Sủng Mị

Chương 1217

Mây mù lượn lờ, tiên kiều phi chỉ, tóc tím váy tím, thướt tha nổi bật, nhìn qua nàng không nhiễm một tia khói lửa nhân gian nào, tinh khiết tới mức không có khuyết điểm nhỏ nhặt.

Một màn này giống như bức hoạ xinh đẹp động lòng người.

Nhưng mà có rất nhiều bông hoa xinh đẹp, chúng đẹp làm cho nội tâm của người ta không dám sờ lên, nhưng mà hoa đẹp lại mang theo gai kịch độc, chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng có thể mất mạng.

Sở Mộ đã sớm sinh ra miễn dịch với tình cảnh này rồi, nhìn qua bóng lưng của nữ nhân này, Sở Mộ lãnh đạm châm chọc nói:

- Đứng cao như vậy không sợ ngã chết sao.

Nữ nhân phản bội cũng biế Sở Mộ sẽ đến, nàng vẫn còn lưu luyến nhìn qua tòa thành đang bị tàn phá bên dưới, mở miệng nói:

- Ta chỉ giẫm lên một bậc thang đầu tiên mà thôi, Ân, đối với ngươi mà nói hơi cao một chút.

Chỉ là một bậc thang mà thôi, Sở Mộ còn không biết nữ nhân này dã tâm cao tới mức độ nào.

Nhưng mà hôm nay phải thu yêu nghiệt này lại, không thể để cho nàng gay tai họa nữa.

Nghệ... Trên bầu trời một mặt trời hoa lệ chiếu xuống, chung quanh hiện ra hòa quang màu vàng bao phủ, tất cả chiếu rọi trong hỏa diễm sáng ngời.

Thân ảnh kim sắc kia đang đập cánh, xoay quanh trên cầu vồng kia.

Khống chế Phượng Hoàng màu vàng này chính là Mục Thanh Y, nàng lúc này đang cảnh giác nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang đứng trên cầu vồng.

Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y cùng cưỡi một hồn sủng, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn qua hai nữ, biết rõ các nàng nhất định là lo lắng cho mình mới mạo hiểm quân đoàn vây công mà chạy tới nơi này.

- Thanh Y...

Diệp Khuynh Tư thấy Mục Thanh Y ý định bay xuống trợ giúp Sở Mộ nhưng nàng gọi lại.

Mục Thanh Y nghi hoặc khó hiểu nhìn qua Diệp Khuynh Tư, người khống chế quân đoàn yêu hoa chính là Đế Cơ Sở Tịch, mau chóng giải quyết nàng mới có thể làm cho người của Tam đại cung điện thành công rút lui khỏi thành, nếu là như kéo dài thời gian thì quân đoàn yêu hoa xuất hiện sẽ sinh ra nghịch chuyển, dù sao quân đoàn yêu hoa lúc trước cường đại Mục Thanh Y cũng tận mắt nhìn thấy.

- Để cho hắn tự giải quyết đi.

Diệp Khuynh Tư mở miệng nói ra.

Rất sớm đã nghe nói hồn sủng đầu tiên mang lại khuất nhục cho Sở Mộ, mà Sở Mộ không ngừng nổ lực và cố gắng chính là vì muốn đem nữ nhân phản bội này giẫm dưới chân của mình.

Chiến đấu như vậy Sở Mộ dù thế nào cũng chiến tới cùng.

Đây là hối hận cũ của Sở Mộ với hồn sủng phản bội của mình, Diệp Khuynh Tư tin tưởng Sở Mộ có thể dùng thực lực của mình đòi lại tôn nghiêm trước đây!

Mục Thanh Y nhìn qua nam nhân quần áo dính máu và nữ nhân đang đứng trên cầu vồng kia, từ cảm xúc và thần sắc có thể thấy được thù hận giữa hai người này rất sâu, hơn nữa cơ hồ đạt đến trình độ không chết không ngớt.

