Sủng Mị

Chương 1522

Những Hồn sủng cao đẳng chúa tể đều tập trung lại một chỗ, tiểu Chập Long phải trả giá nhất định mới giết được một con trong đó.

Dựa theo đường cũ, tiểu Chập Long tiếp tục di động chung quanh Phù Sơn, cặp mắt không ngừng đảo quanh tìm kiếm con mồi.

Xưa nay U Linh hệ Hồn sủng vốn làm cho người ta cực kỳ nhức đầu, phần lớn sinh vật U Linh tính công kích không mạnh, lực chịu đựng cũng kém. Hết lần này tới lần khác đầu U Linh Chập Long này thể chất cao dọa người, ngay cả Hồn sủng chúa tể đỉnh phong không kịp đề phòng cũng có thể bị miểu sát.

Sở Mộ hiển nhiên đã phát hiện ra điểm này, đúng như lời Ly lão nhi từng nói trước kia, càng lên cao đẳng cấp và số lượng thuộc tính sẽ thể hiện ra ưu thế càng thêm nhuần nhuyễn.

"Đáng giận, lần này để ta xem ngươi trốn thế nào!"

Hà Trận rốt cuộc mất đi kiên nhẫn, niệm chú ngữ triệu hồi ra một con Không Thính Yêu.

Không Thính Yêu là Hồn sủng vô cùng nhạy cảm, bất kỳ gió thổi cỏ lay đều không thể tránh được thính giác của nó. Hơn nữa, nó còn có năng lực hạn chế tinh thần cực mạnh, tuyệt đối là khắc tinh của sinh vật U Linh hệ.

Không Thính Yêu vừa mới xuất hiện đã khiến cho tiểu Chập Long phiền toái rất lớn, tiểu Chập Long bị tinh thần hạn chế nhanh chóng lọt vào vòng vây của Tuyết Vũ Ma và những Hồn sủng khác. Nó phải thừa nhận mấy đợt công kích mới mạo hiểm chạy thoát ra ngoài.

Thực lực Không Thính Yêu chưa đạt tới vô địch chúa tể, nhưng cũng không thua kém nhiều lắm. Kỹ năng tinh thần của nó có thể tạo thành uy hiếp trí mạng đối với tiểu Chập Long, đừng nói là đánh lén thôn phệ linh hồn, tiểu Chập Long muốn thoát khỏi đám đông Hồn sủng truy kích cũng rất khó khăn.

"Vong Mộng."

Sở Mộ niệm chú ngữ triệu hồi ra Vong Mộng tham chiến.

Đồ án màu tím đen xuất hiện phía trên đỉnh đầu hắn, Vong Mộng chậm rãi vỗ mười sáu cánh lơ lửng ở giữa không trung. Lực lượng Lôi Điện tràn ngập không gian, thoáng chốc đã bao phủ một phần năm chiến trường Phù Sơn.

Lôi Vân kinh khủng ép xuống khiến cho mặt đất rung động ùng ùng.

Vong Mộng đại biểu cho Hoàng tộc Hồn sủng lãnh diễm mà cao quý, mười sáu cánh nhẹ nhàng huy động bay lượn trên trời cao.

Vong Mộng được Trữ Mạn Nhi thiên vị ân cần săn sóc, thực lực đã tăng vọt trong khoảng thời gian ngắn. Đoán chừng chỉ thiếu một ít kinh nghiệm chiến đấu, thực lực đã không còn thua kém Dạ khi còn là Hoàng Tuyền.

Thời kỳ Dạ làm Hoàng Tuyền trấn thủ quan ải cuối cùng mới thực sự là chúa tể tối cường, những Hồn sủng chúa tể đỉnh phong trước mặt nó cũng đồng dạng không chịu nổi một kích. Thực lực như vậy hoàn toàn có thể liều mạng đánh một trận với Hồn sủng cấp Bất Hủ.

Vong Lôi không chỉ có Lôi hệ cuồng bạo, lực phá hoại không ai bì nổi, đồng thời lại còn bổ sung lực lượng hắc ám hủ thực quỷ dị.

Vong Mộng thi triển mỗi một kỹ năng đều khiến cho đám người khiêu chiến ứng phó không kịp, chật vật không thể tả. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy tuyệt đại đa số người thất kinh chạy loạn, đội hình tan rã năm bè bảy mảng.

Nhờ có Vong Mộng trợ giúp, tình huống tiểu Chập Long lập tức chuyển biến tốt đẹp. Hơn nữa tiểu Chập Long còn tranh thủ cơ hội nuốt lấy linh hồn một đầu Hồn sủng chúa tể đỉnh phong.

Ngay lúc này, u quang trên người tiểu Chập Long nở rộ chói mắt, U Linh Long trực tiếp thăng hoa.

"Rống ~~~!"

Thực lực tiểu Chập Long đột ngột tăng cao, thậm chí thương thế cũng nhanh chóng khép lại. Nó sướng khoái gầm thét một trận rung trời, sau đó mỉm cười toe toét, dùng cặp mắt hưng phấn ngó chừng Tuyết Vũ Ma.

Không Thính Yêu bây giờ đã bị Vong Mộng đuổi chạy khắp nơi làm gì còn có tâm tư ứng cứu, Tuyết Vũ Ma chính là đối tượng để cho tiểu Chập Long thăm dò lực lượng của mình. Lúc nãy tiểu Chập Long bị Tuyết Vũ Ma đuổi đánh liên tiếp, trong lòng đương nhiên là biệt khuất, kế tiếp nó sẽ trả thù bằng hành động thiết thực nhất.

"Vậy mà còn dám ra đây, muốn chết lắm rồi!"

Hà Trận thấy tiểu Chập Long bay tới liền nhếch miệng cười lạnh.

Thế nhưng, chốc lát sau nụ cười trên mặt Hà Trận dần cứng lại, Tuyết Vũ Ma chỉ mới va chạm chính diện một lần đã bị tiểu Chập Long đánh bay ra ngoài.

Hà Trận nhìn Tuyết Vũ Ma bị thương, trong lòng vạn phần khó hiểu.

Thực lực U Linh Chập Long rõ ràng là yếu hơn Tuyết Vũ Ma, tại sao lại có thể đánh Tuyết Vũ Ma bị thương đơn giản như thế?

"Chuyện gì xảy ra?"

Hàn Tề hỏi nhỏ.

"Ta cũng không biết."

Trong lòng Hà Trận cũng rất phiền não, liếc mắt nhìn tới Yêu Nhãn Độc Thú của Hàn Tề, nhỏ giọng nói:

"Tại sao ngươi còn không giải quyết nó đi?"

Khóe miệng Hàn Tề co rút mấy lượt, cái tên kia có năng lực Đoạn Chi Trọng Sinh quá mức khó chơi. Hễ đánh nó trọng thương, vài giây sau lại khôi phục y như cũ, nhìn vào bộ dạng hoàn hảo giống như chưa hề bị thương tích chút nào.

