Sủng Mị

Chương 1158

Những băng tinh xinh xắn này rơi xuống bên cạnh tiểu Chập Long, lại nhanh chóng biến mất theo gió.

Tiểu Chập Long vẫn cố gắng vỗ cánh như cũ, muốn đem toàn bộ băng tinh này thu lại, nó muốn lần nữa tổ hợp lại thân thể của mẹ mình, nhưng mà băng tinh quá nhiều, chúng theo gió bay đi, muốn lấy cũng không được...

Thiên Thương Thanh Chập Long mai táng trên phiến thiên không này, trong không gian bóng tối của đệ nhị trọng thiên trở nên tươi hơn, nhưng mà sau đó gió lạnh mang theo tiếng gào thét của hài tử mắt đi mẹ của mình, trên phiến thiên địa này chỉ còn lại thân ảnh nhỏ bé đang rượt đuổi băng tinh...

...

...

Đông Cuồng Lâm.

Mùa xuân đã đến, tuyết của mùa đông đã tan đi hình thành từng dòng suối róc rách trong rừng.

Sở Mộ một mình đứng trên bờ suối, nhìn qua những tảng đá cuội đang rủ bỏ lớp áo băng giá của mình, bất tri bất giác sa vào trong trầm tư.

- Sở Mộ, làm sao vậy, tại sao không nói lời nào?

Âm thanh thanh thúy dễ nghe từ sau lưng vang lên.

Sở Mộ quay đầu lại nhìn qua gương mặt kinh diễm chân thành của Diệp Khuynh Tư đi tới, khóe mắt hiện ra một tia vui vẻ ôn hòa, xem ra vẫn là Khuynh Tư hiểu mình, cảm xúc rất nhỏ như vậy nàng cũng bắt được.

Sở Mộ ôm thân thể ngọt ngào của nàng vào ngực, nhưng không có lên tiếng, chỉ yên tĩnh nhìn bầu trời.

Diệp Khuynh Tư khéo hiểu lòng người tựa vào người của hắn, cũng không nói gì, chỉ từ biểu lộ và ánh mắt của Sở Mộ ánhlà nhìn ra được hôm nay hắn có bi thương.

Qua hồi lâu Sở Mộ mới chậm rãi mở miệng nói:

- Thiên Thương Thanh Chập Long không còn dấu hiệu sinh mạng nữa.

Bản thân Sở Mộ trở qua bích tuyền thánh huyết tẩy lễ, mà bích tuyền thánh huyết chính là tới từ Thiên Thương Thanh Chập Long, một khi nó nhạt nhòa thì Sở Mộ liền có thể cảm giác được huyết dịch này đang ảm đạm...

Diệp Khuynh Tư ngẩng mặt nhìn qua Sở Mộ, nàng đã nghe qua Sở Mộ miêu tả câu chuyện giữa hắn và Thiên Thương Thanh Chập Long rồi, tuy nàng không cách nào cảm nhận được đoạn cảm tình ngắn ngủi này, nhưng nàng từ trong ngữ khí miêu tả của Sở Mộ thì biết được đây là sinh vật Sở Mộ kính trọng nhất!

Diệp Khuynh Tư cũng không biết nên an ủi Sở Mộ như thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt lưng của hắn.

- Kỳ thật lần trước ta gặp lại nó thì ta biết ngay linh hồn nó đã rất già rất già...

Sở Mộ chậm rãi nói.

Tính mạng đáng kính trọng, nó rời đi làm cho nội tâm Sở Mộ đau đớn.

Cho tới nay Thiên Thương Thanh Chập Long cường đại làm cho Sở Mộ vô hạn hướng tới, khát vọng có một ngày cũng có thể được chiến đấu vui vẻ và hưng phấn như vậy.

Hiện tại rốt cuộc chính mình cũng đứng cùng độ cao với nó rồi, thế nhưng mà nó đã đi vào tuổi già, nó lại rời đi ở bầu trời không biết tên...

- Thiệt nhiều sao?

Diệp Khuynh Tư thấy tâm tình Sở Mộ dần dần bình thản lại, ôn hòa mở miệng hỏi.

Sở Mộ gật gật đầu, nếu có thể gặp lại, tánh mạng luân hồi, Sở Mộ chỉ có thể cảm khái cuộc đời của Thiên Thương Thanh Chập Long nhấp nhô, dần dần đã điều chỉnh tốt cảm xúc, dù sao cho dù là tính mạng nào cũng phải đi tới điểm cuối cùng, đem chúng giấu trong trí nhớ của mình, ngẫu nhiên nhớ lại nhớ lại mà thôi...

- Tiểu Chập Long hình như đang ở Hằng hải, ta vừa mới cảm giác được linh hồn chấn động của nó.

Sở Mộ nói ra.

Diệp Khuynh Tư cũng tận mắt nhìn thấy tiểu Chập Long sinh ra đời, nghĩ tới ấu long khả ái đó thì nàng tươi cười, nói:

- Có lẽ hiện giờ nó rất lợi hại a?

- Ân, nhưng mà nó không cảm ứng được ta.

