Sủng Mị

Chương 1305

- Vù vù vù vù vù ~~~~~~~

Ma diễm ảm đạm từng chút một, thân hình màu bạc cũng từ từ rút đi.

Một thân huyết hồng, tóc bạc cũng dính vết máu, gương mặt trẻ tuổi của hắn dần dần trở nên già nua.

Đã đạt tới cực hạn nên trạng thái bán ma của Bạch Ngữ cũng tự động rút đi, Bạch Yểm Ma tiến vào trong trạng thái ngủ say, chỉ để lại Bạch Ngữ hình thái nhân loại còn lơ lửng ở giữa không trung, đưa mắt nhìn qua những cường giả dùng ánh mắt kiêng kỵ nhìn hắn.

- Hắn... Hắn hình như không còn sức chiến đấu nữa.

Ngô Tự hưng phấn nói ra.

- Thiếu gia, chờ một chút!

Ngô Trì vẫn gọi Ngô Tự đang muốn xông lên cướp Ma Linh.

Vĩnh Sùng cũng không dám tiến lên phía trước, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào ma nhân trẻ tuổi hóa thành tang thương.

Ba con cấp chúa tể cấp thấp chết thảm dưới ma diễm và ma trảo của hắn, mười con chuẩn chúa tể cũng chết đi, dưới tình huông bị vây công còn có thể giết nhiều như vậy, ma nhân mang cho bọn họ bóng mờ vô cùng đậm đặc, mặc dù đối thủ hoàn toàn kiệt lực cũng không dám mạo muội tiến lên.

Thời gian suốt năm phút trôi qua, tất cả mọi người vẫn vây quanh ma nhân Bạch Ngữ, nhìn xem hắn kiệt lực nhưng như cũ chờ đợi năm phút đồng hồ, thẳng tới khi xác nhận hắn không kiên trì được thì Vĩnh Sùng cùng Ngô Trì mới trút được gánh nặng.

- Ân? Trên tay hắn có chiếc nhẫn bắt hồn.

Bỗng nhiên Vĩnh Sùng kêu lên một tiếng.

Lúc đó tất cả mọi người chú ý lực đến tay của Bạch Ngữ, nhưng mà mọi người nhìn thấy không gian giới chỉ này nhưng căn bản không nhìn thấy chiếc nhẫn bắt hồn có đại Ma Linh.

- Có khả năng là hắn bỏ vào trong không gian giới chỉ rồi, bắt hắn trước rồi nói sau.

Ngô Trì biểu hiện vô cùng tỉnh táo.

Nhưng mà lúc này Bạch Ngữ thương tích đầy người, sức cùng lực kiệt nhưng hắn vẫn cố gắng tươi cười tái nhợt.

Tranh thủ thời gian này hắn đã cho Băng Đồng Chi Kỳ thoát ra chỗ này a.

Đối với Bạch Ngữ mà nói vậy là đủ rồi...

Hắn tin tưởng mặc dù hồn ước đứt gãy cũng ra lệnh cho Băng Đồng Chi Kỳ mang theo chiếc nhẫn bắt hồn có đại Ma Linh mang đi.

Hắn nhắm mắt lại thì sáng sớm đã là người chết, hắn chưa từng hy vọng mình có thể sống bao nhiêu thời gian, thậm chí hắn tình nguyện an nghỉ trong sông băng không hề tỉnh lại, nếu không mỗi một đêm khuya nhắm mắt lại thì trong đầu hắn vẫn quanh quẩn hình ảnh trước khi băng phong, chuyện này làm lòng của hắn đau như cắt.

Nhưng hắn lại sợ mở to mắt, bởi vì thời điểm hắn thức tỉnh lại nhìn thấy một màn tê tâm liệt phế.

Tử vong chính là giải thoát tốt nhất, hắn không hy vọng nàng dùng tính mạng trẻ tuổi đổi lấy một thi thể không hồn như hắn.

- Trước hết giết hắn đi!

Vĩnh Sùng phẫn nộ kêu lên.

Hai mắt Vũ Yêu hóa thành hai thanh kiếm, thẳng tắp đánh lên đỉnh đầu của Bạch Ngữ!

