"Có phương pháp giải quyết trực tiếp nhất không?"
Sở Mộ hỏi.
"Cường giả, Tân Nguyệt Địa chúng ta có quá ít cường giả. Những thế lực này ít nhất cũng có một vị cường giả cấp chưởng môn trấn thủ, bọn họ dám khiêu khích và bài xích chúng ta là vì thực lực cao tầng mạnh hơn. Ta nghĩ nếu như Tân Nguyệt Địa cũng có một nhân vật cường đại như thế trấn giữ, bọn họ khẳng định không dám làm càn."
Thẩm Mặc suy nghĩ một lát rồi nói.
"Ừ, ta biết rồi."
Sở Mộ gật đầu nói.
"Mặt khác, gần đây Lữ Phong Nam đã có động tác. Rất có thể hắn sẽ nhấc lên một chút sóng gió đối với Tân Nguyệt Địa chúng ta."
Thẩm Mặc lại nói.
“Lữ Phong Nam có động tác?”
Sở Mộ cũng muốn giải quyết tên này càng sớm càng tốt, nếu hắn chủ động xuất thủ vậy thì không thể nào tốt hơn nữa rồi.
Sở Mộ lưu lại Tân Nguyệt cung điện không bao lâu, Vũ Sa đeo khăn che mặt cuốn theo mùi thơm lượn lờ xuất hiện ở trước mặt hắn.
Thẩm Mặc tự giác lui ra ngoài, nữ nhân này rất đẹp nhưng không phải ai cũng có diễm phúc thưởng thức. Nếu nhìn lâu một chút nhất định sẽ xảy ra chuyện, từ trước đến giờ Thẩm Mặc cực kỳ kiêng kị nàng.
"Ngươi nhận được không ít chỗ tốt nhỉ? Tiên vật cũng dám tùy tiện đưa."
Vũ Sa vừa tới đã buông lời chế giễu.
"Hoa Hồn trận của ngươi đúng là giấu quá sâu đi? Ta tìm đỏ con mắt cũng không thấy."
Sở Mộ lập tức phản kích.
"Không sao cả!"
Vũ Sa che miệng cười, khóe miệng vểnh lên giống như mưu đồ được như ý.
"Hồn sủng ngươi muốn bắt là Thất Tội Hồ Quang Vương?"
Sở Mộ hỏi.
"Ừ, đáng tiếc! Không bao lâu nữa, Huyết thống Thất Tội Hồ Quang Vương sẽ biến mất khỏi thế giới này."
Vũ Sa nói.
"Biến mất? Có ý gì?"
Sở Mộ cảm thấy khó hiểu liền hỏi lại.
"Chẳng lẽ Lâm Mộng Linh không nói cho ngươi biết?"
"Nói cho ta biết chuyện gì?"
Vũ Sa nhìn Sở Mộ hồi lâu, tựa hồ muốn biết hắn nói thật hay giả. Chốc lát sau mới chậm rãi nói:
"Không gian Ấn cốc sắp sụp đổ rồi."
Không gian sụp đổ cũng có nghĩa là tất cả tính mạng sống trong đó biến mất theo. Bởi vì không có sinh vật nào có thể thừa nhận nổi lực lượng không gian loạn lưu công kích.
Nghe được tin tức kia, Sở Mộ cảm giác giống như bị sét đánh vào đầu, cả người ngây dại hồi lâu không tỉnh.
Không gian sụp đổ, sinh vật diệt tuyệt.
Sở Mộ nghĩ tới tiểu Vũ Vân Long mới ra sinh không lâu, nghĩ tới Thất Tội Hồ Quang Vương cô độc trong hang động. Còn đám tiểu Yêu Hồ kia nữa, nếu hắn không mang chúng nó ra ngoài, có lẽ chúng nó cũng tử vong khi không gian sụp đổ.
Ban đêm, Sở Mộ lăn qua lộn lại mãi không thể ngủ.
"Ô ô ô!"
Mạc Tà nằm trên bệ cửa sổ, trong lòng nó hẳn là lo lắng giống với Sở Mộ.
Mỗi lần Sở Mộ nhắm mắt lại đều thấy một vài cảnh tượng kỳ quái, những hình ảnh này chuyển đổi hỗn loạn trong đầu hắn, không hề có quy luật chút nào.