Mục Thanh Y nhớ rõ chính mình còn từng trêu chọc bọn họ cùng là họ Sở, bây giờ nhìn qua bọn họ thì trong lòng cũng có chút kinh ngạc không thôi.

- Bọn họ có ân oán nào từ trước hay sao?

Mục Thanh Y nhìn qua Diệp Khuynh Tư, hy vọng có thể từ trong miệng Diệp Khuynh Tư tìm được đáp án.

...

- Ô ô vù vù vù...

Một hồi gió lạnh như băng thổi tới, Diệp Khuynh Tư vừa vặn mở miệng thì quay đầu nhìn qua Ngô Quảng cùng Luyện Duyên đã đuổi theo.

Cách đó không xa là hồn sủng Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương và Băng Thương Chi Vương đang đứng sóng vai nhau, hai người này vô cùng kiên kỵ đưa mắt nhìn qua Sở Mộ. Chỉ dám xoay quanh không dám hạ xuống.

- Điện hạ, ngài không sao chứu?

Hai người đều mở miệng dò hỏi, trong lời nói mang theo vài phần ý tứ nịnh nọt.

Đế Cơ không có trả lời bọn họ, ánh mắt mang theo vài phần lãnh ý nhìn qua Sở Mộ.

Hoa đằng chậm chạp quấn quanh hóa thành cầu thang cho nữ nhân phản bội bước xuống từng bước, lập tức hoa cành bắt đầu kéo dài, chậm rãi kéo dài tới chỗ Sở Mộ.

Ý niệm của nàng có thể tùy ý thao tứng hoa cỏ làm theo ý của mình. Nàng có thể chôn mầm mống hoa hệ xuống những vị trí không ai biết không ai phát hiện, sau đó lại cho nó sinh trưởng thật nhanh.

Lúc nàng tức giận còn ẩn chứa khí tức sinh mệnh khổng lồ, những nơi đi qua vạn vật sống lại, sinh cơ bừng bừng, hơn nữa làm cho vạn vật thần phục biến thành binh sĩ trung thành nhất của nàng, hoàn toàn là binh sĩ phục tùng mệnh lệnh của nữ vương.

Ban đầu ở thành Hướng Vinh thì thực lực của nàng được tăng cường rất nhiều, lực lượng có được càng thêm thần bí khó lường.

Đế Cơ cũng không có để ý tới hai người kia. Vẫn tiếp tục chậm rãi đi về phía Sở Mộ.

- Ngươi căn bản cái gì cũng không hiểu, lại điên cuồng mạnh mẽ đâm tới nơi này quấy rầy kế hoạch của ta, ảnh hưởng chuyện của ta...

Nữ nhân phản bội ánh mắt bình tĩnh nhưng lại có thể nghe được ý tức tức giận trong lời nói.

Tốc độ sinh trưởng của hoa cỏ nhanh hơn, thậm chí xuất hiện một tòa cung điện hoa cành ở sau lưng Sở Mộ!

- Ngươi bây giờ chẳng qua là một con ếch vừa mới leo ra khỏi miệng giếng, có biết bầu trời còn cao hơn những gì ngươi biết hay không!

Nữ nhân phản bội tới gần từng bước, lời nói lạnh như băng.

Vừa dứt lời cả tòa tiên kiều xuất hiện vô số hoa đằng rồng bay phượng múa, lại có cự long sắc thái lộng lẫy quấn quanh tiên kiều!

Nhiều bông hoa màu xanh da trời tỏa ra khí tức tử vong, những thánh hoa này không có giương nanh múa vuốt. Không có ánh mắt nghiêm nghị nhưng so với hung cầm ác điểu còn đáng sợ hơn nhiều!

Lĩnh vực tử vong hoa khuếch tán khai mở, Sở Mộ toàn thân đầy máu tươi vẫn đứng ở đó, thái độ coi rẻ nhìn người của nữ nhân phản bội này cũng làm cho Sở Mộ nhớ tới thời điểm ở thành Thiên Hạ nghe khôi lỗi kia dùng thái độ này nói chuyện với mình, quả nhiên khôi lỗi chính là khắc họa chân tâm của nữ nhân này.

