Hạ Âm gật đầu xác nhận:
"Ấn cốc đóng cửa thời gian quá dài, lúc này lại ở giai đoạn Nguyệt tịch (trăng rằm), vì thế sinh vật phát triển y như cỏ dại lan tràn. Hơn nữa, Hồn sủng cấp chúa tể tại Ấn cốc chỉ là một đám thuộc tầng dưới chót, mỗi lần đều quần kết thành đội cùng nhau tiến công."
Ở thế giới bình thường thổ địa rộng lớn, nhưng nồng độ linh khí thưa thớt dẫn đến cấp bậc Hồn sủng không cao. Bất kỳ đầu Hồn sủng cấp chúa tể nào cũng là bá chủ một phương, thông thường phải tiến vào sâu trong Mê giới mới có thể thấy được.
Sau khi thực lực Sở Mộ đạt tới cấp chúa tể, mỗi lần muốn lịch lãm đều phải lặn lội đường xa, rất khó tìm ra địch nhân thích hợp cho Hồn sủng chiến đấu.
Nhưng mà ở trong Ấn cốc hoàn toàn bất đồng, Hồn sủng cấp chúa tể chỉ là sinh vật tầng dưới chót, đi dạo một vòng là có thể thấy được một đám lớn.
Đây không phải vì đẳng cấp chủng tộc tại Ấn cốc cao hơn thế giới bình thường. Mà là vì hoàn cảnh Ấn cốc vô cùng đặc thù, linh khí dày đặc, tuyệt đại đa số sinh vật sống quá trăm năm sẽ đạt tới cấp chúa tể không hề khó khăn.
"Như vậy sao? Hèn gì ta nghĩ mãi không ra tại sao hai người các ngươi chỉ kiên trì 20 ngày là thay đổi người. Còn tưởng rằng các ngươi cố ý lười biếng."
Lâm Mộng Linh cười nói.
"Ta quả thật bảo lưu một chút, Sở huynh đệ đối mặt địch nhân đông hơn ta rất nhiều. Ngươi xem, thi thể chất như núi a...aa!"
Hạ Âm ánh mắt quét tới, trong mắt cũng là tách ra mấy phần tia sáng.
"Ta thu nạp tiên khí cũng đủ rồi, còn kém một chút là có thể lên cấp. Để ta giúp các ngươi trấn thủ vậy!"
Lâm Mộng Linh tự tin nói.
"Lâm đại tiểu thư đúng là một vị nữ sĩ lòng dạ rộng lớn, thiết diện vô tư, để cho tiểu sinh cảm thấy xấu hổ."
Hạ Âm vừa nói vừa khom người thi lễ với nàng.
Lâm Mộng Linh trợn mắt nhìn Hạ Âm, cả giận nói:
"Hai người các ngươi, cặp mắt đang nhìn ở đâu đó?"
Hạ Âm vốn là cố ý đùa giỡn Lâm Mộng Linh, ánh mắt tự nhiên là nhìn xuống vị trí “lòng dạ” của nàng. Sở Mộ cũng theo bản năng nhìn theo hắn, nào biết đã bị Lâm Mộng Linh bắt quả tang hai người nhìn trộm bộ ngực trắng noãn như tuyết.
"Ta đi tu luyện."
Sở Mộ vô cùng quyết đoán ngồi xuống một góc trong trận đồ tu luyện.
Lúc trước hắn đã nghe nói Lâm Mộng Linh là viên ngọc quý trong tay Thần Tông, tính tình mưa gió thất thường, nửa như tiên nửa như ma nữ. Nếu như đắc tội nàng, ngay cả nhân vật cấp chưởng môn cũng phải cúi đầu nhận lỗi.
Hạ Âm vội vàng mỉm cười giả lả, nói sang chuyện khác:
"Sở huynh đệ, những thi thể này có cần không?"
"Ta đã lấy đi những thứ giá trị rồi."
Sở Mộ nói.
"Ta cần thi thể."
Hạ Âm nói.
"Ta không cần."
"Đấu Thi của ta đúng lúc đang cần thi thể đẳng cấp cao, sau khi hoàn thành luyện hóa đống thi thể này, Đấu Thi rất có hi vọng thăng cấp. Ha ha, đa tạ Sở huynh đệ thành toàn."
Hạ Âm cũng không khách khí, vừa nói xong lập tức xoay người đi tới chiến trường.
Sở Mộ hơi tò mò về Đấu Thi của Hạ Âm, cố ý nhìn xem Hạ Âm xử lý thi thể như thế nào.
Bản thân Lâm Mộng Linh rất là chán ghét hình ảnh máu chảy đầm đìa, lại càng ghê tởm Thi hệ Hồn sủng luyện máu, luyện thi. Nàng quay mặt sang nơi khác rồi nói:
"Ngươi tốt nhất động tác nhanh lên một chút, ta không thích mấy thứ này."
