Sủng Mị

Chương 1080

- Ân, vẫn vậy.

Sở Mộ gật gật đầu.

Mục Thanh Y nhìn qua Sở Mộ, phát hiện Sở Mộ nói rất khẳng định. Hơn nữa dùng lời lẽ đơn giản nhất, chuyện này làm cho Mục Thanh Y cảm giác được nam tử này đối đãi với hồn sủng này như tính mạng của mình, thậm chí so với tánh mạng của mình còn đáng giá hơn.

Trong lúc lơ đãng Mục Thanh Y lại ảm đạm tâm thần, nói khẽ:

- Hoàng của ta cũng thế, tuy ta sau này mới ký hồn ước với Hồn Hoàng của mình, nhưng mà ta vẫn chiếu cố nó.

- Chẳng lẽ Quan Hoàng Vương...

Sở Mộ sững sờ.

Nếu như Quan Hoàng Vương của Mục Thanh Y cũng vẫn lạc. Đối với nàng mà nói chính là đả kích trí mạng!

Mục Thanh Y lắc đầu:

- Mỗi một hoàng tộc đều có kỹ năng chạy trốn của mình, thời điểm tính mang của hoàng sắp hết sẽ hóa thành một đám hỏa diễm tàng vào trong không gian hồn sủng của mình. Nếu như trong một năm có thể được niết bàn chi hỏa là có thể phục sống lại.

- Vậy là tốt rồi.

Mục Thanh Y nói những lời này cũng làm cho Sở Mộ nhớ lại sách hoàng tộc mới đọc không lâu, phía trên xác thực viết mỗi hoàng tộc đều có được kỹ năng bảo vệ tính mạng của mình.

- Dường như có người đến.

Mục Thanh Y thấp giọng nói một câu.

- Vậy ngươi về trong phòng của ta trước đi, ta vừa rồi nghe được bên ngoài ầm ĩ.

Sở Mộ nói xong thì dẫn Mục Thanh Y trở lại gian phòng.

...

Sau một lát một nam tử từ bên ngoài đi nhanh vào đình viện của Sở Mộ.

- Quá phận, chẳng phải là cố ý nhắm vào Hồn Điện chúng ta sao. Bọn này chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, dám hung hăng càn quấy phải đánh bọn chúng.

Sở Mộ nhìn qua Đằng Lãng xa xa đi tới, đương nhiên âm thanh lải nhãi này cũng vang lên.

- Sở lão đệ, Sở lão đệ, biết chuyện nữ chiến thần Mục Thanh Y của ngươi chưa?

Đằng Lãng thấy Sở Mộ đang ngồi trong đình viện thì bước nhanh đi tới.

- Phiền toái xóa chữ "Ngươi" đi!

Sở Mộ vẻ mặt đen lại.

Những lời này Mục Thanh Y đoán chừng nghe được. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Ai, chuyện sớm muộn.

Đằng Lãng rất không cảm thấy được thêm một câu.

- Ta nghe nói, chuyện bên ngoài có gì?

Sở Mộ cảm thấy không nên dây dưa vấn đề này. Mục Thanh Y nghe được thì không tốt lắm, hay là nói lãng sang chuyện khác.

- Ta đang muốn nói chuyện này với ngươi, đám chó chết Hồn Minh kia bảo chúng ta chứa chấp tội nhân, bọn chúng nói lúc trước nàng chạy qua nơi này, nhưng cuối cùng Mục Thanh Y lại không có bóng dáng trong Hồn Điện. Thật sự trong cánh rừng chim nào cũng có, loại khiêu khích này là lý do khai chiến với Hồn Điện mà. Theo ta thấy cho dù chúng ta giấu thì thế nào, nữ nhân xinh đẹp lợi hại như thế Hồn Minh chúng không quan tâm thì chúng ta cần.

Đằng Lãng nói lời son sắt.

Sở Mộ cười khổ, Đằng Lãng này nói ra những câu thế này chắc chăn nội tâm bi phẫn lắm, chỉ sợ Mục Thanh Y không thây được tư thế của hắn rồi.

- Bọn chúng tìm tới cửa, có người nào?

Sở Mộ dò hỏi.

- Hùng Mạt Mạch Lăng mang theo một đám cẩu tạp chủng. Nói cái gì hoặc là cho bọn chúng điều tra, hoặc là giao người ra đây, nếu không cũng không trách bọn chúng khai chiến trong thành Vạn Tượng. Ta nói Sở lão đệ, loại chuyện này ngươi chịu được sao, đám Hồn Minh này tổn thương nữ nhân của ngươi, lại chạy đến địa bàn của chúng ta nháo sự...

Đằng Lãng không che đậy miệng.

- Chúng ta nên dùng tinh thần trao đổi đi.

Sắc mặt Sở Mộ đen lại không thể đen hơn.

- Bọn chúng tổn thương ai thế nào?

Bỗng nhiên âm thanh dễ nghe vang lên.

Sở Mộ quay đầu lại, phát hiện Diệp Khuynh Tư xinh đẹp mê người đứng ở nơi đó, vẻ mặt nghi hoặc nhìn qua Đằng Lãng đang phóng nước.

