Diệp Hoàn Sinh vừa mới nghe được tiếng kêu khủng bố thì lúc này lại cảm thấy được áp lực mạnh mẽ truyền tới.
Hắn quay đầu nhìn lên phía trên, đột nhiên phát hiện một bóng mờ cực lớn bao phủ trên đỉnh đầu!
Một khối nham thạch cực lớn bay trên bầu trời, đôi mắt thô bạo nhìn chằm chằm vào hắn, linh hồn của Diệp Hoàn Sinh cũng run lên!
Diệp Hoàn Sinh hiện tại cũng là cường giả cấp chúa tể, nhưng mà trong ấn tượng của hắn thì chính mình chưa bao giờ đụng phải địch nhân nào chỉ dùng khí thế là có thể làm mình mất đi ý niệm chống cự cả.
Mà lúc này Thạch Dực Long này là sinh vật cường đại hắn chưa bao giờ thấy qua.
Thạch Dực Long mở ra cánh, cả con đường đều bị bao phủ, lập tức trọng lực cường dại áp xuống làm cho Diệp Hoàn Sinh cảm giác được thân thể của mình trở nên vô cùng nặng nề.
- Là nham hệ Trọng Lực Âm Ảnh, mọi người chạy qua bên kia.
Chân ngắn của Ly lão nhân chạy trước tiên, nhanh như chớp chui vào một con hẽm nhỏ.
Trừ Diệp Hoàn Sinh thì những người khác cũng cảm nhận được trọng lực áp xuống, bọn họ đồng thời cải biên phương hướng, chạy theo Ly lão nhân vào ngỏ hẽm.
Ngỏ hẽm hơi bị dài, liếc nhìn không có cảm giác cuối cùng, chạy trốn ra ngoài chừng năm trăm thước thì Trọng Lực Âm Ảnh đã biến mất, nhưng mà bọn người Sở Mộ cũng không có dừng lại, mà là từ một ngỏ hẽm khác chạy ra khỏi nội thành.
Thời điểm này Thạch Dực Long đã đến cửa ra vào ngỏ nhỏ, thân hình của nó không cách nào chạy vào ngỏ hẽm, mà những kiến trúc này lại là nham thạch đặc thù cấu tạo thành, nếu đâm nát thì tốc độ của nó sẽ chậm lại.
Thạch Dực Long cúi đầu xuống nhìn vào ngỏ hẽm thật sâu, xác nhận những người kia đang chạy trốn thì nó hít sâu một hoi.
- Nghệ NGAO!!!!!!!!!!
Thạch Dực Long gào thét điên cuồng, lập tức cát bay đá chạy, cả ngõ hẽm dài ngàn mét này chấn động mạnh, âm thanh áp về phía mọi người đang chạy trốn.
Cấp bậc của Thạch Dực Long phi thường cao, một kỹ năng này chỉ sợ có thể trực tiếp diệt sát hồn sủng của Diệp Hoàn Sinh, Mục Thanh Y, nhìn thấy nham thạch một hơi bị thổi bay, sắc mặt Mục Thanh Y cùng Diệp Hoàn Sinh có chút tái nhợt.
May mà Sở Mộ cùng Bạch Ngữ vẫn chạy ở sau cùng, Bạch Ngữ nhìn thấy cát đá thổi tới thì kịp thời mở hai tay ngăn cản đất đá.
Tất cả đất đá đụng vào bàn tay của Bạch Ngữ thì bị thu vào trong, nhưng mà công kích của Thạch Dực Long cũng không phải chúa tể trung đẳng bình thường, Bạch Ngữ đem tất cả lực lượng thu nạp thì gân bàn tay cũng nổi lên, rõ ràng cho thấy một chiêu này vượt qua phụ tải của hắn.
- Nghịch chuyển!
Bạch Ngữ cắn răng, cưỡng ép bắn đất đá vừa thu nạp ra ngoài.
- Vù vù vù vù vù!!!!!!!!!
Cát đá bay ngược lại càng nhanh. Năng lượng nham hệ màu đen vượt qua ngỏ hẽm, cho dù phòng óc hai bên do chất liệu chắc chắn tạo thành cũng bị cát đá nghịch chuyển này đánh sụp.
Thạch Dực Long không ngờ đối phương có thể đánh kỹ năng của nó bay ngược trở về, năng lượng ám hệ trong nham thạch đánh lên người, thân thể Thạch Dực Long trượt một khe dài trên phố, sau khi trượt gần hết con đường mới miễn cưỡng đứng vững.
Thạch Dực Long bị đánh ngược ra phía sau thì đám người chung quanh há hốc mồm.
Trong nội tâm người của Văn thành thì Thạch Dực Long cơ hồ là tồn tại vô địch. Ai nghĩ tới lại có người công kích làm Thạch Dực Long lui ra ngoài chứ.