Hàn Tề đã triệu hồi ra đầu Hồn sủng thứ hai, dần dần Yêu Nhãn Độc Thú không phải là đối thủ Chiến Dã. Phải có hai đầu Hồn sủng phối hợp mới ngăn cản nổi thế công của đối phương.

Nếu như Hàn Tề triệu hoán Hồn sủng thứ hai sớm hơn sẽ áp chế Chiến Dã rất lớn, Chiến Dã không có cách nào từ từ thông qua Dũng Triết Chi Tâm tăng cường lực lượng. Đáng tiếc là Hàn Tề đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, Chiến Dã trải qua ba lần lột xác đã có thể ngạnh kháng trực diện.

Thời điểm Chiến Dã tiến hành Đoạn Chi Trọng Sinh lần thứ tư, Hàn Tề rốt cuộc ý thức được sự tình không bình thường.

Hiệu quả Cổ Lực Phục Tô xuất hiện một lần nữa, kèm theo là năng lực Dũng Triết Chi Tâm, thực lực Chiến Dã tăng cường một mảng lớn vượt qua vô địch chúa tể một cấp bậc.

Thực lực mạnh một cấp bậc ý nghĩa là có thể lấy một địch hai, mà lúc này đây trên người Chiến Dã còn có lực lượng ma văn cổ xưa trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Ma văn cổ xưa và thú hồn cổ xưa là hai loại lực lượng chủng tộc khác biệt, một khi tập trung vào móng vuốt Chiến Dã bộc phát ra lực lượng dư sức đánh cho Hồn sủng vô địch chúa tể trọng thương gần chết.

"Xẹt!"

Một trảo hoa lệ lướt ngang không gian, Phù Sơn bị cắt mất một góc, mục tiêu kỹ năng chính là Độc Ngô ở phía xa xa.

Độc Ngô là sinh vật Trùng hệ, năng lực khôi phục hiển nhiên là cường đại. Lúc ban đầu Chiến Dã đánh nó bị thương không có tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng.

Chiến Dã một mực tìm cơ hội giải quyết nó, đối phó sinh vật Trùng hệ phải một kích tất sát, nếu không sẽ bị dây dưa không dứt, thể lực từ từ tiêu hao rồi dẫn tới vô lực phản kháng.

Chiến Dã hoàn thành Đoạn Chi Trọng Sinh lần thứ tư đã mạnh hơn đối phương rất nhiều, Độc Ngô có chạy cũng trốn không thoát. Mặc dù Hàn Tề chỉ huy hai đầu Hồn sủng vô địch đế hoàng can thiệp cũng không thể ngăn cản.

Thân thể Độc Ngô biến thành hai khúc giống như Phù Sơn, máu dịch xanh lè tuôn trào như suối, trong không khí tràn ngập mùi tanh hôi kinh khủng.

Thi thể Độc Ngô rơi xuống chiến trường tung lên một trận khói bụi mù mịt, toàn trường thấy vậy cũng phải cả kinh thất sắc.

Từ lúc ban đầu Chiến Dã chỉ mạnh hơn Độc Ngô một chút, cho đến bây giờ tất sát Độc Ngô chỉ bằng một chiêu. Thực lực tăng cường to lớn như thế, người nào cũng thấy rõ ràng trong mắt.

Hơn nữa, từ khí thế đã có thể nhìn ra được cho dù Hàn Tề triệu hồi thêm hai đầu Hồn sủng vô địch chúa tể cũng chưa chắc giành được thắng lợi.

"Còn Hồn sủng nào khác không? Cùng nhau triệu hoán một lần luôn đi!"

Sở Mộ đứng ở xa nhìn vào Hàn Tề, ánh mắt bắn ra một tia đùa cợt.

Hai đầu Hồn sủng vô địch chúa tể đã không thể thỏa mãn nhu cầu hiện tại của Chiến Dã, về phần những người khiêu chiến đã bị Chiến Dã lựa chọn không nhìn rồi. Hồn sủng chúa tể đỉnh phong cũng có thể một kích tất sát, những đầu cao đẳng chúa tể và trung đẳng chúa tể vốn không còn ý nghĩa tồn tại. Cho dù mười mấy đầu hợp lực buông thả kỹ năng tạo thành thương tổn, lấy sinh mệnh lực ương ngạnh của Chiến Dã chỉ là gió thoảng bên tai mà thôi. Nhưng một khi chúng nó có gan làm như vậy, Chiến Dã sẽ không ngần ngại bỏ chút thời gian thu hoạch tính mạng.

Chỉ tiếc là đám người khiêu chiến đã bị những đầu Hồn sủng vô địch chúa tể trấn trụ rồi, bọn họ nhỏ yếu đến mức không còn bất kỳ tác dụng gì, ngu ngốc nhào lên chỉ bồi vào tính mạng của mình một cách vô ích, không hề đáng giá.

"Nếu như chiến thú Mặc Dã của ngươi chỉ có nhiêu đó bổn sự, vậy thì nó đã cách thời điểm tử vong không xa."

Hàn Tề tức giận đầy mặt, mở miệng cười gằn.

Hàn Tề được gia tộc huấn luyện từ nhỏ, bởi vì thiên phú dị bẩm mới được thế tộc ưu ái cần gì có nấy. Hắn ghét nhất là bị người khác coi rẻ và cười nhạo.

Sở Mộ im lặng nhìn Hàn Tề tiếp tục niệm chú ngữ, ngược lại trên mặt nở nụ cười khinh miệt.

Cách cái chết không xa sao?

Chiến Dã vẫn luôn kề cận cái chết, nhưng mà mỗi lần tử thần quanh quẩn ở thời điểm nó hấp hối. Chỉ chốc lát sau kỹ năng bộc phát, hắn lại phải thở dài tiếc nuối rời đi.

Chiến Dã còn có hai lần Đoạn Chi Trọng Sinh, chính bản thân Sở Mộ cũng không có cách nào đoán chừng thực lực Chiến Dã sẽ tăng cường đến trình độ nào.

Thời điểm không thể suy đoán một vấn đề, tự nhiên là phải thông qua kẻ địch để cân nhắc. Nói thật ra Sở Mộ rất sợ Hàn Tề chỉ có một chút năng lực, bây giờ nhìn thấy hắn còn có thể triệu hoán Hồn sủng, hơn nữa bộ dạng tự tin như thế, trong lòng Sở Mộ nhất thời yên tâm rất nhiều.

Xem ra Phù Sơn đúng là võ đài cực kỳ thích hợp Chiến Dã, thôi thì để nó đánh một trận cho tận hứng đi…

Chú ngữ nhanh chóng hoàn thành, có thể thấy phía trước Hàn Tề xuất hiện một trận đồ Thi hệ xanh đậm tỏa ra thi khí tràn ngập.

