Sủng Mị

Chương 144

"Tiểu Mặc Dã có thể được phục dụng loại linh dược nào đó, nếu không làm sao khôi phục lại trạng thái đỉnh phong nhanh như thế." Sở Mộ nhỏ giọng tự nhủ.

Ba đoạn bốn giai và sáu đoạn ba giai, thực lực căn bản không phải cùng một cấp bậc, Mạc Tà thi triển sau một lần Thuấn Thiểm là đánh tan Mặc Khải thành từng mảnh, máu thịt bên trong chảy ra "ồ ồ".

"Ngao ô ô!"

Mạc Tà nhảy lên cao, bốn vó bộc phát hỏa diễm hừng hực, trong lúc rơi xuống đất đột nhiên đạp mạnh, nhất thời một luồng sóng lửa kinh khủng ập xuống đầu Mặc Dã. Thân thể Mặc Dã vốn gầy yếu nên không chịu nổi lực lượng chấn động, lập tức bị đánh văng ra ngoài, máu thịt cũng bị đốt cháy nám đen một mảng lớn.

"Ngươi… ngươi cũng quá tàn nhẫn đi, đuổi nó đi là tốt, tại sao hạ thủ nặng như vậy chứ?" Tần Mộng Nhi nhìn thấy Mặc Dã bị đánh bay vòng vòng trên không rồi nặng nè rớt xuống đất, lập tức trừng mắt liếc sang Sở Mộ.

"Yên tâm, không chết được. Chẳng qua là làm cho nó biết rằng đừng có theo chúng ta nữa." Sở Mộ nói.

"Ô ô!" Mạc Tà lại nhảy lên vai Sở Mộ, kêu lên mấy tiếng tỏ vẻ cái tên gầy yếu kia đúng là đáng ghét.

Trong tình hình chung, khi Mạc Tà buông thả khí tức ra ngoài sẽ hù dọa rất nhiều Hồn sủng sợ hãi chạy trốn, hết lần này tới lần khác cái con Mặc Dã nho nhỏ này hù dọa cỡ nào cũng không đi, cho dù là bốn chân run rẩy, vết thương chồng chất vẫn cứ muốn chiến đấu.

"Đi thôi." Sở Mộ cũng không để ý nhiều, tiếp tục lên đường tiến về phía trước. Mặc dù tiểu tử kia có năng lực khôi phục rất mạnh, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng thoát khỏi cấp độ yếu ớt mà thôi, còn chưa đủ tư cách để hắn xem xét thu nạp làm Hồn sủng.

Tần Mộng Nhi nhìn thoáng qua tiểu gia hỏa đáng thương kia, âm thàm bỉu môi, lầm bầm một câu rồi đi theo Sở Mộ.

Cương La thành.

Hành lang đình viện Sở gia.

"Cái gì? Ngươi... ngươi mới vừa nói gì?" Gia chủ Sở gia - Sở Minh mạnh mẽ đứng lên, thân thể mang theo mấy phần già nua bắt đầu run rẩy.

"Ông nội, Sở Mộ không có chết, thật sự không có chết." Sở Trữ lập lại lời nói kia một lần nữa.

"Trữ nhi, lời này của ngươi từ đâu ra?" Phụ thân Sở Trữ là Sở Thiên Lâm cũng lộ ra vẻ kinh ngạc nồng đậm.

"Lúc ấy ở Mãn Ấn sâm lâm, hài nhi gặp được hai tên Lý Nam và Dương Kiệt đánh cướp.

Sở Trữ lập tức tường thuật lại đoạn thời gian mình ở Mãn Ấn thành cho các thành viên Sở gia nghe một lần rõ ràng.

Sở Trữ biết tin tức Sở Mộ chưa chết nhất định sẽ nhấc lên một trận sóng triều bên trong Sở gia, vì lý do an toàn nên hắn cố ý tổ chức hội nghị gia tộc đầy đủ rồi mới nói ra.

"Sở Trữ, ngươi xác định người nọ đúng là Sở Mộ?" Nghe Sở Trữ miêu tả xong xuôi, gia chủ Sở Minh vẫn còn vô cùng kinh hãi.

Cái tên Dương Kiệt kia là người ra sao? Tất cả những người đang ngồi ở nơi này đều biết, cái tên tội ác tày trời đó đã sớm bị Sở gia liệt vào hàng ngũ phải giết rồi.