Thạch Dực Long lay động thân thể một hồi, lực phòng ngự cực kỳ nên làn da nham thạch bên ngoài chủ bị trầy xướt, cũng không tạo thành bao nhiêu tổn thương cho nó cả.
Con Thạch Dực Long này lui ra phía sau thì cuồng bạo lên, đôi cánh mở ra, đột nhiên thân hình bay về phía cuối hẽm.
Bọn người Sở Mộ đi qua ngỏ hẽm xong thì đi tới khu vực khác của nội thành. Con đường nội thành thông suốt bốn phía, giống như mê cung.
Ly lão nhân chạy ở phía trước, mang theo mọi người vượt qua ngã tư đường.
Bọn họ cũng không bay trên không trung, bởi vì bọn họ phi thường rõ ràng trong thành thị này có rất nhiều thủ hạ của Lâm Ly, bay lên không trung thì bọn họ sẽ bạo lộ trong tầm mắt mọi người, chỉ có di động trong thành thị thì tận lực bỏ qua Thạch Dực Long truy kích, bọn họ có thể chạy thoát ra khỏi tòa thành.
- Ngươi còn tốt đó chứ?
Sở Mộ đưa mắt nhìn qua Bạch Ngữ, mở miệng hỏi.
Bạch Ngữ thi triển động gió thì cánh tay bị phế đi, kỹ năng của Thạch Dực Long cường đại vượt qua tưởng tượng của hắn, đem nó thu nạp vào cũng là nguy hiểm, Bạch Ngữ còn đem nó nghịch chuyển, chuyện này làm xương cốt cánh tay nát bấy, ngay cả khí lực nâng lên cũng không có.
Thực lực của Bạch Ngữ đã đạt tới chúa tể trung đắng, làm cho Sở Mộ kinh ngạc chính là thực lực của Thạch Dực Long khủng bố tới mức này.
- Không thể va chạm chính diện với Thạch Dực Long.
Bạch Ngữ nghiêm túc nói ra.
Sở Mộ gật gật đầu, thực lực Cương Thống Ngô Trấn có lẽ là người mạnh nhất trong số người bọn họ nhìn thấy, chỉ cần Thạch Dực Long ngang ngược cùng cường đại cũng làm cho người ta hoảng sợ, cũng khó trách vừa nhắc tới Cương Thống thì mặt mũi của bọn họ kính sợ như vậy.
- Nó lại tới.
U linh Cẩn Nhu mở to mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sinh vật to lớn kia.
Một lát sau thân hình màu làm kia vượt qua kiến trúc che chắn, con mắt tràn ngập tức giận nhìn qua bọn họ.
- Thằng này hình như rất mạnh, trong thời gian ngắn muốn thoát khỏi nó có chút khó khăn.
Sở Mộ nói ra.
- Ô ô ô ~~~~~~~~
Ý chí chiến đấu của Mạc Tà sôi sục lên, lâu như vậy, Mạc Tà dường như muốn tìm kiếm địch nhân quá khó khăn, thằng này làm cho nó hưng phấn.
Không đủ cho dù Mạc Tà có thể địch nổi Thạch Dực Long thì Sở Mộ cũng không có ý định cho Mạc Tà khai chiến với Thạch Dực Long ở nơi này, phải biết rằng cường giả cấp chúa tể cả thành thị đang tụ tập ở nơi này, một khi bị bọn họ vây lại có khả năng bị diệt.
- Các ngươi tiếp tục đi, ta sẽ dẫn Thạch Dực Long rời đi.
Sở Mộ quay đầu lại nhìn qua Thạch Dực Long, mở miệng nói ra.
Thạch Dực Long vẫn đuổi theo, ai cũng có thể biết rõ vị trí của nó, trễ như vậy đã bị bao vây lại, phải dẫn Thạch Dực Long rời đi.
Bạch Ngữ do dự một hồi vẫn gật đầu, nói:
- Vậy ngươi nhất định phải coi chừng.
Diệp Hoàn Sinh cùng Mục Thanh Y đều vô cùng yên tâm với Sở Mộ, dù sao có Mạc Tà ở bên cạnh Sở Mộ thì có lẽ Sở Mộ có thể an toàn thoát khỏi Thạch Dực Long.
U linh Cẩn Nhu vừa chạy vừa nhìn qua Sở Mộ, trong ánh mắt có lời muốn nói..
Sở Mộ xoay người nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chăm vào Thạch Dực Long.
Thạch Dực Long bay lượn trên không trung, vốn có thể quan sát tất cả nhưng mà thành thị rất nhiều kiến trúc, con đường lại giao thoa với nhau, muốn tìm người trong mê cung này là vô cùng khó khăn.
Nó dựa vào cảm giác tìm kiếm mọi người đang đào tẩu, dần dần những người kia làm cho nó tức giận.
Thạch Dực Long thu cánh lại, nghiêng đáp xuống, triệt để hóa thành một khỏa lưu tinh!