Mùi thi thể hủ thực cấp tốc lan tràn ra ngoài, có thể thấy được một cái đầu quỷ dị như ẩn như hiện ở bên trong đó.

Một cặp mắt hung tàn lập lòe ánh sáng lạnh ngó chừng Chiến Dã gắt gao. Bỗng nhiên Cuồng Thi nhảy thẳng ra ngoài, cánh tay chắp lại tựa như một thanh đao nhọn chém về phía Chiến Dã.

"Chiến Dã, né tránh."

Sở Mộ ý thức được Cuồng Thi lực công kích cực kỳ đáng sợ, vội vàng ra lệnh cho Chiến Dã.

Lần này Chiến Dã không có lựa chọn ngạnh kháng, nhưng mà Hàn Tề lại chỉ huy hai con Hồn sủng khác phân ra một trái một phải phong kín con đường chạy trốn của Chiến Dã.

Chiến Dã bị đối thủ giáp công chật vật chuyển hướng, khó khăn lắm mới tìm được một khe hở nhỏ tránh né Thi hệ Thủ Nhận. Chẳng qua là khôi giáp của nó vẫn bị chém một đường thật dài, thi độc nhanh chóng thẩm thấu vào trong cơ thể.

Sở Mộ nhìn thoáng qua thương thế trên người Chiến Dã, sinh vật Thi hệ công kích đều bổ sung độc tính, loại độc chất này có tính hủ thực nghiêm trọng đối với da thịt, mạch máu, xương cốt … Dưới tình huống này, năng lực hồi phục của Chiến Dã nhất định suy giảm đáng kể.

Có thể nói Thi hệ Hồn sủng khắc chế Trùng hệ vô cùng rõ ràng, mặc dù không đến nổi khắc chế ác liệt như Băng hệ đối với Hỏa hệ, Quang hệ đối với Ám hệ. Nhưng nó cũng triệt tiêu năng lực mạnh nhất của sinh vật Trùng hệ.

Khó trách Hàn Tề biểu hiện tự tin như vậy, nói rằng Chiến Dã đã cách cái chết không xa.

Chiến Dã mất đi năng lực tự lành đúng là bị hạn chế thực lực một mảng lớn. Thế nhưng điều này không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần năng lực Đoạn Chi Trọng Sinh vẫn còn hiệu quả là được rồi.

Vết thương kia không coi là gì đối với Chiến Dã, nó không cận chiến với Độc Nha Thi Quân, mà chuyển hướng mục tiêu sang Hàn Tề - Yêu Nhãn Độc Thú.

Yêu Nhãn Độc Thú buông thả độc tố càng lúc càng mạnh, Chiến Dã phải mau chóng giải quyết nó. Nếu không, nó sẽ liên thủ với Độc Nha Thi Quân tạo thành đả kích trí mạng.

Yêu Nhãn Độc Thú đã bị trọng thương trong đợt giao phong trước, bây giờ nó chỉ có thể đứng ở xa xa buông thả Độc Thứ hoặc Độc Nhân, không ngừng quấy nhiễu động tác của Chiến Dã.

Chiến Dã bỏ rơi Độc Nha Thi Quân, tốc độ tên này thua kém Chiến Dã quá nhiều, chỉ biết gầm thét vô lực ở phía sau lưng.

"Rống rống rống!"

Chiến Dã biến thành một đạo sao băng đen nhánh lướt đi như bay, trong quá trình đó thân thể nó ma sát với không khí bắn ra từng đóa hoa lửa rực rỡ.

“Ầm!”

Đoạn núi Phù Sơn ở giữa Chiến Dã và Yêu Nhãn Độc Thú bị trực tiếp công phá hóa thành vô số mảnh vụn bắn ra tứ phía.

Yêu Nhãn Độc Thú vội vàng xoay người đạp không chạy trốn, Chiến Dã kiên quyết đuổi theo, ý muốn chém chết Yêu Nhãn Độc Thú càng sớm càng tốt.

Độc Nha Thi Quân vẫn ra sức chạy theo sau lưng Chiến Dã, cánh tay Liêm Đao chém ngang một đường bay tới Chiến Dã.

Chiến Dã không thể nào né tránh công kích này, bởi vì né tránh sẽ làm chậm trễ tốc độ để cho Yêu Nhãn Độc Thú chạy thoát.

"Rống!"

Chiến Dã gào thét một tiếng, trên người lại xuất hiện hồn ảnh.

Hồn ảnh không có hóa thành khải giáp bảo vệ Chiến Dã, mà lại hội tụ xuống hai chi trước của nó.

"Xẹt!"

"Xẹt!"

Liêm Đao của Độc Nha Thi Quân chém thẳng vào lưng Chiến Dã, đồng thời trảo nhận Chiến Dã cũng trực tiếp xé rách thân thể Yêu Nhãn Độc Thú.

Yêu Nhãn Độc Thú kêu rên thống khổ, máu tươi tuôn trào như mưa sa ướt đẫm mặt đất.

Hàn Tề bị một màn này trấn trụ thần hồn, cuống quít niệm chú ngữ muốn thu hồi Yêu Nhãn Độc Thú vào trong không gian Hồn sủng.

"Rống rống!"

Chiến Dã chịu đựng đau đớn sau lưng, một kích tiếp theo lại đánh tới muốn kích sát Yêu Nhãn Độc Thú.

Chiến Dã chạy tới đâu máu tươi phun ra tới đó, chung quanh thân thể nó tạo thành một tầng huyết vụ quỷ dị che kín cả người Chiến Dã.

“Thị Huyết Cuồng Hóa.”

Mặc kệ máu tươi chảy xuôi từ miệng vết thương, mặc kệ kẻ địch công kích sau lưng, Chiến Dã bị mùi máu tanh kích thích bộc phát ra tiềm năng chiến đấu.

Sau khi Thị Huyết Cuồng Hóa, tốc độ Chiến Dã bộc phát trên diện rộng. Thân thể nó thả ra lực lượng cường đại phá khai không gian, lấy tốc độ cực nhanh đánh tới Yêu Nhãn Độc Thú.

Vầng ánh sáng hồn ước lượn lờ trên người Yêu Nhãn Độc Thú, Hàn Tề thấy Chiến Dã nổi điên xông tới Hồn sủng của mình thì tim đập loạn liên hồi, tốc độ niệm chú ngữ tăng nhanh vài phần.

Ánh sáng hồn ước lóe lên, Yêu Nhãn Độc Thú hư không tiêu thất.

“Ầm!”

Cùng lúc đó, Chiến Dã biến thành thanh đao tử vong xẹt qua, lực lượng Thú hệ nổ tung chấn động cả một vùng núi rộng lớn.

Đám khán giả ở trên đài cao thấy một màn như vậy không nhịn được hít vào một hơi lạnh giá. Bọn họ không biết lúc nãy Chiến Dã công kích đã chém đứt thân thể Yêu Nhãn Độc Thú, hay là Hàn Tề thu hồi Yêu Nhãn Độc Thú vào trong không gian Hồn sủng?