Có khi là trí nhớ bia khóc xẹt qua, nhưng hắn không biết rốt cuộc nó muốn nói lên điều gì. Trong lúc lơ đãng, hắn lại nghĩ tới Ấn cốc sắp sụp đổ, trí nhớ bia khóc hẳn là có liên quan đến chủng tộc Thất Tội Hồ. Mỗi lần nghĩ đến Thất Tội Hồ Quang Vương sẽ tử vong theo Ấn cốc, nội tâm hắn lại dâng lên cảm giác sầu não mãnh liệt.
"Ta đây bị làm sao vậy?"
Sở Mộ không hiểu tại sao trong khoảng thời gian này lại đa sầu đa cảm như thế. Hay là chủng tộc Thất Tội Hồ quả thật có liên quan chặt chẽ tới Thiên Giới Bi. Và Yêu Hồ nhất tộc chính là khởi nguồn của Bi Khấp Giả?
"Mạc Tà!"
Sở Mộ mở mắt ra nhìn tới Mạc Tà đang híp mắt trên bệ cửa sổ.
Tiểu Mạc Tà mở mắt ra, con ngươi màu bạc sáng ngời trong đêm tối.
"Ngươi nói chúng ta có nên đi Ấn cốc một chuyến nữa không?"
Sở Mộ hỏi.
"Ô ô!"
Mạc Tà lập tức gật đầu.
Thân là Yêu Hồ nhất tộc, Mạc Tà hiển nhiên quan tâm đồng tộc tồn vong. Hơn nữa, Thất Tội Hồ Quang Vương là đối thủ cường đại đáng kính trọng, Mạc Tà hi vọng có thể đánh một trận với nó. Nếu để cho chủng tộc Thất Tội Hồ Quang Vương cứ thế biến mất khỏi dòng chảy lịch sử thật sự là đáng tiếc.
"Nhưng mà… Ấn cốc đã đóng cửa rồi. Ta sẽ tiến vào đó bằng cách nào?"
Sở Mộ lại bắt đầu suy nghĩ.
Thông đạo không gian nối liền Ấn cốc vốn nằm trong tay Thần Tông, hơn nữa bọn họ cũng không thể tùy ý mở ra. Trên phương diện này, có lẽ Sở Mộ phải đi hỏi Vũ Sa rồi, nàng là người chữa trị trận đồ hao tổn chắc chắn biết rõ chuyện này.
Sở Mộ đêm hôm khuya khoắc chạy đến Nguyệt cung, và nhân vật tiếp đãi Sở Mộ vô cùng không khéo chính là Thiện Ác nữ vương. Nàng đang mượn ánh trăng đào tạo con rối hoa yêu ở trong đình viện Nguyệt cung.
Bóng lưng Thiện Ác nữ vương xinh đẹp, mềm mại khiến cho Sở Mộ cảm thấy không hề thoải mái, hắn không muốn nói nhảm với nàng mà trực tiếp đi vào chính đề.
Thiện Ác nữ vương nói rằng chú ngữ mở cửa thông đạo ở trên tay Thần Tông, trước kia nàng tiến vào Ấn cốc phải có thành viên Thần Tông đi theo. Vì thế nếu muốn tiến vào Ấn công phải được cao tầng Thần Tông đồng ý.
Sau đó, Sở Mộ chỉ có thể đi tìm Lâm Mộng Linh.
Hắn mặc kệ đêm hôm tăm tối, cũng không còn quản Lâm Mộng Linh có ngủ hay không, một đường tiến thẳng đến tòa lầu các trong hậu viện Thần Tông.
Lâm Mộng Linh đang tu luyện, nàng ngồi trên lầu các thấy Sở Mộ đi tới liền khoác một cái áo choàng lớn đi xuống nghênh đón.
Áo ngủ mỏng manh không thể che đậy da thịt trắng nõn, đường cong mê người như ẩn như hiện dưới lớp áo làm cho Sở Mộ hơi thất thần. Lâm Mộng Linh cũng không chú ý điểm này, hoặc là không nghĩ tới giờ này vẫn có người tới viếng thăm.
"Sở Mộ, ngươi đó, không biết quy củ sao? Trên đời có người nào tới chơi vào giờ này không? Nếu để cho người khác nhìn thấy còn cho rằng chúng ta này nọ..."
Lâm Mộng Linh hờn dỗi nói, bộ dạng phong tình vạn chủng.