Nhưng thực lực Dương Kiệt quả thật rất cao, người bình thường không thể nào đối phó được. Nhưng mà ai có thể lường trước Sở Mộ bị mất một hồn vốn không có cách nào triệu hoán Hồn sủng, thế mà lại xuất hiện rồi đánh bại Dương Kiệt. Phải biết rằng rất nhiều cao thủ nhất lưu của Sở gia cũng không đối phó nổi tên này.

"Là Sở Mộ, đúng là Sở Mộ, không thể sai được. Tứ đệ đã không còn là tiểu hài tử như năm đó nữa, thực lực của hắn đã vượt qua ta. Hơn nữa còn mạnh hơn ta rất nhiều, rất nhiều." Sở Trữ kích động nói đi nói lại một câu cuối.

Sở Trữ miêu tả một phen khiến cho mọi người vừa sợ vừa nghi, chuyện tình Sở Mộ đã là bốn năm về trước rồi, mọi người trong gia tộc đã dần dần quên lãng. Nhưng mà ai ngờ được hắn bỗng nhiên xuất hiện trở lại và mang đến cho mọi người một tin tức khiếp sợ như thế.

Có lẽ bởi vì tất cả mọi người đều hiểu rõ con người Sở Mộ, rất nhiều người tỏ vẻ không dám tin tưởng điều Sở Trữ vừa nói. Thời gian bốn năm từ một phế vật không thể triệu hoán Hồn sủng trở thành cường giả đánh bại Dương Kiệt? Điều này hoàn toàn là chuyện viễn tưởng.

"Vậy... vậy hắn đâu?" Ánh mắt gia chủ Sở Minh đã vô cùng kích động.

"Trong lúc hắn đuổi giết Dương Kiệt không cẩn thận rơi xuống Trụy Hoàng Nhai, bây giờ đang ở trong Đoạn Lâm." Sở Trữ lập tức hồi đáp.

"Trụy Hoàng Nhai, từ nơi nào té xuống, có thể còn sống không?" Con thứ sáu của của chủ, Sở Thiên Tuyệt hỏi.

"Không có chuyện gì, Tứ đệ hắn hành động rất cẩn thận, chẳng qua không có cách nào đi lên, bây giờ hẳn là đang ở sâu trong Đoạn Lâm di chuyển theo hướng đông tìm đường về Cương La thành. Lần này hài nhi vội vàng trở về là hi vọng ông nội có thể phái một số cao thủ đi tìm Sở Mộ trở về." Sở Trữ nói.

"Đây... chuyện này, làm sao lại để rơi vào trong đó chứ? Đoạn Lâm vô cùng hung hiểm, người bình thường không có cách nào sống ở trong đó mấy ngày. Hơn nữa Đoạn Lâm rộng lớn như vậy, chúng ta cũng không có đủ người, làm sao tìm người nổi." Sở Thiên Tuyệt nói.

Gia chủ Sở Minh nhíu mày rơi vào trầm tư, chốc lát sau quét mắt về phía mọi người, cuối cùng dừng tại trên người Sở Thiên Tuyệt, dò hỏi: "Chúng ta bây giờ có thể xuất ra bao nhiêu người?"

"Phụ thân, chúng ta bây giờ đang ở thời kì khó khăn, đào đâu ra cao thủ tiến vào Đoạn Lâm? Hơn nữa có thể sống sót trong đó hay không còn là một vấn đề, phái cao thủ đi điều tra thì Sở gia sẽ trống không, tìm được người còn đỡ, ít nhất để cho Tứ ca vui mừng một chút. Nếu như tìm không được thì chúng ta sẽ lâm vào nguy cơ tràn ngập." Sở Thiên Tuyệt nói.

"Lục đệ, ngươi nói gì vậy, Sở Mộ tìm được đường sống trong chỗ chết, thời gian bốn năm ở bên ngoài nhất định đã trải qua rất nhiều đau khổ, bây giờ mới may mắn trở về gia tộc. Cho dù là nguy hiểm cũng phải cho người đi điều ra mới đúng." Phụ thân Sở Trữ, Sở Thiên Lâm nói.

Sở Thiên Lâm là con trai thứ hai Sở Minh, tiếng nói ở trong Sở gia vẫn có một chút phân lượng.

