Trở lại thành Vạn Tượng thì Sở Mộ thu thập hồn hạch và hồn tinh đưa cho Liễu Băng Lam.
Sở Mộ càn quét không ít đế quốc, tuy tài nguyên của Nam Cấm Vực không phải quá nhiều, nhưng số lượng hồn sủng khổng lồ như vậy nên có quá nhiều hồn tinh.
Giá trị hồn tinh cao hơn hồn hạch, Sở Mộ quét ngang qua thì trong không gian giới chỉ đã đầy hồn tinh, cấp Quân Chủ, cấp Đế Hoàng, cấp chúa tể đều có.
Thời gian một năm ở Tân Nguyệt Chi Địa lục tục có người bước vào chúa tể trung đẳng, hơn nữa dường như bên ngoài cũng mở ra rồi, Tân Nguyệt Chi Địa không ngừng đầu nhập các loại tài nguyên, phân biệt mở rộng thế lực cung điện ở Hạ Cương và Địa Cương, những Địa Cảnh khác cũng có thế lực cung điện.
Mỗi một tòa cung điện ít nhất sẽ có một cường giả cấp chúa tể đóng ở đó, mà thành cấp Quân Chủ cùng cấp Đế Hoàng bắt đầu nhét vào đó, dù sao tài nguyên của Tân Nguyệt Chi Địa hiện giờ nhiều nhất chính là cấp Quân Chủ cùng cấp Đế Hoàng, những tài nguyên này chồng chất trong kho hàng thành núi, nếu không đem ra mời chào thì quá lãng phí.
Trở lại thành Vạn Tượng, Bàng Duyệt nghe Sở Mộ, Triêu Lãnh Xuyên, Diệp Hoàn Sinh nói phải mang nàng đi, vì vậy không nói hai lời trở về Hồn Sủng Cung đi thu thập hành trang.
Có Sở Mộ thì hiệu suất làm việc cũng tăng lên thật nhiều, dợi Bàng Duyệt thu thập đồ vật xong thì mọi người sẽ xuất phát.
Kết quả vừa ra khỏi thành thì Bàng Hình Bàng nguyên lão đuổi theo ra ngoài.
Bàng Duyệt le lưỡi, không ngờ nàng quên nói cho phụ thân nghe phải ra đi, nàng ham chơi quên thông báo.
Trước khiu đi Bàng Hình ngàn vạn dặn dò Sở Mộ ba người phải chiếu cố tốt cho Bàng Duyệt.
Bàng nguyên lão cũng rất bất đắc dĩ, trước đó không lâu Bàng nguyên lão thật vất vả tìm một lão sư cho Bàng Duyệt, hy vọng có thể dạy cho Bàng Duyệt nhiều thứ hơn nữa, tăng thực lực của nàng lên.
Kết quả bọn người Sở Mộ chạy tới nói hai ba câu đã bắt cóc con gái chạy đi. Đáng giận hơn là Bàng Duyệt không nói câu nào đã bỏ đi, nếu không phải thê tử nói cho hắn nghe. Bàng nguyên lão đoán chừng cũng không biết việc này.
- Sở vương, ngài lại đi xa nhà ah.
Tiêu Hợi mở miệng nói ra.
Tiêu Hợi nhìn Sở Mộ xuất hành thì không thể làm gì, trong một năm Sở Mộ dừng ở thành thành Vạn Tượng không bao lâu cả.
- Haha, Tiêu Hợi, còn có ta, lần này ta theo bọn họ đi Ô Bàn đại địa, đó chính là thế giới bên kia Ám Thiên Hải.
Bàng Duyệt nhảy tới bên cạnh Sở Mộ, vẻ mặt tươi cười nói ra.
- Không thể nào, Sở vương, Triêu thái tử, Diệp đại ca. Các ngươi cũng mang ta đi đi.
Tiêu Hợi lập tức nói ra.
Đi theo bọn người Sở Mộ lăn lộn, thực lực khẳng định tăng lên thật mạnh, loại cơ hội này ai cũng muốn.
- Bảo vệ thành cho tốt, về sau có cơ hội nói sau.
Diệp Hoàn Sinh tức giận nói ra.
Đây không phai đi du lịch. Mang nhiều người như vậy làm gì.
- Được. Là ta qua loa, các ngươi đi đường cẩn thận a.
Tiêu Hợi cười khổ.
Tạm biệt Tiêu Hợi xong thì mọi người niệm chú ngữ. Bay về hướng thành Phong Vũ.
Tất cả mọi người là cấp chúa tể, Tân Nguyệt Chi Địa xác thực chỉ bằng Địa cảnh cấp ba, đối với những khu vực khác chỉ là một vùng đất nhỏ mà thôi, khu vực này nếu bay thì không cần quá lâu.
...
Thành Phong Vũ.
Thành Phong Vũ vẫn mưa gió không ngớt, mây đem bao phủ, màn mưa màu xám, không khí ẩm ướt.
Bến cảng thành Phong Vũ là lớn nhát thành Vạn Tượng, bên trong có thể dung nhập hàng trăm thuyền hải quân.
