- Thiếu chút nữa quên, thủ lĩnh hải tặc Hồ Hoàng lúc ấy cũng có tham dự.
Hải Thiếp chợt nhớ tới cái gì đó nhìn Sở Mộ nói ra.
- Hồ Hoàng?
Chuyện của Trữ Mạn Nhi thì Sở Mộ nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, nếu như từ chỗ hải tặc tìm ra manh mối thì Sở Mộ tự nhiên sẽ ghi nhớ cái tên này.
Sở Mộ trấn an Hải Thiếp nói:
- Yên tâm đi, lần này Tân Nguyệt hải quân chúng ta sẽ dẹp toàn bộ hải tặc Ám Hải mà.
Hải Thiếp gật đầu nói:
- Cảm ơn, ngày hôm nay ta đã ơợi thật lâu rồi.
- Ngươi đi ngủ đi, dưỡng đủ tinh thần mới có thể giết nhiều hải tặc.
Sở Mộ nói ra.
- Ân.
Sau khi nói chuyện với Sở Mộ một phen thì cảm xúc của Hải Thiếp cũng giảm bớt nhiều, trước khi đi ánh mắt của nàng nhìn qua Sở Mộ, mỉm cười, hỏi thăm Sở Mộ nói:
- Vừa rồi ngươi nói thân hình của Bạch Cẩn Nhu đã chết, linh hồn của nàng sống lại. Nhìn ra được nàng rất ưa thích ở bên cạnh ngươi, bất kể thế nào, ngươi cũng giúp nàng sống lại sao?
Sở Mộ sững sờ, thật không ngờ Hải Thiếp lại đột nhiên hỏi chuyện này, hắn cười khổ, nói:
- Phục sinh nói dễ vậy sao, ta chỉ làm hết sức mà thôi.
- Ta cảm thấy chuyện này ngươi sẽ làm được, mà ngươi nhất định liều lĩnh đi làm, tại sao phải nói làm hết sức chứ, hết sức nỗ lực khẳng định không phải ý của ngươi đâu.
Hải Thiếp nói ra.
Sở dĩ Hải Thiếp nói như vậy cũng là nhìn ra tính cách của Sở Mộ, đó là bởi vì Sở Mộ đi vào trong yêu mộ tìm xác hồn sủng của mình, hắn có thể vì một hồn sủng mà đi vào yêu mộ với độ nguy hiểm cực cao, phần tinh thần này người bình thường không thể làm được.
Sở Mộ không biết nên trả lời Hải Thiếp như thế nào.
Liều lĩnh và cố hết sức cũng không phải là khái niệm giống nhau, nếu như thân hình người chết chính là Diệp Khuynh Tư, Sở Mộ sẽ trả lời là liều lĩnh...
- Ta cũng không biết.
Sở Mộ bất đắc dĩ nói ra.
- Thì ra ngươi cũng giống như đại thủ lĩnh vậy, sẽ không e ngại địch nhân cường đại, lại đi ưa thích trốn trốn tránh tránh.
Trong mắt Hải Thiếp hiện ra thân thái cô đơn. Nhưng sau đó xoay người rời đi, thời điểm rời đi nàng lầm bầm lầu bầu.
- Luôn luôn tự cho mình là đúng, tưởng ta gia nhập hải quân là vì muốn báo thù thôi sao?
Sở Mộ nhìn qua bóng lưng Hải Thiếp rời đi, đồng thời cũng nghe được câu lẩm bẩm của nàng.
- Vù vù vù hô...
Gió biển mang theo hương vị vô cùng mặn thổi tới, thổi mái tóc của Sở Mộ bay loạn.
Hắn dựa vào lan can, ánh mắt nhìn chăm chú vào nước biển.
Ở giữa không trung có một đoàn hỏa diễm nhỏ bé bay xuống, rơi xuống bàn tay của Sở Mộ, sau đó lại từ ngón tay của Sở Mộ qua lại liên tục, thời điểm suy nghĩ không rõ thì hắn thường làm như vậy...
...
Sóng biển cao cao, cơ hồ muốn va chạm vào mây đen trên bầu trời.
Mây đen rậm rạp che khuất toàn bộ ánh sáng, hào khí áp lực làm cho người ta không thể nào hô hấp.
- Chúng ta tiếp cận Ám đảo!
Đội trưởng điều tra từ trên chim ưng nhảy xuống bong thuyền. Đem tin tức báo cho Tang Anh.
- Ở gần hình như xuất hiện tư thuyền.
Một điều tra khác cũng nhảy ra khỏi chim ưng báo cáo.
- Hừ. Hơn phân nửa là đám hải tặc kia ngụy trang thành thương thuyền mà thôi, trên thuyền đại bộ phận gia hỏa nhìn rất ngay thẳng, trên thực tế chính bọn chúng đã cướp đi sinh mạng và trinh tiết của không biết bao nhiêu người.
Hải Thiếp hừ lạnh một tiếng. Cặp mắt của nàng không chút che dấu thông hận với đám hải tặc này.