Ánh mắt tất cả mọi người vào giờ khắc này đều rơi vào trên mặt Hàn Tề, bởi vì ai nấy đều biết ở thời điểm nguy trong sớm tối Yêu Nhãn Độc Thú rất khó sống sót nếu bị trúng đòn của Chiến Dã.

Hàn Tề đứng trên đỉnh núi Phù Sơn, im lặng không nói tiếng nào. Yêu Nhãn Độc Thú đã được hắn thu hồi trở về không gian Hồn sủng. Điều này làm cho hắn an tâm rất nhiều, lúc nãy chỉ thiếu chút nữa Yêu Nhãn Độc Thú đã bỏ mạng rồi.

Nhưng mà lực lượng tinh thần xung kích đột nhiên đánh tới khiến cho Hàn Tề ứng phó không kịp, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt.

“Làm sao có thể?”

Hàn Tề đưa tay che ngực mình, linh hồn thương tổn mang đến cảm giác thống khổ cùng cực, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt trán.

"Ta... ta đã thu hồi… thu hồi rồi mà?"

Ánh mắt Hàn Tề tràn đầy sợ hãi, khi hắn đem hồn niệm thăm dò không gian hồn ước thứ mười, trong giây lát liền phát hiện Yêu Nhãn Độc Thú nằm trong vũng máu, đỉnh đầu lăn lông lốc trong một góc không gian.

Hàn Tề cả người ngây dại, hắn nhớ rõ ràng trong nháy mắt đó mình đã thành công thu hồi Hồn sủng, tại sao Yêu Nhãn Độc Thú vẫn bị giết chết?

"Hàn Tề, chuyện gì xảy ra? Hình như hắn bị thương…"

Nhóm đệ tử Thần Tông kinh ngạc hỏi.

"Yêu Nhãn Độc Thú đã chết. Nhất định là Yêu Nhãn Độc Thú đã chết."

Sắc mặt Hàn Tề trắng bệch không thể là giả dối, mà đó là biểu tượng của linh hồn bị thương.

Hàn Tề chính là nhân vật nổi danh tại Tranh Minh chủ thành, trong cuộc thi nhân tài kiệt xuất cũng là đại biểu xuất chúng rất có khả năng tiến vào trận chung kết. Chỉ có điều ở vòng thứ hai xui xẻo gặp phải đối thủ Tân Tín, vì thế mới chán nản nhận thua.

Tuy rằng như thế, tất cả mọi người đều biết thực lực Hàn Tề nằm trong khoảng trước tám ở đại hội này.

Thế mà bây giờ chủ sủng của hắn đã bị giết chết tại chỗ này. Mặc dù mọi người nhìn không thấy tử trạng Yêu Nhãn Độc Thú, nhưng không khó tưởng tượng cảm xúc của hắn thê thảm tới mức nào.

Hàn Tề đứng yên lặng trên đỉnh Phù Sơn, bởi vì tức giận quá độ mặt mày hắn trở nên âm lãnh đáng sợ.

"Cái tên Sở Mộ này lá gan cũng lớn thật, ngay cả Hồn sủng của Hàn Tề cũng dám giết."

Đám khán giả nhỏ giọng nghị luận.

"Có cái gì mà không dám? Năng lực không bằng thua là đúng, Hàn Tề có thể nói gì chứ?"

Một gã Hồn sủng sư trẻ tuổi cười nhạt nói.

Gã Hồn sủng sư này là thành viên Tân Nguyệt cung điện, hắn hiệu lực Tân Nguyệt Địa đã được hai ba năm.

Khi hắn còn trẻ thực lực rất xuất chúng, thiên phú cũng tốt. Vốn là cảm thấy địa phương nho nhỏ như Tân Nguyệt Địa chưa chắc chứa nổi mình, nhưng mà dần dần hắn đã thay đổi quan niệm này. Cho tới bây giờ, hắn tận mắt nhìn thấy vương giả Tân Nguyệt Địa thần long kiến thủ bất kiến vĩ này, nội tâm hắn cực kỳ rung động.

Vị vương giả này thực lực cường đại không thể nghi ngờ, nhưng mà hắn rung động nhất chính là khí phách bá đạo và cỗ huyết tính kinh người kia.

Biết rõ đó là một cái bẫy nhưng vẫn bình tĩnh tiến vào, dùng lực lượng tuyệt đối phá tan rào cản, đánh cho kẻ địch vô lực ứng phó. Điều này tuyệt đối không chỉ cần dũng khí, mà trí tuệ là một thứ không thể thiếu.

"Hàn Tề, ngươi sao rồi?"

Hà Trận bay đến trước mặt Hàn Tề, mở miệng hỏi.

Sắc mặt Hàn Tề lạnh tới cực điểm, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Sở Mộ.

"Ta nhất định sẽ giết sạch Hồn sủng của hắn."

Hàn Tề tức giận nói.

Độc Nha Thi Quân thả ra thi khí nồng đậm từ từ tiến vào trạng thái điên cuồng giống như tức giận trong lòng chủ nhân. Chiến Dã đã bị thương không nhẹ, nó phải phanh thây cái tên đáng hận này thành trăm mảnh mới hả giận.

Hàn Tề chỉ huy một đầu Hồn sủng vô địch chúa tể khác phát động công kích, hai con Hồn sủng liên thủ không cho Chiến Dã có cơ hội né tránh. Song phương giằng co hồi lâu, Chiến Dã bất chấp thương thế tăng nặng, vận lực đánh văng hai con Hồn sủng ra ngoài xa.

"Sợ rằng con quỷ này còn có Đoạn Chi Trọng Sinh, đừng cho nó cơ hội khôi phục."

Hà Trận nhắc nhở Hàn Tề một câu.

Hàn Tề dĩ nhiên không muốn Chiến Dã hoàn thành Đoạn Chi Trọng Sinh lần nữa, Độc Nha Thi Quân thô bạo biến chuyển cánh tay thành móc câu bổ xuống đỉnh đầu Chiến Dã.

Đầu bị cắt đứt thì làm sao Đoạn Chi Trọng Sinh?

Thân thể Chiến Dã đạp không ở giữa không trung, hoàn toàn dựa vào bản năng nhanh chóng tránh qua một kích trí mạng của Độc Nha Thi Quân.

"Rống!"

Chiến Dã gầm thét một tiếng, sau khi tránh né một kích kia đã tranh thủ được một đoạn thời gian quý giá. Đối phương không thể nào tiếp tục quấy nhiễu nó Đoạn Chi Trọng Sinh, vết thương trên người Chiến Dã nhanh chóng tràn ra trùng dịch.

"Tên này quả nhiên còn có Đoạn Chi Trọng Sinh, ngăn cản nó!"

