Ngô Trấn không triệu hồi ra thêm hồn sủng khác, trực tiếp khống chế Thạch Dực Long hướng Sở Mộ bay qua.
Tốc độ phi hành của Thạch Dực Long thật nhanh, thân hình do nham thạch hình thành được tốc độ khu động, lực đánh phi thường khủng bố, thậm chí cùng không khí ma sát thành hoa lửa, hình thành một khí lưu tráo.
Sở Mộ đương nhiên không va chạm lực lượng cùng nó, hắn niệm chú ngữ, rất nhanh bố trí không gian nghịch lưu ngay trong không gian phi hành của Thạch Dực Long.
Không gian nghịch lưu sẽ làm không gian sinh vật di chuyển bị thổi ngược lại, tựa như nước sông chảy ngược đập vào, không ngừng giảm bớt tốc độ của địch nhân.
Thạch Dực Long rơi vào không gian nghịch lưu, vỗ cánh ngày càng khó khăn, tốc độ giảm xuống vô cùng rõ ràng.
Ngô Trấn cảm thấy không gian không thích hợp, ngay lập tức mệnh lệnh Thạch Dực Long thay đổi quỹ tích phi hành, nhiễu ra một đường cong hướng Sở Mộ đánh tới.
Hai tay Sở Mộ bốc lên ngân sắc ma diễm, hai tay đan trước ngực, thân hình hơi khom xuống, thoáng chốc một tấm ngân sắc ma diễm thuẫn xuất hiện ngay trước mặt hắn.
Ma diễm thuẫn giống như do thạch anh hình thành, bên trên khắc ấn đủ loại phù văn cùng ấn ký kỳ dị, có vẻ cổ xưa tang thương, ngân sắc ma diễm thiêu đốt quanh thân tấm thuẫn.
Ma diễm thuẫn cổ xưa kiên cố, Thạch Dực Long mượn dùng tốc độ bay lượn dùng long giác trực tiếp đánh lên trên ma diễm thuẫn của Sở Mộ.
- Khanh…
Ma diễm thuẫn run rẩy kịch liệt, mặt trên nhất thời xuất hiện rậm rạp vết rách, từ đầu của Thạch Dực Long phát lực, cả tấm thuẫn liền bị đụng chạm vỡ tung.
- Hừ, long giác của Thạch Dực Long không gì không phá được, một hỏa hệ thuẫn làm sao có thể ngăn cản!
Cương thống Ngô Trấn cao ngạo nở nụ cười, ngay lập tức liền mệnh lệnh Thạch Dực Long dùng long giác xỏ xuyên qua thân thể Sở Mộ.
Sở Mộ có chút sơ ý, hắn vội vàng dùng hai tay bắt lấy long giác cơ hồ muốn xuyên thấu lồng ngực của mình.
Một cỗ lực lượng cường đại từ trong long giác truyền ra, thân thể Sở Mộ không ngừng bay ngược về phía sau.
Từ không trung luôn bị dồn tới một tòa sơn mạch, sau lưng Sở Mộ bị áp vào vách núi nguy nga, nhưng lực lượng long giác còn chưa yếu bớt.
- Băng…
Thạch Dực Long dùng long giác đụng phải Sở Mộ, trực tiếp đánh vào trong ngọn núi, cả ngọn núi chao đảo, tùy thời đều có thể sụp đổ.
Ngay sau đó ánh mắt Thạch Dực Long lóe ra, nham thạch từ ngọn núi băng tuyết bị dập nát nhưng không hề rơi xuống, lại thật quỷ dị trôi nổi chung quanh Thạch Dực Long.
- Ngao…
Thạch Dực Long hét lên một tiếng giận dữ, đỉnh đầu hất Sở Mộ bay lên tận trời, theo sau nham thạch bị Thạch Dực Long điều khiển điên cuồng hướng Sở Mộ ném tới.
Trong quá trình bị hất ngược lên cao Sở Mộ dùng tay trảo vào hư không.
Lực lượng từ lòng bàn tay lan tràn trên không trung, đem toàn bộ những hòn đá cực lớn văng tới nghiền thành dập nát.
Bụi mù tung bay, một chưởng của Sở Mộ nghiền nát vô số hòn đá cỡ một tòa núi nhỏ. Trong khoảnh khắc bụi mù tràn ngập trong mây, mê mê mang mang che phủ tầm nhìn của mọi người.
Sau đó Thạch Dực Long dừng lại giữa không trung, đôi mắt tàn bạo bỗng nhiên biến thành màu xám!
Thạch hóa!
Thạch Dực Long chăm chú nhìn lên không trung, trực tiếp thi triển kỹ năng hóa đá.
Lực lượng thạch hóa vô hình đem toàn bộ bụi bặm biến thành bùn lầy, hơn nữa rất nhanh đọng lại sau đó trực tiếp từ trên bầu trời nện xuống mặt đất.
Ngay sau đó tầng mây cũng bị hóa đá, hơi nước bịt kín bùn đất dần dần biến thành màu xám, nặng nề phiêu phù trên không trung.
- Lại là kỹ năng này!
Sở Mộ nhìn thoáng qua chung quanh, phát hiện không khí chung quanh biến thành đục ngầu phi thường.
Những dấu vết đục ngầu đó chính là bụi đá, khi toàn bộ bụi đá bao vây quanh người hắn, bản thân hắn sẽ biến thành một pho tượng đá.
Bước chân Sở Mộ giẫm trên không trung, bỗng nhiên xoay tròn tại chỗ.
Ma diễm quanh thân cũng đi theo xoay tròn, hơn nữa không ngừng mở rộng!
Trong khoảnh khắc Sở Mộ biến thành ma diễm cơn lốc, dùng tốc độ cực nhanh bay ra khỏi khu vực bị hóa đá.
Cơn lốc ma diễm nhanh chóng quay ngược trở lại, đột nhiên thẳng tắp rơi xuống, biến thành một con thoi ma diễm, hướng lưng Thạch Dực Long xoắn ốc xuyên xuống!
Thạch Dực Long không kịp né tránh, bị con thoi ma diễm trực tiếp trấn áp từ không trung rơi xuống mặt đất, sau lưng bị mở ra một lỗ thủng cực lớn.
Thạch Dực Long tức giận vỗ cánh, đem Sở Mộ đẩy mạnh ra ngoài, Sở Mộ phản ứng càng nhanh hơn, khi chiếc cánh cực lớn đánh tới đã lẻn lên trời cao mấy ngàn thước, lập tức niệm chú ngữ.
Thạch Dực Long bò lên khỏi đống băng tuyết, thấy Sở Mộ phiêu phù trên đỉnh đầu, trực tiếp lao tới!
Tốc độ bay lượn vuông góc của Thạch Dực Long càng lúc càng nhanh, giống như thanh thạch kiếm phá vỡ trời cao, khí thế lăng nhiên.
Sở Mộ vẫn niệm chú ngữ, ngay khi Thạch Dực Long chỉ còn cách hắn chừng trăm thước bỗng nhiên vươn ra bàn tay phải lượn lờ hắc ám, hung hăng đánh về hướng Thạch Dực Long.
Năng lượng màu đen trên tay phải như thiên quân, nhanh chóng biến thành mộ trủng màu đen cực lớn, bao phủ lên người nó.
- Xông lên!
Ngô Trấn tự hồ rất có tin tưởng với lực va chạm của Thạch Dực Long, muốn trực tiếp đem mộ trủng màu đen đụng vỡ nát.
Nhưng Ngô Trấn đã đánh giá thấp uy lực của tà trủng!
Hiện tại tà trủng có thể nói là kỹ năng cực mạnh của Sở Mộ, nếu cho hắn đủ thời gian niệm chú ngữ, kỹ năng hoàn toàn phóng thích, chỉ sợ cao cấp chủ tể cũng phải bị giam cầm chặt chẽ!
Trong khoảng thời gian ngắn Sở Mộ còn chưa thể hoàn toàn thi triển xong toàn bộ uy lực tà trủng, nhưng muốn đối phó Thạch Dực Long vẫn còn thừa sức vô cùng!
Quả nhiên long giác của Thạch Dực Long đụng phải hắc ám mộ trủng liền hoàn toàn mất đi năng lực không gì không phá được, thân hình cường tráng dừng lại giữa không trung.
Theo sau hắc ám mộ trủng bao phủ cả Thạch Dực Long, thân thể của nó bị trực tiếp trấn áp, rơi xuống ngay trên băng nguyên sơn mạch!
- Hô hô hô hô…
Trong nháy mắt tà trủng trấn áp, ma diễm nổi lên bốn phía băng nguyên, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt lại dâng cao tới vài trăm thước!
Trong sơn cốc băng nguyên sơn mạch trong khoảnh khắc tràn ngập ma diễm kinh hồn chói mắt, đem cả thế giới tuyết trắng biến thành thêm tái nhợt, tựa như ngọn lửa địa ngục dùng trừng phạt tử linh.
Bên trong tà trủng, Thạch Dực Long đang thừa nhận ma diễm hải dương thiêu đốt linh hồn thật thống khổ, ngay cả Ngô Trấn cùng nhau bị giam cầm sắc mặt cũng tái nhợt, thống khổ đến mức khuôn mặt đều biến dạng!
- Tiểu tử đáng giận, ta phải đem người giẫm nát nhừ!
Ngô Trấn ở bên trong tà trủng phẫn nộ rống lớn.
Tiếng hô của Ngô Trấn giống như dã thú gầm gào, thậm chí đem ma diễm áp diệt vài phần.
Mà ngay vị trí ma diễm bị áp diệt, một đồ án thú hệ liền xuất hiện!
Sở Mộ thật không ngờ trong lúc Ngô Trấn thừa nhận linh hồn ma diễm thiêu đốt vẫn còn có thể gọi về hồn sủng.
