Sủng Hôn Hào Môn

Chương 4

Bọn họ tới xem như là sớm. Cả gia đình con trai cả của Phùng Trạch Kiều bà còn chưa có tới, bà cùng mấy phu nhân thiếu phu nhân của Cố gia hàn huyên, nói một chút không có bát quái, lại sau khi giới thiệu Mạnh Đình hai câu, liền đuổi tự cậu đi chơi.

Dù sao ở trong đại viện của Cố gia này, bà cũng không phải lo lắng Mạnh Đình xảy ra chuyện gì, đương nhiên, chính là xảy ra chuyện, bà cũng không để ý nhiều, lại có lẽ cậu xảy ra chút chuyện gièm pha hiếm có gì, còn có thể khiến Hà Uyển càng thêm thỏa mãn.

Mạnh Đình hoàn toàn không cảm giác được tâm tư của Phùng Trạch Kiều, nhưng cậu căn bản trong lòng đối với người nhà họ Mạnh cực kỳ cảnh giác, liền sẽ không cảm thấy bọn họ đối với cậu sẽ mang theo bao nhiêu thiện ý, Phùng Trạch Kiều này bảo cậu đi chơi, cậu còn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng coi như tìm được cơ hội kiếm ăn.

Tụ hội như vậy đương nhiên không thiếu được một chút rượu cùng món ngon, toàn bộ là hình thức tự phục vụ, Mạnh Đình chạy hết một vòng, liền không tiếp tục khách khí, cậu cầm lấy cái đĩa chọn món, lại tìm tới một chỗ có thể ngồi, nhanh chóng ngồi xuống.

Ăn xong một đĩa, cậu lại lấy thêm một đĩa nữa, tốc độ ăn không giảm chút nào, với cậu mà nói, cái đĩa này cũng quá nhỏ, tới tới lui lui mấy lần, rất phiền phức, hơn nữa mấy món tráng miệng kia phân lượng được cắt quá bủn xỉn, cậu một cái có thể nhét vào vài cái.

Đương nhiên, Mạnh Đình cũng không làm như vậy, bổ túc một buổi chiều của Văn thúc, cuối cùng cũng coi như còn có chút dùng, cho cậu biết, miệng quá lớn ăn đồ ăn, ở yến hội là bất nhã, khiến người chê cười.

Cậu chính là quyết tâm phải gả ra người bên ngoài, làm sao có thể tại trước khi gả đi, lại khiến người ta phát hiện bản chất "thùng cơm" của cậu đây, nếu là có người vì ghét bỏ cậu ăn lượng cơm quá lớn, không muốn cưới cậu, trì hoãn thời gian cậu rời khỏi Mạnh gia, đây cũng không phải tốt đẹp.

Mạnh Đình vì mình có thể nghĩ nhiều như vậy, cảm nhận được một chút mừng rỡ, quả nhiên là sống thêm một đời a.

Mạnh Đình một miếng một khối nhỏ điểm tâm, nhưng không chịu nổi cậu ăn vài đĩa, tốc độ lại nhanh như vậy, Phùng Trạch Kiều đối với mấy nữ thân quyến của Cố gia có chút không cười tiếp được, Mạnh Đình như thế kia, giống như Cố gia không cho cậu ăn cơm vậy, nhưng mà sự thực cũng không phải chính là như vậy.

Mạnh Đình lần thứ hai lấy tinh thần không biết sợ tiến lên, lại gắp một đĩa, gắp so với trước còn nhiều hơn, về vị trí ban đầu, cậu rốt cục chú ý tới mắt Phùng Trạch Kiều càng ngày càng run rẩy, chần chờ một chút, cậu liền không về vị trí lúc trước, đi ra đại sảnh.

Mạnh Đình lần thứ hai cảm thấy may mắn, may là tốc độ ăn cơm của cậu nhanh, đã ăn lửng dạ, bằng không lúc này cũng không phải liền bức bối, cảm giác đói bụng, chính là đã từng trải qua rất nhiều lần, tiếp tục trải qua cũng vẫn rất khiến người ta khó chịu.