Hà Trận thất kinh kêu lên, vội vàng khống chế Không Thính Yêu từ xa lao tới.

Tốc độ Không Thính Yêu cực nhanh, chỉ cần tiếp cận phạm vi nhất định sẽ có thể ngăn cản Chiến Dã hoàn thành Đoạn Chi Trọng Sinh.

Sở Mộ nhìn sang Không Thính Yêu, thì ra tên này vẫn luôn ẩn núp ở gần đó, khó trách Vong Mộng tìm mãi không ra nó.

"Vong Mộng."

Không cần Sở Mộ nhiều lời, Vong Mộng đã biết mình cần phải làm gì.

Vong Mộng ở vị trí cách Chiến Dã một đoạn khoảng cách khá xa, thế nhưng nó vẫn có đầy đủ tự tin hỗ trợ.

Một đàn Tử vong hồ điệp đột nhiên xuất hiện trước mặt Vong Mộng, nhanh chóng bện thành một đạo đồ án phong ấn bí ẩn.

“Phong ấn Ám Mị.”

Vong Mộng vỗ cánh càng lúc càng nhanh, thân ở vị trí cách mấy chục dặm bắn đạo phong ấn quỷ dị kia xuyên qua không gian xuất hiện ở dưới chân Không Thính Yêu vô cùng chính xác.

Ấn ký màu đen hóa thành xiềng xích vững vàng khóa chặt Không Thính Yêu ở giữa không trung, tất cả động tác của nó lập tức cứng ngắc.

Xiềng xích tung bay ngang trời, liên tục phân hóa ra sáu đạo gông xiềng to lớn cố định cổ họng, hai cánh tay, hai chân, eo ếch của Không Thính Yêu. Một con Tử Vong Điệp cuối cùng hạ xuống bao phủ lấy linh hồn Không Thính Yêu, lúc này đối phương không có cách nào di động, thậm chí kỹ năng cũng vô lực thi triển.

"Đây… kỹ năng phong ấn này..."

Hà Trận thấy vậy trợn mắt há mồm, lắp bắp mãi không nói nên lời.

Kỹ năng phong ấn thường thường buông thả ở khoảng cách gần ở có thể phát huy hiệu quả rõ ràng.

Nhưng mà Vong Mộng ở khoảng cách xa như vậy, chỉ dùng một chiêu đã thành công phong ấn Yêu Linh Hồn sủng tốc độ cực nhanh. Sức phán đoán và độ chính xác cao cỡ này đúng là quá kinh khủng rồi.

Không Thính Yêu ra sức giãy dụa trong đống xiềng xích hắc ám, lúc này vị trí của nó chỉ cách Chiến Dã vài trăm thước.

Bởi vì không thể đánh lén thành công, trong lúc vô tình nó đã gặp phải Chiến Dã vừa mới hoàn thành Dũng Triết Chi Tâm và Cổ Lực Phục Tô.

Lúc này khí thế Chiến Dã áp tới trầm trọng hơn cả núi lớn, thế giới tinh thần trong đầu Không Thính Yêu chịu không nổi bắt đầu sụp đổ.

Trong con mắt Không Thính Yêu dần dần xuất hiện một đạo ánh sáng tử vong đến gần.

Năm lần Đoạn Chi Trọng Sinh, bây giờ Chiến Dã đã bước vào trạng thái cường thịnh.

Khải giáp bao trùm tứ chi Chiến Dã không ngừng bành trướng, ma văn đen nhánh, hồn ảnh quỷ dị, cuồng hóa đỏ thẫm cùng trộn lẫn vào nhau tăng cường lực lượng Chiến Dã.

Ba loại lực lượng để cho Chiến Dã trở thành một đầu Bá Vương Hắc Hổ, con ngươi lạnh băng khóa định mục tiêu là Không Thính Yêu.

Năng lượng Cổ Lực Phục Tô tiếp tục cường hóa thân thể Chiến Dã, lúc này nó mới giẫm bước chạy trong không khí như giẫm trên đất bằng. Một cỗ không gian chấn động nhẹ nhàng khuếch tán, uy áp lên người Không Thính Yêu càng lúc càng lớn.

Lực lượng cường hóa rốt cuộc hoàn thành, Chiến Dã phát sinh biến hóa từ đầu đến chân, Không Thính Yêu trong mắt nó chỉ là con kiến hôi nhu nhược.

Chiến Dã ngẩng đầu lên ngưng tụ một đạo Hủy Diệt Chi Quang.

"Rống!"

Màu đen Hủy Diệt Chi Quang phun ra, bị hắc ám xiềng xích phong ấn Không Thính Yêu liên thiểm trốn dư âm địa cũng không có.

"Ầm.”

Yêu Linh Hồn sủng không còn năng lực phòng ngự chẳng khác gì tờ giấy mỏng manh, Hủy Diệt Chi Quang đánh vào người Không Thính Yêu lập tức nổ tung, nhất thời cảnh tượng máu thịt bay ngang đập vào mắt mọi người kinh tâm động phách.

Trên chiến trường chỉ còn lại quầng sáng tử vong chấn áp tinh thần. Theo sau Không Thính Yêu tử vong, trái tim tất cả mọi người không nhịn được khẽ co rút một cái.

Lại một con Hồn sủng tử vong, hơn nữa chính là Hồn sủng của Hà Trận.

Không ít người vẫn còn nhớ rõ Hà Trận dựa vào đầu Không Thính Yêu này biểu hiện xuất sắc trong cuộc thi nhân tài kiệt xuất, vô số người tấm tắc ngợi khen không dứt.

Nhưng mà bây giờ nó lại bị giết chết thê thảm như thế, ngay cả thi thể cũng không còn đầy đủ.

Hà Trận ngây dại, thất thần nhìn Không Thính Yêu chỉ còn lại một đống thịt vụn.

Sở Mộ đã nói sẽ không hạ thủ lưu tình, xuất thủ chính là sát chiêu. Trước một khắc Hà Trận còn đang đồng tình Hàn Tề - Yêu Nhãn Độc Thú bị giết chết vô tình, lúc này tâm tình hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu, Không Thính Yêu của hắn đã chết không toàn thây.

Hai con Hồn sủng tử vong cũng không có làm cho Hà Trận và Hàn Tề biết khó mà lui, trong lòng bọn họ lúc này chỉ còn lại tức giận mãnh liệt.

Chú ngữ niệm lên, cả hai đồng thời triệu hoán Hồn sủng.

Hai đầu Hồn sủng chúa tể đỉnh phong nhanh chóng xuất hiện ở trên chiến trường, hai người tức giận cùng cực đã bất chấp tất cả, mục đích duy nhất của bọn họ là giết chết chiến thú Mặc Dã ngay tại chỗ này.