"Cho ta thời gian một ngày."
Khuôn mặt Hạ Âm lộ vẻ hưng phấn, hắn không nghĩ tới phía dưới vực sâu còn có hồ máu tràn đầy thi thể, nếu Đấu Thi luyện hóa toàn bộ khẳng định có thể lên cấp.
"Không được, cho ngươi nửa ngày. Sau đó ta sẽ tinh lọc toàn bộ."
Lâm Mộng Linh trầm giọng nói.
"Ách, ta sẽ cố gắng."
Hạ Âm cũng không có cách nào, chỉ cần Lâm Mộng Linh cho Quang Minh Nộ buông thả mấy cái kỹ năng Tịnh Hóa thuật, tất cả huyết thủy và thi thể nơi này sẽ hóa thành khí thể bay đi. Chuyện này đối với Hạ Âm không khác gì ném hoàng kim ra cửa sổ.
Lâm Mộng Linh xoay người rời đi, hẳn là không muốn nhìn cảnh luyện hóa kinh tởm kia.
Nàng đánh giá Sở Mộ, trong mắt lộ ra ý cười nồng đậm:
"Ngươi có thể giết chết nhiều Hồn sủng chúa tể như vậy, thực lực rất cao nha?"
"Có gì không?"
Sở Mộ hờ hững nói.
Sở Mộ không biết nàng nhìn mình chằm chằm là có ý gì, hồi lâu sau mới sờ sờ mặt mình, hỏi nhỏ:
“Mặt ta có dính thứ gì sao?”
"Ta càng lúc càng khẳng định là ngươi giết Hàn Nhi Tinh."
Lâm Mộng Linh nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Lâm Mộng Linh tươi cười ẩn giấu suy nghĩ trong lòng mình, có thể là nàng nghĩ đến chuyện gì đó, nhưng Sở Mộ dứt khoát không thể nào thừa nhận loại chuyện này. Hắn thản nhiên nói:
"Ta tu luyện đây!"
Trên một mảnh sa mạc hoang vu phía đông bắc đại lục, dõi mắt nhìn tới chân trời chỉ thấy toàn là cát vàng mù mịt.
Ở biên giới sa mạc hoang vu là địa phương hoang tàn vắng vẻ, vị trí trung tâm đột nhiên xuất hiện một tòa Thiên Giới Bi xuyên thấu tầng mây.
Không có ai biết đây là tòa Thiên Giới Bi thứ mấy, thậm chí trong thế giới nhân loại có rất ít người biết được tòa Thiên Giới Bi này tồn tại.
Một gã nam tử ánh mắt tang thương đứng ở dưới chân Thiên Giới Bi, con ngươi màu bạc lẳng lặng nhìn lên không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Không gian sa mạc chung quanh hắn đột nhiên nứt vỡ, xuất hiện ở trước mặt hắn là một cái tế đàn phản chiếu hình ảnh tàn nhẫn.
Trong đó là một con ma quỷ được thế nhân triệu hoán, nó đang liếm mép thèm thuồng một nữ tử mỹ lệ phía trên tế đàn.
Không gian lại nứt vỡ, tan rã một lần nữa, ma quỷ màu bạc xoay người rời đi, nhưng lưu lại sau lưng nó là một nữ tử không có linh hồn. Nàng nằm im trên tế đàn lạnh băng, hai mắt nhắm nghiền.
Một màn này vẫn luôn lượn lờ trong đầu óc nam tử, mặc dù hóa thân thành ma, mặc dù bị băng tuyết phong ấn hai mươi năm, hắn vẫn không thể nào quên được cảnh tượng thê lương kia.
Trong giấc mộng sẽ thấy, thời điểm trầm tư cũng nghĩ tới, nó hành hạ đầu óc hắn như muốn hóa điên. Chẳng qua là, không biết tại sao vào lúc này hắn lại thấy được cảnh tượng quá mức chân thật, giống như sự tình đã qua lại phát sinh một lần nữa trước mặt hắn. Mặc dù biết đây chỉ là ảo giác, nhưng tim của hắn vẫn dâng lên lửa giận khôn cùng.
Ma tính trong người Bạch Ngữ mạnh hơn Sở Mộ rất nhiều, một khi bị hãm sâu vào trong tàn sát, lệ khí cường đại lấn áp không có cách nào khống chế.
Lúc này ma diễm màu bạc biến thành oán hận ngập trời, nội tâm hắn dâng trào sát khí. Trên bầu trời bỗng nhiên một luồng ma khí khổng lồ như muốn đè ép Thiên Giới Bi.
Bỗng nhiên lòng bàn tay hắn truyền đến cảm giác lạnh lẽo.
