Dạ tiệc không tổ chức công khai, Hồn Điện chỉ mời một số thành viên cao tầng như đại trưởng lão, đại cung chủ, nguyên lão, Thánh vệ trưởng...v…v của ba thế lực lớn.
Mặc dù bên phía Hồn Minh khẳng định đã biết nhân vật Sở Phương Trần tồn tại, nhưng bọn họ sẽ cung cấp cho Sở Phương Trần không gian hoạt động an toàn không đến nổi vừa ra cửa là bị ám toán. Đồng thời, nhóm cao tầng ba thế lực lớn dự định bàn bạc kế hoạch trong tương lai với hắn.
Dạ tiệc long trọng không phải vì nó xa hoa hay là món ăn đắc tiền, không khí cũng không náo nhiệt như mọi người tưởng tượng. Mà nó thu hút người ta bởi vì đẳng cấp của những người dự tiệc.
Ngoại trừ những người đang bị sự vụ quấn thân, hoặc là đang làm nhiệm vụ ở bên ngoài. Đại đa số cao tầng ba thế lực lớn ở Vạn Tượng thành đều rút thời gian đi tới tham gia dạ tiệc.
Dĩ nhiên, Sở Mộ thân là người trong cuộc vô cùng rõ ràng cao tầng ba thế lực lớn muốn tổ chức một cuộc hội nghị bí mật. Trong đó hẳn là phải có thương nghị kế hoạch ứng phó Hồn Minh, thật ra Sở Mộ xuất hiện chỉ là trùng hợp mà thôi.
"Đồ Tôn điện hạ, tại sao chậm chạp không thấy Sở Phương Trần?"
Yểm Ma cung Khương Ma Đế chờ đợi hồi lâu không thấy nhân vật chính xuất hiện, khuôn mặt lộ vẻ nghi ngờ khó hiểu hỏi một câu.
Khương Ma Đế vóc người khôi ngô cao lớn, nắm giữ quyền lực to lớn lâu năm khiến cho hắn có khí thế cường đại không giận tự uy. Bề ngoài nhìn qua giống như một đầu cuồng thú ngủ say, tùy thời đều có thể bộc phát lực lượng kinh thiên động địa.
Khương Ma Đế là người có địa vị và thực lực tối cường tại Yểm Ma cung. Một đại nhân vật như hắn đã xuất tịch trong buổi dạ tiệc để cho rất nhiều người âm thầm kinh ngạc, không hiểu tại sao Sở Phương Trần đáng giá như vậy.
Đồ Tôn Kha Ẩm cũng ngồi ở vị trí chủ tọa bên tay trái Khương Ma Đế, phía bên kia là Hồn sủng cung Tiêu phu nhân.
Đồ Tôn là một gã nam tử trung niên, thân thủ cao ngất tráng kiện, khí chất lạnh lùng như hàn sương, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm túc.
Lúc này ánh mắt Đồ Tôn Kha Ẩm đang nhìn vào Đằng nguyên lão chịu trách nhiệm tiếp đãi Sở Mộ, im lặng chờ đợi hắn giải thích.
Đằng nguyên lão biết Đồ Tôn Kha Ẩm tính tình nghiêm túc, việc nào ra việc đó không thích cái loại bao che khuyết điểm. Hắn nhìn chung quanh nhưng không thấy Sở Phương Trần, vội vàng nói với Đằng Lãng:
"Mau đi gọi hắn!"
Chỉ chốc lát sau, Đằng Lãng lúng túng quay trở lại, thấp giọng nói bên tai Đằng nguyên lão mấy câu.
Đằng nguyên lão cũng lộ vẻ lúng túng, quay sang nói với Đồ Tôn Kha Ẩm:
"Tiểu tử này, hết lần này tới lần khác chọn lúc này cường hóa Hồn sủng."