Cả hai bị tức giận che mờ hai mắt căn bản không có ý thức được thực lực Chiến Dã đã tăng cường thêm một bậc, bây giờ thực lực chân chính đã cao hơn vô địch chúa tể hai cấp bậc. Dưới tình huống này, Hồn sủng chúa tể đỉnh phong có thể tạo ra bao nhiêu tác dụng?

Độc Nha Thi Quân đối kháng chính diện, ba con Hồn sủng khác mang đứng ở phía sau điên cuồng buông thả kỹ năng.

Chiến Dã dựa vào sáu lần tính mạng lực không thèm để ý kỹ năng đánh tới, trong quá trình này tốc độ, phòng ngự, lực lượng của nó đã tăng lên gấp mấy lần, bây giờ Chiến Dã có đứng một chỗ cho Hồn sủng vô địch chúa tể không ngừng công kích cũng không có gì đáng ngại. Huống chi là ba con ruồi muỗi nhãi nhép?

Mục tiêu lần này của Chiến Dã là Độc Nha Thi Quân, thi độc của nó tạo thành trở ngại nghiêm trọng đối với Chiến Dã. Chỉ cần giải quyết xong đối thủ này, Chiến Dã sẽ không cần lo lắng gì nữa. Cho du một đám Hồn sủng chúa tể liên thủ công kích cũng không làm gì được nó.

"Chiến Dã quá dũng mãnh rồi, lần thứ năm Đoạn Chi Trọng Sinh đã hoàn toàn chiếm cứ chiến trường. Những đối thủ vô địch chúa tể cũng không đáng để nó liếc mắt một cái."

Triêu thái tử phát ra một tiếng cảm khái.

"Các ngươi nói xem, nếu như Chiến Dã lại Đoạn Chi Trọng Sinh một lần có thể bước vào Bất Hủ không?"

Ánh mắt Bàng Duyệt không nhúc nhích, tập trung nhìn xuống chiến trường.

Đám người Diệp Khuynh Tư, Trữ Mạn Nhi, Thẩm Mặc, Mục Thanh Y đều ngồi cạnh nhau, Bàng Duyệt đưa ra vấn đề này đúng là ý nghĩ trong đầu bọn họ.

"Cách Bất Hủ rất gần, hẳn là không vượt qua nổi. Nhưng mà liều mạng không thành vấn đề, dựa theo tình huống này vẫn có khả năng nho nhỏ."

Diệp Hoàn Sinh nhe răng cười nói.

Diệp Hoàn Sinh là đệ tử chân chính của Vân Môn lão nhân. Trước kia Vân Môn lão nhân thường xuyên nói cho hắn biết chuyện tình có liên quan đến Bất Hủ cấp, cho nên hắn tương đối hiểu rõ phương diện này.

"Vậy cũng đủ mạnh mẽ rồi, lúc này tên nào ngu xuẩn khiêu chiến đúng là không biết tự lượng sức mình, chết đáng đời!"

Triêu thái tử cười nói.

Thực lực Chiến Dã cao hơn Độc Nha Thi Quân hai cấp bậc, cho dù năng lực hồi phục bị khắc chế cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Chiến Dã còn có Thú thuộc tính và Ám thuộc tính, mỗi một lần bộc phát kỹ năng đều có thể khiến cho Độc Nha Thi Quân thương tích nặng nề.

Hơn nữa, Chiến Dã trước giờ rất thích phương thức tác chiến cuồng dã táo bạo, một khi tiến vào trạng thái chiến đấu sẽ liên tục công kích Độc Nha Thi Quân đến chết mới thôi.

Chiến Dã điên cuồng cận chiến, Mặc Khải Thứ đã đâm thủng cơ thể Độc Nha Thi Quân hàng trăm ngàn lỗ.

“Toái Đạp.”

Một đạo Chiến chùy khổng lồ từ trên không rơi xuống, oanh kích trên người Độc Nha Thi Quân một đòn thật mạnh. Xương cốt Độc Nha Thi Quân bị chấn cho nát bấy, thân thể lập tức mềm oặt té ngã dưới đất.

"Bầm thây nó, đừng cho nó bò dậy."

Sở Mộ tàn nhẫn phát ra mệnh lệnh với Chiến Dã.

Xưa nay Thi hệ Hồn sủng nổi danh giết không chết, chúng nó ẩn giấu tính mạng bổn nguyên giấu sâu trong cơ thể. Chỉ cần tính mạng bổn nguyên không bị đánh nát, vậy thì chúng nó vẫn còn cơ hội sống lại.

Sở Mộ dĩ nhiên không thể nào đoán được Độc Nha Thi Quân giấu bộ phận trọng yếu ở nơi nào, biện pháp hữu hiệu và đơn giản nhất chính là nghiền nát toàn thân.

Thực lực tăng cường tới cảnh giới này, lực lượng Chiến Dã dư sức ngược đãi Độc Nha Thi Quân. Huống chi đối thủ đã vô lực phản kháng.

Sở Mộ truyền đạt mệnh lệnh, thân thể Chiến Dã biến thành đạo Chiến chùy khổng lồ lượn lờ năng lượng hắc ám.

Những Hồn sủng khác muốn thi triển kỹ năng quấy nhiễu Chiến Dã, nhưng mà thực lực song phương cách biệt quá xa, tất cả công kích đánh tới đều bị hắc ám phong bạo ở chung quanh cuốn bay.

Chiến chùy màu đen đập xuống, Hàn Tề thấy một màn này mặt mày không còn chút máu, thất kinh hét về phía Sở Mộ:

"Mau... dừng tay...!"

Sở Mộ hừ lạnh một tiếng, lúc nãy Chiến Dã trọng thương tại sao không thấy ngươi hạ thủ lưu tình?

Sở Mộ căn bản không để ý tới Hàn Tề gào thét, nếu không giết cho địch nhân sợ hãi, tùy tùy tiện tiện ruồi muỗi cũng dám tìm đến gây phiền toái thì hắn làm sao đặt chân ở Tranh Minh đại địa?

Nếu muốn đường hoàng xuất hiện ở nơi này, phương thức nhanh nhất là làm việc cho triệt để. Hắn sẽ khiến cho kẻ địch sợ hãi và hối hận khi dám đứng ở phía đối lập với mình.

"Rầm rầm rầm!"

Độc Nha Thi Quân hoàn toàn không có đường sống, thi thể của nó nát bấy dưới Chiến chùy tàn bạo. Máu tươi xanh đen bám vào Phù Sơn bốc mùi tởm lợm, hài cốt cũng hóa thành tro bụi. Chiến Dã dùng cách này chứng minh dã tính của nó, thuyết minh nó mới là vương giả chân chính.

Chiến Dã đứng trên đống bùn lầy tanh nồng, cặp mắt chuyển sang một con Hồn sủng vô địch chúa tể khác của Hàn Tề. Đây là một con Lôi hệ Tinh Linh vô địch chúa tể, lúc trước Chiến Dã vẫn không có cơ hội tiếp cận nó.