Sở Mộ nói ra.

- Ân?

Diệp Khuynh Tư không rõ vì cái gì có cảm ứng này.

- Ta lo lắng nữ nhân phản bội cảm ứng được ta tồn tại, cho nên hạn chế linh hồn cảm ứng, trừ phi là Chiến Dã đi theo ta rất nhiều năm mới có thể hoàn toàn cảm ứng được vị trí của ta, tiểu Chập Long nhỏ tuổi hơn nó, tạm thời còn chưa thành lập liên hệ linh hồn sâu như vậy, cho nên nó không cảm ứng được ta.

Sở Mộ nói ra.

- Ah, vậy ngươi muốn tìm nó trở về hay không?

Diệp Khuynh Tư hỏi.

- Rời đi có chút xa, muốn tìm được nó có lẽ thời gian sẽ rất lâu, trước tiên đem giai đoạn của Vong Mộng tăng lên đã, ta nghĩ khi bay về hướng đông có lẽ nó sẽ cảm ứng được ta.

Sở Mộ nói ra. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Đông Cuồng Lâm giống như mê cung rừng rậm, càng đi sâu vào trong thì càng không tìm được phương hướng.

Hiện tại mọi người đã đi tới vị trí suối tĩnh dưỡng, ở chỗ này nghỉ ngơi một lúc mới có ý định nhắm phương hướng và đi tiếp..

Suối tĩnh dưỡng là tiêu chí của Đông Cuồng Lâm, cường giả nhân loại tiến vào sâu trong Đông Cuồng Lâm muốn bảo đảm không bị lạc thì đầu tiên phải thấy suối tĩnh dưỡng.

Đông Cuồng Lâm tổng cộng có mười suối tĩnh dưỡng, phân bố ở các hướng khác nhau, thời điểm mất phương hướng thì chỉ cần đi tới suối tĩnh dưỡng là có thể biết rõ nên làm sao rời khỏi nơi này.

Nước suối thanh tịnh, tiếng nước rì rào, tiểu Vong Mộng trông thấy nước suối này thì tiến vào trong nước ngay, nó bắt đầu uống nước.

- Ah, ta chết khát mất rồi, sớm biết như vậy ta sẽ mang theo nhiều nước hơn, quỷ biết rõ sương sớm ở nơi này có độc a.

Diệp Hoàn Sinh trông thấy nước suối thì lập tức có ý định uống thả cửa một phen, kết quả vừa đem đầu vào nước suối thì như điện giật lùi lại, lập tức kêu đau.

- Tiểu chút chít của ngươi dám dùng điện giật ta!

Diệp Hoàn Sinh thẹn quá hoá giận trừng mắt nhìn qua tiểu Vong Mộng nghịch ngợm, giương nanh múa vuốt đánh về phía tiểu Vong Mộng.

Dù sao Tiểu Vong Mộng uống no bụng, đập cánh trôn lên vai của Sở Mộ phát ra một tiếng cười.

- Nên cho ngươi chút giáo huấn, miệng thúi của ngươi đưa vào trong thì chúng ta làm sao dám uống cơ chứ!

Trầm Nguyệt trừng mắt nói ra.

- Nước suối nhiều như vậy, cho dù dính chút nước miếng thì pha loãng cũng không có gì.

Diệp Hoàn Sinh lẽ thẳng khí hùng nói ra.

Hắn vừa nói như vậy Mục Thanh Y vốn còn uông một ngụm liền do dự một hồi, cuối cùng vẫn lấy nước trong giới chỉ mang theo đên bên cạnh chậm rãi uống, Diệp Khuynh Tư ngược lại dùng bình chứa một ít nước suối sau đó bỏ vào trong không gian giới chỉ, dùng những nước suối này tư cách nước pha loãng thuốc thì ít tạp chất hơn nhiều, có thể ít trình tự luyện chế hơn.

Sở Mộ kéo địa đồ ra ngoài. Nhìn thấy địa hình rậm rạp nơi này thì bắt đầu tìm kiếm tầm nhìn tiếp theo.

Tiểu Mạc Tà mỗi lần thấy Sở Mộ đọc sách hoặc xem địa đồ thì luôn đem đầu gom góp tới, mặc kệ có nhìn hiểu hay không đều muốn giả ra bộ dang suy nghĩ, sau đó lại chỉ lung tung lên đó.

- Đừng quấy rối.

Sở Mộ dịch chuyển trảo của nó ra chỗ khác, dùng tay vẽ một con đường trên đó. Lúc này lẩm bẩm nói:

- Nơi này phải đi qua một bộ lạc. Hẳn là thích hợp cho Vong Mộng lịch lãm rèn luyện, sau này cấp bậc tương đối cao thì cho Vong Mộng thử khiêu chiến vượt cấp, như vậy mới có lợi cho phát triển ngày sau.

Sở Mộ đi trên con đường khiêu chiến vượt cấp, loại phương thức này cũng có nguy hiểm, nhưng chỉ có dưới nguy hiểm mới kích phát tiềm năng...
Bình Luận (0)
Comment