"Nhị ca, chẳng lẽ ta có thể trơ mắt nhìn cháu mình chịu khổ sao? Nhưng vấn đề là bây giờ quả thật tìm không ra người nào có thể tiến vào Đoạn Lâm, mạnh mẽ điều đi sẽ làm cho gia tộc càng thêm nguy hiểm." Sở Thiên Tuyệt nói.

Sở Nam ngồi ở bên cạnh vuốt chòm râu hoa râm nhìn thoáng qua gia chủ Sở Minh, chậm rãi nói: "Chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn."

Sở Nam là đệ đệ của Sở Minh, là một người tương đối bảo thủ, chính hắn nắm giữ một phần ba quyền lực của Sở gia, có thể nói là phó gia chủ rồi.

"Lục thúc, Nhị gia gia, chẳng lẽ Sở Mộ không phải là tử tôn của Sở gia chúng ta hay sao? Các ngươi.. các ngươi không thể được thấy chết mà không cứu." Sở Trữ dị thường kích động.

"Lớn mật." Sở Thiên Tuyệt từ vị trí của mình đứng lên, hung hăng trợn mắt nhìn tới Sở Trữ nói năng lỗ mãng.

Sở Trữ cắn răng, phảng phất như là đã uất nghẹn lâu lắm rồi, thế mà không hề sợ hãi uy nghiêm của Sở Thiên Tuyệt, tức giận nói: "Ban đầu… ban đầu nếu không phải là các ngươi đề nghị đuổi gia thần của Tứ đệ đi, Sở Mộ sẽ không bị người ta bắt đi như thế. Các ngươi chính là nguyên nhân làm cho Tứ đệ tử vong, hiện tại hắn khó khăn lắm mới sống sót trở về, các ngươi tại sao tuyệt tình như thế, chẳng lẽ muốn đuổi tận giết tuyệt đúng không?"

Sở Trữ đã thật sự nổi giận, hắn từ trước tới nay rất hiểu tôn kính trưởng bối rốt cuộc không nhịn được cục tức trong lòng.

"Càn rỡ, lần này hộ tống thương đội bị mất một nửa tài nguyên còn chưa có giáng tội cho ngươi. Còn không về phòng đóng cửa suy nghĩ, cả gan vô lễ như thế, trong con mắt ngươi còn có tôn trưởng hay không?" Sở Thiên Tuyệt cũng trực tiếp nổi giận, ánh mắt bắt đầu nổi đầy gân máu.

"Lục đệ, con của ta còn chưa tới mức để ngươi quản giáo." Thấy lão Lục Sở Thiên Tuyệt muốn động hồn kỹ, lão Nhị Sở Thiên Lâm làm sao có thể im lặng trầm mặc, ánh mắt của hắn cũng khẽ híp lại.

"Đủ rồi, chuyện này đến đây chấm dứt, tất cả lui ra." Gia chủ Sở Minh vỗ bàn đứng lên, nhanh chóng can ngăn Sở Thiên Lâm và Sở Thiên Tuyệt.

Sở Thiên Lâm và Sở Thiên Tuyệt cũng không dám càn rỡ trước mặt phụ thân, đồng thời thu hồi hồn kỹ, nhưng ánh mắt hai người nhìn nhau rõ ràng vẫn đang cực kỳ tức giận.

Gia chủ đã ra lệnh cho mọi người lui ra, mọi người tự nhiên không thể ở lại, cả đám vừa đi ra vừa bắt đầu nhỏ giọng nghị luận về chuyện Sở Mộ.

"Không phải là muốn chúng ta đi cứu cái tên tiểu tử ngốc kia sao? Về phần khuyếch đại cái gì là giết chết Dương Kiệt. Hừ, nếu có thể cứu thì ta cũng không cứu, Đoạn Lâm là địa phương nào chứ? Ngay cả ta cũng không dám bảo đảm mình có thể ở trong đó đi lại mấy ngày. Sở gia còn có mấy người dám vào." Đi ra khỏi đại đường, Sở Thiên Tuyệt ngó chừng Sở Thiên Lâm cố ý lầm bầm mấy câu.

"Nhát gan như thỏ, sợ hãi rụt rè làm sao thành đại sự, thật sự không biết phụ thân làm sao giao người cho ngươi quản nữa. Ngươi không phái người, được, ta tự mình đi." Sở Thiên Lâm trừng mắt liếc sang Sở Thiên Tuyệt, mắng chửi không hề tiếc lời.