Lúc này trên chiến trường chỉ còn lại có Hàn Tề, Hà Trận và mấy đầu Hồn sủng chúa tể đỉnh phong, ở trong mắt Chiến Dã chỉ là một bầy kiến hôi yếu đuối.

Hàn Tề sợ rồi, cảm giác sợ hãi giống như dòng nước lạnh băng tràn ngập linh hồn hắn. Hai con chủ sủng mạnh nhất bị giết liên tiếp, Hàn Tề làm gì còn tâm tư đối kháng, hắn đã triệt để sợ hãi, chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Sắc mặt Hàn Tề tái nhợt tới cực điểm, hắn chịu đựng cảm giác thống khổ cố gắng niệm chú ngữ.

Ngay cả Lôi hệ Tinh Linh chúa tể cũng bỏ mạng ở nơi này, vậy thì Hàn Tề hắn không còn tư cách lưu lại Tranh Minh chủ thành. Hơn nữa, hắn đã thấy Chiến Dã điên cuồng cỡ nào rồi, hắn hoàn toàn không có dũng khí tiếp tục chiến đấu.

Lần này Chiến Dã không có ngăn cản Lôi hệ Tinh Linh chạy trốn, một kẻ địch hù dọa cái đã sợ hãi phá mật vốn không đáng để nó xuất thủ.

Hàn Tề tiếp tục niệm chú ngữ thu hồi những Hồn sủng khác vào trong không gian Hồn sủng.

Hồn sủng vô địch chúa tể cũng khó thoát khỏi cái chết, chúa tể đỉnh phong lưu lại trên chiến trường chính là chịu chết.

Vẻ mặt Hà Trận dại ra nhìn Hàn Tề, trong lúc đang muốn nói chuyện bỗng nhiên bị một cỗ tinh thần xung kích đánh tới, cả người hắn lập tức co quắp lại, hai tròng mắt lồi lên trợn trừng.

Hà Trận mạnh mẽ quay đầu lại, lúc này mới phát hiện U Linh Chập Long quỷ dị kia không biết từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Tuyết Vũ Ma, Long Giác nhọn hoắc trực tiếp đâm xuyên qua đầu Tuyết Vũ Ma.

Máu tươi men theo Long Giác nhuộm đỏ lân giáp, tiểu Chập Long há miệng ra nuốt linh hồn Tuyết Vũ Ma vào miệng.

Một đầu Hồn sủng vô địch chúa tể cung cấp năng lượng đủ để linh hồn tiểu Chập Long tăng trưởng ba thành.

Thú - Trùng thuộc tính của Tiểu Chập Long vẫn là cao đẳng chúa tể. Nếu như tất cả đều đạt tới trình độ chúa tể đỉnh phong, đến lúc đó tiểu Chập Long nắm giữ ba chủ thuộc tính sẽ có thể khiêu chiến sinh vật cấp Bất Hủ.

"Ta… ta nhận thua..."

Hà Trận gào lên thống khổ.

Tiểu Chập Long nghe không hiểu hắn nói cái gì, lại vỗ cánh bay đến chỗ một con Hồn sủng chúa tể đỉnh phong khác của Hà Trận.

Hà Trận thấy tình thế không ổn mới thất kinh niệm chú ngữ.

Tốc độ Hà Trận niệm chú ngữ rất nhanh, nhờ đó đầu Hồn sủng kia tránh thoát một kiếp, Hà Trận nhìn thấy tiểu Chập Long chỉ biết thôn phệ linh hồn, mồ hôi lạnh đã tuôn ra ướt trán.

"Sa sa sa!"

Tiểu Chập Long thấy thức ăn biến mất ở trước mặt mình liền kêu lên bất mãn.

Bỗng nhiên ánh mắt tiểu Chập Long ngó chừng Hà Trận, cái tên này nuôi dưỡng Hồn sủng nhiều lắm. Hơn nữa, cảnh giới hồn niệm Hà Trận rất cao, nếu như nuốt luôn linh hồn của hắn cũng có thể trưởng thành một đoạn kha khá, tiểu Chập Long không chút do dự chuyển hướng lao tới Hà Trận.

Hà Trận bị dọa cho sợ luống cuống tay chân, vừa mới xoay người định chạy đã té ngồi trên mặt đất.

Đây không phải là cuộc thi nhân tài kiệt xuất hay sao? Tại sao ngay cả Hồn sủng sư cũng giết? Đây rõ ràng là làm trái quy định.

Hà Trận làm gì còn dám lưu lại chiến trường, vội vàng gia trì một đạo hồn kỹ Phong hệ bỏ chạy trối chết.

Hàn Tề thất hồn lạc phách đi ra khỏi sân thi đấu, Hà Trận chật vật chạy trốn thoát được một mạng.

Hai cường giả mạnh nhất đã thất bại ê chề, đám tuyển thủ ngư long hỗn tạp cũng mất đi can đảm đứng trên chiến trường.

Vốn là một trận tranh đấu oanh oanh liệt liệt, từ vây công chuyển sang tan tác rồi thất bại thảm bại. Đám khán giả phía trên khán đài Phù Sơn quả thật không thể dùng ngôn từ để hình dung cảm xúc của mình, nhất là đầu chiến thú Mặc Dã không ngừng bộc phát trong trận chiến đánh lui đại kẻ địch cường đại, sau đó nghiền nát một cách hung tàn đã tạo thành lực xung kích cực kỳ mãnh liệt.

Không có một ai nghĩ tới vương giả Tân Nguyệt Địa lại có thực lực cường đại như thế, hắn tàn sát hàng loạt tính mạng không hề ướt át bẩn thỉu chút nào. Hắn khiến cho mọi người hiểu được thế nào gọi là huyết tính, thế nào mới là chém giết.

Đối phương có tâm tư sắp đặt một cái bẫy lớn định tròng vào cổ hắn, cuối cùng lại trở thành vương miện vinh quang giúp hắn tỏa sáng.

Phù Sơn lúc này chỉ có một màu đỏ bầm đáng sợ, bất kỳ người nào chứng kiến cảnh tượng này cũng phải tim đập chân run.

Sở Mộ đứng ở trên chiến trường, hồi lâu sau mới triệu hồi Chiến Dã, tiểu Chập Long và Vong Mộng trở lại bên cạnh mình chờ đợi trận đấu kế tiếp.

Sự tình phát triển đến mức này đã không cần nhiều lời nữa rồi, hiện tại không còn người nào dám tiến lên khiêu chiến. Trên chiến trường Phù Sơn chỉ còn lại Sở Mộ và Hồn sủng của hắn, chung quanh là cảnh vật tiêu điều, mùi máu tanh phảng phất trong không khí.

"Có thể bắt đầu trận chung kết chưa?"

Ánh mắt Sở Mộ nhìn thẳng vào mặt Đường Ngang, lạnh nhạt nói.