Sở Mộ và Hạ Âm đã tin chắc Lâm Mộng Linh là ma nữ rồi, cho nên Sở Mộ dứt khoát bỏ qua vẻ mặt phong tình của nàng.
"Ấn cốc sắp sụp đổ rồi?"
Sở Mộ trực tiếp đi thẳng vào chính đề.
Lâm Mộng Linh mở to mắt lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó thu hồi nụ cười trên mặt chậm rãi gật đầu.
"Ta muốn tiến vào Ấn cốc lần nữa."
Giọng nói Sở Mộ cực kỳ nghiêm túc.
"Ngươi điên rồi? Thế giới kia tùy thời đều có thể sụp đổ, cánh cửa không gian đang ở trạng thái mất ổn định. Ngươi cho rằng tại sao chúng ta quy định chỉ có thể vào đó tu luyện đúng một năm? Bởi vì một năm sau cánh cửa không gian nối liền với Ấn cốc sẽ bị rung chuyển, hiện tại đang là giai đoạn suy sụp kịch liệt nhất. Nếu ngươi tiến vào sợ rằng không có cơ hội trở ra."
Lâm Mộng Linh cố ý khuyên nhủ.
"Ta sẽ quay lại rất nhanh."
Sở Mộ nếu quyết định sẽ đi làm.
"Đây không phải là vấn đề ngươi có trở về hay không. Bây giờ Ấn cốc đã đóng cửa triệt để, không có cách nào nào mở ra lần nữa."
Lâm Mộng Linh nghiêm túc nói.
"Không phải ngươi biết chú ngữ sao?"
Sở Mộ nói.
"Sở Mộ, ta biết ngươi có tình cảm đặc thù với Yêu Hồ nhất tộc, nhưng ngươi đã mang đám tiểu Yêu Hồ ra ngoài là hết tâm hết lực rồi. Thế giới kia vốn là tự động sụp đổ, ngươi cảm thấy lấy cảnh giới của Thất Tội Hồ Quang Vương không có cảm ứng được sao?"
Lâm Mộng Linh nói.
Sở Mộ ngẩn người ra, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh Quang Vương một thân một mình nằm cô độc trong động. Một khắc kia Thất Tội Hồ Quang Vương rất giống với lão giả chờ đợi tử vong, cặp mắt nó đục ngầu ảm đạm không có một chút hi vọng sinh tồn.
Nó đã biết Ấn cốc sắp hủy diệt?
Nhưng tại sao nó không rời khỏi, chẳng lẽ nó không biết mình đã là Thất Tội Hồ Quang Vương cuối cùng hay sao?
Tại sao nó không kiên trì sống sót, có lẽ hậu duệ của nó sẽ không phải đeo gông xiềng trầm trọng nữa rồi.
"Ta không giúp được ngươi, cánh cửa không gian phía sau núi chỉ có duy nhất Tiêu phán quan mới có năng lực mở ra. Nhưng ta khẳng định Tiêu phán quan không bao giờ chấp nhận mở cửa thông đạo, hắn phải suy nghĩ đến toàn bộ cư dân Tranh Minh chủ thành an nguy. Ngươi nghĩ xem, một khi không gian độc lập sụp đổ sẽ tạo thành một trận phong bạo hủy diệt kinh khủng tới mức nào?"
Lâm Mộng Linh tiếp tục khuyên nhủ Sở Mộ.
Sở Mộ chậm chạp rời khỏi Thần Tông, tâm tư có mấy phần bất định, thất hồn lạc phách.
Hắn đã có thể khẳng định đoạn trí nhớ bia khóc của Thiên Giới Bi lưu lại có liên quan đến chủng tộc Thất Tội Hồ, bây giờ hắn đang đắm chìm trong đau khổ khi nghĩ tới chủng tộc Thất Tội Hồ Quang Vương tuyệt diệt.
Sở Mộ không rõ mình đang xảy ra chuyện gì, ngày thường đối mặt với chuyện tình không thể ra sức, hắn cũng sẽ thuận theo tự nhiên. Nhưng mà lần này hắn không có cách nào quên được, tựa hồ một khi Thất Tội Hồ Quang Vương tuyệt diệt, bản thân hắn chính là người mang tội.
Sở Mộ tâm loạn như ma, muốn tìm người giúp mình mở ra khúc mắc này nhưng trong lúc nhất thời không biết đi tìm ai. Hai người thân nhất là Liễu Băng Lam và Diệp Khuynh Tư đều ở Tân Nguyệt Địa rồi.