"Làm sao, hắn Hồn sủng lại lên cấp?" Đến từ Tuyết thành mấy vị trưởng lão một thân kinh ngạc hỏi.
Bọn họ đã được chứng kiến thực lực Sở Phương Trần. Nếu như Hồn sủng lại của hắn lên cấp một lần nữa, chẳng phải là nói rõ thực lực hắn lại cao hơn một tầng hay sao?
"Hẳn là thứ sủng, quên đi, hắn đang tu luyện thì đừng quấy rầy làm gì. Chúng ta trước tiên nói chính sự!"
Đằng nguyên lão cười nói.
"Cái tên Sở Phương Trần này giá cũng không nhỏ a...aa!"
Khương Ma Đế cũng mỉm cười phụ họa, trong giọng nói không có bất kỳ cảm xúc bất mãn nào.
"Thanh niên mà, chung quy lúc nào cũng thích hành động cổ quái. Cứ tùy ý hắn đi!"
Đại nguyên lão Yểm Ma cung cười nói, hạ lệnh cho nhân viên chuẩn bị dạ tiệc.
Mấy lão nhân gia không hề khó chịu vì hành động càn rỡ của Sở Phương Trần. Dù sao hắn cũng là thanh niên kiệt xuất, thực lực và chiến công còn tại đó. Đến cấp độ như bọn họ chỉ lưu ý đến kết quả thật sự, những thứ khác chỉ là râu ria mà thôi.
Thế nhưng, đám người trẻ tuổi lại không nghĩ như vậy.
Tất cả cao tầng ba thế lực lớn tổ chức đại tiệc là vì hắn, đội hình xa hoa như thế đã làm cho rất nhiều thanh niên trẻ tuổi bất mãn và ghen tỵ. Thế mà Sở Phương Trần lại dám tới trễ, cũng không thèm đánh tiếng tỏ vẻ gì hết, chẳng lẽ hắn là con trời hay sao?
Quan trọng nhất là cho tới bây giờ bọn họ chưa từng nghe nói tới nhân vật Sở Phương Trần, không biết vì sao cái tên này được hưởng đãi ngộ cao như thế. Bất kể là ai cũng sẽ không phục, không cần phải nói tới đám người trẻ tuổi tài năng kiệt xuất này.
"Nữ Tôn điện hạ mấy năm nay không có xuất hiện, ngươi biết lý do không?"
Khương Ma Đế mở miệng hỏi. một lão giả ngồi gần đó.
"Nữ Tôn điện hạ đang dốc lòng tu luyện."
Đại nguyên lão Hồn Điện - Triêu Sinh vuốt vuốt chòm râu bạc, mỉm cười hồi đáp.
Đại nguyên lão Triêu Sinh chính là phụ thân của thái tử Triêu Lãnh Xuyên, thực lực cực mạnh chỉ xếp dưới cường giả Tôn vị. Theo như tin đồn thì thực lực hắn còn mạnh hơn Yểm Ma cung Trầm Thu vài phần.
"À? Có tiến triển không?"
Vẻ mặt Khương Ma Đế hơi biến hóa, lập tức dò hỏi.
Tôn vị là chức vụ chung của hai thế lực Yểm Ma cung và Hồn Điện, thân phận cao quý dị thường. Khương Ma Đế hiển nhiên quan tâm tình huống các cường giả Tôn vị, bởi vì chỉ có những người này mới đủ năng lực đối kháng Tứ Hùng của Hồn Minh.
"Có lẽ trong vòng một năm sẽ có thành quả!"
Lúc này Đồ Tôn Kha Ẩm vẫn luôn im lặng, bất chợt mở miệng nói chen vào.
"Chỉ mong nàng đột phá thành công, thực lực nàng đã dừng bước không tiến nhiều năm rồi."
Khương Ma Đế nói.
Rất nhiều người chăm chú lắng nghe Khương Ma Đế và đại nguyên lão nói chuyện, dù sao cường giả Tôn vị xưa nay vẫn là rồng thần thấy đầu không thấy đuôi. Rất ít khi xuất hiện trước mắt người đời.
