Trong một khu phố an tĩnh, một gian lầu các vang lên tiếng đàn ưu nhã, phía dưới là vườn hoa đầy các loại kỳ trân dị thảo.
Trên tầng cao nhất, đây là địa phương có thể nhìn bao quát toàn bộ cảnh đẹp trong Tranh Minh thành.
Một gã nam tử ngồi trên dãy hành lang sạch sẽ, bên cạnh là hai nữ tử đang hầu hạ hắn uống rượu.
"Quách Thạch, ngươi cảm thấy Xà Lang đáng tin không?"
Hàn Nhi Tinh mở miệng hỏi.
"Có thể tin được, người Lữ Phong Nam đề cử trước giờ không có làm ta thất vọng. Mặc dù hắn không thể động đến Sở Mộ, nhưng những người khác rất khó chạy thoát khỏi lòng bàn tay hắn."
Quách Thạch cười nói.
"Ừ, rất tốt!"
Hàn Nhi Tinh hài lòng gật đầu.
"Thế nhưng, mấy người Tân Nguyệt Địa cũng không bình thường. Bên cạnh Nữ Tôn từ đầu đến cuối luôn đi theo một gã cao thủ, ta chỉ mới phái người theo dõi, trong khoảnh khắc đến gần nàng đã bị phát hiện."
Quách Thạch nói.
"Vậy thì bỏ qua nàng, những người khác hẳn là không thành vấn đề!"
Hàn Nhi Tinh nhún vai lộ vẻ không sao cả.
"Ừ, giờ này có lẽ Xà Lang đã đắc thủ."
Quách Thạch nở nụ cười đắc ý.
Trong lúc hai người nói chuyện, một gã Thần Tông hộ vệ mặc khải giáp đi tới, sau khi hành lễ với Hàn Nhi Tinh rồ nói:
"Xà Lang đã trở lại."
"Để cho hắn lên đây!"
Hàn Nhi Tinh gật đầu nói.
Một lát sau, Xà Lang đã xuất hiện ở Vân Không Các, chậm rãi đi lên tầng cao nhất. Hắn nhìn thoáng qua Hàn Nhi Tinh đang thản nhiên phẩm tửu, lại rồi nhìn Quách Thạch mỉm cười quỷ dị, sắc mặt hắn lập tức âm trầm đáng sợ.
"Người ta cần đâu?"
Hàn Nhi Tinh thấy hai tay Xà Lang trống trơn, nhất thời nhíu mày khó chịu.
"Không thành, gặp phải cường giả."
Xà Lang cúi đầu hồi đáp.
Ánh mắt Hàn Nhi Tinh bắn ra hàn quang lạnh lẽo, tức giận nói:
"Chỉ bắt mấy nữ nhân cũng làm không xong?"
"Bên cạnh bọn họ có một đầu Hắc Ám hệ Hồn sủng cực mạnh, Ảnh Xà của ta đã chết."
Khuôn mặt Xà Lang không chút thay đổi, nhưng nội tâm hắn bắt đầu gợn sóng.
"Hắc Ám hệ Hồn sủng? Ảnh Xà của ngươi không phải đã từng ám sát Hồn sủng cấp Bất Hủ sao? Làm sao ngươi thất bại được chứ? Chẳng lẽ đám nữ nhân kia cũng đó Bất Hủ Hồn sủng bảo vệ?"
Hàn Nhi Tinh chậm rãi đứng lên, giọng nói càng thêm khắc nghiệt.
Hàn Nhi Tinh chính là muốn nhân cơ hội đối phương không có bất kỳ phòng bị một kích đắc thủ, ai ngờ lần đầu tiên hạ thủ đã thất bại. Như vậy lần sau muốn giải quyết đối phương sẽ khó hơn rất nhiều.
"Ảnh Xà của ta đỡ không nổi một chiêu, đối phương thậm chí không cần sử dụng kỹ năng công kích. Lúc trước các ngươi bảo ta xuất thủ đã nói thực lực đối phương không ra hình dáng gì, Ảnh Xà vì thế mới chết oan uổng. Bản thân ta thiếu chút nữa cũng trốn không thoát, ta muốn bồi thường."
Xà Lang lạnh lùng nói.
"Ảnh Xà của ngươi dù sao cũng đã tiếp cận Bất Hủ, tại sao bị giết dễ dàng như thế?"
Quách Thạch ngạc nhiên hỏi lại.
"Chuyện cần làm ta đã làm, tình báo của các ngươi có vấn đề khiến cho Ảnh Xà bỏ mạng."
Ngữ khí Xà Lang càng thêm âm trầm.
Sắc mặt Hàn Nhi Tinh trầm xuống, sắc mặt Xà Lang tái nhợt đúng là biểu hiện của linh hồn bị thương. Hơn nữa, hắn cũng không cần nói dối chuyện này.
