Sủng Mị

Chương 134

"Vị tiểu thư này không nên hiểu lầm, thiếu gia chúng ta thính lực tốt hơn người thường, trong lúc vô tình nghe thấy các ngươi nói chuyện với nhau. Thiếu gia và Sở gia có chút quan hệ sâu xa, bởi vì nghe Sở gia gặp nạn nên muốn xuất thủ tương trợ, hi vọng các ngươi nói chuyện này rõ ràng hơn một chút." Đinh Vũ lập tức đứng dậy, giải thích dùm Sở Mộ.

Sở Mộ nhìn thoáng qua Đinh Vũ nhẹ nhàng gật đầu, hắn sinh tồn ở Tù đảo quá lâu nên tinh thần quá mức chai lỳ, cứng ngắc. Bây giờ quay về cuộc sống bình thường nhưng chưa thể khôi phục như cũ một sớm một chiều được, vì thế hắn không quá am hiểu giao tiếp với người khác.

Khuôn mặt Tần Mộng Nhi lập tức xuất hiện chút ít biến hóa, cố ý nhìn kỹ hơn đánh giá tướng mạo Sở Mộ.

"Các ngươi nguyện ý giúp đỡ Sở gia?" Tần Mộng Nhi hỏi.

Sở Mộ gật đầu xác nhận.

"Tiểu thư, không nên dễ dàng tin bọn họ." Lão Đằng nói chen vào.

"Nhưng chúng ta làm sao phải tin tưởng các ngươi?" Tần Mộng Nhi bình thản hỏi ngược lại.

Tần Mộng Nhi quả thật là muốn giúp đỡ Sở gia, chỉ tiếc lão Đằng không muốn xuất thủ, nếu như có người nguyện ý xuất thủ tương trợ vậy thì quá tốt rồi.

"Ta là Sở Thần của Đại Sở gia tộc ở lãnh địa Cổ Vực, nghe nói La Vực Sở gia ngày càng tiêu điều, trong lúc lịch lãm bên ngoài thuận tiện đi tới nơi này nhìn xem một chút." Sở Mộ nhanh chóng đưa ra một lý do hợp lý. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Sở Mộ không cố ý ẩn giấu thân phận chân thật của mình, mà là vì Sở Mộ hiểu rõ tin tức mình đã chết ai nấy đều biết rồi. Hơn nữa thời gian đã qua bốn năm, bây giờ Tần Mộng Nhi và lão Đằng vốn không tin tưởng mình, nếu lại nói mình là Sở Mộ thì bọn họ càng thêm nghi ngờ. Vì thế Sở Mộ lập tức thêu dệt ra một thân phận đàng hoàng và hợp lý để khỏi mất công giải thích.

"A? Thì ra là người của Đại Sở gia tộc, xem ra lần này Sở gia được cứu rồi." Tần Mộng Nhi tương đối đơn thuần, lập tức chấp nhận tin tưởng Sở Mộ.

"Tiểu thư, cẩn thận một chút mới tốt." Lão Đằng vội vàng nhắc nhở một câu, bởi vì hắn vẫn không dám tin tưởng Sở Mộ.

"Đằng đại thúc, chúng ta không giúp được Sở gia cũng không thể ngăn cản người khác trợ giúp Sở gia nha!" Tần Mộng Nhi nói.

"Này... vậy cũng tốt." Lão Đằng lộ vẻ khó xử, nhưng nhìn thấy tiểu thư đã hạ quyết tâm, hắn cũng không thể nói gì thêm nữa.

"Các ngươi tại sao không báo cho thành viên Sở gia chung quanh đây?" Sở Mộ kỳ quái hỏi.

Sở Mộ nhớ rằng mấy tòa thành ở chung quanh hẳn là có sản nghiệp Sở gia. Tần Mộng Nhi nên báo cho thành viên Sở gia thật sớm để chuẩn bị mới đúng chứ?