Tâm tình giận dữ trong đầu Bạch Ngữ lập tức tiêu tán, ảo giác trước mắt hắn cũng mờ dần rồi biến mất. Thiên Giới Bi vẫn là Thiên Giới Bi, sa mạc vẫn là sa mạc như cũ.
"Thấy được chuyện trước kia sao?"
Một giọng nói ôn nhu vang lên.
Bạch Ngữ gật đầu một cái, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt Bạch Cẩn Nhu giống với thê tử mình, tâm tình hắn dần dần bình thản trở lại. Sau đó hắn nở nụ cười hạnh phúc, theo bản năng muốn đưa tay vuốt mặt nàng.
Chẳng qua bàn tay đưa lên một nửa, trong lòng Bạch Ngữ lại cảm thấy chua xót.
"Tòa Thiên Giới Bi này rất kỳ lạ, nó cho ta thấy cảnh tượng trong quá khứ."
Bạch Ngữ mở miệng nói.
"A? Vậy không phải là giống với Sở Mộ sao? Chẳng lẽ phụ thân cũng là Bi Khấp Giả?"
Cẩn Nhu công chúa kinh ngạc nói.
"Ta không biết!"
Bạch Ngữ lắc đầu nói.
Bạch Ngữ không có nước mắt, có lẽ thời gian đóng băng hai mươi năm cũng đã băng phong luôn linh hồn hắn. Tất cả bi thương, hối hận, tức giận chỉ làm cho khí tức trên người hắn càng thêm lạnh lẽo. Chỉ khi nào có một làn hơi nóng ấm áp hòa tan lớp băng phong linh hồn hắn, đến lúc đó nước mắt hắn mới có thể rơi.
"Ma văn cổ xưa phía trên nói chủng tộc tối cường vì làm trái thiên ý mới bị trói buộc một đạo gông xiềng lên người, con cháu đời đời chúng nó đều phải gánh chịu tội lỗi tổ tiên gây ra. Ít nhất phải kéo dài ngàn đời chuộc tội mới có thể hóa giải lời nguyền."
Cẩn Nhu công chúa nhỏ giọng nói.
Bạch Ngữ mơ hồ cảm thấy đã nghe truyền thuyết này ở đâu đó, suy tư một lát rồi nói:
"Đó là chủng tộc Thất Tội Hồ."
Cẩn Nhu công chúa mở to mắt lộ vẻ ngạc nhiên, Thiên Giới Bi ghi lại câu chuyện chủng tộc tối cường đúng lúc phù hợp với Thất Tội Hồ. Chẳng lẽ thật sự là chủng tộc trong truyền thuyết này?
"Truyền thuyết Thất Tội Hồ có truyền lưu trong Tân Nguyệt Địa chúng ta. Chỉ có Bi Khấp Giả mới biết được tin tức này, hẳn là người đời trước vì muốn tìm thêm đầu mối đã chuyển thành một loại tích xưa dân gian phổ biến trong dân chúng. Ngươi nhìn xem phía trên còn viết cái gì?"
Bạch Ngữ chậm rãi nói.
"Ừ!"
Cẩn Nhu công chúa khẽ gật đầu, thân thể lung linh từ từ bay lên phía trên Thiên Giới Bi.
Thế nhưng không bao lâu sau, Cẩn Nhu công chúa nhẹ nhàng bay trở lại, hình như nàng phát hiện chuyện gì đó, mặt mày kích động nói:
"Phong ấn gông xiềng truyền đời của Thất Tội Hồ phân bổ tại bảy địa phương khác nhau. Trong đó phong ấn Yêu Hồ Lôi Quân chính là cấm địa phía bắc Tân Nguyệt Địa. Sở Mộ từng nói với ta nơi đó quả thật có một con Lôi Quân, bên trong sơn cốc cũng có một cái phong ấn trận tồn tại."
"Phù hợp vậy sao? Hắn nói từng thấy mấy đầu Yêu Hồ gánh chịu gông xiềng?"
Bạch Ngữ hỏi tiếp.
"Một con ở trên Yêu Trủng gọi là Thất Tội Hồ Nham Đế, hẳn là có một cái phong ấn trận."
"Còn có một cái trận đồ nằm trong Tranh Minh chủ thành."
Cẩn Nhu công chúa phát hiện ra bí mật kinh thiên, lúc này thật sự kích động nói gấp:
"Nơi đó là lãnh địa Thất Tội Hồ Quang Vương."
Thất Tội Hồ - Quang Vương.
Đây là chủng tộc Hồ Vương lưng đeo gông xiềng trầm trọng, nhưng thực lực vẫn đạt tới cảnh giới sơ đẳng Bất Hủ.
Nếu như không có gông xiềng, vậy thì đẳng cấp chủng tộc Thất Tội Hồ Quang Vương phải là Bất Hủ đỉnh phong.