Chẳng qua là Hàn Nhi Tinh nghĩ mãi không thông tại sao bên cạnh mấy nữ nhân kia lại có Hồn sủng cường đại như thế bảo vệ?
Có thể dùng một chiêu tất cả Ảnh Xà tiếp cận Bất Hủ, vậy thì thực lực đối phương kinh khủng cỡ nào?
"Hàn Nhi Tinh, chuyện này..."
Quách Thạch cũng kinh ngạc không nói nên lời, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Hàn Nhi Tinh suy tư chốc lát, sau đó mở miệng nói với gã Thần Tông hộ vệ:
"Triệu Chước, mang Xà Lang đi lấy tiền thuê, cho thêm một chút bù đắp tổn thất của hắn."
Gã hộ vệ Triệu Chước khẽ gật đầu, lạnh nhạt nhìn thoáng qua Xà Lang, mở miệng nói:
"Đi theo ta!"
Xà Lang liếc nhìn Hàn Nhi Tinh nhưng không có nói thêm gì nữa, lặng lẽ đi theo Triệu Chước bước xuống lầu các.
Sau khi Xà Lang rời khỏi, Quách Thạch mới lộ vẻ khó hiểu nói với Hàn Nhi Tinh:
"Ngươi thật sự bồi thường hắn sao? Đây chính là một con Hồn sủng tiếp cận Bất Hủ."
"Hừ, làm việc bất lợi còn có mặt mũi trở lại, Xà Lang vốn là người Thần Tông chúng ta truy nã. Ta giết hắn là thế thiên hành đạo."
Hàn Nhi Tinh khinh thường nói.
"Ngươi để cho Triệu Chước…"
Quách Thạch lập tức hiểu rõ vấn đề.
Triệu Chước là một gã hãn tướng dưới trước Hàn chưởng môn, thực lực xuất chúng không nói, đặc biệt là trung thành cảnh cảnh với Hàn chưởng môn.
Vào lúc bình thường, phần lớn thời gian Hàn chưởng môn để cho Triệu Chước đi theo Hàn Nhi Tinh. Sau đó Hàn Nhi Tinh thông qua Triệu Chước xử lý một vài chuyện không thể lộ ra ánh sáng.
"Lần này xuất thủ thất bại, ngày mai Đường Trác sẽ phải dựa vào thực lực của mình đối kháng hắn rồi."
Hàn Nhi Tinh lầm bầm tự nhủ.
"Hắn không thể nào là đối thủ Đường Trác, Hồn sủng Thương Huyết Chi Dực cực kỳ dũng mãnh không người địch nổi."
Quách Thạch cười nói.
"Hừ, Đường Trác cũng không ra gì. Rõ ràng là rất muốn diệt trừ cái tên kia, thế nhưng bày đặt làm bộ khoanh tay đứng nhìn."
Hàn Nhi Tinh hừ lạnh một tiếng.
Hai người nói chuyện đại khái qua chừng mười phút, Triệu Chước mặc khải giáp chậm rãi bước lên.
"Người đã chết?"
Hàn Nhi Tinh hỏi.
Triệu Chước lắc đầu nói:
"Tên này rất thông minh, biết ta muốn hạ thủ với hắn đã chạy trốn ngay khi ra cửa."
"Quên đi, chỉ là một gã tôm tép mà thôi."
Hàn Nhi Tinh nói.
"Trước khi hắn chạy trốn có nói một câu."
"Hắn nói gì?"
"Sớm muộn gì cũng có một ngày, công tử sẽ hối hận vì hành vi hôm nay."
"Ha hả, sáng mai đại danh của hắn sẽ nằm trên bảng truy nã của Thần Tông. Sau này hắn chỉ có cách kẹp đuôi chạy giữ mạng, làm gì còn dư lực nghĩ đến ta."
Hàn Nhi Tinh vô cùng xem thường lời hăm dọa kiểu này.
Hàn Nhi Tinh quay sang Triệu Chước, thấy hắn ngập ngừng mãi mới nói:
"Ngươi muốn nói cái gì?"
"Cái tên Xà Lang này là người có thù tất báo, hắn lại am hiểu phương thức ám sát. Công tử hay là cẩn thận một chút."
Triệu Chước nói.
"Cho dù hắn tới đây, ta có Triệu đại ca bên cạnh, hắn tới chỉ là chịu chết thôi, ha ha!"
Hàn Nhi Tinh vẫn không lo lắng chút nào.
Hàn Nhi Tinh rất có lòng tin đối với thực lực Triệu Chước, nhưng Triệu Chước chỉ đơn thuần bảo vệ an nguy của hắn, ngoài ra những việc khác mặc kệ không thèm hỏi tới. Nếu như Triệu Chước hoàn toàn nghe lệnh, hắn đối phó Tân Nguyệt Địa không cần tốn sức như thế.
"Công tử khen nhầm, không bao lâu nữa ngài sẽ vượt qua ta. Còn bản thân ta vẫn dừng lại ở lĩnh vực này không tiến."
