ của y lực chiến đâu ngoài dự đoán mọi người kinh người a!

"Luôn có vài người không biết tự lượng sức mình." Trước kia thời gian dài như vậy, hắn đều không thể khiến Yến Tuy đối với hắn như thế nào, hiện tại Yến Tuy đã có người mình thích, có vài người lại không cam lòng, không phải là không tự lượng sức là cái gì.

Yến Tuy từ từ đi trở về, Chân Hàm chọc một lúc lâu mới tự giác tránh ra.

Yến Tuy cầm lên ác khoác tây trang trên đùi Mạnh Đình, khoác tới trên người Mạnh Đình, sau đó mới đứng thẳng người nói, "Chúng ta trở về ngủ."

"Vâng,"

Mạnh Đình gật gật đầu, đưa tay đặt lên lòng bàn tay Yến Tuy vươn ra, được anh kéo, lại được anh dắt trở về phòng.

"Yến Tuy anh rất lợi hại nha."

Tại chỗ rẽ mọi người không nhìn thấy, Mạnh Đình nhô cơ thể lên, ở trên mặt Yến Tuy rơi xuống một nụ hôn nhanh tới mức khiến mọi người giữ không được.

Yến Tuy rủ mắt nhìn Mạnh Đình một cái, sau đó dắt cậu trở về phòng, cửa phòng đóng lại, Mạnh Đình đưa tay bật đèn, còn chưa chạm tới, cằm cậu đã bị giơ lên, tiếp sau đó cậu bị hôn lên.
Bình Luận (0)
Comment