- Hùng Thủ Viên Tuế có lẽ cũng đã trở lại Vạn Tượng Đàn.
Liễu Băng Lam nói ra.
Ly lão nhân vuốt chòm râu, vẻ mặt trầm trọng nói ra:
- Xem ra sắp tới một hồi ác chiến rồi.
- Ân, giác tỉnh Thất Đồ Thánh Vương đi,
Bạch Ngữ nói ra.
Mọi người cũng gật gật đầu, bắt đầu dựa theo chỉ thị của Liễu Băng Lam đem hồn lực rót vào trong tế đàn, kích hoạt tế đàn ỏổ xưa.
...
Cả Vạn Tượng Đàn hiện giờ bị thực vật màu đỏ bao phủ, tất cả cung điện cũng có vô số bông hoa thiện ác bao bọc.
Vạn Tượng Đàn đứng cô độc một mình trong tòa thành thị dổ nát hoang tàn, vắng lặng đập vào mắt!
Trên cung điện cao nhất của Vạn Tượng Đàn, Ngô Quảng cùng Luyện Duyên đều nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, ánh mắt không có dũng khí nhìn lên.
Bọn họ cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy váy hoa của nữ vương mà thôi, còn có ngón chân ngọc hiện ra trước mặt. nguồn TruyenFull.vn
Thiện Ác Nữ Vương nhìn cũng không nhìn đám người này, nói:
- Ngay cả hai nữ nhân cũng không giải quyết được, các ngươi có thể làm gì?
Ngô Quảng cùng Luyện Duyên cũng không dám nói gì, bọn họ căn bản không nghĩ tới Đế Cơ Sở Tịch lại có hóa thân đáng sợ như vậy, thời điểm Thiện Ác Nữ Vương xuất hiện thì bọn họ không tự chủ sa vào trong ảo giác và tà niệm.
Nhưng mà trong ảo giác này bọn họ căn bản cũng không có nhấm nháp hương diễm gì đó, trái lại bọn họ được thể nghiệm cái gì gọi là ảo cảnh khủng bố, dày vò này làm bọn họ tuyệt đối không dám thưởng thức lần thứ hai, hiện giờ bọn họ đối mặt với Thiện Ác Nữ Vương thì chỉ có e sợ và cung kính.
Hùng Thủ Viên Tuế thì đứng sau lưng bên cạnh Thiện Ác Nữ Vương, đối với loại cải biến này của Đế Cơ Sở Tịch thì Hùng Thủ Viên Tuế cũng vạn phần kinh ngạc, cho tới nay hắn cũng chỉ cảm giác được chung quanh người của nữ nhân này không ngừng có sương mù bao phủ, lại không nghĩ tới thời điểm nàng xua tan sương mù thì kinh người như vậy, ngay cả minh chủ Lăng Xiển khí thế cũng bị đè xuống vài phần.
Minh chủ Lăng Xiển nhìn qua hai thuộc hạ đang quỳ kia, âm thầm buồn cười, đánh chủ ý lên người nữ nhân này không khác gì chết cả, hơn nữa nhiều khi có ý nghĩ rất kỳ quái cũng có khả năng trả giá lớn thật thê thảm.
Lăng Xiển cũng ưa thích mỹ sắc, nhất là nữ nhân cấp bậc hại nước hại dân như Đế Cơ này, nhưng có một điểm hắn biết rõ, nữ nhân nào nên đụng và nữ nhân nào kiên quyết không nên đụng.
Quả nhiên nữ nhân này không dễ chọc chút nào!
Hoa hệ thuỷ tổ, Thiện Ác Nữ Vương!
Cho dù Thiện Ác Nữ Vương là một đoạn nhất giai, dám có ý nghĩ kỳ quái với nàng thì cấp Hồn Tể cũng có khả năng chết mà không biết vì sao mình chết.
Lăng Xiển không biết nữ nhân này rốt cuộc từ đâu tới, cũng không biết nàng có mục đích gì, Lăng Xiển cho nàng địa vị cùng quyền lực, thỏa mãn dã tâm thống trị của nàng, mà nàng có thể trợ giúp hắn bước vào cấp Hồn Tể, như vậy thành lập quan hệ lợi ích của hai bên.
- Hùng Thủ, mở Phong Ấn Tháp ra.
Thiện Ác Nữ Vương nhìn Viên Tuế nói ra.
Viên Tuế gật gật đầu, hắn vẫn không nói câu nào, chỉ chậm rãi đi đi tới vị trí trung tâm của cung điện, bắt đầu niệm chú ngữ.
- Tiểu sủng vật của ta đã ăn no bụng rồi.
Khóe miệng của Lăng Xiển hiện ra bộ dáng tươi cười, đưa mắt nhìn qua dưới Vạn Tượng Đàn nói:
- Đợi tí nữa có lẽ nên cho nó chơi thỏa thích, bởi vì có rất nhiều người có thể giết.
Viên Tuế mở Phong Ấn Tháp ra cũng không cần bao lâu cả, mở cánh cửa không gian của Phong Ấn Tháp và hóa thành một màn sáng.