Một kiếm này Bạch Ngữ đã không tránh trốn, hắn hiện tại cũng không có bao nhiêu khí lực né tránh.

Hắc kiếm mang theo lửa giận hừng hực của Vĩnh Sùng, muốn đem Bạch Ngữ chém thành hai khúc.

Nhưng mà chỉ có người không trơ mắt nhìn qua bọn người Bạch Ngữ bị chém giết, cơ hồ là hắc kiếm chém xuống thì hắn phải chết, một đạo ma diễm màu bạc đánh lên đỉnh đầu của Bạch Ngữ, hắc kiếm chém lên thuẫn màu bạc, ma diễm thuẫn không chút sứt mẻ, căn bản không cách nào chém ra!

Vĩnh Sùng nhìn thấy ma diễm thuẫn này thì kinh ngạc, tưởng lầm Ngân Sắc Ma Nhân này cố ý giả bộ không còn sức, vì vậy một kích thất bại thì bọn họ như chim sợ ná, vô cùng bối rối chạy vào trong trận doanh.

Thời điểm lui về thì Vĩnh Sùng mới phát hiện ma diễm thuẫn này không phải của ma nhân kia, mà là từ một nam nhân trẻ tuôi bay từ phía đông bay tới.

Nam tử này khống chế một Long tộc thân ảnh u ảnh bay tới, ánh mắt hắn lộ ra ma diễm màu bạc giống như nhân kia, ma diễm lưu lại trên bàn tay từ từ rút đi.

U linh long nhanh chóng bay tới trước mặt ma nhân bị thương chồng chất. Mà nam tử trẻ tuổi kia nhảy ra khỏi u linh long. Nửa lơ lửng đứng bên cạnh Bạch Ngữ đang kiệt sức.

- Sở Mộ!

Bạch Ngữ mở to mắt, ánh mắt của hắn nhìn qua thanh niên trước mặt của mình!

Bạch Ngữ có nhiều áy náy với Sở Mộ, bởi vì nếu không phải hắn bạo ngược thì Sở Mộ không có bị hắn ép tới đường cùng, cũng bởi vì cuộc chiến thành Thiên Hạ nên bị ép ma hóa.

May mà hắn có kỳ ngộ lại thức tỉnh linh hồn của mình, nếu không Bạch Ngữ cũng không biết nên làm thế nào đối mặt với hồn sủng sư trẻ tuổi tiền đồ vô hạn này.

- Ta đến chậm.

Sở Mộ cũng có chút áy náy, nếu như biết rõ hoàng tước chính là Bạch Ngữ, Sở Mộ nhất định sẽ ra tay, cũng không trì hoãn thời gian dài như vậy, suýt nữa làm cho Bạch Ngữ chết ở chỗ này.

Ánh mắt Sở Mộ nhìn qua rất xa, ở nơi rất xa Sở Mộ đã nhìn thấy Bạch Ngữ, nếu không phải bọn người Vĩnh Sùng, Ngô Trì kiêng kị Bạch Ngữ hung tàn nên cố ý trì hoãn năm phút, Sở Mộ nhất định sẽ không vượt qua được.

- Tới trễ một chút là tốt rồi.

Bạch Ngữ khổ sở nói.

Đã làm tốt tâm lý chuẩn bị chết. Kết quả Sở Mộ lại xuất hiện ngay lúc này.

Theo lý thuyết thằng này không nên xuất hiện ở chỗ này, hết lần này tới lần khác lại xuất hiện ở chỗ này, thời điểm này tính mạng sắp chấm dứt. Đột nhiên Bạch Ngữ cảm giác được quỹ tích vận mệnh của mình quá ly kỳ. Mấy lần đều hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn sống sót.

- Ma Linh có thể cứu Cẩn Nhu tỉnh lại?

Sở Mộ mở miệng hỏi.

Bạch Ngữ sẽ không đi tranh đoạt Ma Linh này, mục đích duy nhất chính là tính mạng của Bạch Cẩn Nhu.

- Không biết.

Bạch Ngữ nói ra.