Khuôn mặt Đường Ngang không chút thay đổi, hầu như không có ai nhìn ra tâm tình của hắn.

"Một chút năng lực như thế có tư cách gì cuồng vọng? Chẳng qua là thủ đoạn tương đối sắc bén mà thôi."

Khuôn mặt Hàn Nhi Tinh lộ vẻ khinh thường nói.

Đường Trác và Hàn Nhi Tinh không nói gì, bọn họ đang chú ý tình hình Sở Mộ và Chiến Dã. Nếu như chiến thú Mặc Dã còn có năng lực Đoạn Chi Trọng Sinh, vậy thì thực lực của nó rất có thể bước vào Bất Hủ, chuyện này mới thật sự uy hiếp tới bọn họ.

Đường Trác biết kế tiếp mình nhất định sẽ có một trận đấu với người này, kết quả bẫy rập bố trí tỉ mỉ trước đó quả thật làm cho Đường Trác không hài lòng. Chỉ có điều hắn đã hiểu được thực lực của đối phương, đồng thời cũng rút ra một vài tin tức hữu dụng.

"Thời điểm đối phó chiến thú Mặc Dã nhất định giết nó trước tiên, nếu không hậu hoạn vô cùng."

Tân Tín nói khẽ với Đường Trác.

Đường Trác gật đầu nói:

"Đúng, chỉ cần áp chế đầu Hồn sủng này, hắn không thể tạo ra bao nhiêu sóng gió."

Đường Trác là cường giả đạt tới cấp bậc Bất Hủ, trong đại hội nhân tài kiệt xuất vốn không có người nào lọt vào mắt hắn.

"Quách Thạch, đến phiên ngươi, giải quyết đầu Hồn sủng kia cho ta."

Hàn Nhi Tinh tức giận nói, thậm chí còn nhấn mạnh ý đồ vào tai Quách Thạch.

Quách Thạch ngẩn người ngạc nhiên, đến lúc này mới ý thức được mình chính là đối thủ tiếp theo của gã nam tử tàn nhẫn kia.

"Chẳng lẽ hắn muốn tiếp tục chiến đấu?"

Quách Thạch lộ vẻ không yên lòng, ngữ khí bắt đầu dao động.

Sở Mộ không trở về chỗ ngồi, ánh mắt hắn nhìn vào trọng tài chính ý bảo mình vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.

Bây giờ đã không còn ai phản đối Sở Mộ thay thế Cao Hà tham gia vòng đấu cuối cùng nữa rồi.

Sở Mộ chủ động tiếp chiến dẫn đến cả Phù Sơn xao động không nhỏ, tất cả mọi người lại phải nghiêm túc nhận thức người thanh niên này một lần nữa. Nói thật ra, sự can đảm và năng lực của hắn đã chinh phục được bọn họ.

Trọng tài chính tuyên bố trận chiến giữa Sở Mộ và Quách Thạch, trận chung kết chính thức đã bắt đầu.

Thế nhưng, ai cũng nhìn ra được Quách Thạch bước vào chiến trường hoàn toàn không có bộ dạng thong dong và kiêu ngạo, ngược lại trên mặt hắn còn sợ đầu sợ đuôi bước đi không vững.

Hoàng Vũ ở dưới đài nhìn thấy Quách Thạch nhát gan nhất thời cười phá lên:

"Ha ha ha, ngươi cũng có ngày này sao? Quách Thạch ngươi đi làm chó săn cho người ta, chờ chết đi! Sở Mộ, nhất định phải cẩn thận chiêu đãi hắn, để cho đám người vũ nhục chúng ta biết thế nào là lễ độ."

Lý Thanh Thanh bây giờ cũng kích động không thôi, lúc nãy Sở Mộ bày ra tư thái quá mức chói mắt rồi. Ngày thường Lý Thanh Thanh luôn ưa thích nam tử có phong độ như thế. Nhưng mà chỉ có Tân Tín tính cách hơi giống một chút, bây giờ nàng thấy Sở Mộ đứng ngạo nghễ khiêu chiến quần hùng, giết cho tất cả thanh niên trẻ tuổi run rẩy sợ hãi, khí thế và huyết tính làm cho nàng có cảm giác sùng bái.

"Các ngươi quen hắn?"

Một tuyển thủ trẻ tuổi ở bên cạnh Hoàng Vũ Phi kinh ngạc hỏi.

Hoàng Vũ Phi lập tức ưỡn ngực ngạo nghễ, khuôn mặt dào dạt đắc ý nói:

"Dĩ nhiên, chúng ta còn xưng huynh gọi đệ."

"Quách Thạch quả thật làm cho người ta chán ghét, thấy bộ dáng hắn run rẩy như thế trong lòng ta vô cùng thoải mái. Nói đi thì nói lại, trước kia ta vẫn cho rằng Tân Nguyệt Địa là một địa phương nho nhỏ, lúc nãy nghe đám người chung quanh nghị luận mới biết được Tân Nguyệt Địa bây giờ đã phát triển gần bằng địa cương rồi. Hơn nữa, các ngươi còn có một vị vương giả như vậy, đoán chừng Tân Nguyệt Địa cũng là địa phương có cốt khí."

Người trẻ tuổi rất dễ bị khích bác, tựa như lúc trước Đường Ngang nói mấy câu cố ý thiên vị đã đưa tới quần chúng bất mãn.

Nhưng mà thế cục phát sinh biến chuyển, tâm thái bọn họ cũng sẽ tùy theo thay đổi.

Hơn nữa Cao phu nhân và Vũ Sa đã âm thầm thúc đẩy sự tình chân tướng thẩm thấu vào trong quần chúng, để cho mọi người biết được đây chẳng qua là Đường Ngang và Đường Trác bố trí bẫy rập đối với Sở Mộ. Hơn nữa, bọn họ còn nhắc nhở mọi người không nên nghe thông tin một phía về Tân Nguyệt Địa kẻo bị người ta che mờ con mắt.

Lúc này đã có rất nhiều người ôm tâm thái xem cuộc vui nhìn Quách Thạch biểu diễn.

Trước giờ Quách Thạch nổi danh nhân phẩm yếu kém, không chỉ có Hoàng Vũ Phi, mà tuyệt đại đa số những người có mặt tại nơi này đều bị hắn châm biếm và giễu cợt. Bây giờ Quách Thạch kiên trì ra sân, rất nhiều người muốn nhìn xem hắn bị Sở Mộ tàn bạo như thế nào.

Thực lực Quách Thạch chỉ mạnh hơn Hàn Tề và Hà Trận một chút, hai người Hàn Tề và Hà Trận liên thủ còn bị thất bại thê thảm như thế. Quách Thạch hắn lấy cái gì đối kháng với Sở Mộ? Sợ rằng chỉ một con chiến thú Mặc Dã đã có thể giết sạch tất cả Hồn sủng của hắn rồi.
Bình Luận (0)
Comment