Triệu Chước lắc đầu nói.
Triệu Chước rất thức thời, cho dù hắn tài hoa xuất chúng cũng chỉ là thuộc hạ của người ta. Nếu hắn ra vẻ kiêu ngạo trước mặt Hàn Nhi Tinh, vậy thì hắn không chỉ dừng chân không tiến, mà rất có thể nhập thổ vi an bất kỳ lúc nào.
"Ta chỉ nói sự thật."
Hàn Nhi Tinh đối đãi người của không bao giờ keo kiệt ngôn từ.
Triệu Chước còn muốn nói gì đó, nhưng ngay lúc này hồn niệm hắn bỗng nhiên bắt được một luồng lãnh ý từ bên ngoài truyền đến.
Vân Không Các rất cao, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi vào là chuyện bình thường. Nhưng mà luồng hàn khí lúc nãy tuyệt đối là cường giả ẩn núp trong màn đêm.
Ánh mắt Triệu Chước híp lại chỉ còn một đường chỉ, bắt đầu tập trung quan sát tình hình bên ngoài.
Nhưng cỗ hàn khí tiêu tán trong nháy mắt, lại còn gia tăng tốc độ chạy trốn rất nhanh.
"Tại sao?"
Hàn Nhi Tinh khó hiểu hỏi.
"Là Xà Lang, tên này đúng là thủ đoạn, không ngờ lại dám giết ngược trở lại. Nếu thuộc hạ không lưu tâm, sợ rằng đã bị hắn đắc thủ rồi. Lúc nãy hắn ở rất gần chúng ta."
Triệu Chước tức giận nói.
Thực lực Xà Lang rõ ràng không bằng Triệu Chước, nhưng mà Triệu Chước cũng bắt không được hắn. Điều này làm cho Triệu Chước rất là nhức đầu, cảm giác bị một con rắn độc tùy thời tùy khắc ngó chừng hiển nhiên không hề dễ chịu.
Hàn Nhi Tinh cũng hơi kinh hãi, lúc nãy hắn không có nhận thấy Xà Lang đến gần. Xem ra tin đồn không quá khoa trương, Xà Lang đúng là một sát thủ chân chính.
"Công tử, hay là chúng ta rời khỏi nơi này."
Triệu Chước cảm thấy không yên lòng, vội vàng lên tiếng đề nghị.
Hàn Nhi Tinh gật đầu đồng ý, mặc dù Vân Không Các là địa phương rất tốt. Nhưng vị trí quá xa nội thành, nếu như nơi này phát sinh tình huống, các thành viên Thần Tông không thể nào chạy tới trong thời gian ngắn.
Hàn Nhi Tinh đứng lên, hai tay vuốt ve hai nữ nhân bên cạnh một hồi mới lưu luyến không rời đi xuống lầu.
Ba người mới vừa đi ra khỏi cửa Vân Không Các, một trận hàn phong lạnh buốt đột nhiên thổi tạt vào mặt Hàn Nhi Tinh, Quách Thạch, Triệu Chước.
"Còn dám tới, muốn chết!"
Triệu Chước cực kỳ tức giận, lần này hắn kiên quyết sẽ không để cho Xà Lang chạy trốn.
Triệu Chước nhanh chóng triệu hồi ra Hồn sủng Thương Yêu, trong nháy mắt đánh tới Tiểu Lâm.
Tốc độ Triệu Chước thật nhanh, nhưng thời điểm hắn tiến vào khu rừng đối phương ẩn núp lại không có thấy bóng dáng Xà Lang. Ngược lại từ bên trong đi ra một cặp nam nữ thần bí.
Nữ tử đeo khăn che mặt, thân thủ yểu điệu, khí chất cao nhã, đứng dưới ánh trăng bàng bạc tựa như tiên nữ hạ phàm.
Nam tử lại càng lạnh lùng, một cặp mắt quái dị lập lòe hàn quang đang nhìn vào hắn.
Cỗ hàn khí chính là xuất phát từ người nam tử này, Triệu Chước không nghĩ tới khí tức làm cho mình cảm thấy nguy hiểm lại không phải là Xà Lang.
Hơn nữa, Triệu Chước kinh hãi nhất chính là người nam tử này mạnh hơn Xà Lang không biết bao nhiêu lần. Lúc này khoảng cách song phương quá gần, Triệu Chước chợt ý thức được mình mạo hiểm xông vào rừng là hành vi ngu xuẩn đến mức nào.
"Ngươi là thủ hạ Hàn Nhi Tinh?"
Gã nam tử nhàn nhạt hỏi.
Triệu Chước cố gắng đề cao tinh thần, cao giọng nói:
"Các ngươi là ai?"
Nam tử ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn xuyên qua màn đêm hắc ám khóa định vị trí hai người Hàn Nhi Tinh và Quách Thạch.