Sở Mộ tự nhiên cảm giác Diệp Khuynh Tư đi tới, nhưng mà Đằng Lãng tên này hô lớn như vậy chắc nàng nghe rồi.

- Ách, không có gì, ta chỉ nói là có người dám tổn thương đệ muội... Hừ hừ!

Đằng Lãng phản ứng siêu nhanh, lập tức vẻ mặt nghiêm túc nói ra, một chút cũng không có ý đổi giọng.

Mắt Diệp Khuynh Tư làm sao không nhìn thấu tâm tư hai nam nhân này, âm thầm phỏng đoán có phải là mình nghỉ ngơi quá lâu nên nghe lầm hay không, cho nên cũng không để y tới bọn họ, nàng noi:

- Ta đi nghỉ ngơi đây, các ngươi đi trò chuyện đi.

Sở Mộ đang muốn gọi Diệp Khuynh Tư lại, nhưng ngẫm lại đoán chừng Mục Thanh Y đã giấu kỹ, Diệp Khuynh Tư tạm thời không phát hiện được, liền không có cố ý lưu nàng lại.

Nhưng chuyện lại vượt qua đoán trước cửa Sở Mộ!

Thời điểm cửa còn chưa phóng lại bỗng nhiên một đoàn ám sắc hỏa diễm nhanh chóng dấy lên, khí tức Ám Hỏa Thiên Ma Đế Hoàng đỉnh phong dâng lên.

Cùng lúc đó một cổ hàn băng lạnh thấu xương cũng hiện ra, cùng va chạm năng lượng vơi Ám Hỏa Thiên Ma, băng và hỏa lập tức tiêu tán, hóa thành một cổ năng lượng mạnh khuêch tán ra chung quanh.

Sở Mộ ở lại trong cung điện có cấu tạo vô cùng kiên cố, cho dù là sinh vật cấp Đế Hoàng cũng chưa chắc làm rung chuyển mảy may.

Nhưng mà ám hỏa cùng hàn băng này va chạm nhau lại đạt tới cấp Đế Hoàng đỉnh phong, trong khoảng khắc năng lượng tuôn ra thì gian phòng rộng rãi xa hoa của Sở Mộ đã biến thành phế tích, Sở Mộ nhìn thấy rung động không ít.

- Người nào lớn mật như thế, cũng dám trộm...

Đằng Lãng giận tím mặt, thời điểm đang muốn triệu hoán hồn sủng ra đối phó sát thủ trong phòng Sở Mộ thì ngạc nhiên khi nhìn thấy hai nữ tử đang đứng trên phế tích kia, một người trong đó mang theo Ám Hỏa Thiên Ma Diệp Khuynh Tư, một người khác làm con mắt Đằng Lãng mở to!

Đằng Lãng ngơ ngác nhìn qua Bạch Hổ bên cạnh Mục Thanh Y, sau đó lại cứng ngắc xoay người nhìn qua Sở Mộ, trong nội tâm tràn đầy vẻ kinh ngạc...

Sở Phương Trần này thật sự giấu Mục Thanh Y đang bị Hồn Minh truy nã trong gian phòng của mình, lá gan cũng quá lớn rồi.

- Ách... Ta... Ta cái gì cũng không thấy...

Hồi lâu Đằng Lãng mới kịp phản ứng, vội vàng làm vẻ mặt mơ hồ nhìn Sở Mộ nói ra.

Sở Mộ vốn tưởng rằng Mục Thanh Y có thể giấu kỹ, nhưng mà Sở Mộ lại đánh giá thấp năng lực cảnh giác của Diệp Khuynh Tư rồi, may mà người nơi đây tin tưởng được, giải thích một phen cũng không có gì.

Diệp Khuynh Tư tư duy rất nhạy cảm, cũng rất thông minh, nàng thấy Sở Mộ cũng không có ý động thủ liền đại khái đoán được nữ nhân trong phòng của mình cũng không phải thích khách.

Lập tức, nàng cũng chầm chậm đi đến bên cạnh Sở Mộ, liếc mắt nhìn qua Sở Mộ, một bộ dáng ngươi không giải thích rõ ràng thì ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.

- Nàng là thiên cơ Mục Thanh Y, gần đây xảy ra một ít chuyện nên ở trong phòng của chúng ta.

Sở Mộ trước tiên đem thân phận đối phương nói rõ ràng.

- Ah?

Diệp Khuynh Tư có chút ngoài ý muốn, lúc này mới đánh giá Mục Thanh Y cẩn thận.

Mục Thanh Y bất kể nói thế nào cũng là đại biểu cho nữ hồn sủng sư mạnh nhất nhân loại, rất nhiều nữ tính đều lập chí được như nàng, hơn nữa Diệp Khuynh Tư chính là nhân vật cấp bậc chúa tể đầu tiên nàng nhìn thấy cho nên đánh giá cẩn thận hơn.

Nhưng mà Diệp Khuynh Tư thân là Linh Sư, rất nhanh đoán được nữ nhân mạnh nhất của nhân loai này đang bị thương, linh hồn đã bị thương nặng.
Bình Luận (0)
Comment