"Chung quanh đây làm gì có người của Sở gia, nếu có chúng ta tự nhiên đã báo từ sớm rồi." Lão Đằng nói.

"Không có?" Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, không có lường trước gia tộc mình đã nghèo túng đến trình độ này, chỉ mới vài năm đã đánh mất sản nghiệp ở mấy tòa thành.

"Vậy bọn họ dự định động thủ ở đâu? Thương đội Sở gia bây giờ đang ở chỗ nào?" Sở Mộ tiếp tục hỏi.

"Ta đã phái thủ hạ đi tìm hiểu rồi, trong vòng một ngày là có thể biết, nhưng ta đoán bọn họ dự định ra tay ở Mãn Ấn sâm lâm bên ngoài thành. Như vậy đi, ngày mai các ngươi đi cùng với chúng ta tới Mãn Ấn thành, sau khi nhận được tin tức cụ thể thì chúng ta sẽ bày ra kế hoạch hành động." Tần Mộng Nhi nói.

"Tiểu thư." Lão Đằng lập tức thấp giọng rỉ tai, tựa hồ muốn bảo tiểu thư nhà mình cẩn thận một chút, không thể tin tưởng hai người này như thế được.

Tần Mộng Nhi cũng không để ý nhiều lắm, bộ dạng hẳn là vô cùng tin tưởng Sở Mộ. Vừa nói dứt lời, nàng nở nụ cười vui vẻ tiến vào trong phòng của mình.

"Sở thiếu gia, ngài nhớ ra Tần tiểu thư rồi?" Đinh Vũ thấy những người Tần gia đã vào phòng nghỉ ngơi liền hỏi.

"Ừ, có chút ấn tượng." Sở Mộ gật đầu, trong đầu hiện lên hình ảnh một cô bé đơn thuần lúc nào cũng mỉm cười ngọt ngào.

Sở Mộ mới ban đầu quả thật không nhận ra nữ tử Tần gia là ai, nhưng cẩn thận đánh giá một hồi lâu mới dần dần xác định vị tiểu thư này hình như trước kia đã từng vui chơi với hắn thường xuyên. Tần gia tiểu muội muội này tên là Tần Mộng Nhi, trong ấn tượng của hắn thì tiểu muội muội này thường xuyên chạy vào trong đình viện gặp hắn, sau đó cả hoa viên tràn đầy tiếng cười như chuông bạc.

Cách nhau bốn năm, Tần gia tiểu muội muội này đã trổ mã thành một mỹ nhân phong thái ưu nhã, vì thế Sở Mộ xém chút nữa nhận không ra. Nếu không phải vì nàng vẫn còn khí chất đơn thuần như trước, Sở Mộ rất khó liên tưởng đến một cô bé ngây thơ và một mỹ nhân có dính dáng gì với nhau.

"Vị tiểu thư này thật là đẹp." Đinh Vũ nhỏ giọng tán dương, lúc đó còn cố ý nhìn sang Sở Mộ.

Sở Mộ cũng gật đầu nói: "Ừ, quả thật rất dễ xem, ngươi cũng không kém."

Đinh Vũ vốn chỉ muốn xâm nhập tìm hiểu quan hệ trước kia giữa Sở Mộ và Tần Mộng Nhi, không nghĩ tới Sở Mộ tự nhiên phát ra một câu như vậy, nhất thời gương mặt đỏ bừng vội vàng chạy vào phòng, bối rối sửa sang giường chiếu cho Sở Mộ.

Đinh Vũ vẫn giống như Sở Mộ từng biết, khi nàng ở Yểm Ma cùng thường xuyên duy trì ngụy trang dung mạo của mình ra vẻ bình thường, cho đến khi rời khỏi Yểm Ma cung thì nàng mới thể hiện ra chính mình.

Ba năm đã qua đi, Đinh Vũ cũng biến hóa rất lớn, ít nhất trong mắt Sở Mộ thì nàng cũng có thể tính là một mỹ nữ rồi, tính cách cũng dễ chấp nhận hơn Hân Tuyết rất nhiều.