Trong đại sảnh chỉ còn lại gia chủ Sở Minh và trưởng tử Sở Thiên Hằng, hai người cũng không nói gì, chờ đợi đến lúc tất cả mọi người rời khỏi, Sở Thiên Hằng mới chậm rãi nói:

"Phụ thân, ta sẽ phái thủ hạ đi, Thiên Thừa gặp liên tục đả kích, bao gồm lần này đi tới Đại Sở thế gia cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, thế nào cũng bị người ta đùa cợt, khuất nhục là không thể tránh khỏi. Dù sao hắn đã thề không bước vào Đại Sở thế gia nửa bước.

"Thiên Thừa đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ Sở Mộ trở về chính là hi vọng duy nhất xốc lại tinh thần cho hắn. Bất luận như thế nào cũng phải mang hắn an toàn trở lại."

Sở Minh trầm mặt một hồi, chậm rãi gật đầu rồi nói: "Ngươi cầm lệnh bài gia chủ của ta điều Sở gia vệ đi."

"Sở gia vệ?" Lão lớn Sở Thiên Hằng ngẩn người ngạc nhiên, nhìn vầng trán Sở Minh hiện đầy nếp nhăn già nua mà trong lòng không nỡ, một lát sau mới nói: "Ngài thật sự muốn để bọn họ đi? Nhưng mà…"

Gia chủ Sở Minh khoát tay áo, mở miệng nói: "Gia tộc hưng suy đã bắt đầu từ sớm rồi, nếu không phải nhờ có Thiên Thừa, Sở gia chúng ta đã xuống dốc từ rất lâu về trước, không thể nào kiên trì cho đến bây giờ."

"Ai dà, mặc dù không biết hắn ở bên ngoài đến tột cùng phạm vào tội gì, nhưng mà hắn chịu đựng hơn xa cái chức gia chủ nho nhỏ của ta nhiều lắm. Hắn bây giờ chỉ muốn bình an sống qua cả đời này, Sở Mộ chính là hi vọng duy nhất để hắn suy nghĩ lại."

Sở Thiên Hằng gật đầu, cầm lệnh bài gia chủ đi ra khỏi đại đường.

Sau khi Sở Thiên Hằng rời khỏi, gia chủ Sở Minh một mình một người ngồi ở chủ vị, ánh mắt mờ đục thoáng cái mơ hồ ngơ ngẩn, tựa hồ đang hồi tưởng những chuyện trong quá khứ.

Qua hồi lâu, ánh mắt Sở Minh mới dần dần hồi phục như cũ, chậm rãi nói: "Sở Trữ ơi là Sở Trữ, cho dù Mộ nhi vẫn là phế vật giống như trước đây ta cũng sẽ xem hắn như là cháu ruột của mình, ngươi cần gì phải nói ra những lời như vậy chứ?"

Đoạn Lâm.

"Ô ô ô..."

Mạc Tà cực kỳ nổi giận, móng vuốt hung hăng xẹt qua thân thể Mặc Dã, nhất thời khải giáp trên người Mặc Dã bị xé nát tan tành, máu tươi điên cuồng phun ra xối xả. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnY truyenfull.vn

Mạc Tà không có sử dụng Tà Diễm Trảo, nhưng nó là sáu đoạn ba giai Lục Vĩ Yêu Hồ, công kích bình thường cũng không phải chủng loại ba đoạn năm giai Mặc Dã có thể thừa nhận. Thân thể Mặc Dã hiện ra một vết thương sâu tận xương cốt, để lộ cả gân thịt, nội tạng ở bên trong.

Nhưng mà Mặc Dã không hề kêu rên một tiếng, trong lúc té ngã xuống đất vẫn dùng cặp mắt không cam lòng ngó chừng tiểu Mạc Tà.

"Không được giết nó." Sở Mộ dặn dò tiểu Mạc Tà lần nữa.

"Ô ô!" Tiểu Mạc Tà u oán không dứt, chỉ có thể nhếch miệng thị uy với con Mặc Dã ương ngạnh này.

Tiểu Mạc Tà phẫn nộ là bình thường, bởi vì đây đã là lần thứ sáu tiểu Mặc Dã khiêu chiến với nó rồi. Mỗi một lần đều bị Mạc Tà đánh cho thương tích đầy mình, thậm chí có mấy lần xém nữa thân đoạn khí tuyệt, nhưng không ngờ nổi thời gian trôi qua không lâu lắm, tiểu Mặc Dã lập tức men theo khí tức chạy đến, bộ dạng y như khôi phục đầy đủ lực chiến tiếp tục đánh tới Mạc Tà.