Mạnh Đình ở trên bàn nhỏ của đình viện, đặt xuống cái đĩa lần thứ hai bị cậu ăn sạch kia, sau đó tản bộ ở trong vườn hoa ánh sáng không rõ ràng lắm, kiếm chỗ hẻo lánh đi tới, cuối cùng cậu đi tới một gốc cây già, nửa nằm xuống.

Cậu không muốn cùng Phùng Trạch Kiều đi gặp ai cả, đặc biệt là người nhà họ Mạnh, bất luận là chi lớn hay chi thứ hai, thậm chí là gia sản của Mạnh gia, Mạnh Đình trong lòng rõ ràng, đây cũng không phải chuyện cậu có thể tham dự, cho nên tránh được thì nên tránh.

Nếu có người chịu cưới cậu là tốt rồi, nam nữ đều được, Mạnh Đình nhịn không được lại nghĩ một chút.

Gió đêm đầu hạ thổi tới mức người ta vẫn tính là thoải mái, Mạnh Đình miễn cưỡng coi như là ăn no cơm, nằm một lúc, cậu liền mơ mơ màng màng, sau đó bị một trận cãi vã kịch liệt đánh thức.

"Mạnh Kỳ, tôi không phải đã nhắn tin cho anh biết sao, chúng ta chia tay!" Tô Tư Vũ nhìn về phía nam nhân trước mắt, sau đó nghiêng đầu quyết tuyệt mà nói, nhưng mà Mạnh Kỳ trong miệng hắn lúc này tìm đến, nhưng không phải là không nguyện ý tiếp thu kết quả này.

"A, chia tay?" Y lại tiến gần một bước, nương thân mà lên, đặt Tô Tư Vũ ở trên thân cây hôn lên.

Nhìn không ra nguyên cớ tới Mạnh Đình đột nhiên liền trợn tròn mắt, rất mạc danh kỳ diệu triển khai như vậy, tại sao chia tay còn muốn hôn?

Tô Tư Vũ ban đầu còn phản kháng, nhưng lại bị Mạnh Kỳ bá đạo mà áp lên hôn một hồi, rõ ràng không làm sao phản kháng, hai người trong lúc đó hoa hỏa nồng nhiệt tới mức Mạnh Đình đều cảm giác được, đương nhiên vào lúc này, cậu cũng biết tuyệt đối không thể phát ra tiếng động.

Không chừng bọn họ là quan hệ gì đó mà người khác không thể thấy được, nếu là biết cậu nhìn thấy, có lẽ sẽ muốn...... Giết người diệt khẩu?

Mạnh Đình thu mắt lại, hô hấp thả nhẹ, tận lực không để cho mình bại lộ.

Nhưng hai người này cũng hôn quá lâu đi, lâu tới mức cậu đều cảm thấy nhàm chán.

"Tiểu yêu tinh, là anh không cho em ăn no, em muốn chia tay với anh?" Tay Mạnh kỳ đã trượt tới một vị trí nào đó trên thân thể Tô Tư Vũ, trong mắt y mang theo tình cảm cực kỳ nồng đậm, mùi vị dục vọng, y ôm Tô Tư Vũ, liền muốn xoay người hắn lại.

Tô Tư Vũ nắm chặt tay Mạnh Kỳ, phía sau lưng vẫn chống đỡ ở trên cây, không để Mạnh Kỳ thuận lợi, vẻ mê loạn trên mặt hắn dần tản đi, sau đó trở nên kiên định, hắn lại nói, "Mạnh Kỳ, chúng ta chia tay đi."

Trước mắt chính là lời mà Mạnh Kỳ căn bản không muốn tin là sự thực, y híp mắt, biểu tình trên mặt dần dần trở nên nguy hiểm, tay y cuối cùng cũng từ trên người Tô Tư Vũ rời đi, lại lui lại môt bước.

"Tại sao?"

