Đã không biết bao nhiêu năm rồi, hắn suýt nữa quên đi trung thành, lời thề, tín niệm là cái gì. Rơi xuống, cả thế giới đều không có ngày tháng khiến người ta phát cuồng. Nhưng một khắc thấy được vị nữ tử này, hắn biết chính mình kế tiếp muốn vì sao mà sống.
Có thể, vô số người sẽ vì thế mà cười nhạo hắn. Chỉ là thế giới này vốn dĩ không có người có thể lý giải Thủ Hộ Giả, bọn họ cũng chưa bao giờ cần lý giải.
Giờ khắc này cúi thấp đầu xuống, Vạn Trọng đã quyết định một lần nữa nhặt lên thân phận Thủ Hộ Giả, đang đợi vị nữ tử kia nghi thức trang trọng, hai cánh tay thánh khiết ôn nhu lại cũng không có rơi vào trên vai hắn...
- Bệ hạ?
Vạn Trọng gọi một tiếng, nhưng không có nghe được trả lời.
Hắn thoáng ngẩng đầu lên, đã không nhìn thấy được váy áo mỹ lệ cao quý nữa, hắn mạnh mẽ đứng dậy, nàng đã biến mất tại chỗ!
Vạn Trọng ngây người, lẽ nào lần cùng với ác mộng mỗi ngày mỗi đêm cùng bản thân nói giỡn giống nhau. Lần này lại là một giấc mộng chính mình thiêu đốt sau đó tự tiêu diệt bản thân?
Hàng ngàn cánh hoa rơi lả tả. Vạn Trọng ngây ngốc đứng ở nơi đó rất lâu, sau đó mới chậm rãi đem cánh hoa thu thập.
- Đây là...
Bỗng nhiên, Vạn Trọng mừng rỡ như điên.
Bởi vì những cánh hoa này chứng thực vừa rồi không phải cảnh tượng trong mơ. Mặt trên cánh hoa có vết tích nói cho Vạn Trọng kế tiếp cần phải làm thế nào.
...
Xa xa, bên cạnh hồ nước tĩnh lặng, một vị nữ nhân ôn nhu như tiên tử ngồi xổm ở trên mặt cỏ xanh, váy áo mỹ lệ tràn ra thành hàng ngàn cánh hoa, tóc dài tử sắc rủ xuống, mấy sợi mất trật tự rơi trên trước ngực.
Nàng đã một lần nữa biến thành nô lệ, thế nhưng vẫn như trước nàng ngửa mặt lên, dung nhan tuyệt mỹ vẫn duy trì tự tôn và cao quý.
Nàng không nói lời nào, cứ như vậy ngồi ở chỗ đó, nàng thề chính mình sẽ không cùng với ác ma này nói một câu nào!
Sở Mộ đứng ở bên cạnh nàng, sau khi đem Vũ Sa triệu hồi, Sở Mộ lại đem nàng triệu hồi ra.
Nhìn bộ dáng quật cường và kiêu ngạo này của nàng, Sở Mộ không khỏi cảm thấy buồn cười. Lúc này thật giống như năm xưa không thể trở thành Hồn Sủng Sư bị người chế nhạo mà giả vờ dáng dấp kiêu ngạo, quật cường a.
- Vạn Trọng kia là ai?
Sở Mộ mở miệng hỏi.
Vũ Sa không nói lời nào, thật vất vả có thể thoát khỏi ác ma này, hiện tại lại trở về, tâm tình Vũ Sa xấu tới cực điểm, cũng phẫn nộ tới cực điểm.
- Là Thủ Hộ Giả trước đây của ngươi?
Sở Mộ lại tiếp tục nói rằng.
Con mắt Vũ Sa đang nhìn đi nơi khác, thời gian Sở Mộ nói ra những lời này, nàng lập tức chuyển qua đây, mấy lời ngươi làm sao biết được này hầu như muốn thốt ra rồi.
- Lúc trước khi cùng ngươi tinh thần đối kháng ta hình như thấy được một ít ký ức của ngươi. Ừm, rất đáng thương, ta thực đồng tình với ngươi.
Sở Mộ nói rằng.
Vũ Sa sắc mặt xanh đen, hồn ước chết tiệt này, vì sao ký ức của bản thân lại bị hắn xem được, một đoạn sỉ nhục kia nàng tuyệt không muốn để cho người thứ hai biết!
- Đồng tình thì đồng tình, nghiêm phạt vẫn phải nghiêm phạt.
Sở Mộ nhếch miệng bày ra dáng tươi cười chiêu bài của hắn. Dáng tươi cười này nhìn qua hào hiệp tự nhiên, nhưng rõ ràng là mang theo vài phần tà khí.
- Ngươi chống lại chú ngữ triệu hồi của ta tổng cộng chín lần. Ta cho ngươi làm tròn số, tăng thêm mười tầng. Đừng trợn mắt nhìn ta, cái này đối với ngươi tu luyện có lợi. Ngươi dã tâm lớn như vậy, thực lực lại yếu như thế sao có thể được? Ngươi đề thăng thực lực, sau đó có thể tiếp tục nếm thử chạy trốn, như vậy trùng kích linh hồn của ta, cũng có thể khiến linh hồn của ta thăng hoa. Giữa chủ tớ hai người chúng ta thúc đẩy lẫn nhau.