"Cứ như vậy trở về?"
Sở Mộ một thân một mình ngồi bên cạnh một cái hồ nước.
Mùa hạ sắp tới rồi, có lẽ Liễu Băng Lam và Diệp Khuynh Tư đang tất bật chuẩn bị cho một buổi hôn lễ long trọng, đây là chuyện đáng vui đáng mừng. Nhưng tin tức Ấn cốc sắp sụp đổ làm cho tinh thần Sở Mộ u ám mù mịt, không có một chút hứng thú nào cả.
“Ô ô ô!”
Mạc Tà nằm trên vai hắn cũng mặt mày ủ dột như đưa đám, chính nó cũng muốn cứu Quang Vương ra ngoài.
Sở Mộ lấy lại bình tĩnh nhìn xuống hồ nước, cố gắng suy nghĩ xem có biện pháp nào không.
Không biết đã qua bao lâu, đêm càng khuya, mặt trăng đã hạ xuống gần đường chân trời.
Sở Mộ ngồi ở chỗ đó suốt một ngày giống như pho tượng đá, hắn tập trung suy nghĩ rất nhiều chuyện không có chú ý tới phía sau mình xuất hiện một luồng u hồn trong suốt.
Đó là hình ảnh một mỹ nữ tóc dài, trên người mặc y phục quý tộc trang nhã, con ngươi nàng lóe lên quang mang giảo hoạt từ từ tiếp cận Sở Mộ. Nàng nhẹ nhàng bay tới hồ nước, bỗng nhiên vòng hai tay ôm lấy cổ hắn, khóe miệng nàng mỉm cười ngọt ngào hẳn là muốn cho hắn một lần kinh hỉ.
Thế nhưng, cánh tay nàng lại xuyên qua thân thể Sở Mộ, không thể nào thật sự ôm lấy hắn.
Sở Mộ được một mỹ nữ U Linh ôm lấy nhưng không có cảm giác gì, mãi cho đến khi tiểu Mạc Tà kêu lên nhắc nhở mới bừng tỉnh.
Hắn mạnh mẽ xoay người lại, đập vào mi mắt chính là một khuôn mặt xinh đẹp, sau vài giây ngây ngô hắn mới cười cười nói:
"Cẩn Nhu, ngươi... tại sao ngươi ở nơi này?"
Sở Mộ nhìn Cẩn Nhu công chúa vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Cẩn Nhu công chúa lơ lửng ở trước mặt Sở Mộ, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, bộ dạng rõ ràng là hờn dỗi.
"Ta là Quỷ Hồn, chung quy phải có một ít bản lĩnh, nói thí dụ như âm hồn bất tán."
Cẩn Nhu công chúa cực kỳ mất hứng, giả vờ xoay người không thèm nhìn hắn.
Sở Mộ trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt.
"Lúc nãy ta ôm ngươi, ngươi vẫn ngồi im như khúc gỗ, thật là đáng ghét."
Cẩn Nhu công chúa gắt giọng nói.
Mặc dù U Linh không thể chạm vào thân thể người bình thường, nhưng Sở Mộ cảm giác lực rất mạnh, không có lý do gì hắn không phát hiện ra nàng xuất hiện.
"À, ta đang suy nghĩ một chuyện."
Sở Mộ vội vàng giải thích.
"Nghĩ gì thế?"
Cẩn Nhu công chúa bay tới bên cạnh Sở Mộ, thanh âm nhu hòa rất nhiều. Bởi vì nàng cũng nhìn ra ánh mắt Sở Mộ đang rất phiền não. Đối với một người như hắn, đây là chuyện xưa nay hiếm thấy.
"Ngươi còn chưa nói cho ta biết, tại sao ngươi tới đây?"
Sở Mộ nói.
"Ta và phụ thân đến phía bắc làm ít chuyện, có một lão gia gia nói cho chúng ta biết Nại Hà Hoa đang ở trong tay một vị Tiên sư cổ quái. Hình như hắn đang ẩn cư tại Huyền Môn Tiên Tông, vì thế ta và phụ thân cùng nhau đi tới Tranh Minh chủ thành."
Cẩn Nhu công chúa nở nụ cười nhợt nhạt.
"Một vị Tiên sư cổ quái ẩn cư trong Huyền Môn Tiên Tông?"
Sở Mộ lẩm bẩm tự nhủ.