Đến bây giờ mới thôi, Bạch Ngữ còn không có biết được có huyền vật nào có công hiệu khởi tử hồi sinh, nhưng cho dù như thế nào thì hắn đều phải nếm thử, bởi vì Ma Linh này chính là hy vọng cuối cùng của Bạch Ngữ, dù sao Bất Hủ Tuyền Thủy thời gian có hạn, hắn không có quá nhiều thời gian đi tìm huyền vật khác.

Bạch Cẩn Nhu vì cứu sống Bạch Ngữ, dùng linh hồn của nàng cứu hắn, hiện tại Bạch Ngữ lại dùng tính mạng của mình cứu Bạch Cẩn Nhu thức tỉnh, loại trao đổi tính mạng này có chút buồn cười, nhưng mà Sở Mộ nhìn thấy nên hiểu được tình cảnh đó là như thế nào.

- Cũng nên thử xem, ngươi nghỉ ngơi đi, ta giao cho ngươi đi.

Sở Mộ mở miệng nói ra. Ánh mắt của hắn lạnh như băng đảo qua đám người.

Vĩnh Sùng cùng Ngô Trì nhìn thấy Sở Mộ xuất hiện đều phi thường kiêng kị, bởi vì bọn họ cũng phát hiện trên người của thanh niên này cũng có ma diễm màu bạc, cường độ ma diễm cũng không kém ma nhân đại sát tứ phương chút nào, nếu như thực lực của bọn họ là tương đương, chỉ sợ đám người bọn họ phải chôn lại nơi này.

- Ngươi cẩn thận một chút, những người này thực lực không kém.

Bạch Ngữ nhắc nhở Sở Mộ một câu. Nói xong hắn lại ngồi xếp bằng ở giữa không trung, trực tiếp nhắm mắt lại.

Sở Mộ gật gật đầu, thực lực của Bạch Ngữ đột phá lên chúa tể trung đẳng, có khả năng là Bạch Ngữ cũng đã bước vào cấp Hồn Tể, Sở Mộ còn cách chúa tể trung đẳng một đoạn ngắn, một mình ứng phó bảy chúa tể cấp thấp và mười ba chuẩn chúa tể cũng không có gì khó khăn.

- Vũ Sa đi trị liệu cho Bạch Ngữ.

Sở Mộ liếc mắt nhìn Vũ Sa trên lưng tiểu Chập Long, mở miệng nói ra.

Vũ Sa lúc này đáp ứng yêu cầu của Sở Mộ, mang theo mặt nạ màu vàng che khuất dung mạo điên đảo chúng sinh của nàng lại.

Nàng nhảy khỏi lưng tiểu Chập Long, nàng giơ tay huyễn hóa vô số cánh hoa màu xanh lá, mang theo hương khí nồng đậm bao phủ người của Bạch Ngữ.

Bạch Ngữ mở to mắt nhìn qua Thiện Ác Nữ Vương suýt nữa mang lại tai nạn cực lớn ở Tân Nguyệt Chi Địa, sau đó lại nhắm mắt lại, chậm rãi đem cánh hoa Vũ Sa thi triển thu nạp vào trong cơ thể, bổ sung sinh mệnh lực và cầm máu.

Khôi phục sinh mệnh lực, khôi phục thương thế, lại khôi phục thể lực, ba loại thánh màu quan không ngừng rót vào người của Bạch Ngữ, Bạch Ngữ thương tổn toàn thân đã khôi phục lại, ma diễm màu bạc lại dấy lên trên người.

Trông thấy sức chiến đấu của Bạch Ngữ đang khôi phục, bọn người Vĩnh Sùng cùng Ngô Trì lúc này càng nghĩ càng bất an, do dự liên tục cũng không có nhúc nhích tay chân.

Nhưng mà bọn họ không động thủ thì không thể cầm lại tổn thất nãy giờ, vốn là hai thế lực Văn thành luôn đối nghịch với nhau, rốt cuộc bây giờ thương lượng là chiến hay lùi.