Tô Tư Vũ buông xuống ánh mắt, vẻ mặt do dự triệt để tản đi, hắn lại nhìn về phía Mạnh Kỳ, trong con ngươi chỉ còn quyết tuyệt kiên định hơn lúc trước, "Chúng ta bất quá là vui đùa một chút, nếu nói anh đối với tôi thực lòng, bản thân anh tin sao?"

Trên mặt Tô Tư Vũ hiện lên biểu tình châm chọc, hắn nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay mình, nói tiếp, "Bà nội sẽ an bài việc kết hôn cho tôi, tôi sẽ kiềm chế, hảo hảo đợi hắn."

Vẻ mặt nguy hiểm càng đậm trên mặt Mạnh Kỳ, y giơ tay lên nhẹ nhàng sờ sờ, gò má của Tô Tư Vũ, "Được, anh liền xem em hảo hảo chờ hắn như thế nào."

Dứt lời, y thu tay về, xoay người rời đi.

Mà Mạnh Đình ở trên cây không hiểu ra sao vây xem một hồi tiết mục chia tay, cũng thở phào nhẹ nhõm theo, cậu liếc nhìn bốn phía, sau đó thân thủ nhanh nhẹn mà từ trên cây nhảy xuống, nhưng lập tức cậu liền biểu tình cứng đờ xoay người, bên trong góc đen thui này, cư nhiên cũng đi ra một người.

Mạc danh kỳ diệu nhiều hơn một người giống cậu cùng vây xem người khác chia tay vừa hôn vừa sờ, trên mặt Mạnh Đình đột nhiên có chút nóng bừng, cả đời lần đầu cảm giác được cái cảm giác gì được gọi là quẫn bách.

Cậu thời điểm chần chờ xem có nên trước tiên lẻn đi một cách vi diệu hay không, người vây xem cùng cậu kia trực tiếp đi về phía cậu.

"Tôi...... Tôi không phải cố ý, tôi lúc nãy ngủ ở bên trên", Mạnh Đình khi anh đến gần, có thể nghe rõ thanh âm của anh, liền mở miệng giải thích, có thể là bạn bè thân thích gì đó của hai vị kia, muốn tới để khóa miệng cậu lại.

Người kia khi anh dừng lại trước người hai bước, ánh mắt hơi chìm xuống, tựa hồ đang đánh giá Mạnh Đình cái gì.

Mạnh Đình nhưng cho là anh đang hoài nghi cậu, nhưng cậu quả thật không giỏi nói chuyện, cậu ngập ngừng hồi lâu, liền không muốn tiếp tục đợi thêm, dù sao chỗ này mới bị người hôn hôn sờ sờ qua, bầu không khí vẫn rất lúng túng, "Tôi sẽ không nói."

Cậu dứt lời, lui lại một bước, nhưng là muốn xoay người rời đi.

Còn chưa kịp triệt để xoay người, người kia đưa tay liền muốn túm tay Mạnh Đình.

Mà không nói Mạnh Đình sau này từng phá vỡ hệ thống khoa học về trái đất (*), chính là cậu 3 năm ở cao trung phong bế, tên tuổi boss bí ẩn này, cũng không thể dễ dàng như vậy liền khiến người ta bắt được cổ tay, chế trụ khuyết điểm.

((*)Chỗ này chỉ vụ ẻm trọng sinh)

Không hề có điềm báo trước hai người liền bắt đầu đánh nhau, đương nhiên kết quả cuối cùng rất khiến người ta uất ức, bất quá 5 chiêu, Mạnh Đình không chỉ có tay bị tóm lấy, nửa người đều bị ôm lấy.

Đương nhiên loại ôm này, cũng không có ý tứ kiều diễm gì, ở trong mắt Mạnh Đình, đây là cực kỳ nguy hiểm

Người này nguy hiểm, mà cậu đánh không lại anh, càng nguy hiểm.

"Cậu là Mạnh Đình?"

