Sủng Mị

Chương 1386

Sở Mộ quay đầu lại, từ vị trí này dễ dàng chứng kiến sau lưng vương tọa, cùng một đoạn thân dưới của sinh vật kia kéo dài trên mặt đất.

- Nó bị phong ấn, hẳn là không nhúc nhích được, ngươi đừng sợ!

Sở Mộ trấn an Cẩn Nhu.

Sở Mộ cũng từng rơi vào trong ảo giác, nếu như ảo giác phi thường chân thật, cho dù biết nó là ảo giác nhưng vẫn sẽ dẫn theo cảm xúc rất mạnh, vừa rồi Cẩn Nhu rõ ràng rơi vào trong ảo giác, thấy được trạng thái của sinh vật trên vương tọa khi chưa bị phong ấn, bởi vậy có thể thấy được những chủng tộc sinh vật cực mạnh trong chính sảnh thần phục, như vạy giao nhân kia hẳn là một tồn tại phi thường nghịch thiên.

Cẩn Nhu lắc đầu, thân hình vẫn run nhẹ, thật nhỏ giọng nói:

- Nó…nó không bị phong ấn!

- Không bị phong ấn? Chẳng lẽ nó sống?

Sở Mộ ngẩn người, ánh mắt hoảng sợ nhìn chăm chú vào sinh vật kia.

- Phải!

Trong lòng Sở Mộ run lên, tên kia nếu còn sống…

Ngay cả chủng tộc sinh vật đỉnh cấp cũng phải thần phục với nó, điều này đã nói rõ thực lực của giao nhân, nếu như nó vẫn còn sống nói không chừng chỉ nhúc nhích ngón tay là có thể làm cho hắn tan thành mây khói!

Trong lúc nhất thời Sở Mộ không dám động đậy, mỗi người đều là như thế, ở thời điểm không biết rõ sự việc Sở Mộ còn dám đứng trước mặt giao nhân kia nói chuyện lớn tiếng, nhưng sau khi biết nó còn sống Sở Mộ cảm giác áp lực cực lớn.

- Bên trên văn tự nói sinh vật kia…

Cẩn Nhu đang định nói chuyện, bỗng nhiên trong sảnh phát ra thanh âm kỳ quái.

Cẩn Nhu mấp máy đôi môi, đang nói nửa câu không thể không nín bặt, đôi mắt hoảng sợ nhìn ra chính sảnh.

Sở Mộ cũng căng thẳng trong lòng, đem khí tức của mình ẩn núp, chậm rãi đi tới cạnh cửa, giấu ở bóng tối dùng khóe mắt liếc nhìn chính sảnh.

Tầm mắt của Sở Mộ bị vương tọa che chắn, Sở Mộ chỉ có thể ở trên vách tường thạch anh phản xạ xuống mơ hồ nhìn thấy tình huống trong đại sảnh.

Ở một chỗ trong sảnh có hai ba pho tượng xuất hiện lay động, thân thể từ pho tượng dần dần biến thành sinh động.

Vài tòa pho tượng kia có một tòa chính là Ám Thương Vương. Ám Thương Vương chậm rãi mở mắt, đầu hơi chuyển động, ánh mắt mờ mịt nhìn chăm chú chung quanh…

Ám Thương Vương cùng hai sinh vật khác cũng đã khôi phục hoạt động, mà thân thể vẫn chưa thể nhúc nhích. Sở Mộ từ trong phản quang vách tường thạch anh có thể nhìn thấy đầu của bọn hắn đang chuyển động.

Bỗng nhiên Ám Thương Vương chuyển dời ánh mắt về hướng vách tường thạch anh!

Sở Mộ thông qua phản quang chứng kiến Ám Thương Vương, Ám Thương Vương cũng có thể thông qua thạch anh chứng kiến được chỗ đứng của Sở Mộ!

Quan trọng nhất là Ám Thương Vương là lão tổ tông ám hệ, Sở Mộ ẩn trong bóng tối chẳng khác gì hoàn toàn bại lộ trước mắt nó!

Đồng tử Ám Thương Vương xoay chuyển thật nhanh, đôi mắt nhìn không ra cảm xúc đang nhìn chằm chằm Sở Mộ!

Đã phát hiện! Sở Mộ rất nhanh ý thức được mình đã bị Ám Thương Vương phát hiện!

Trong lòng Sở Mộ căng thẳng, thực lực Ám Thương Vương tuyệt đối mạnh hơn chính mình không biết bao nhiêu. Nếu như nó phát động công kích đối với mình, muốn chạy trốn chỉ sợ rất khó, huống chi bên cạnh Ám Thương Vương còn vài sinh vật đang động đậy.

- Chi nha…chi nha…chi nha…chi nha…

Càng nhiều thanh âm kỳ quái phát ra trong chính sảnh, Sở Mộ theo bản năng quay đầu nhìn lên thạch anh, rõ ràng phát hiện ở vị trí chính sảnh phản xạ còn có những sinh vật khác đã thức tỉnh!

- Chúng nó…chúng nó đều thức tỉnh!