Chiến không chiến cũng không phải Ngô Trì cùng Vĩnh Sùng nói là tính toán, tâm tình của Sở Mộ hiện tại có chút áp lực, nhất là vừa rồi nhìn thấy Bạch Ngữ nhắm mắt lại thì Sở Mộ liền cảm giác yết hầu như có cái gì bóp chặt, có một loại cảm xúc áp lên nội tâm của hắn.

Sở Mộ nhìn qua bán ma Bạch Ngữ ngủ say tỉnh lại, nhìn qua hắn ôm lấy thi thể con gái và khóc rống lên, nhìn qua hắn giải thoát nhắm mắt lại...

Thế gian có hai ma, một ma Bạch Ngữ, một ma Sở Mộ, mà người có thể đọc hiểu thương tâm trong đôi mắt màu bạc của Bạch Ngữ cũng chỉ có Sở Mộ mà thôi.

Hiện tại Sở Mộ không muốn nói chuyện, bàn tay màu bạc dần dần hóa thành ma trảo màu bạc, một đôi đồng tử hiện ra yêu quang màu bạc, thời điểm này nhìn qua chung quanh, thật giống như đối đãi với người chết.

Đứng bên cạnh Sở Mộ và Vũ Sa bây giờ nhìn ra tức giận trong lòng Sở Mộ, cơn tức giận này chuyển hóa thành năng lượng tà ác.

Năng lượng rót vào trong người Thiện Ác Hoa Vương, Thiện Ác Hoa Vương dùng cổ tà khí này tẩm bổ bản thân mình lại tăng lên một giai.

Trong nội tâm Vũ Sa kinh ngạc vạn phần, Thiện Ác Hoa Vương phát triển lột xác tốc độ chậm chạp đến cực điểm, có thể phát triển một giai là phi thường khó có được. Làm cho nàng thật không ngờ tà ác chi lực của Sở Mộ lại có thể giúp Thiện Ác Hoa Vương phát triển, chuyện này hơn xa chiến tranh, nồng đậm hơn thiện ác chi lực cứu rỗi.

Vũ Sa sẽ xếp đặt thiết kế Bạch Ngữ chính là dùng sáng tạo tà ác chi lực, bởi vì nàng tin tưởng trên đời này sinh vật kỳ lạ nhất không ai qua ma.

Mà Vũ Sa quên bản thân Sở Mộ cũng là một ma, tà chi lực của hắn có thể giúp Thiện Ác Hoa Vương phát triển rất rõ ràng.

Lúc này tâm tình Vũ Sa lập tức tốt, chỉ cần có thể làm cho Thiện Ác Hoa Vương phát triển rất nhanh thì phong ấn hồn ước của Sở Mộ khẳng định không trói buộc được Thiện Ác Hoa Vương, thực lực của mình sẽ tăng lên, hóa thân thành Thiện Ác Nữ Vương xong thì cho dù sau này không đánh lại thối hồ ly, muốn chạy trốn có lẽ cũng không thành vấn đề.

Trong nội tâm Vũ Sa mừng thầm, trông thấy Sở Mộ đem oán khí chuyển hóa thành lực lượng, muốn thu thập tà khí của Sở Mộ thì Vũ Sa quyết đoán hóa thân thành tiểu nữ nô nghe lời, ngữ khí nhu hòa nói:

- Chủ nhân, ta có thể phóng thích kỹ năng chứ?

Sở Mộ cũng lười nhìn nàng, lạnh nhạt nói:

- Tùy ngươi.

Nói xong thân thể Sở Mộ cũng ở nguyên tại chỗ, ma trảo của hắn hư không một trảo, trực tiếp đem con Vũ Yêu ở giữa không trung kéo xuống.

Con Vũ Yêu này giống như bị một bàn tay vô hình bóp cổ, dốc sức liều mạng đập cánh muốn tránh thoát.

- Ự...c!!

Bàn tay Sở Mộ nhéo một cái, Vu Yêu chuẩn chúa tể ngay cả năng lực phản kháng cũng không có, trực tiếp bị Sở Mộ bẻ gãy cổ, chủ nhân nó chở cũng rơi xuống đất.