Bên trong đồ án hồn ước, một con cuồng thú toàn thân bao bọc áo giáp cứng như sắt thép chạy ra, cuồng thú lại có hình thể tương tự như Đồ Lục Thú của minh chủ Lăng Xiển, chỉ có điều bất đồng chính là toàn thân Đồ Lục Thú tràn ngập vũ khí cốt cách, mà cuồng thú lại là sắt thép làm người không dám nhìn thẳng.
- Hống hống…
Cuồng thú hét lên một tiếng giận dữ, trực tiếp dùng lực lượng thân hình lạnh băng va chạm vào tà trủng.
Tà trủng bị hai lực lượng khổng lồ của hai hồn sủng trùng kích, bắt đầu bong ra từng mảng, cuối cùng biến thành khói đen phiêu tán.
Tà trủng biến mất, ma diễm vẫn còn, nhưng hiệu quả của tà trủng là đem toàn bộ ma diễm hải dương tập trung bên trong, một khi tà trủng biến mất, phạm vi phân tán lớn như thế ma diễm rất khó hình thành được hiệu quả thiêu cháy linh hồn.
- Băng…băng…
Bốn vó sắt thép giẫm đạp, nhất thời lấy thân hình cuồng thú làm trung tâm, đem ma diễm dập tắt.
- Là…là Chiến Tranh Thú!
- Chiến Tranh Thú? Ngô Trấn cương thống còn có một con Chiến Tranh Thú?
Mọi người vừa nhìn thấy con cuồng thú kia, lập tức mở to hai mắt giống như sợ bỏ sót gì đó.
- Hồn sủng cực mạnh của Ngô Trấn cương thống không phải là Thạch Dực Long sao?
Có người hỏi.
Nhưng người hỏi liền bị người khác cười nhạo.
- Chiến Tranh Thú…
Sở Mộ trôi nổi trên không trung, rất xa nhìn sinh vật có khí tức còn mạnh hơn Thạch Dực Long rất nhiều trước mắt.
Chiến Tranh Thú là chủng loại hồn sủng mà Tân Nguyệt Địa không có, thậm chí trong Vân Cảnh cũng chỉ có vài đầu Chiến Tranh Thú, mà Chiến Tranh Thú thực lực cực mạnh tự nhiên chính là sủng thú của Ngô Trấn.
Thường ngày khi Ngô Trấn trấn thủ Nghiễm Thông yếu tắc, đại bộ phận đều dùng Thạch Dực Long đến chiến đấu, bởi vì những địch nhân kia căn bản không cần hắn xuất động hồn sủng mạnh hơn nữa.
Mà Chiến Tranh Thú chính là hồn sủng tượng trưng cho thân phận cùng uy danh của Ngô Trấn, lúc này hắn triệu hoán đi ra, rõ ràng cho thấy muốn dùng toàn lực!
Chiến Tranh Thú xuất hiện làm sắc mặt mọi người bên Tân Nguyệt Địa đều ngưng trọng.
Thực lực Thạch Dực Long đã tiếp cận trình độ cấp cao chủ tể, thực lực của Chiến Tranh Thú còn mạnh hơn, như vậy đã nói rõ thực lực Chiến Tranh Thú là một đầu cao cấp chủ tể!
Chiến Tranh Thú cao cấp chủ tể! Chỉ sợ một con hồn sủng đã đủ quét ngang hết thảy, mà hiện tại Sở Mộ đối mặt với Ngô Trấn đã có được thực lực như thế, trận chiến độc lập còn có phương pháp nào?
- Cao cấp chủ tể…như vậy Sở Mộ phải cho Mạc Tà xuất chiến, nhưng thực lực hai người kế tiếp chắc chắn sẽ không yếu hơn Ngô Trấn, Sở Mộ phải cho Mạc Tà tham chiến nhanh như vậy, còn chịu đựng được tới cuối cùng hay không!
Triêu Thái Tử lo lắng nói.
Hiện tại Liễu Băng Lam cũng nhíu mày, cao cấp chủ tể, loại thực lực này hẳn đã là người cực mạnh trong thất cấp địa cảnh…
Mục Thanh Y vừa nhìn thấy được thực lực của Thành phu nhân cùng Lý Tự Nhiễm, liền đoán được Ngô Trấn cương thống sẽ không đơn giản như mình đã nghĩ.
Quả nhiên một con cao cấp chủ tể xuất hiện!
- Tiểu tử, lần trước Chiến Tranh Thú của ta phải nghỉ ngơi điều dưỡng tại yếu tắc, không triệu hoán đi ra. Lúc ấy cho ngươi chạy trốn, đừng cho rằng ta thật sự sợ ngươi. Hiện tại hồn sủng cực mạnh của ta đã trở về, ngươi cho rằng mình còn có thể sống được không?
Ngô Trấn cương thống chỉ vào Sở Mộ lớn tiếng nói!
Sở Mộ đối mặt Ngô Trấn khiêu khích, cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng, khi ở Văn thành ta đã lấy ra toàn bộ thực lực sao?