Tâm tình Sở Mộ trầm xuống đáy cốc, sinh vật trong đại sảnh thậm chí ngay cả một đầu hắn cũng không đối phó được. Hiện tại chúng nó toàn bộ tỉnh lại, ngay cả ý niệm chống cự hắn cũng không hề có!

- Sở…Sở Mộ…

Thanh âm Cẩn Nhu có chút run rẩy, nàng dùng ngón tay chỉ lên mặt sau vương tọa.

- Tê tê…

Bỗng nhiên hơn phân nửa thân thể giao long của sinh vật trên vương tọa xuất hiện nhúc nhích!

Trong lòng Sở Mộ càng kinh hãi, mồ hôi lạnh tuôn đầy người.

Giao nhân kia cũng thức tỉnh!

Sinh vật có thể làm cho vô số chủng tộc đỉnh cấp thần phục!

Sở Mộ ngơ ngác nhìn nửa thân dưới đang đong đưa của nó, cảm giác hô hấp của mình đã sắp ngừng lại.

Sở Mộ cùng Cẩn Nhu công chúa đều ngây người nơi đó, không dám nói câu nào, thậm chí cũng không dám dùng tinh thần trao đổi, bọn họ trừng lớn đôi mắt nhìn chằm chằm vào sau lưng vương tọa, rất sợ giao nhân kia sẽ thình lình quay đầu nhìn thấy họ.

Đến hiện tại Cẩn Nhu còn chưa quên được ánh mắt đáng sợ của sinh vật kia.

Cả đại sảnh xuất hiện xao động, hẳn là càng ngày càng có nhiều sinh vật thức tỉnh.

Sở Mộ cùng Cẩn Nhu đều yên lặng đến mức có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh.

Loại trạng thái này ngừng vài giây đồng hồ thời gian, tần suất đong đưa của cái đuôi giao nhân càng lúc càng chậm, dần dần không còn động đậy, đã thay đổi tư thế khác nằm xuống.

Sau đó thanh âm hỗn độn trong chính sảnh cũng thấp dần…

Sở Mộ cùng Cẩn Nhu đều nín thở ngưng thần, khi bọn họ phát hiện cả chính sảnh đã khôi phục lại yên tĩnh, nhưng trong lòng vẫn chưa dám thả lỏng xuống dưới.

Qua một lát Sở Mộ đặc biệt nhìn thoáng qua thạch anh bên cạnh, phát hiện hình ảnh phản xạ đã trở nên yên tĩnh.

Ám Thương Vương quả thật đã phát hiện Sở Mộ, hơn nữa còn đang mở to miệng giống như đang muốn nói gì đó.

Nhưng hiện tại nó không còn động đậy được nữa, vẫn duy trì động tác há mồm, giống như muốn nhắn lại tin tức nhưng vẫn chưa kịp thốt ra lời…

Hiện tại Ám Thương Vương đã khôi phục thành một pho tượng đá, kể cả hai sinh vật bên cạnh nó cũng đã biến thành pho tượng như trước.

Ánh mắt Sở Mộ chuyển qua một vách thạch anh khác, phát hiện hình ảnh trên vách cũng đã trở nên yên lặng.

Những sinh vật xao động khi nãy đã một lần nữa biến thành pho tượng!

Quá trình này kỳ thật chỉ qua vài giây đồng hồ thời gian, nhưng loại cảm giác kinh sợ bởi trái tim nhảy lên kịch liệt thật sự làm Sở Mộ cảm thấy mình vừa trải qua một lần sinh tử!

Trong đại sảnh có ba mươi mấy pho tượng đá, mỗi một pho tượng đều có được lực lượng dễ dàng tiêu diệt Sở Mộ, cho dù đối mặt một đầu trong đó cũng đủ cửu tử nhất sinh, mà ba mươi mấy sinh vật cường đại cùng xuất hiện, một khi chúng nó phát động công kích, tuyệt không khả năng còn sống!

Đương nhiên, đáng sợ hơn vẫn là đầu giao nhân cổ lão kia!

Khi nó đong đưa cái đuôi, Sở Mộ cảm giác mình sắp mất cả hô hấp, mặc dù không có khí tức gì phát ra, nhưng hắn cũng ngửi được hương vị nguy hiểm cực hạn!

Hết thảy bình tĩnh trở lại, trái tim Sở Mộ càng đập nhanh hơn, loại cảm giác tim đập nhanh này trước kia hắn chưa từng gặp qua!

Không biết qua bao lâu, cảm xúc của Sở Mộ cùng Cẩn Nhu chậm rãi bình tĩnh lại.

- Thật đáng sợ!

Cẩn Nhu nhỏ giọng nói.

- Phải, thiếu chút nữa đã mất mạng tại nơi này!

Sở Mộ cười khổ nói.

Nếu đột nhiên bị giết tại nơi này mà không có bất kỳ nguyên nhân, Sở Mộ thật sự không biết làm sao gặp lại người thân của mình.

Với cấp bậc của hắn rõ ràng không thể xông vào được Phong Cung, hiện tại Sở Mộ muốn làm là lập tức rời khỏi địa phương quỷ quái này, về phần tiên vật gì đó vẫn chờ khi nào hắn có mạng thì quay trở về lấy cũng xong.