Hiện tại đã tới 8, 9h, sắc trời đã sớm đen thui, hoa viên này cách thật xa mới có một chút ánh đèn sáng sủa chút, cùng với đèn màu rải rác.

Mà Yến Tuy loại mặt này mức độ nhận ra vẫn tính là cao, anh trước khi tới yến hội, đã xem qua tư liệu của cậu, cậu từ trên cây nhảy xuống, anh liền nhận ra cậu rồi.

Đương nhiên, Yến Tuy cũng không quên giới thiệu mình, "Tôi là chồng tương lai của cậu, Yến Tuy."

Một khuỷu tay của Mạnh Đình liền muốn đánh vào trên xương sườn của Yến Tuy, đột nhiên dừng lại, sau đó trợn to hai mắt, "Chồng? Tôi sắp gả cho anh?"

Kinh hỉ trong giọng nói của Mạnh Đình căn bản không giấu được, cậu cũng không tiếp tục vặn vẹo cơ thể, cậu xoay người lại, sau đó híp mắt đối diện với tầm mắt của Yến Tuy, sau đó rất nghiêm túc đánh giá ngũ quan của Yến Tuy, tựa hồ phải vững vàng mà nhớ kỹ anh.

Đương nhiên, Mạnh Đình cảm thấy loại quan sát này rất cần thiết, bằng không cậu thật sự có thể sẽ xuất hiện nhận không ra ô long của chồng tương lai của mình tới.

(Ô long: chuyện dở khóc dở cười, chuyện gây xấu hổ)

Mạnh Đình chăm chú nhìn Yến Tuy, Yến Tuy cũng vậy, so với ảnh chụp, người thật càng xinh đẹp hơn, nhất là ánh mắt, khác với trong hình không cảm giác được câu nhân như vậy, nhưng là một loại thuần khiết hoàn toàn ngược lại, cực kỳ sạch sẽ.

Nhưng nơi này cũng không phải chỗ để nói chuyện, anh lần thứ hai nắm chặt lấy tay Mạnh Đình, lúc này Mạnh Đình không tiếp tục phản kháng, bé ngoan để anh dắt đi.

Mà bản thân Mạnh Đình còn rơi vào chuyện mình sắp gả đi, trong vui mừng có thể ăn cơm no đây.

Cậu thuận theo tay mình được dắt đi, nhìn về phía bóng lưng cao cao đại đại của Yến Tuy, "Anh không có gạt tôi chứ, tôi thật sự sắp gả cho anh?"

Tuy rằng, cậu nằm mơ cũng muốn mình gả đi, nhưng cậu cũng biết hiện thực này không lớn, không nói 1 năm 2 năm, vài tháng tóm lại phải có, cũng không nghĩ tới mới tới Mạnh gia ngày thứ hai, cậu đã có thể gả đi.

Yến Tuy quay đầu liếc mắt nhìn Mạnh Đình, sau đó nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, anh vẫn thật sự không biết Mạnh Đình này đã đối với anh tình sâu nghĩa nặng như vậy rồi.

Có lẽ bởi vì cao hứng của Mạnh Đình quá mức thuần túy, cậu lại không gây nên phản cảm gì.

Mạnh Đình được Yến Tuy dẫn tới trong một hoa phòng (*) của Cố gia, chỗ không lớn, có một chậu hoa nở rực rỡ, còn có một cái bàn mây, mấy cái ghế mây. Đại thiếu gia của Cố gia Cố Lãng xem như là bạn thân của Yến Tuy, chỗ này anh tới không ít, trong này nói chuyện cũng coi như bí mật.

((*) Hoa phòng: Nhà kính để trồng hoa)

Ánh đèn trong hoa phòng đầy đủ ánh sáng, Mạnh Đình lại hảo hảo ghi nhớ bộ dáng của Yến Tuy một hồi.

Mạnh Đình mở to hai mắt nhìn người, Yến Tuy cũng thản nhiên tiếp thu đánh giá như vậy.

"Anh chừng nào thì tới cưới tôi?" Mạnh Đình hai kiếp cũng chưa học qua hàm súc và nói quanh co, khóe miệng cậu không khống chế được cong lên, loại vui mừng kia dật vu ngôn biểu (**), "Tôi muốn sớm một chút gả cho anh a."

((**)Dật vu ngôn biểu: tình cảm bộc lộ trong lời nói)

Yến Tuy không nói lời nào, tiếp tục đánh giá Mạnh Đình, đánh giá tới mức Mạnh Đình có chút chột dạ.

Anh nghĩ tới đã từng không biết ở nơi nào nghe được câu nói, vợ chồng trong lúc đó phải lấy thành mà chờ đợi nhau, anh cho rằng "Thành" này là thành thực.

"Tôi...... Tôi có chút ngốc, không, là rất ngốc, ăn tới khá nhiều, còn sẽ không nấu cơm, sẽ không giặt quần áo, việc nhà cũng làm không được tốt......"

Cũng không phải là Mạnh Đình lười hay là cái khác, mà là cậu thực sự không học được, cậu trong phương diện tự gánh vác sinh hoạt, kém tới không chỉ một chút, ngược lại cậu đối với bản thân mình tuyệt vọng.

Liệt kê từng cái, không có nửa điểm che giấu, rốt cục nói ra khỏi miệng khuyết điểm của mình, Mạnh Đình thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo sau đó ngốc nghếch cho rằng Yến Tuy chào hàng mình, "Thế nhưng tôi biết đánh nhau, anh vừa nãy cũng nhìn thấy, tôi đánh không lại anh, nhưng vẫn tính là lợi hại, tôi có thể giúp anh đánh nhau."

Đây là tư tưởng trước sau của Mạnh Đình, duy nhất có thể ở trên người mình tìm được điểm nhấp nháy rồi.

"Anh, anh sẽ đổi ý à?" Mạnh Đình nói xong bản thân lại bắt đầu ủ rũ, cậu xác thực ngốc, xác thực chưa đủ tốt, "Có thể đừng đổi ý hay không, hay là trước tiên cưới tôi, sau đó đổi ý cũng được a." (Huhuuuu em đáng yêu thế này sao anh nỡ không cưới em về chứ T_T)

Yến Tuy hôm nay đúng là ôm cảnh giác và thái độ đàm phán trên bàn, nhưng hết thảy biểu hiện của Mạnh Đình từ lúc xuất hiện tới giờ, đều ngoài dự liệu của anh, anh nãy giờ không nói gì, mà lại đắn đo thái độ cùng ngữ khí nói chuyện không tốt của mình.

"Tôi sẽ không đổi ý", Yến Tuy rất nghiêm túc trả lời Mạnh Đình, tuy rằng nguyên nhân anh không đổi ý, không phải là bởi vì bản thân Mạnh Đình.

Mạnh Đình nghe vậy thả lỏng một hơi, khóe miệng lần thứ hai gợi lên, cậu đón lấy tầm mắt của Yến Tuy, rất nghiêm túc nói đảm bảo với anh, "Tôi sẽ nghe lời anh, nghe lời anh."

"Được." Yến Tuy thuận theo ý muốn lúc đầu của cậu, nhẹ nhàng cười cười.

Mạnh Đình cũng không biết nụ cười này của anh có hiếm thấy cỡ nào, cậu gật gật đầu, lại sờ sờ bụng của mình, lá gan lại thoáng lớn hơn chút, đưa ra một yêu cầu không biết có quá phận hay không, "Vậy anh có thể để tôi anh cơm no chứ?"

"Mạn gia không cho cậu cơm ăn?" Nụ cười của Yến Tuy tản đi, lông mày nhọn hơi hơi cau lại, lập tức hỏi ngược lại, loại khí thế áp bức người kia trong nháy mắt liền mãnh liệt lên, anh còn chưa kịp thu liễm, lại phát hiện Mạnh Đình tựa hồ không có cảm giác quá to lớn.

Tay Mạnh Đình che bụng mình không rời đi, cậu nhìn về phía Yến Tuy, bởi vì câu nói không đổi ý kia của anh, sức lực cáo trạng của Mạnh Đình lại dồi dào một chút chút, cậu gật gật đầu, "Tôi hôm qua chỉ ăn hai quả trứng gà, còn là ăn ở trong trường của tôi."

"Hôm nay ăn hai phần sandwich, hai bình sữa bò......" Chút ít đồ này cũng không đủ tiêu hao chạy bộ của cậu, vừa nãy ở yến hội ăn mấy thứ kia, cậu ngủ một giấc gần như liền tiêu hóa không còn, mơ hồ cậu lại cảm thấy đói bụng.

"Tôi...... Tôi còn có thể nhịn vài ngày, cho nên anh phải sớm một chút đến cưới tôi."

Cưới một tiểu đáng thương bị "Đói bụng" tới da bọc xương về, Yến Tuy cũng không biết trái tim của mình vậy mà bị Mạnh Đình làm cho nghiêng ngả, theo bản năng xem cậu là người của mình.

"Ngày mai bắt đầu, tôi sai người đưa cơm cho cậu."

Nhưng mà anh nói như vậy, Mạnh Đình liền lại do dự, cậu nhẹ nhàng kéo ống tay áo Yến Tuy, "Sẽ có gây trở ngại hay không, tôi có thể nhịn."

Đói bụng nhất thời, có thể no lâu dài, cậu cho rằng nhẫn nhịn này là đáng giá.

Chân mày Yến Tuy không nhịn được nhíu nhíu, quyết tâm mãnh liệt gả cho anh của Mạnh Đình đều là vì nhu cầu ăn cơm theo bản năng của cậu, Yến Tuy xưa nay chưa từng gặp người yêu thích trực bạch như thế, có chút không làm rõ được ý nghĩ giờ khắc này trong lòng mình, nhưng khẳng định không phải là chán ghét.

Đương nhiên, lúc này anh còn chưa biết, đây chính là ô long. Biến thành người gả cho Mạnh Đình, anh chắc cũng là thái độ như vậy.

"Không sao", Yến Tuy cũng không phát hiện ngữ khí của mình nhu hòa rất nhiều, anh nhưng chưa bao giờ nói chuyện với người khác nhiều như vậy.

"Nhớ kỹ, tôi là Yến Tuy người của cậu."

Mạnh Đình đột nhiên có một loại ảo giác bị đại lão bao phủ có thể nghênh ngang mà đi, cậu cười cười với Yến Tuy, nhưng là bởi vì có chút cảm kích, cằm của cậu hơi giương lên, không hề keo kiệt nụ cười của mình, "Tôi nhớ kỹ."

Tuy rằng cậu còn chưa biết cái tên Yến Tuy này, ở Hải Thành, ở nước Hạ có ý nghĩa như thế nào, nhưng không làm trở ngại cao hứng của cậu.

"Muốn ăn cái gì, tôi sai người mang tới cho cậu."

Yến Tuy từ trong ngực lấy điện thoại di động ra, nhìn về phía Mạnh Đình mặt mũi cong cong, đột nhiên xác định một chút, mẹ anh chỉ e là chưa từng nhìn thấy Mạnh Đình, cũng không biết cậu...... Tính cách đáng yêu như vậy, bằng không, e là sẽ không muốn cưới cậu.

____________________

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu công hiểu lầm lớn, hhh~

Yến Tuy: Hóa ra em thích anh như thế, nói, là bắt đầu thích từ lúc nào?

Mạnh Đình:...... Em thích anh có thể cho em ăn cơm no, xem như vậy đi?

Yến Tuy:......

------------------------

Chương sau tui sẽ đổi cách xưng hô thành anh - em nhé. Đây là bộ ngọt mà để tôi - anh và tôi - cậu nghe hơi xa cách dù gì đôi chẻ cũng sắp về 1 nhà rồi
Bình Luận (0)
Comment