Cân nhắc thành Vạn Tượng phải xây dựng hải quân. Hơn nữa thành Phong Vũ lại là bến cảng lớn duy nhất, bến cảng của thành Phong Vũ phải xây dựng lại.
Liễu Băng Lam cân nhắc quá nhiều thứ, tương lai còn có thể liên hệ với người Ô Bàn đại địa, xây dựng ở thành Phong Vũ với khí thế hừng hực, chắc hẳn thành Phong Vũ rất nhanh sẽ trở thành thành phố lớn gần thành Vạn Tượng.
- Kỳ quái, tại sao càng tới gần thành Phong Vũ thì thời tiết càng trong?
Bàng Duyệt ngồi ở trên lưng Vong Mộng, khó hiểu dò hỏi.
Thành Phong Vũ là nơi nổi danh mưa nhiều nắng ít, có người từng thống kê qua, trong mười năm thành Phong Vũ có thể thấy mặt trời một trăm ngày là kỳ tích.
Sở Mộ cũng phát hiện hiện tượng kỳ quái này, theo lý thuyết thì càng tiếp cận Ám Thiên Hải thì càng ẩm ướt mới phải.
Sau đó không lâu mọi người tiến vào trong thành Phong Vũ, ánh mặt trời tươi đẹp chiếu xuống thành thị này, mưa chưa khô trên mái hiên, đường đi, tường thành cỏ cây vẫn còn vươn hạt mưa.
Xuyên qua thành thị néo nhiệt thì bọn người Sở Mộ trực tiếp bay tới bến cảng.
- Các ngươi xem, trên hải cảng còn có cái gì đó đang nằm sấp?
Triêu Lãnh Xuyên chỉ vào hải cảng nói ra.
Khoảng cách càng ngày càng gần, Sở Mộ kinh ngạc phát hiện vị trí hải cảng có quân thuyền to lớn, mà trên thân thuyền có nâng quái vật màu đen.
Quái vật kia đã tử vong, thân thể của nó có nửa đoạn nằm trong nước, một nửa khác đang nằm trên bờ.
Trên hải hải cảng có vài vạn người vây từ trong ra ngoài, những người này mặt mũi tràn đầy kinh ngạc nhìn qua thi thể kia, đang nghị luận với nhau.
- Về sau, thành Phong Vũ có thể phải thay tên rồi!
Một thuyền trưởng nhìn qua cư dân trên bờ nói ra.
- Vì cái gì, thành Phong Vũ là cái tên đã dùng cả ngàn năm, tại sao phải thay tên chứ?
Có người khó hiểu hỏi.
- Ha ha, chẳng lẽ các ngươi không kỳ quái thành Phong Vũ gần đây vì cái gì không có trời mưa?
Vị thuyền trưởng râu rậm dương dương đắc ý nói ra.
- Đúng vậy a, thành Phong Vũ đã hai ba ngày trời không mưa, hơn nữa còn tiếp tục trong, chuyện này thật kỳ quái.
- Đúng rồi, ta nghe gia gia nói thành Phong Vũ chí ít có một trăm năm không có hai ngày nắng liên tiếp.
- Đây là chuyện gì, chẳng lẽ bởi vì đầu quái vật này?
Tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, đại bộ phận người thành Phong Vũ rốt cuộc cục xảy ra chuyện gì.
- Sở dĩ thành Phong Vũ có mưa dầm liên tục, toàn bộ đều là vì nó.
Vị thuyền trưởng kia đứng ở chỗ cao, sau đó nhìn qua mọi người nói một câu.
- Đây là Hải Vân Cự Thú, thằng này thật ra là hàng xóm của thành Phong Vũ chúng ta, nó mỗi ngày đều đưa đầu lên mặt nước hô hấp. Mà nó hô hấp lại tạo thành không ít hơi nước, hình thành mây đen thật lớn, tích lũy tháng ngày cho nên thành Phong Vũ liền trở thành nơi tụ tập ẩm ướt này. Hiện tại Hải Vân Cự Thú đã bị hải quân đại tướng Viên Tuế cùng hải quân thủ lĩnh Tang Anh liên thủ giết chết!
Thuyền trưởng cao giọng nói ra.
Dân chúng nghe xong bán tín bán nghi, nhưng khi thành chủ thành Phong Vũ nói chuyện này thì mọi người mới chính thức tin tưởng, quái thú làm mưa gió lượn lờ chung quanh thành Phong Vũ đã bị giết chết.
Thành Phong Vũ mưa dầm lượn lờ đã ngàn năm, đột nhiên không còn mưa thì đối với rất nhiều lão nhân mà nói kỳ thật không quen.
Nhưng mà thành Phong Vũ trải qua ngàn năm tẩm bổ như vậy, đợi thêm một thời gian thực vật sẽ sinh trưởng trở lại.
Có thực vật tươi tốt thì hồn sủng cũng dần dần nhiều hơn, người ở thành Phong Vũ chỉ cần quen với sinh hoạt như vậy thì thời gian về sau sẽ càng thoải mái.