Vẫn là thói quen ngủ rất ít, Sở Mộ dùng bảy thành hồn lực nuôi nấng Bạch Yểm Ma, sau đó bắt đầu yên lặng tĩnh tu khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Bây giờ đã đạt tới cấp bậc bảy niệm Hồn Sư, Sở Mộ chỉ cần dùng bảy thành hồn lực để nuôi nấng Bạch Yểm Ma.

Thế nhưng, triệu hoán một lần Hồn sủng phải hao phí một thành hồn lực, nếu hồn lực còn ba thành thì hắn chỉ có thể dùng để triệu hoán chứ không thể nào sử dụng hồn kỹ.

"Ô ô ô!"

Tiểu Mạc Tà nằm gục ở trên bả vai Sở Mộ, khẽ ngáp một tiếng khả ái, bộ dáng có lẽ là buồn ngủ lắm rồi.

"Ngủ đi, chuẩn bị chiến đấu đó." Sở Mộ sờ sờ đầu tiểu Mạc Tà nói.

"Ngao ô!" Vừa nghe nhắc đến chiến đấu, tiểu Mạc Tà lập tức bộc lộ dáng vẻ hưng phấn, đã gần một tháng nó không có đánh chiến gì cả. Mấy ngày qua Mạc Tà phờ phạc hết ăn rồi ngủ, không có việc gì chỉ biết gặm gặm móng vuốt của mình, nhằm tránh khỏi vì không chiến đấu mà dần dần yếu ớt.

"Ăn một khối hồn hạch rồi ngủ đi, đừng có hưng phấn thái quá." Sở Mộ lấy cấp sáu hồn hạch hai thuộc tính Thú và Hỏa ra đút vào mồm tiểu Mạc Tà.

Tiểu Mạc gặm xong bữa ăn khuya liền nhảy vào trong ngực Sở Mộ, lắc lư cái mông nhỏ mấy cái để cuộn tròn sáu cái đuôi lại với nhau, thân thể co rúc lại tìm một tư thế thoải mái bắt đầu ngủ.

Sở Mộ tiếp tục ngồi ở trên giường tĩnh tu, cho đến gần hừng sáng mới gọi tiểu Mạc Tà dậy canh chừng để hắn ngủ một tý.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi Sở Mộ và Đinh Vũ thức dậy thì người của Tần gia đã chuẩn bị xong xe ngựa, dự định lên đường đi tới Mãn Ấn thành.

"Người của các ngươi đâu?" Lão Đằng nhìn thoáng qua Sở Mộ và Đinh Vũ, mở miệng dò hỏi.

"Người nào?" Sở Mộ không hiểu nên hỏi lại.

"Đương nhiên là người xuất thủ hỗ trợ, chẳng lẽ hai người các ngươi tự mình đối phó cao thủ Dương gia?" Lão Đằng tức giận nói.

"Đằng đại thúc, giọng nói không nên nặng nề như vậy." Tần Mộng Nhi lập tức khuyên giải lão Đằng, ánh mắt chuyển về phía Sở Mộ ra vẻ áy náy: "Sở Thần công tử, ngươi đi ra ngoài lịch lãm không có mang theo gia nô bảo vệ an nguy hay sao?"

Sở Mộ nhìn Tần Mộng Nhi một lát, hồi lâu sau mới hiểu ra vấn đề ở chỗ nào, lắc đầu nói: "Không có, ta tự mình xuất thủ."

"Ngươi??? Tiểu tử ngươi thuần túy đang đùa bỡn chúng ta phải không???? Dương gia Lý Nam ngay cả ta cũng đối phó khó khăn, ngươi chỉ là một thiếu niên chưa dứt sữa có khác gì đi tìm chết chứ?" Lão Đằng lại bắt đầu bộc phát tính tình.
Bình Luận (0)
Comment