Một việc làm cho Sở Mộ cũng phải dở khóc dở cười chính là tiểu Mặc Dã trong quá trình liên tục khiêu chiến Mạc Tà đẳng cấp cao hơn, không ngờ đã trưởng thành hai giai, đạt tới ba đoạn năm giai. Từ trước tới giờ hắn không nghĩ tới sẽ có một con Hồn sủng không ngừng trưởng thành từ chiến đấu bị hành hạ, thậm chí là ngược đãi như thế.

Đầu Mặc Dã này ương ngạnh đến mức dùng mấy chữ "làm cho người ta giận sôi" để hình dung cũng không quá đáng. Sở Mộ rất muốn biết con Mặc Dã này đến tột cùng làm như thế nào, cho nên lần này dự định bắt nó vào chiếc nhẫn Hồn sủng để quan sát biến hóa của nó.

Sở Mộ cố ý mua chiếc nhẫn Hồn sủng này lúc trước để dự phòng, tiêu tốn một vạn kim tệ mua loại cấp năm có thể dung nạp hai con cấp thống lĩnh Hồn sủng từ năm đoạn trở xuống, chất lượng thuộc về loại hàng bình thường.

Những chiếc nhẫn Hồn sủng tốt hơn có thể dung nạp đẳng cấp và giai đoạn cao hơn, nhưng giá tiền cũng tăng cao quá mức.

Tiểu Mặc Dã căn bản không có cách nào đề kháng Sở Mộ bắt sống, vừa nằm gục xuống đã bị Sở Mộ nhốt vào trong chiếc nhẫn. Lần này Sở Mộ muốn nghiệm chứng tên tiểu tử này đến tột cùng là đi tìm dược liệu đặc thù để nhanh chóng khôi phục, hay là vì chính bản thân nó đã có năng lực tự lành cực mạnh.

Đút cho tiểu Mặc Dã một khối hồn hạch hai thuộc tính Trùng hệ và Thú hệ xong. Sở Mộ không để ý đến tên tiểu tử này nữa, tiếp tục sải bước đi về phía đông.

Trên đường đi Sở Mộ cũng gặp một số Mặc Dã thực lực mạnh hơn, trạng thái trưởng thành lột xác càng thêm tốt đẹp. Thế nhưng lấy tầm mắt Sở Mộ thì những con Mặc Dã này tư chất chỉ là bình thường, thậm chí là quá kém, thực lực phần lớn đã trên năm đoạn. Nếu sử dụng hồn hạch điều huấn thì tiêu tốn quá lớn, vì thế hắn không hài lòng chút nào.

"Hình như chúng ta đi vào khu rừng Mặc Dã rồi, Mặc Dã nơi này càng lúc càng nhiều thì phải?" Tần Mộng Nhi nói.

"Có thể là vậy, bên trong rừng Mặc Dã sẽ có một con Mặc Dã Vương, chúng ta rất khó đối phó." Sở Mộ nói.

Mặc Dã là trung đẳng cấp thống lĩnh Hồn sủng, đạt tới sáu đoạn sẽ có tính uy hiếp đối với Sở Mộ. Hơn nữa Sở Mộ tin tưởng nơi này tuyệt đối không thiếu bảy đoạn Mặc Dã, về phần mấy con sống lâu sẽ có thể đạt tới tám đoạn thậm chí là chín đoạn cường hãn vô song. Bản thân Sở Mộ chẳng muốn giáp mặt với mấy tên khủng bố đó.

Trong thời gian nghỉ ngơi ban đêm, Sở Mộ không cố ý tĩnh tu mà đưa Mặc Dã ra ngoài, đút cho nó một khối hồn hạch rồi dùng ngôn ngữ yêu thú nói cho nó biết không nên cố gắng chạy trốn.

Mặc Dã toàn thân đen nhánh cũng biết điều thành thật nằm úp sấp ở một bên, không hề có thái độ sợ hãi đối với nhân loại, vừa trấn định ăn khối hồn hạch của Sở Mộ, ánh mắt thỉnh thoảng còn liếc sang Mạc Tà mấy lần lát sau mới trở về trạng thái bình tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment