Sủng Hôn Hào Môn

Chương 95

*** Tuần này nàng Min bận thi, ta lại lọ mọ beta:((((( không có nàng cảm thấy mệt mỏi ghiaaaa. Trước không có nàng không sao, từ ngày có nàng cái gì cũng đổ cho nàng =)))) Giờ không có nàng lại quay về tháng ngày vừa edit vừa phải nghĩ kỹ để đỡ phải nhìn lại mệt não quá =.= Mà còn 9 chương dự tới khoảng cuối tuần sau sẽ hoàn

Mạnh Đình không biết sau khi gọi bao nhiêu lần, mới không tiếp tục gọi người nữa, nhưng tay cậu ôm lấy Yến Tuy vẫn như cũ không có buông lỏng, cậu nghiêng đầu nhìn Yến Tuy một cái, lại mím môi trầm tư một lát, mới ý tứ bắt đầu muốn thu hậu tính sổ.

"Sau này đừng như vậy nữa."

Mạnh Đình nói mắt khẽ trợn tròn, tính sổ của cậu không có chút khí thế nào có thể nói, hay hoặc là nói, cậu vẫn như cũ không nỡ tức giận với Yến Tuy, "Lần này em tha thứ cho anh, nhưng nếu có lần sau nữa, em sẽ tức giận...... Rất nhiều ngày mới nói chuyện với anh."

"Sẽ không," Yến Tuy lập tức đáp lại.

Nếu như biết sẽ làm Mạnh Đình thương tâm khổ sở như vậy, Yến Tuy tuyệt đối sẽ không lựa chọn để cho mình tham dự vào trong kế hoạch này, sau này anh cũng sẽ không, mặc dù Mạnh Đình biết được kế hoạch, cậu nhìn thấy anh "bị thương" chỉ sợ cũng vẫn là sẽ cảm thấy khó chịu.

Yến Tuy trong lòng kỳ thực rất rõ ràng điểm này, anh sợ nhắc tới nhiều lần sẽ làm cho Mạnh Đình thật sự để ý, hôm nay vừa nghe cậu nói là biết rồi, anh liền theo bản năng lựa chọn không nói nhiều, nhưng lại không nghĩ tới sẽ ô long như vậy.

(ô long: làm sai, miệng quạ đen, cũng có nghĩa là "own goal")

"Em như thế nào nhớ mấy ngày đó lúc bàn bạc kế hoạch, chị dâu nhỏ cũng ở đấy chứ?" Chân Hàm nhìn lâu như vậy, cuối cùng phát hiện mấu chốt ở chỗ đó, nhưng trong lòng y càng nghi ngờ, mấy ngày này sau khi ăn cơm tối, bọn họ ở ghế salon một bên xem TV, cũng vẫn nói chi tiết kế hoạch.

Y rõ ràng nhớ Mạnh Đình khi đó cũng không có ngủ, mặc dù không nói quá đầy đủ, nhưng trước trước sau sau nhiều lần như vậy, Mạnh Đình như thế nào cũng không tới mức một chút cũng không biết nha.

Mạnh Đình nghe vậy quay đầu lại nhìn Chân Hàm, trong mắt cậu hoàn toàn mê mang, cậu mấy ngày này toàn tâm toàn lực ở cứu nước hoa của cậu, ngoại trừ Yến Tuy có thể làm cho cậu cảm giác một chút bên ngoài, nhưng người khác việc khác Mạnh Đình tự động ngăn cách, người nhìn cùng bình thường không khác nhiều lắm, nhưng kỳ thực những ngày qua trong nhà xảy ra chuyện gì, lúc bọn họ không cố ý tìm cậu nói gì đó, Mạnh Đình toàn bộ không nhớ rõ.

"Nhưng là, anh không có nghe thấy......" Trong thanh âm Mạnh Đình nhiều hơn chút ủy khuất, cũng nhiều hơn chút tức giận, nếu như cậu biết Yến Tuy tham dự vào kế hoạch, cho dù là Đặng Vũ Yến Tuy tín nhiệm, Mạnh Đình đều sẽ không đồng ý, đây là súng, súng thật!

"Sau này không được như vậy, em không cho phép, nhớ chưa?"

"Ừ, nhớ rồi." Yến Tuy một lần nữa ôm Mạnh Đình trở lại trong ngực, thanh âm rất nhẹ cũng rất nghiêm túc, "Sau này sẽ không nữa."

Mạnh Đình gật đầu một cái, cậu dịch dịch thân thể, không muốn vẫn tiếp tục ngồi trên ghế, để cho Yến Tuy kéo một cái, cạu cũng ngồi vào trên giường giải phẫu, tiếp đó không lâu liền dựa tới trong ngực Yến Tuy, bọn họ cùng nhau nằm trên giường giải phãu, cậu chặt chẽ mà dính Yến Tuy, không nói gì, nhưng cũng không có ngủ.

Đèn phòng giải phẫu vẫn sáng, Yến Vũ Hà Việt Yến Mạn Gia chờ người ở bên ngoài sau một tiếng, cũng đều tớ bên ngoài phòng giải phẫu, bọn họ đều canh chừng không có rời đi, đã diễn kịch, liền phải diễn toàn bộ, tới rạng sáng 5h, cửa phòng giải phẫu mới mở ra, Yến Tuy chuyển tới phòng giám hộ bệnh nặng.

Nhưng kỳ thật trong quá trình dời đi, trong ngực Yến Tuy còn có một Mạnh Đình mới ngủ không lâu, chân mày cậu nhíu lại, hiển nhiên ngủ không yên ổn, Yến Tuy không có muốn Mạnh Đình thức dậy, cứ như vậy dùng chăn bao lấy Mạnh Đình, sau đó để cho Chân Hàm đẩy bọn đi.

Từ đêm qua tới bây giờ, Yến gia không có bất kỳ tin tức gì về Yến Tuy để lộ ra ngoài, là tốt là xấu, tùy ý mọi người suy đoán, điện thoại của Chân Hàm đã sớm tắt, không cần nghĩ đều biết, sẽ có rất nhiều người từ chỗ y thăm dò tin tức.

Y mở máy, lập tức hơn 20 tin nhắn chưa nhận báo nhắc nhở gửi tới, đám Cố Lãng có, cũng có một vài bạn học và thân thích lâu không liên hệ, Chân Hàm tùy ý nhìn, nhưng còn chưa mở xong, liền lại có điện thoại gọi tới.

"Hàm Tử, Yến Tuy sao rồi? Sao sẽ có chuyện như vậy phát sinh?"

Cố Lãng một đêm này cũng là không ngủ, nếu không phải trước bệnh viện có một đám phóng viên truyền thông đang chờ, hắn cũng muốn trực tiếp tới đây, nhưng nghe lão gia tử của hắn nói, Yến Tuy là thật sự trúng đạn, còn là vị trí ngay giữa ngực, đây thật sự là nguy hiểm a.

"Có người chó cùng rứt giậu rồi, anh họ đã tới phòng giám hộ bệnh nặng, chị dâu phụng bồi, cậu không cần chạy tới, tới cũng không gặp được, chỉ có thể chờ......" Chân Hàm trời sinh mang âm điệu lạnh, căn bản không cần diễn, Cố Lãng bên kia tâm đều lạnh một nửa rồi.

"Cậu cũng đừng nói với người khác, đừng chạy tới bệnh viện......"

Chân Hàm lại cùng Cố Lãng hàn huyên mấy câu, cúp điện thoại, lại sau đó y kịp thời tắt điện thoại.

Cố Lãng biết, nói với cha hắn, vậy căn bản người trong giới thượng lưu Hải thành đều biết.

Mạnh Đình là khoảng 8h sáng, từ trong ngực Yến Tuy giật mình tỉnh lại.

"Đình Đình, sao thế, gặp ác mộng?" Yến Tuy kỳ thực sớm đã phát hiện Mạnh Đình khác thường, nhưng anh vô luận là vỗ, hay là xoa, cững vô dụng, chân mày Mạnh Đình khóa chặt, vẫn như cũ không có giãn ra, anh đang đắn đo có nên lay tỉnh cậu hay không, Mạnh Đình liền giật mình tỉnh lại.

Mạnh Đình lăng lăng nhìn Yến Tuy hai giây, sau đó mời dùng sức ôm lấy người, cậu không có mở miệng nói gì, nhưng thần sắc của cậu để lộ ra bất an và khó chịu của cậu.

Yến Tuy trong lòng nhẹ nhàng thở dài, anh cúi đầu ở trán và môi Mạnh Đình đều hôn hôn, sau đó lại khẽ vuốt lưng Mạnh Đình.

Anh suy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng, "Lời hôm qua kia, anh nghe thấy rồi."

"Cái gì?" Mạnh Đình đáp lời tứ chi vẫn như cũ quấn chặt Yến Tuy, ngay cả ôm người, cậu cũng sợ làm Yến Tuy biến mất. Đầu cậu mộng mộng, cũng không nhớ nổi mình hôm qua đều nói lời gì.

"Sống hay chết, em đều bồi anh," Yến Tuy lúc nói trên khuôn mặt tràn ra cười nhạt ôn nhu lại thỏa mãn, anh lại hôn hôn môi Mạnh Đình, sau đó càng thêm trịnh trọng mà nói, "Anh cũng vậy, vô luận sống chết, anh đều bồi em."

Vậy đại khái chính là sinh tử tương hứa (*). Vẫn chưa tới thời gian một năm, anh đã nguyện ý cùng Mạnh Đình sinh tử tương hứa, là người anh có thể gặp được nguyện ý cùng anh sinh tử tương hứa, anh quá may mắn, quá hạnh phúc.

((*) sinh tử tương hứa: hứa sống chết bên nhau)

Cho nên đối với sống chết, Yến Tuy là không sợ hãi, đơn giản là bất kể sống chết, đều sẽ có một người thủy chung đi theo, thủy chung bầu bạn bên cạnh.

"Cho nên, đừng sợ, chúng ta đều không phải sợ."

Mạnh Đình nghe vậy ngước mắt nhìn Yến Tuy, cậu nhìn một lúc lâu, mới gật gật đầu, "Ừm, em nghe anh."

Lại một lát cậu tiếp tục bổ sung một câu, "Nhưng chúng ta vẫn là tận lực sống lâu trăm tuổi đi, em muốn cùng sống với anh."

Có Yến Tuy bồi, cậu có thể không sợ chết, nhưng so với cái chết không cách nào nhận biết, cậu càng muốn cùng Yến Tuy hảo hảo sống, hạnh phúc mà sống.

"Được," Yến Tuy gật gật đầu, lại ở trên môi Mạnh Đình khẽ hôn 2 cái.

Mạnh Đình chậm rãi nhắm hai mắt lại, Yến Tuy hiểu ngầm, nụ hôn của anh từ môi Mạnh Đình lưu luyến tới mũi, mắt, trán cậu, cực tẫn ôn nhu anh có thể cho.

"Khụ khụ......"

Chân Hàm mang theo bữa sáng tiến vào, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, nhưng Mạnh Đình không mở mắt, Yến Tuy cũng không có dừng lại nụ hôn ôn nhu của anh, bọn họ không coi ai ra gì, Chân Hàm để bữa sáng xuống, tự giác từ phòng bệnh đi ra ngoài, sau đó canh giữ ở cửa cho bọn họ, cự tuyệt những người khác tiến vào.

Một tiếng sau, y lại gõ gõ cửa, Yến Tuy một tiếng "đi vào", y và Yến Vũ mới lại tiến vào phòng bệnh.

Yến Tuy và Mạnh Đình đều rửa mặt xong, bọn họ mới ăn xong bữa sáng Chân Hàm mang tới, bọn họ cũng không làm ổ trên giường bệnh, mà là ngồi trên ghế salon trước giường bệnh, Mạnh Đình dán chặt Yến Tuy, ngồi, cậu ngước mắt nhìn mọi người, lỗ tai dựng thẳng, hết sức chăm chú.

Ngã một lần khôn ra thêm, Mạnh Đình lúc này tuyệt đối sẽ dụng tâm nghe bọn họ nói chuyện, sẽ không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào về Yến Tuy.

Yến Tuy nhu nhu tóc Mạnh Đình, lại nhẹ nhàng cầm tay Mạnh Đình, đau lòng và tự trách trong ánh mắt anh, lóe lên mà qua. Chuyện lần này rõ ràng là sai lầm của anh, nhưng Mạnh Đình vẫn là lựa chọn từ trên người mình tìm nguyên nhân, cậu không nỡ trách anh, lại tự trách chính mình.

"Cứ dựa theo kế hoạch tiến hành, con và Đình Đình trong khoảng thời gian ngắn đều sẽ không lộ diện."

Yến Tuy thu hồi những tâm tình kia, nhìn về phía Yến Vũ nói lời này, anh cũng không phải là người sẽ từ trên người người khác tìm khuyết điểm, giận chó đánh mèo Yến Vũ Hà Việt càng không cần thiết.

Yến Vũ nghe vậy cũng là do dự, ông liếc mắt nhìn Mạnh Đình, ngữ khí nhiều hơn chút bất đắc dĩ, "Chỉ sợ Đình Đình không được."

Đêm qua Mạnh Đình cướp phần diễn của ông, phần này sau này tất nhiên vẫn phải ông ra mặt, mới hợp lý hơn.

"Muốn em làm cái gì?" Mạnh Đình trước tiên mở miệng, cậu nói xong nhìn về phía Yến Tuy, "Em cũng có thể giúp anh."

Yến Tuy lại suy nghĩ một lát, anh mới gật gật đầu, "Có thể."

Tiếp đó không lâu các bộ xí nghiệp Yến thị liền nhận được một tin tức, Yến Tuy trọng thương hôn mê bất tỉnh, phu nhân của anh Mạnh Đình trở thành tổng tài đại diện.

"Đây không phải quấy rối sao? Chính là muốn giúp Yến Tuy, cũng không phải loại giúp này a......"

Hơi biết một chút về Mạnh Đình, nghe tin tức như thế, đoán chừng đều là cái ý nghĩ này.

Nhân viên Yến thị còn không có phát biểu ý kiến gì, một số người chi bên Yến thị trước tiên cảm thấy bất mãn, mà một vài cũng từng là sau khi Yến Tuy lên làm gia chủ, bọn họ làm trái lại.

"Yến thị là của họ Yến, sao có thể rơi vào trong tay kẻ họ khác, lại còn là con út của Tiêu gia chứ!"

Yến thị rơi vào trong tay Mạnh Đình, khó tránh cậu sẽ ám trợ người Tiêu gia thâu tóm Yến thị, đến lúc đó vị trí gia tộc quyền thế đứng đầu của Yến thị cũng không chắc có thể bảo vệ.

Hai ngày sau, Mạnh Đình tham dự hội nghị cao tầng Yến thị, trước khi tiến vào cao ốc Yến thị, cửa còn lấp kín một vài truyền thông.

"Yến thị là của Yến Tuy, trước khi anh ấy tỉnh lại, ai cũng không cho phép động vào!"

Mạnh Đình trên đường tới nghe được mấy lời Vương Phong hồi báo cho cậu kia, thật sự chọc tức cậu, lúc cầu Yến Tuy hỗ trợ, đều không phải cái diện mạo này, trước mắt Yến Tuy chỉ là "hôn mê bất tỉnh", bọn họ liền nói ra lời như vậy.

"Trời giúp Diêm thị ta! Ha ha ha......" Diêm Uẩn Sinh Lê thành xem TV, phá lên cười, hắn một chút cũng không nghi ngờ tình nghĩa Mạnh Đình đối với Yến Tuy, nhưng quản lý tốt một xí nghiệp gia tộc, cũng không phải có tình nghĩa có quyết tâm có thể làm được.

"Chúc mừng ông Gia, Yến thị Hải thành rất nhanh chính là của ngài." Tô Tư Vũ xem ti vi cũng cười cười, hủy diệt Yến Tuy, Mạnh Đình tới Yến gia có tác dụng gì, hắn không chiếm được, những người khác cũng đừng nghĩ có được.

Diêm Uẩn Sinh thu hồi tiếu ý, gật gật đầu, đồng ý lời của Tô Tư Vũ, hắn không có kiêng kỵ Tô Tư Vũ, trực tiếp gọi mấy cú điện thoại, cho người dựa theo kế hoạch của hắn tiến hành.

Trong mấy kế hoạch này, phần lớn đều là cái gọi là cơ mật Tô Tư Vũ báo cho Diêm Uẩn Sinh, có phần hắn đã chứng thực qua, cũng không sai lầm, trước mắt tới thời điểm mấu chốt này, hắn không cần thiết tiếp tục do dự.

Tận dụng thời cơ đánh mất không còn tới nữa, bọn họ phải trước khi Yến Tuy tỉnh lại, lienf đem hết thảy đẩy tới trình độ không thể hoàn chuyển.

"Lão gia tử và chủ mẫu Tiêu gia rời đi rồi...... Bọn họ cũng không ngốc."

Diêm Uẩn Sinh báo cho Tô Tư Vũ, đồng thời trong lòng cũng là buông khẩu khí, hắn chỉ sợ Tiêu gia sẽ bởi vì Mạnh Đình liều mạng mà tham dự tiến vào, nhưng rốt cuộc lợi ích gia tộc làm trọng, dưới tình huống thương thế của Yến Tuy dần dần nặng, bọn họ tham dự vào, sẽ chỉ làm cho uy tín của Mạnh Đình ở Yến thị càng chịu đả kích mà thôi.

Song bọn họ rời đi, là Mạnh Đình để cho đi, cậu không có đi gặp Tiêu lão gia tử, cũng không có gặp Ninh Châu, chỉ nhận điện thoại, nói với bọn họ, cậu muốn trông coi Yến Tuy, trông coi Yến thị, không có thời gian tiếp đãi bọn họ, cũng không cần bọn họ ở Hải thành trông coi.

Tiêu lão gia tử và Ninh Châu ở Hải thành đợi hai ngày, thủy chung không cách nào gặp được Yến Tuy và Mạnh Đình, mặc dù đầy bụng lo lắng, nhưng chỉ có thể dựa theo lời Mạnh Đình, trước tiên từ Hải thành rời đi.

Chỉ cần Tiêu gia ở một ngày, mấy người Yến gia kia cũng không dám quá phận với Mạnh Đình, điểm này Tiêu lão gia tử và Ninh Châu vẫn là có thể xác định.

Mà đối với Yến Tuy, Tiêu lão gia tử và Ninh Châu đều cảm thấy quá mức đáng tiếc, đứa nhỏ bao tốt bao ưu tú, càng làm cho bọn họ lo lắng chính là Mạnh Đình đối với Yến Tuy hãm tới quá sâu, Yến Tuy thật sự có chuyện, cậu chỉ sợ cũng chết theo một nửa.
Bình Luận (0)
Comment