- Chúng ta rời khỏi nơi này trước đi!

Sở Mộ nói.

Cẩn Nhu lắc đầu, bay tới vị trí văn tự trên bức tường, nhìn Sở Mộ nói:

- Có lẽ không có việc gì!

Sở Mộ nhìn thấy Cẩn Nhu lại như có hứng trí tiếp tục đọc văn tự cổ xưa trên vách, nhất thời không lời nào để nói.

Nữ nhân quả nhiên là sinh vật kỳ quái, vừa rồi còn sợ đến phát run, chỉ qua một lát đã có thể quên hết nguy hiểm vừa rồi, còn có can đảm lưu lại nơi này.

- Sở Mộ, ngươi đến chỗ ta!

Cẩn Nhu nhìn Sở Mỗ vẫy vẫy tay.

Sở Mộ bất đắc dĩ đi tới bên người nàng, nhìn thoáng qua văn tự hỗn loạn trên vách nói:

- Ta xem không hiểu!

- Như vậy mới có cảm giác an toàn, ngươi là thị vệ thiếp thân của ta đâu!

Cẩn Nhu cười rạng rỡ. Nguồn tại http://Truyện FULL

- …

Sở Mộ không lời gì để nói, đó là chuyện không biết đã qua được bao lâu khi trước.

Cẩn Nhu chuyên chú đọc văn tự, Sở Mộ vì câu nói của nàng chợt nhớ lại chuyện trước kia.

Khi đó Sở Mộ cảm giác Cẩn Nhu không thể đụng vào, nhưng hiện tại cho dù muốn đụng vào nàng cũng đã không được nữa, nhìn thân thể u linh duy mỹ của nàng, trong lòng Sở Mộ thật sự khổ sáp.

- Ah, tên kia hẳn chỉ là giả tỉnh, thời gian ngủ say của nó còn chưa chấm dứt!

Cẩn Nhu lẩm bẩm, giống như nói cho Sở Mộ cùng nghe.

Sau một lúc lâu, Cẩn Nhu đã giải đáp xong văn tự trên vách, xoay người nhìn Sở Mộ nói:

- Đoạn ghi chép cuối cùng này nhất trí với Thiên Giới Bi!

- Đã nhận được ân huệ, cũng mời ngươi cho ta ân huệ?

Sở Mộ nói.

- Phải!

Cẩn Nhu gật đầu.

- Bên trên lại nói gì đó?

Cẩn Nhu đại khái miêu tả một đoạn vận mệnh đã qua của Tân Nguyệt Địa, nói với Sở Mộ, những chủng tộc trong đại sảnh kỳ thật từng sinh sống tại Tân Nguyệt Địa.

- Không ngờ Tân Nguyệt Địa ở trong quá khứ lại là một khối bảo địa sao?

Sở Mộ cảm thán một câu.

Nếu có được sinh vật cường đại cư trú, nhất định là nói rõ khối lãnh thổ nơi đây có được tài nguyên phi thường phong phú!

- Về sau bởi vì sự xuất hiện của nó, nơi này liền suy yếu!

Cẩn Nhu chỉ chỉ vào sinh vật trên vương tọa nói.

- Nó không phải là vương của bọn chúng sao?

Sở Mộ có chút kinh ngạc hỏi.

Cẩn Nhu lắc đầu nói:

- Chuẩn xác mà nói nó là một tai tinh!

- Ý tứ đại khái của văn tự chính là giao nhân xuất hiện đoạt đi đại lượng tài nguyên, diệt sạch những chủng tộc cường đại, hơn nữa còn làm cho một ít chủng tộc sinh vật cực mạnh nhất thần phục nó!

- Cũng không biết là vì sao giao nhân cường đại chính là bẩm sinh, những chủng tộc cường đại theo chúng ta đánh giá ở trước mặt nó thật giống như nô bộc cùng hoàng đế, không thể so sánh!

- Nó giống như thần linh, toàn bộ sinh vật trên thế gian đều nghe theo nó an bài…

- Nó thật thích ngủ, hơn nữa mỗi lần ngủ phải dùng tới ngàn năm mà tính toán…

- Khi nó nhắm mắt lại ngủ say, thế giới cũng phải cùng theo nó ngủ say!

Cẩn Nhu đem lai lịch quan hệ tới giao nhân nói với Sở Mộ.

Nghe được đoạn nói cuối cùng, Sở Mộ cảm giác linh hồn rét lạnh, mạnh mẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua cái đuôi nằm khoanh vòng trên vương tọa.

- Nhắm mắt lại ngủ say, thế giới cũng phải theo ngủ say…

- Chẳng lẽ nói, bởi vì nó luôn nhắm mắt lại ngủ say, những sinh vật trong chính sảnh cũng phải theo nó ngủ say?

Sở Mộ kinh ngạc nói.

Cẩn Nhu gật gật đầu, tim đập nhanh nói:

- Vừa rồi…nó hẳn là giả tỉnh…
Bình Luận (0)
Comment