Bị Sở Mộ nhìn thấy ký ức quá khứ của bản thân, Vũ Sa đã thẹn quá thành giận, nghe xong những lời này của Sở Mộ nàng càng giống như phát điên vậy, muốn lao lên cùng với Sở Mộ liều mạng.
Sở Mộ thế nào có khả năng để cho nữ nhân phát điên này đụng tới chính mình, chú ngữ vừa niệm đã đem nàng thu hồi đến trong không gian hồn sủng, đồng thời lại cho Thiện Ác Hoa Vương thêm một đạo phong ấn linh hồn nữa.
- Sở Mộ, ngươi không chết tử tế được. Sở Mộ, ngươi sẽ không được chết tử tế! Ngươi nhất định không chết tử tế được!
Vũ Sa một loạt lời mắng chửi toàn bộ như là một nữ lệ quỷ.
Sở Mộ nghe được bên tai cũng không quá thoải mái, tiện tay đã đem không gian hồn sủng tinh thần phong bế, để nàng trước đến tăng cường ma diễm hảo hảo phản tỉnh một phen.
- Hô....
Một đoàn hỏa diễm rực rỡ ở trên bàn tay Sở Mộ bốc lên, Sở Mộ nhìn ngân sắc ma diễm này, khóe miệng không khỏi hiện lên vẻ mỉm cười.
Hồn niệm tăng trưởng cùng với thực lực bán ma đề thăng, như vậy hiện tại chính mình hẳn cũng là trung đẳng chủ tể đi sao?
- Sở Mộ, ngươi không sao chứ, vừa rồi ta nhìn đến phương hướng có kỹ năng quang mang kia.
Mục Thanh Y thấy Sở Mộ trở lại, có chút lo lắng đối với Sở Mộ nói rằng.
- Không có việc gì, rất hoàn hảo.
Sở Mộ cười, nhếch lông mi nói với Mục Thanh Y rằng:
- Lẽ nào ngươi sẽ không phát giác ta có địa phương gì bất đồng sao?
Sở Mộ bắt đầu đắc ý nói.
Lúc trước Sở Mộ rất lo lắng, bởi vì hắn phát hiện những người khác sẽ ở không lâu sau đều bước vào Hồn Tể cấp mà chính mình lại muốn rất đau đầu, may mà lần này đột phá, không tính quá trễ.
- Ngươi thụ thương không?
Mục Thanh Y tỉ mỉ nhìn Sở Mộ.
Sở Mộ lắc đầu, hiện tại hắn tâm tình rất tốt, cũng đang vui vẻ đùa giỡn Mục Thanh Y một phen, nói:
- Ngươi dùng hồn niệm đến xem.
- A!
Mục Thanh Y dùng hồn niệm tìm kiếm, rất nhanh nàng phát hiện hồn niệm của nàng dĩ nhiên gặp phải trở lực, không thể hoàn toàn thấy rõ linh hồn của Sở Mộ.
Mục Thanh Y đình chỉ thăm dò, có chút sững sờ nhìn Sở Mộ, nói:
- Ngươi...hồn niệm của ngươi....
Sở Mộ nhếch môi cười.
....
Sơn viện, Bạch Ngữ đại thúc đến nửa đêm mới trở lại, hắn hẳn là đang tận tâm nghĩ biện pháp làm sao cứu ra con ma linh kia.
Diệp Hoàn Sinh và Triêu Thái đồng dạng cũng là nửa đêm mới trở về. Hai người này thần bí thất tung phi thường hèn mọn gặp được Diệp Khuynh Tư và U Linh công chúa. Nhất là U Linh Cẩn Nhu, nắm giữ Độc Tâm Thuật, nàng vào lúc hai người này cất bước tiến đến, đã biết bọn hắn đến nơi nào khoái hoạt rồi.
Diệp Hoàn Sinh da dày không có gì đáng nới, Triêu Thái xấu hổ không ngớt.
Hai người này sau đó Sở Mộ và Mục Thanh Y cũng trở về.
U Linh Cẩn Nhu nhận biết thực lực mạnh nhất. Đôi mắt xinh đẹp trong suốt như nước kia nhìn chằm chằm Sở Mộ, có chút vô cùng kinh ngạc.
Những người khác cũng đang nhìn Sở Mộ, ngược lại không phải bon hắn nhìn ra được cái gì, mà là cảm thấy ngày hôm nay Sở Mộ đắc ý dào dạt.
- Sở Mộ, ngươi bước vào Hồn Tể cấp rồi?
U Linh Cẩn Nhu dẫn đầu nói ra.
Sở Mộ cười gật đầu, nói:
- Ừm.
Diệp Hoàn Sinh và Triêu Thái đều trợn trừng lớn con mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.