Sở Mộ không phải cố ý tự cao tự đại, mà bởi vì Băng Không Tinh Linh trải qua linh khí Trữ Mạn Nhi ân cần săn sóc đã chạm đến cánh cửa đế hoàng đỉnh phong. Hắn vốn có thói quen rèn sắt khi còn nóng, cho nên lập tức đóng cửa bế quan, bắt đầu quá trình cường hóa Băng Không Tinh Linh.
Mặt khác, Sở Mộ hoàn toàn không biết Hồn Điện tổ chức dạ tiệc là vì giới thiệu hắn cho cao tầng ba thế lực lớn. Hắn chỉ nghĩ rằng đây là một bữa tiệc tẩy trần thông thường, theo cảm tính mới lựa chọn tu luyện trọng yếu hơn.
Quá trình cường hóa không hề thuận lợi, có lẽ là vì Ngưng còn thiếu rèn luyện và thời gian chiến đấu quá ít. Tuy rằng hắn dốc toàn lực khống chế hồn niệm vẫn luôn cảm thấy bình cảnh Ngưng như một bức tường sừng sững không thể vượt qua.
Đến lúc này Sở Mộ đã tiêu hao hơn nửa hồn lực vẫn không thành công đột phá. Bản thân hắn cũng không dám xác định kết quả chính xác, sau đó Ngưng tiến vào trạng thái ngủ say, phải đợi nó thức tỉnh mới có thể đánh giá một cách chi tiết.
Sở Mộ cường hóa xong tâm thần mệt mỏi cao độ, hoàn toàn không có tâm tư đi dự dạ tiệc, thế là hắn dứt khoát nằm trên giường ngủ luôn.
Trong lúc đó một vài người đợi mãi không thấy Sở Mộ đi ra mới cố ý hối thúc, nhưng đều bị Diệp Khuynh Tư cự tuyệt bên ngoài. Lý do là bế quan tu luyện đột phá bình cảnh.
"Cái tên Sở Phương Trần này rốt cuộc lai lịch thế nào? Tại sao ta cảm thấy hắn còn cao giá hơn cả Lê Hồng vậy nhỉ?"
Tiêu Hợi nhíu mày bất mãn nói.
"Bàng Duyệt công chúa đang bệnh vẫn đích thân đi tới bái phỏng, người này cũng chỉ là cường hóa thứ sủng, mà thế còn đỡ. Cường hóa xong lại nói mệt mỏi nghỉ ngơi là sao?"
Hồi lâu sau, Tần Ngữ Đồng quay ra bực mình mắng một tràng.
Tần Ngữ Đồng vừa nói vừa nhìn thoáng qua công chúa Bàng Duyệt mặt mày hốc hác, coi như là trách mắng dùm nàng một tiếng.
"Quên đi, hắn ngủ thì thôi, đừng quấy rầy làm gì! Chúng ta đi nơi khác nói chuyện."
Bàng Duyệt cũng không nói gì, chậm rãi xoay người rời đi. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Nhóm cao tầng thương nghị đại sự không cho phép thanh niên trẻ tuổi dự thính, bọn họ biết cường hóa Hồn sủng không hao phí thời gian quá lâu mới cố ý chờ đợi Sở Phương Trần ở bên ngoài. Không ngờ kết quả vẫn không thể gặp được "đại nhân vật cao giá" này, vì thế cả đám mới bất mãn như thế.
"Hừ, chỉ là cường hóa một đầu Hồn sủng tới cao đẳng đế hoàng có gì ghê gớm chứ? Nếu có cơ hội bản thân ta rất muốn luận bàn với hắn một trận."
Tiêu Hợi hừ lạnh một tiếng, mang theo tức giận bất bình bước nhanh rời khỏi trang viên.