- Ách...
Tang Anh vừa muốn nói chuyện thì một câu bưu hãn của Hải Thiếp làm cho hắn không biết nên nói cái gì.
- Bọn chúng làm bộ, chúng ta cũng nên giả sai đường biển đi, nhớ rõ gọi thuỷ thủ che dấu khí tức của mình lại, đừng làm cho bọn chúng nhìn ra thực lực chỉnh thể của chúng ta.
Viên Tuế nói ra.
Tiếp tục đi về phía trước, quả nhiên có một chiếc thuyền biển bình thường đã tới gần.
- Hắc. Các ngươi từ đâu tới đây, những thuyền này bộ dáng rất quý phái đấy.
Trên chiếc thuyền màu cam xa xa có kẻ dùng tinh thần chi âm nói ra.
Nghe được bọn chúng chủ động nói chuyện, lão đạo Tang Anh lập tức tươi cười.
Tang Anh bản thân xuất thân là mạo hiểm giả, loại quan hệ này hắn am hiểu nhất.
- Bằng hữu, chúng ta là thuyền biển của Tân Nguyệt Chi Địa, đây là lần đầu tiên chúng ta ra biển, từ thành Quan Hải trở về Tân Nguyệt Chi Địa, nhưng hình như đường biển của chúng ta sai lệch rồi, mà khu vực biển này khiến người ta cảm thấy bực bội, nam châm luôn lung chỉ hướng lung tung.
Tang Anh cũng trả lời.
Thuyện hải tặc ngụy trang!
Thuyền trưởng thuyền hải tặc là đầu lĩnh điều tra, Trác Hung chính là cháu trai đại đầu mục Trác Thanh, thời điểm hắn đi ra thì nghe thuyền tuần tra báo cáo có đội thuyền xa hoa đang đi tới gần, cho nên tự mình đi dò xét.
- Tân Nguyệt Chi Địa, đó là địa phương nào, có ai biết?
Ánh mắt Trác Hung đảo mắt qua đám thủ hạ, nói một câu.
Trác Hung cũng không phải là hải tặc điển hình với mặt mũi hung ác, râu quai nón, trái lại tướng mạo của hắn rất tuấn tú, chính vì tướng mạo này nên hắn giả thành thương thuyền vô hại đột nhập thành công các đội thuyền xa hoa, sau đó trực tiếp từ bên trong khống chế hải thuyền. Người quen thuộc thằng này rất rõ ràng thằng này cũng giống như đại đầu mục Trác Thanh, chính là sói khoác da cừu điển hình, giết người không chớp mắt, mặc kệ tiểu hài tử, lão nhân, phụ nữ, hơn nữa hắn còn có chut háo sắc.
- Đầu lĩnh, Tân Nguyệt Chi Địa ta biết rõ, nó là một Địa cảnh nằm ở phía tây Tranh Minh đại địa, nghe nói trước đó không lâu vừa độc lập với Vân Cảnh, Tân Nguyệt Chi Địa cách Ám đảo của chúng ta thật ra rất gần, chỉ có điều Ám hải có cự thú tồn tại, người của chúng ta cơ hồ không lai vãng gì với bọn họ cả.
Một gã hải tặc thường xuyên ra ngoài tìm hiểu tin tức nói ra.
- Có nhiều thuyền như vậy, hình như không phải tiểu Địa cảnh a?
Trác Hung vuốt cái cằm của mình nói ra.
- Cái này... Cái này tiểu nhân không biết, bởi vì là chỗ Tranh Minh đại địa, chúng ta nghe ngóng cũng không nhiều, có lẽ lão Chung sẽ biết thêm....
Tên hải tặc tin tức nói ra.
Trác Hung suy nghĩ một lát, lại cố ý liếc mắt nhìn qua ba mươi chiếc thuyền xa hoa kia, bỗng nhiên nghĩ ra một kế.
- Đám người các ngươi làm ra bộ dáng hữu hảo dẫn đường cho bọn chúng, ta quay trở lại Ám đảo xin chỉ thị, đừng lộ ra chân ngựa gì đấy, đây chính là một cá lớn siêu cấp!
Trác Hung nói ra.
- Đầu lĩnh, ngài muốn...
Một nữ đầu lĩnh bộ dáng lẳng lơ nhìn ra ý của Trác Hung.
Mỗi lần ánh măt Trác Hung lập loè thì chắc chắn có người không may. Lần này con mắt Trác Hung tràn đầy hào quang, thậm chí trên mặt còn có hưng phấn khó kiềm chế được.
- Nếu xảy ra sai lầm gì thì ta dùng lửa đốt các ngươi.
Trác Hung trừng liếc thuộc hạ mọi người.
Những hải tặc này toàn thân runm lên, Trác Hung thằng này có ưa thích biến thái là dùng lửa đốt, hắn dùng gỗ vót nhọn đâm xuyên qua thực quản của người ta, sau đó đốt lửa bên dưới bắt đầu nướng tra tấn người ta!