Thiện Ác Nữ Vương cùng Lăng Xiển không chần chờ chút nào bước vào trong Phong Ấn Tháp, mà Hùng Thủ Viên Tuế vào lúc này mở miệng nói:
- Mục Thanh Y có thể đóng cửa Phong Ấn Tháp, nếu như bọn chúng tới đây...
- Bọn chúng không thể tiếp cận Vạn Tượng Đàn.
Trong mắt Thiện Ác Nữ Vương hiện ra một tia kiêu ngạo, bước chân không có dừng lại, tiếp tục đi vào trong Phong Ấn Tháp.
Hùng Thủ Viên Tuế cũng không nói thêm lời nào, chậm rãi đi theo sau lưng của Thiện Ác Nữ Vương.
Mà Lăng Xiển cũng lưu ý đến chi tiết của Hùng Thủ Viên Tuế và nhíu mày, nhưng nhanh chóng giãn ra không chú ý tới.
Trong mắt của Lăng Xiển xem ra, chỉ cần có thể bước vào cấp Hồn Tể, những thủ hộ vốn thuần phục dưới tay của mình dù có chết cũng là râu ria, dù sao hắn cũng không ở lại chỗ này.
Phong Ấn Tháp, xiềng xích mang theo dấu vết thời gian đã lâu xỏ xuyên qua giữa thiên địa
Thiên địa rộng lớn, vô biên vô hạn, thật giống như những xiềng xích này không có điểm cuối cùng, mang cho người ta một loại cảm giác áp lực.
Phong Ấn Tháp tồn tại còn lâu hơn cả thành Bất Hủ, mà ở trong Phong Ấn Tháp này không ai có thể làm thống kê có bao nhiêu sinh vật bị giam giữ, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Xuyên qua xiêng xích trùng trùng điệp điệp, Thiện Ác Nữ Vương cùng Lăng Xiển bay xuống dưới chân Phong Ấn Tháp.
Phong Ấn Tháp có vô số xiềng xích khảm vào, mỗi một đầu xiềng xích đều có khóa một linh hồn, cho nên mặc dù phong ấn bị phá trừ, hồn sủng bị phong ấn muốn chạy thoát vô cùng khó khăn.
Nhưng mà có thể nhìn thấy trong Phong Ấn Tháp lúc này, nhiều xiềng xích đã có huyết đằng quấn quanh.
Những hoa đằng này hấp thu tính mạng và mạch máu quấn quanh mỗi sợi xiềng xích, sau đó lại kéo dài xuống dưới Phong Ấn Tháp tạo thành một hoa trận.
Trung ương của hoa trận này có một con thú lộ ra sát khí dữ tợn. Nó bất động nhưng mà khi tức hung mãnh hiện ra rất nhiều, cho dù nó nhắm mắt lại thì người ta có thể cảm giác được cơ bắp trên người của nó rất kinh người, nhưng vẫn mang lại cho người ta cảm giác khiếp sợ!
Hùng Thủ Viên Tuế, thiên tử Ngô Quảng, Hùng Tá Luyện Duyên nhìn thấy những hồn sủng này thì trong lòng run lên, minh chủ Lăng Xiển có Đồ Lục Thú xác thực đáng sợ, cho dù gục trên mặt đất có thể tùy thời lấy đi tính mạng của người khác.
Mà minh chủ Lăng Xiển lúc này càng tươi cười lên, đây chính là hồn sủng đắc ý nhất của hắn, hơn nữa tính tình của nó phi thường hợp khẩu vị của Lăng Xiển, bất hảo, cao ngạo, khát máu!
Trong hoa trận thì dường như Đồ Lục Thú cảm ứng được chủ nhân đã tới, chậm rãi đứng dậy.
- Hoát!!!!!
Cuồng thú này dường như không biết thu liễm là cái gì, mở to mắt ra thì phát ra tiếng rống kinh thiên động địa, những xiềng xích trên không trung không ngừng cộng hưởng, đung đưa. Giống như hung thú vừa thoát ra khỏi cũi nhốt.
Ngô Quảng cùng Luyện Duyên đều sợ tới mức lui ra phía sau, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt. Luyện Duyên lần đầu tiên nhìn thấy Đồ Lục Thú của minh chủ, nhưng không nghĩ thực lực Đồ Lục Thú lại mạnh tới mức độ nay, chỉ sợ nó tùy tiện phun một hơi cũng có thể làm Cương Thiết Hùng Ưng Chi Vương bị đánh trọng thương.
Ngô Quảng thân là đệ tử của Lăng Xiển. Tiếp xúc với Lăng Xiển nhiều nhất, nhưng mỗi lần nhìn thấy Đồ Lục Thú của Ngô Quảng thì tim vẫn đập nhanh, Đồ Lục Thú này trừ minh chủ Lăng Xiển ra thì ai cũng giết, sát lục chi khí thể hiện rõ ràng nhất trên người của nó!