Biểu hiện của Sở Mộ rất trấn định, nhưng làm thiên Ngô Quảng cùng Hùng Tá Luyện Duyên đều sửng sốt!

Bọn họ vô cùng lo lắng chạy tới nơi này chính là vì bảo vệ nữ vương này, nhưng mà bọn họ lúc này lại cảm nhận được khí tức cường đại hơn cả bọn họ trên người Đế Cơ.

Cho tới nay đều là Hạ Chỉ Hiền hoặc là Hùng Thủ Viên Tuế đi theo bên cạnh Đế Cơ Sở Tịch, cơ hồ tất cả mọi người vô ý thức cho rằng Đế Cơ có lẽ chỉ có năng lực đặc thù khống chế hoa cỏ. Sức chiến đấu thì không được tốt lắm.

Thế nhưng mà lúc này cảm giác vô cùng nguy hiểm trấn áp mọi người. Bọn họ vốn có ý định nịnh nọt cũng trở nên khó tin một màn trước mặt mình!

Đây chính là nữ thần ngay cả giết chết một con kiến cũng thương tâm sao? Đây mới thật sự là tử thần chém giết chúng sinh a!

Trên Phượng Hoàng màu vàng, gương mặt Mục Thanh Y cũng hiện ra thần sắc kinh ngạc vài phần.

Cho tới nay nàng đều được cho rằng là nữ hồn sủng sư mạnh nhất trong lĩnh vực nhân loại, điểm ấy chính cô ta cũng tin tưởng không nghi ngờ, nhưng không nghĩ tới Đế Cơ Sở Tịch chỉ phóng thích khí tức đã làm cho Mục Thanh Y hãi hùng khiếp vía.

- Nữ nhân này che dấu quá sâu!

Mục Thanh Y hít thở sâu một hơi..

Diệp Khuynh Tư tự nhiên biết nữ nhân phản bội này cường đại thế nào, nhưng mà nàng cảm giác được nữ nhân này so với lúc ở thành Hướng Vinh còn mạnh hơn rất nhiều.

- Ngươi không phải đã hỏi ta hồn sủng đầu tiên, hồn sủng thứ hai, hồn sủng thứ ba, hồn sủng thứ tư vì cái gì bị thất lạc sao?

Diệp Khuynh Tư thấp giọng nói, bắt đầu tự thuật lại chủ đề trước đó.

Mục Thanh Y gật gật đầu, Sở Mộ hồn thiếu hồn chính là điểm làm Mục Thanh Y khó hiểu nhất.

Biết được Sở Mộ có thân phận là Thiên Hạ Vương thì nàng cũng biết được ba hồn sủng của Sở Mộ bị thất lạc ở bên ngoài.

Trong ba con hồn sủng đó đệ nhất quay trở về chính là Chiến Thú Mặc Dã, nó dùng phương thức cường thế đánh bại Băng Thương Chi Vương của Ngô Quảng cùng giết chết Đấu Thiên Cơ Giác Thú Vương, Mục Thanh Y đều thấy rõ đây là cuộc chiến làm Mục Thanh Y kinh ngạc và có ấn tượng khắc sâu nhất.

Thứ hai chính là long tộc trước kia Sở Mộ có đề cập tới, trước kia Mục Thanh Y cho rằng Thiên Thương Thanh Chập Long, biết được chỉ là hậu đại của Thiên Thương Thanh Chập Long thì còn thở ra một hơi, cảm thấy Sở Mộ nếu có được Thiên Thương Thanh Chập Long vậy thì thực lực của hắn quá kinh khủng rồi.

Nhưng mà nàng không ngờ tiểu Chập Long trở về thì thực lực so với Thiên Thương Thanh Chập Long còn kinh khủng hơn, một kỹ năng đã miểu sát Thái Nga Cự Nhân của Hùng Mạt Mạch Lăng!

Hồn sủng thứ ba nghe Diệp Khuynh Tư đề cập tới là một con Dạ Chi Lôi Mộng Thú, hiện tại có lẽ còn đang lang thang ở bên ngoài, trong thời gian ngắn khó có thể trở về.

Những hồn sủng của Sở Mộ dần dần quay trở về làm cho cho Mục Thanh Y không ngừng khiếp sợ.

Mà đồng thời Mục Thanh Y cũng lưu ý tới một vấn đề rất kỳ quái chính là Sở Mộ Minh Minh có được năm hồn, bản thân kiềm giữ một hồn, thất lạc ba hồn, tổng cộng có bốn hồn, vậy còn một hồn nằm ở đâu?

Mục Thanh Y tự nhiên có hỏi qua Sở Mộ, Sở Mộ bộ dạng chẳng muốn đề cập tới, nói bóng nói gió hỏi Diệp Khuynh Tư, Diệp Khuynh Tư cũng rất chần chờ, tỏ vẻ chuyện này có chút phức tạp nên không có nhiều lời.

Lúc này Diệp Khuynh Tư nói nàng muốn giải thích hồn sủng giải thích.

Làm cho Mục Thanh Y vạn phần không hiểu là hồn sủng đầu tiên có quan hệ gì với Đế Cơ Sở Tịch?

- Hồn sủng đầu tiên của Sở Mộ kỳ thật bị chiếm cứ một chỗ, không cách nào triệu hoán.

Diệp Khuynh Tư chậm rãi nói ra.

- Bị chiếm cứ, hồn sủng phản bội chạy trốn?

Mục Thanh Y phản ứng cũng rất nhanh, lập tức đoán được khả năng này.

- Ân, hồn sủng này của hắn sau khi hắn bước vào hồn sủng sư không lâu thì bỏ trôn, nhưng mà vẫn chiếm cứ vị trí đầu tiên của hắn, làm hắn suýt nữa không cách nào trở thành hồn sủng sư.

Diệp Khuynh Tư nói ra.

Hồn sủng đầu tiên vô cùng trọng yếu, nếu ngay từ đầu đã phản bội chạy trốn, như vậy cần dựa vào thực lực hồn sủng tăng thực lực lên hồn niệm của hồn sủng sư rất khó đi xa, rất có thể trở thành một phế nhân.

Hồn sủng đầu tiên của Sở Mộ chính là thứ đầu tiên Sở Mộ bước vào hồn sủng sư lại phản bội chạy trốn, chuyện này làm cho Mục Thanh Y phi thường kinh ngạc, như vậy Sở Mộ đi cho tới hôm nay từng bước của hắn còn phải trả giá còn nhiều hơn những người bình thường a.

- Chẳng lẽ hồn sủng phản bội chạy trốn của hắn có quan hệ tới Đế Cơ Sở Tịch?

Mục Thanh Y hỏi.

- Không phải có quan hệ...

Diệp Khuynh Tư lắc đầu, dùng ngón tay chỉ vào nữ nhân tóc tím váy tím kinh diễm tuyệt luân nói ra một câu.

- Hồn sủng phản bội chạy trốn chính là nàng!

Mục Thanh Y sững sờ, hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không, nói:

- Ngươi nói Đế Cơ Sở Tịch là hồn sủng của Sở Mộ?

Diệp Khuynh Tư gật gật đầu.

- Nàng... Nàng là người, như thế nào... Làm sao có thể ký kết hồn ước với nhân loại được?

Mục Thanh Y nở nụ cười khổ, tự nhiên tuyệt đối không tin tưởng!

Hồn sủng là nhân loại? Chuyện này có lẽ kể thành truyện cổ tích nói cho em bé nghe thì em bé cũng không tin nha?

Đế Cơ Sở Tịch trừ có được một ít hoa hệ hồn kỹ ra, cho dù là góc độ nào cũng không khác gì nhân loại cả, làm sao có thể là hồn sủng được?

Tại sao trên thế giới này có hồn sủng mỹ mạo gần như yêu nghiệt, trí tuệ đáng sợ hình người cơ chứ?