- Thì ra là thế, giải quyết vấn đề này thật ra là chuyện tốt, một cảng biển nếu quanh năm mưa gió xác thực sẽ rất phiền toái.
Triêu Lãnh Xuyên nói ra.
- Ân, chúng ta bay xuống đi.
Sở Mộ nói ra.
Vong Mộng thu cánh lại, thân thể nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh thuyền trưởng.
Đứng trên hải thuyền lớn nhất chính là đại thủ lĩnh Từ Khuông, cũng là chiếc thuyền hải thống Sở Mộ đưa cho hắn.
Hiện tại trải qua Tang Anh cải tạo đã trở thành tiêu chí của Tân Nguyệt Chi Địa.
Hải quân Tân Nguyệt Chi Địa kỳ thật có cờ màu đen, chính giữa có trăng non màu bạc, đây là tiêu chí đại biểu thật bắt mắt, kể cả hai bên hải thuyền cũng có hình trăng non, hiển lộ rõ ràng tiêu chí này.
- Các ngươi cuối cùng cũng đến!
Tang Anh nhìn thấy Sở Mộ nhảy ra khỏi người Vong Mộng thì lập tức vui vẻ đi tới.
Sở Mộ giới thiệu cho Tang Anh về Diệp Hoàn Sinh cùng Bàng Duyệt.
Bên cạnh Tang Anh chính là Hùng Thủ Viên Tuế, lão nam tử này ánh mắt đục ngầu, đã không có nhuệ khí của Hùng Thủ lúc trước.
Viên Tuế nhìn thấy Sở Mộ cũng chỉ miễn cưỡng tươi cười lên.
- Ta ngược lại không biết ngươi thật sự là hồn sủng sư biển cả đấy.
Sở Mộ nhìn Hùng Thủ Viên Tuế nói ra.
Viên Tuế cười khổ mở miệng nói:
- Ta xuất thân tại thành Phong Vũ, làm sao không phải hồn sủng sư biển cả được.
Tuy Viên Tuế bị nhốt một thời gian ngắn, nhưng mà thực lực của thằng này vẫn rất mạnh, hắn đã có thể liên thủ với Tang Anh giải quyết một con quái vật biển khổng lồ, thực lực có lẽ không kém hơn Tang Anh bao nhiêu.
Do hai người bọn họ quản lý hải quân, chắc có lẽ không thành vấn đề gì cả.
- Gần đây chúng ta có một ít lai vãng với Ô Bàn hải quân, bọn họ nói hải vực của chúng ta trừ con quái vật đáng ghét này còn có một đám hải tặc làm việc ác bất tận, những hải tặc này trốn ở đường ven biển phía nam, bọn họ nói cho ta biết nếu như chúng ta tiêu diệt được động vật biển này, đoán chừng những tên hải tặc kia sẽ nhìn chằm chằm vào Tân Nguyệt Chi Địa. Hơn nữa bọn chúng cũng biết tài nguyên của Tân Nguyệt Chi Địa đã rất dồi dào.
Tang Anh nhìn Sở Mộ nói ra.
Trôi qua một năm nên Tang Anh không là chuyện gì thì đi thu thập tin tức, bởi vì Liễu Băng Lam trước kia làm chuẩn bị, thời gian một năm này quân đoàn hải dương đã có hình thức ban đầu, sau này sẽ có nhiều thành viên gia nhập hải quân.
- Thành Phong Vũ là bến cảng duy nhất tiến vào Tân Nguyệt Chi Địa, bọn chúng có bản lĩnh xuyên qua Nam Cấm Vực thì chúng ta càng không cần lo lắng gì.
Viên Tuế nói ra.
- Ân, chủ yếu là Ô Bàn hải quân treo thưởng rất mê người, truy nã thủ lĩnh hải đảo là chín ngàn huyền, đây chính là con số dọa người.
Tang Anh nói ra.
- Chín ngàn huyền, đây là con số khổng lồ, các ngươi biết rõ địa điểm hải đảo kia không?
Sở Mộ con mắt sáng ngời, mở miệng hỏi.
- Chúng ta trong lúc vô tình phát hiện, kỳ thật bọn chúng trốn ở một hòn đảo gần chỗ Vân Vụ Cự Thú, vốn chúng ta muốn đem tin tức này cho Ô Bàn hải quân, các ngươi đã đến thì chúng ta nên tiêu diệt chúng đi, chắc hẳn những hải tặc này có không ít thuyền và tài nguyên. Cho dù không có thì treo thưởng cao như vậy cũng đáng làm.
Tang Anh nói ra.
- Hắc hắc, chuyện này ta thích, đen ăn đen!
Diệp Hoàn Sinh lập tức cười rộ lên.
Tang Anh vẻ mặt nghiêm mặt nói ra:
- Chúng ta là hải quân, Tân Nguyệt hải quân, vì Ô Bàn hải quân có thể vãng lai hữu hảo với các bến cảng thành thị, đây là lần phát binh hữu hảo của chúng ta, là vì dân trừ hại!