Sở Mộ ra tay thật nhanh, Ngô Trì cùng Vĩnh Sùng và tất cả mọi người vẫn còn do do dự dự, đợi tới thời điểm kịp phản ứng thì Sở Mộ đã trực tiếp miểu sát một Vu Yêu cấp chúa tể trước mặt bọn họ!

Lại một sinh vật cấp chúa tể vẫn lạc, Vĩnh Sùng cảm giác lòng mình như nhỏ máu, vừa rồi đã tính cả thủ hạ Lâm Bành Phong đã chết trận, nếu không có được đại Ma Linh thì tổn thất này với Văn thành mà nói là quá lớn!

Trong nội tâm bồn chồn, Vĩnh Sùng đã không còn ham chiến nữa, nhất là chiếc nhẫn bắt hồn không còn nằm trong tay của Ngân Sắc Ma Nhân.

Nhưng mà chiến đấu hiện tại không phải do Vĩnh Sùng cùng Ngô Trì quyết định, lòng có lệ khí nên Sở Mộ đã hóa thành bán ma, sau đó tiếp tục như cuồng ma Bạch Ngữ chém giết tới.

Một Bạch Ngữ đã làm cho tất cả mọi người kinh hãi lạnh mình, bây giờ có thêm bán ma thứ hai xuất hiện, cơ hồ đánh tan nội tâm của đám người này

- Liên thủ! Ngô Trì, nếu ngươi giữ lại cái gì thì nói không chừng ta và ngươi phải chết ở chỗ này.

Vĩnh Sùng quát to một tiếng, nhìn Ngô Trì nói ra!

Sắc mặt Ngô Trì phi thường khó coi, nhìn qua bán ma Sở Mộ điên cuồng không kém gì Bạch Ngữ, hắn cắn chặt răng, nói cái gì cũng phải tiêu diệt hai kẻ này.

Lúc này Ngô Trì thật sự không còn bảo lưu thủ đoạn nữa, liên thủ với tất cả cường giả cấp chúa tể cấp thấp vây khốn Sở Mộ, hơn nữa ra lệnh triệu tập, đem tất cả cường giả cấp chúa tể còn lại triệu tập tới nơi này.

Trong sơn mạch còn ít nhất mười bảy tên cường giả cấp chúa tể, chỉ có tụ tập tất cả lực lượng thì bọn họ mới có thể giảm tổn thương xuống thấp nhất...

Ma diễm màu bạc lộ ra vẻ chói mắt, mây lửa mở rộng ra khắp bầu trời, ma diễm hiện ra trước mặt làm cho bọn họ nhìn thấy địa ngục.

Sở Mộ cuồng dã đem ma diễm phóng thích thành lĩnh vực, hào quang màu bạc chiếu rọi khắp người của hắn, làm cho hắn càng thêm dị thường so với trước kia.

Ma diễm rồng bay phượng múa, lượn lờ quanh người Sở Mộ, hoàn toàn do một tay Sở Mộ khống chế cả!

Tay giơ lên, ma diễm màu bạc lập tức hóa thành du long, cuồng vọng khí phách gào thét xông qua!

- Nghệ ~~~~~~ nghệ...

Đám Vũ Yêu lúc này bay lượn trên không trung, hiện tại lại có ma diễm bay qua, Vũ Yêu bị truy đuổi nhao nhao phát ra tiếng kêu thất kinh, ra sức đập cánh chạy thục mạng về các hướng khác nhau.

Lông vũ mau đen bay lả tả, thoáng va chạm vào ma diễm là hóa thành tro tàn.

Vũ Yêu kết thành trận bị bức bách tản ra, thời điểm này ba con Không Thính Chi Yêu như tìm được cơ hội hạ thủ, đôi mắt to như bảo thạch hiện ra hào quang hung tàn.

Thân hình giấu trong ma diễm màu bạc, Không Thính Chi Yêu cơ hồ hoàn toàn tiến vào trạng thái ẩn thân, chúng rón ra rón rén tới gần Sở Mộ, chỉ chờ ma diễm chung quanh người Sở Mộ phóng ra hết thì chúng lập tức tấn công.
Bình Luận (0)
Comment