- Khuynh Tư, ngươi không có nói đùa chứ? Đế Cơ Sở Tịch là hồn sủng của Sở Mộ...

Mục Thanh Y nói ra.

Trên thực tế Diệp Khuynh Tư thời điểm biết được tin tức này cũng có chút không dám tin tưởng, nhưng mà thật hay không phải thật thì nó sẽ được công bố ngay mà thôi.

...

Diệp Khuynh Tư cùng Mục Thanh Y nói chuyện là dùng miệng nói ra, thiên Ngô Quảng cùng Hùng Tá Luyện Duyên cũng có thể nghe thấy.

- Thật sự là nói bậy nói bạ, còn dám dùng loại lời lẽ khinh nhờn này sỉ nhục hoa vương của chúng ta, Ngô Quảng ta là người đầu tiên không buông tha các ngươi.

Thời điểm này Ngô Quảng mặt đỏ tới mang tai hét lớn.

Nói đùa gì vậy, nữ thần Đế Cơ hoàn mỹ là hồn sủng của Sở Phương Trần?

Nghe qua câu chuyện hoang đường như thế Ngô Quảng cùng Luyện Duyên làm sao tin được đây là sự thật cơ chứ...

- Chi chi chi C-K-Í-T..T...T ~~~~~~~~

Phía dưới Vạn Tượng Đàn, mặt đất vỡ ra không hiểu, một bụi gai màu tím dài lan tràn ra khắp cầu thang, đường núi, đường đá của Vạn Tượng Đàn.

Cả Vạn Tượng Đàn cao mấy ngàn thước, cao vút trong mây, nhưng hoa cành, dây leo chậm chạp và quỷ dị xỏ xuyên qua những cung điện kia.

Không ngừng sinh trưởng, phát sinh, bất tri bất giác toàn bộ Vạn Tượng Đàn nguy nga to lướn biến thành thiên đường của thực vật.

Những vật này cảm giác giống như ma trảo đói khát, tùy thời có thể túm lấy người ta kéo vào trong ăn thịt, giăng khắp nơi giống như địa ngục của nhân loại.

Sở Mộ nhìn qua thực vật không ngừng sinh trưởng cực nhanh, ánh mắt của hắn vẫn tỉnh táo như trước nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang đi xuống kia.

Trong mắt của nữ nhân này Sở Mộ có thể nhìn thấy tức giận thật sâu.

Nữ nhân này ruồng bỏ khế ước, vi phạm hứa hẹn linh hồn, rõ ràng còn không biết xấu hổ chỉ trích mình, sự thật chứng minh nữ nhân phản bội này tuyệt đối có bệnh tự đại, tự kỷ, vọng tưởng.

- Vù vù vù vù vù ~~~~~~~~

Một cơn cuồng phong thổi qua, đem hương thơm trên người của nàng truyền vào mũi của Sở Mộ.

Sở Mộ ngửi được hương thơm có thể làm cho người ta như si như mê này lại cảm nhận được khí tức nguy hiểm từ nữ nhân kia nếu so với minh chủ Lăng Xiển triệu hoán hồn sủng thì còn đáng sợ hơn nhiều!

Cùng lúc đó Sở Mộ có thể cảm giác được khế ước đầu tiên trong linh hồn không ngừng rung động làm tim Sở Mộ đập nhanh hơn.

Sóng tinh thần truyền đạt cảm xúc của Sở Mộ và Đế Cơ, lạnh như băng, phẫn nộ!

Xem ra nàng đã giải trừ cấm chế linh hồn, Sở Mộ đã có thể cảm nhận được trong khế ước truyền tới phản nghịch và cải lời! Nguồn tại http://Truyện FULL

Sở Mộ và tất cả hồn ước khác mang cho Sở Mộ là một loại cảm giác dịu dàng ngoan ngoãn, thân thiết, tâm linh tương thông, duy chỉ có cái hồn ước đầu tiên này chính là linh hồn độc lập.
Bình Luận (0)
Comment